Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 58: Vị diện số 3: Đấng cứu thế tại mạt thế (31)





Thiên Y đột ngột tỉnh dậy là bởi vì cô cứ có cảm giác ai đó nhìn cô chằm chằm.


"Nhìn đủ chưa." Cô giương đôi mắt cá chết lên nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Tử Lam, tay cũng không rảnh rỗi nhấc bàn tay hư hỏng của hắn ra khỏi eo cô.


Sao cô có thể chịu đựng được hành vi quấy rối của tên này đến giờ mà chưa giết hắn nhỉ.


Hệ Thống, ta có cảm giác mình sắp phi thăng, sự rộng lượng của ta đã lớn đến mức nhân loại cũng không thể chứa chấp nổi rồi.


Hệ Thống: ...Ta ban cho ký chủ một đôi cánh, ký chủ tự bay về hành tinh của mình đi.


Thiên Y trong lòng giơ một ngón giữa với Hệ Thống, cô vươn vai ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt giống như chú cún nhỏ đáng yêu của Tử Lam. Bộ dáng bạo phát của hắn ngày hôm qua và bây giờ hoàn toàn khác biệt, Tử Lam bây giờ hoàn toàn là bộ dáng mà Thiên Y yêu thích nhất, hắn dịu ngoan nhìn cô, mặc cô sai khiến.


Thiên Y không nhịn được lại xoa xoa mái tóc mềm của hắn, nhưng chạm vào một chút lại thu tay lại, cô chút nữa quên mất là mình đang ở trong lòng địch.


"Hôm nay chúng ta làm gì?" Tử Lam nghiêng đầu, hắn chớp đôi mắt đen nhìn cô, trông vừa thuần khiết vừa vô hại. "Khống chế nơi này? Chiếm lấy?"


"Bậy nào." Thiên Y nhìn Tử Lam với ánh mắt không tin tưởng được, cô có dạy hắn như vậy sao? "Đi dạo nào."


Tối nay tiết mục gia đình đoàn tụ mới bắt đầu, gấp cái gì.


Bình thường thì đáng lẽ khi vào căn cứ này bọn họ đã phải bắt đầu làm việc, người bình thường so với dị năng giả thì công việc càng nhiều hơn gấp bội. Nhưng Thiên Y để rút ngắn tiến độ đã tự mở ra hình thức P2W (Note: pay to win, thuật ngữ game), thứ gì không thể mua bằng tinh hạch, nhất định có thể mua được bằng nhiều tinh hạch hơn.


Quản lý khu muốn cô làm việc?


Xin thứ lỗi, túi tinh hạch của tôi nặng quá, anh có thể cầm giúp tôi luôn được không?


Cứ thế, ngày đầu ở căn cứ, Thiên Y chỉ cần chi vài túi tinh hạch rất nhanh liền có thể thích làm gì làm nấy.


Thế giới này xuất hiện dị năng giả, cho nên rất nhiều nơi đã bắt đầu phân tầng, giống như giới quý tộc nhìn lũ nô lệ hèn mọn vậy, căn bản là không ở cùng một cấp độ. Nhưng loại nô lệ vượt khó lên làm thương nhân thì lại khác, Thiên Y hiện tại chính là loại này, có thứ mà dị năng giả cần, bọn họ đương nhiên đối xử với Thiên Y cũng khác.


Thiên Y hối lộ thập phần lưu loát, ý cười luôn không chạm đến đáy mắt, ở căn cứ của Hạo Nhạc, kẻ mạnh và kẻ yếu chính là hỗ trợ lẫn nhau, chuyện người bình thường bị đối xử như nô lệ thật sự sẽ không xảy ra. Thiên Y đã hao tâm tổn trí múa bút ra 101 quy tắc, tất cả đều hướng tới mục tiêu tự do- độc lập- hạnh phúc.


Haizz, cứu vớt thế giới đúng là phiền chết được.


Làm phản diện thích hơn nhiều.


Thiên Y đi dạo một vòng từ sáng đến chiều, căn cứ này cũng chẳng to lớn gì, mặc dù dân số ít nhưng dị năng giả lại khá nhiều, tỉ lệ sản sinh ra dị năng giả thấp như vậy, xem ra Quân Dực này tuyển người thật sự có chọn lọc. Phụ nữ ở đây rất ít, khoảng tầm hơn mười người, nhưng đa số bọn họ hình như đều đang mang thai?


Tận thế chưa đến một năm mà nơi này đã có kế hoạch gia tăng dân số rồi à?


Thiên Y vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc van xin của một người phụ nữ ở một góc khuất.


"Cầu xin anh, tôi đang có thai, tôi thật sự không thể..."


"Mày đừng có chạy, trên người mày cũng đâu phải chỉ có một cái lỗ." Sau đó là một tiếng "Chát", tiếng giằng co cùng tiếng xé quần áo cùng lúc vang lên.


Thiên Y hơi nhíu mày, tiểu thiên sứ trong sáng là cô cuối cùng cũng biết cái gì đang diễn ra rồi.


Cô tiến vào trong góc khuất, liền thấy một tên đàn ông đang đè một người phụ nữ dưới thân. Gương mặt người phụ nữ sưng phù, có thể thấy người đàn ông lúc ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.


Thiên Y mặt không đổi sắc đạp tên này ra khỏi người phụ nữ, người đàn ông bị ăn đau cáu gắt đứng dậy, sau khi nhìn thấy Thiên Y liền ngây ngẩn. Hắn nhìn Thiên Y từ trên xuống dưới một lượt, sau đó bàn tay của hắn không do dự chồm về phía bộ ngực của cô.


