Kỳ Dao Lục

Chương 8: 8: Bế Quan




Nửa năm sau, Lục Tuyết Kỳ chỉ ở trong đình viện trên Tiểu Trúc phong luyện tập kiếm pháp, tư thế tự nhiên, thân pháp nhanh nhẹn, duy chỉ có cánh tay phải cầm kiếm là có chút gượng gạo, dễ thấy là không đủ sức lực.

Lục Tuyết Kỳ cau mày, cố gắng xoay người, xuất ra một chiêu kiếm hoa, nhưng kiếm của nàng mới xoay được một nửa đã bất ngờ rơi xuống đất.

Lục Tuyết Kỳ không vui nhìn cánh tay phải của mình, nắm chặt lòng bàn tay, nhưng chỉ có thể hơi cuộn lại, bất kể nàng có gắng gượng dùng sức thế nào, cũng không thể siết chặt bàn tay lại được, đây chính là hậu quả của việc lúc trước cưỡng ép bản thân thi triển Ngự Lôi Chân Quyết, Lục Tuyết Kỳ nhìn xuống, trầm mặc đứng yên tại chỗ, chợt cảm thấy mắt phải của mình hơi nóng, nàng đưa tay lên che đi, cảm giác nóng rực giống như giọt nước mắt khi ấy vậy, Dao Dao...!
"Tiểu Kỳ?" Văn Mẫn đi tới đình viện thấy Lục Tuyết Kỳ đang đứng ngây ra, nàng tiến đến lo lắng gọi.

Lục Tuyết Kỳ nghe thấy tiếng gọi tiểu Kỳ, cả người khựng lại, nàng buông thõng tay phải, cúi xuống dùng tay trái nhặt thay kiếm trên mặt đất lên, quay lưng về phía Văn Mẫn, trầm giọng nói: "Sư tỷ..."
"Ừ?" Văn Mẫn bước tới cạnh Lục Tuyết Kỳ, đợi nàng nói tiếp.

"Sau này đừng gọi muội bằng cái tên đấy nữa." Văn Mẫn vẻ mặt băn khoăn nhìn Lục Tuyết Kỳ, chuẩn bị hỏi thì Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm, bảo, "Bởi vì tiểu Kỳ đã chết từ nửa năm trước rồi..." không sai, tiểu Kỳ khi đó đã rơi cùng Dao Dao xuống dưới vách núi, nàng bây giờ chỉ là Lục Tuyết Kỳ, mộtđệ tử Thanh Vân mà thôi.

Văn Mẫn nhìn bóng lưng Lục Tuyết Kỳ, không khỏi thở dài, kể từ khi tỉnh lại từ nửa năm trước, tiểu Kỳ sư muội chưa từng cười lấy một lần, muội ấy bây giờ lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, xa lánh người khác, ngay cả nói cũng kiệm lời, Văn Mẫn thấy vậy cũng đau lòng, đến lúc nào sư muội mới có thể trở lại như trước kia?
Tăng Thư Thư trốn ở bên ngoài đình viện cách đó không xa, hiển nhiên cũng nghe thấy lời Lục Tuyết Kỳ nói, cậu ta đến đây để thăm Lục Tuyết Kỳ.

Suốt nửa năm qua Lục Tuyết Kỳ thay đổi như thế nào cậu đều nhìn thấy hết cả, trong thâm tâm cậu ta vẫn luôn vô cùng áy náy, nếu không phải do cậu một mực kéo Lục Tuyết Kỳ hạ sơn, Lục Tuyết Kỳ cũng sẽ không bị thương mà thành ra như bây giờ.

Cậu thấy Lục Tuyết Kỳ rời khỏi đình viện bèn vội vã chạy lên trước gọi: "Tiểu Kỳ...!sư muội?"
Lục Tuyết Kỳ vẫn không ngừng bước, Tăng Thư Thư vội chữa lại: "Tuyết Kỳ!"
Lục Tuyết Kỳ lúc này mới dừng bước, quay đầu lại nhìn, Tăng Thư Thư dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Tuyết Kỳ, lộ vẻ bất an, cậu ta cúi đầu ân hận nói: "Tuyết Kỳ, xin lỗi muội, nếu không phải do ta..."
"Không phải là lỗi của huynh," Lục Tuyết Kỳ quay đi, mắt nhìn về nơi xa xăm, "Nếu không nhờ huynh, có lẽ ta cũng không được gặp muội ấy..." chỉ không ngờ rằng đó là lần gặp lại cuối cùng.
"Nàng (Hắn)?" Tăng Thư Thư ngẩng đầu nghi hoặc nói, "Tuyết Kỳ, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao muội lại giao thủ với Ma Giáo?" Tuyết Kỳ nói muội ấy sẽ không làm gì thiếu suy nghĩ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, khiến Tuyết Kỳ không thể không xuất thủ?

