Hiện tại Thanh Hoà rất là đau đầu và bực bội, hiện tại hắn cứ mãi lòng vòng ở tầng -17.
So với những tầng đầy cạm bẫy, sát khí hoặc là câu đố rối não, thì tầng -17 hoàn toàn rất là bình thường.
Nhưng là...!Nơi này thật sự rất ồn!
Không biết cái tầng này trả đại giới nào, mà tất cả thẻ bài có năng lực tấn công hoặc là vũ khí đều bị hạn chế.
Ngoại trừ những kỹ năng bị động cùng thẻ bài phụ trợ.
Xung quanh cứ như có rất nhiều người từng đợt từng đợt mà lải nhải, nghe không rõ chúng nó nói gì, nhưng nhiều âm thanh cứ vậy mà tầng tầng chồng lên nhau, vang vọng tràn đầy không gian.
"Đau quá, đau quá...!Đau quá..."
"Cứu với...!Cứu ta với...!Cứu ta..."
"Không...! Không không không..."
"A a a a...!A a a..."
Những cái này đối với một cái người bình thường đều sẽ cảm giác được bực bội cùng áp lực, huống chi hiện tại Thanh Hoà còn có buff tăng mạnh ngũ cảm trong người.
[Tăng mạnh ngũ cảm.
Miêu tả: Ngươi có thể tăng gấp đôi ngũ cảm của bản thân.
Tác dụng phụ: Vì ngũ cảm bị tăng mạnh, mà tính tình của ngươi cũng càng táo bạo, dù cho bình thường được nói là người thân thiện, đều sẽ tức giận đâu.]
Enma cùng Baram · William đều chịu không nổi, tạm thời lánh nạn ở Á không gian, là một không gian nhỏ trong không gian, chúng tồn tại khắp nơi trong không gian.
Nhưng vẫn có thể chú ý đến tình huống của Thanh Hoà, tùy thời đi ra chi viện.
Thanh Hoà giơ chân giẫm đạp bộ xương khô màu đen ý đồ bò lên chân hắn, hai mắt tức giận nhìn không khí phía trước: "Câm miệng."
Nhưng xung quanh cũng không vì vậy mà có chút nào tạm dừng, ngược lại vì phát hiện Thanh Hoà mà càng thêm kích động, âm thanh càng ồn ào.
"Đau quá đau quá...!Tại sao lại là ta..."
Ồn ào!
Thanh Hoà nhíu mày nhịn lại cảm giác táo bạo trong lòng đang dâng lên, nhưng vẫn không nhịn được lấy bom ra.
Bàn tay nhấc lên, ném thẳng bom vào không khí phía trước.
Bom!!!
Ánh sáng cực quang tràn ngập tầng -17 đen ngòm, lỗ tai nghe thấy một tiếng nổ cực lớn, sau đó mọi thứ xung quanh đều im lặng.
Cứ như thể toàn bộ nơi đây sẽ bị nổ tan hôi phi yên diệt.
Nhưng là chờ ánh sáng chói mắt tan đi, tầm nhìn khôi phục rõ ràng, đại sảnh màu đen vẫn hoàn hảo không tổn hao tồn tại, chiếc ghế nhỏ vẫn đứng tại chỗ, xung quanh không tồn tại chút tổn hại nào.
Như thể vụ nổ khi nãy chỉ là ảo giác.
Nhưng là Thanh Hoà biết này không phải là ảo giác, những hài cốt không biết tên chồng chất ở trong góc đều bị nổ thành bột phấn, tro cốt từ từ bay xuống đầy đất.
Cùng với có lẽ là bị Thanh Hoà một lời không hợp trở tay ném bom hoảng sợ, âm thanh xung quanh luôn lải nhải đều không hề phát ra âm thanh.
Chúng nó đều yên tĩnh trở lại, Thanh Hoà cảm giác được nhẹ nhàng, dây thần kinh cũng không có tiếp tục thình thịch mà nhảy.
[Hệ thống: Ký chủ, mấu chốt thông qua tầng này có lẽ là chúng nó lạp.]
Thanh Hoà gật đầu như khẳng định những gì hệ thống nói.
Từ tầng -1 bò tới tầng -17 hiện tại, hắn cũng cơ bản thăm dò ra quy tắc nơi này.
Bệnh viện này như có ý thức, nó có ý đồ thông qua tầng hầm của bệnh viện để nhốt người đi vào, sau đó biến bọn họ thành chất dinh dưỡng phục vụ nó.
Có lẽ đây là do có ô nhiễm xuất hiện.