"Ngon thật, mày là hàng mới đến à. Đúng loại tao thích."


Thiên Y nhìn bàn tay ghê tởm đang tiến về phía mình, trong lòng dâng lên một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội. Cô có nên đạp tên này thêm một cước không, nhưng đạp vào người hắn thì bàn chân cô sẽ bị bẩn mất, cách thằng ngu này nhìn cô đã khiến cô cả người đều không khỏe rồi. 


Thiên Y còn chưa nghĩ xong, bàn tay sắp chạm đến bộ ngực của cô đã dừng lại.


Tên đàn ông trợn ngược mắt, run rẩy giống như một con rối bị đình chỉ, hắn đưa tay ôm đầu, dường như đang trong cơn đau dữ dội, máu tràn ra từ mũi, tai, và hốc mắt, miệng hắn ú ớ nhưng không vang lên thành tiếng.


Thiên Y ngẩng đầu, gương mặt đẹp của Tử Lam lạnh như băng, sát khí trong người hắn tràn ra, dường như có thể cắn nuốt hết tất thảy.


Thiên Y búng tay thu hút sự chú ý của hắn, Tử Lam ngẩn người, sát khí biến mất như chưa từng tồn tại, hắn cúi đầu, khuôn mặt vô hại của hắn lại một lần nữa xuất hiện.


"Nhà anh bán bánh tráng à?" Cô hỏi.


"Sao?" Tử Lam giương đôi mắt vô tội chớp chớp, hắn không hiểu cô đang muốn nói gì.


Thiên Y tặc lưỡi, nhìn tên đàn ông vì thất khiếu chảy máu mà đã tạch, cùng người phụ nữ khiếp sợ đang co rúm trong góc kia.


Vốn định chiếm lấy cái phó bản này trong hòa bình, bây giờ thì ra mạng người rồi, sớm muộn vụ này cũng đổ lên đầu cô.


Phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.


Tử Lam nhìn khuôn mặt không vui của Thiên Y, hắn nơm nớp lo sợ nắm lấy tay cô.


"...Xin lỗi." Kẻ đó muốn chạm vào cô cùng với vẻ mặt thèm khát đó, hắn chỉ hận không thể phanh thây hắn thành ngàn mảnh, để tên đó chết như vậy vẫn cảm thấy tiện nghi cho hắn ta.


Cô ấy không thích hắn tùy tiện giết người, nhưng hắn không nhịn được.


"Không sao, tên đó chết là đáng lắm." Chỉ là hắn không nên chết lúc này.


Cô tiến về phía người phụ nữ kia, trên miệng treo một nụ cười hiền hòa, nhưng chưa kịp nói gì người nữ kia đã nhào đến cảm ơn cô rối rít. Người phụ nữ hả hê nhìn cái xác của tên kia, sau đó không chắc chắn hỏi cô "Chị chưa gặp em bao giờ, em là... dị năng giả à?"


Thiên Y lắc đầu, cô nói với người phụ nữ kia là mình mới đến ngày hôm qua. Người phụ nữ nghe thấy Thiên Y không phải dị năng giả liền xanh mặt, cô ta nhìn quanh, sau đó nói nhỏ với cô "Tên này là cánh tay đắc lực của thủ lĩnh, nếu có thể thì em nên đi đi, đây không phải nơi cho người thường chúng ta, nhất là khi em còn là một cô gái."


"Tại sao?" Thiên Y khó hiểu hỏi.


"Những cô gái trẻ đẹp như em luôn biến mất... hoặc trở thành một loại công cụ..." người phụ nữ kia ngập ngừng, cô ta ảo não nhìn cái bụng phình to của mình, cười đau khổ "Chị còn chẳng biết cha của đứa trẻ trong bụng này là ai." Những kẻ dưới trướng thủ lĩnh ngay từ đầu quyền hành rất lớn, chúng muốn những người phụ nữ như cô phải chiều theo, cô cũng không thể làm gì được.


Những tưởng khi vào nơi này sẽ thoát khỏi cuộc sống như mành treo chuông trong quá khứ, nhưng những kẻ đội lốt người ở đây còn đáng sợ hơn lũ xác sống ngoài kia nhiều.


Chẳng có phép màu nào cho những người như họ, dù họ có cố gắng sinh tồn thế nào đi chăng nữa.


Người phụ nữ nhìn xung quanh một lần nữa, sau đó khó khăn đứng dậy "Em đi đi, em đã cứu chị, chị không thể để em bị bắt được."


Thiên Y liếc mắt nhìn người phụ nữ đang cố lôi xác tên đàn ông vào bụi rậm, chân vừa nhấc, xác tên đàn ông to lớn đó cứ thế bị đá văng vào trong góc khuất.


"Chị Nguyệt." Thiên Y mỉm cười, người này đã giới thiệu tên mình là Thu Nguyệt "Chị biết những gì về nơi này, nói cho em nghe được không?"


Thu Nguyệt nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, lại nhìn người đàn ông khí độ bất phàm phía sau cô gái, trong lòng không hiểu sao hiện lên một hi vọng nhỏ nhoi rằng người này có thể thay đổi cuộc sống của mình, nên đối với những câu hỏi của Thiên Y đều trả lời vô cùng thành thật.


Thiên Y đang thu thập thông tin đến hăng say, đột nhiên chuông báo động từ mọi phía inh ỏi vang lên.


"Thi triều, là THI TRIỀU!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.