Thủ đoạn để nhốt bọn họ lại có hai loại: Thứ nhất là vũ lực, còn lại là trí lực.
Tầng này hiển nhiên là ở bên trí lực, giải câu đố.
Kêu giải câu đố như vậy, nhưng là bọn chúng lại cố gắng che giấu đi câu đố.
Tựa hồ vì phải tuân theo quy tắc, bọn chúng sẽ đổi lực lượng chủ động công kích cùng thương tổn người xâm lấn, đổi lấy giảm sự tồn tại cùng năng lực ảnh hương người xâm nhập, để nhốt bọn họ ở tầng ngầm.
Sau đó từng bước từng bước nhấm nuốt bọn họ.
Cũng vì thế, có lẽ do từ bỏ chủ động công kích cùng thương tổn, nên quái vật ở tầng trí lực có phòng ngự rất cao, cho dù dùng đại bác cũng thương tổn không nhiều.
Mà vũ lực lại trái ngược như vậy, quái vật ở tầng lấy hạn chế tự chủ cùng phương thức công kích, để đổi lấy việc che giấu lổ hổng, khiến cho người xâm nhập phải trở thành kẻ yếu vô pháp phản kháng, sau đó bắt đầu trò chơi khả năng bỏ mạng rất cao.
Nên ban đầu Thanh Hoà không cảm thấy cái tầng -17 này sẽ nhốt hắn lâu, nhưng là cái quái vật ở tầng này cố chấp vẫn không để cho Thanh Hoà rời đi.
Dù là kết quả đều như nhau, bọn chúng có họ hàng với rùa hay sao?
Thanh Hoà nhíu mày táo bạo nghĩ, chờ hắn hoàn thành cái nhiệm vụ này, chờ hắn đập cái ô nhiễm này răng rơi đầy đất, hắn phải đi gửi khiếu nại!!!
...
Tầng -16.
Sâm Trị thập phần nhàn nhã ngồi trên giường bệnh ở phòng 1609, vuốt mèo.
Một con mèo mướp thân mật để Sâm Trị vuốt v e.
Mèo mướp là một con mèo con, lông nó quăng quăng làm cả người nó nhìn như cục bông nhỏ.
"Ngươi biết cách rời đi nơi này sao?" Sâm Trị nhẹ nhàng vuốt v e đầu nó, nhẹ nhàng gãi cằm: "Ngươi biết đường ra sao, mèo con?"
"Miêu..." Mèo mướp mềm mụp mà kêu, dùng đầu cọ cọ ngón tay Sâm Trị.
Sâm Trị cười xoa đầu mèo mướp, tìm kiếm bò khô trong túi đặt trong bàn tay đưa qua cho mèo con: "Muốn ăn sao?"
"Meo miêu...!" Mèo con thấy thức ăn, như rất đói bụng mà vùi đầu ăn ở trên tay Sâm Trị luôn.
Lúc mèo con lại gần, cái bụng nó đụng trúng tay Sâm Trị, một loại dinh dính trên tay, Sâm Trị nghi hoặc, mèo con càng tiến lại gần cuối đầu ăn.
Dính nước sao?
Sâm Trị nhíu mày, để tay không di chuyển, cong lưng cúi xuống nhìn bụng nhỏ của mèo con.
Lông tơ trên bụng mèo con không biết tại sao lại ít hơn xung quanh, Sâm Trị cẩn thận xem xét, lại thấy trên bụng nó là những mục nước mủ phồng lên, có mục bị phá vỡ, có mục vẫn còn nguyên vẹn.
Cùng lỗ thủng trên da mèo con, Sâm Trị có thể từ lỗ thủng nhìn thấy xương cột sống của nó.
Từ miệng vết thương, cùng với máu đã dừng chảy, thì mèo mướp nhỏ này đáng lẽ đã chết.
Sâm Trị ánh mắt dừng ở bụng nhỏ hỗn độn của mèo con, chua xót chớp mắt, nhìn lại mèo con vừa ăn xong miếng bò khô cuối, đang bẹp bẹp miệng dư vị.
Mèo con thấy Sâm Trị nhìn nó, đi lại gần thân mật dựa vào Sâm Trị cầu vuốt v e.
Cái bụng không chút cố kỵ mà cọ ở trên người Sâm Trị, làm ống quần hắn bị dính vào nước mũ sền sệt.
Ngón tay thiếu niên giật nhẹ, biểu tình tối tăm, nhẹ nhàng cong lưng bế lên mèo mướp nhỏ, không để ý chất bẩn trên người mèo con, mà ôn nhu vuốt v e..