"Thư Thư..." Lục Tuyết Kỳ quay lại im lặng nhìn cậu, Tăng Thư Thư sửng sốt, dừng lại không nói tiếp những câu định hỏi, cậu nhìn ra Lục Tuyết Kỳ không muốn nói, cũng nhìn ra bi thương trong mắt Tuyết Kỳ, cậu không khỏi bước lên một bước, muốn an ủi Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ lúc ấy lại nói, "Ta còn có việc phải tìm sư phụ." Nàng gật đầu ra hiệu với Tăng Thư Thư xong liền quay người rời đi.

"Ôi..." Tăng Thư Thư nhìn bóng lưng Lục Tuyết Kỳ, hai vai rũ xuống đầy thất vọng, nhìn cái cây trong đình viện, nửa năm trước cậu thường trốn trên cây, lén nhìn Lục Tuyết Kỳ luyện kiếm, mà lúc nào cậu cũng bị Tuyết Kỳ đánh rơi xuống đất, hiện tại sợ là không còn quãng thời gian như vậy nữa.

Thủy Nguyệt đang ngồi trong đại sảnh cùng môn hạ đệ tử trao đổi công việc trong môn, khóe mắt liếc thấy Lục Tuyết Kỳ bước tới, bà phất phất tay, ra hiệu cho nữ đệ tử kia lui xuống trước.

Nữ đệ tử hiểu ý, chắp tay cáo lui, lúc đi ngang qua Lục Tuyết Kỳ, ngầm cười một cái với nàng, Lục Tuyết Kỳ gật đầu rồi bước thẳng tới trước Thủy Nguyệt, sau đó đột nhiên quỳ xuống.

Thủy Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, "Tuyết Kỳ, con?"
"Sư phụ, đệ tử thỉnh cầu sư phụ cho phép con ra phía sau núi bế quan tu luyện." Lục Tuyết Kỳ thẳng lưng, chắp tay kiên quyết nói.

Thủy Nguyệt thấy thái độ Lục Tuyết Kỳ cương quyết, liền hỏi: "Ý con đã quyết?"
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Sư phụ, đệ tử đã phụ kỳ vọng của người, mong sư phụ cho đệ tử thêm một cơ hội."
"Tuyết Kỳ, con là đệ tử vi sư tự hào nhất, con cũng chưa từng khiến vi sư thất vọng, vì con dũng cảm đối chọi với Ma Giáo nên mới bị thương.

Vi sư không trách con, cũng không đòi hỏi con phải trở lại như trước kia, cho dù con không thể cầm kiếm được nữa, thì Tuyết Kỳ, con vẫn là đồ nhi ngoan của vi sư." Thủy Nguyệt sợ Lục Tuyết Kỳ khó bỏ khúc mắc trong lòng, chân thành nói.

Lục Tuyết Kỳ cảm động, khóe mắt cay cay, nhưng vừa nhớ đến Dao Dao, trong lòng nàng liền tràn đầy bi thống và phẫn uất.

Nàng kiên quyết lắc đầu, với những tên trong Ma Giáo đã sát hại Dao Dao và mẫu thân tiểu Si, nàng thề phải tự mình hạ thủ, "Sư phụ, đồ nhi không muốn tiếp tục thế này, đệ tử thân là đệ tử Thanh Vân, sao lại không thể dùng kiếm? Tuyết Kỳ chỉ muốn dốc lòng tu luyện, cầu xin sư phụ thành toàn!" dứt lời, nàng dập đầu mạnh một cái.


"Con..." Thủy Nguyệt bất lực lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể than thở thỏa hiệp, "Được rồi, vi sư đáp ứng con, sâu trong hậu sơn Lệ Trúc lâm có một nơi gọi là Tịnh Nguyệt đầm, người bình thường không ai tìm được chỗ đó, con hãy đến Tịnh Nguyệt đầm bế quan đi."
"Tạ ơn sư phụ!" Lục Tuyết Kỳ cảm kích nói, lúc Thủy Nguyệt ra hiệu đứng dậy, một nữ đệ tử cùng Tiêu Dật Tài bước tới.

Thủy Nguyệt nhìn về phía Tiêu Dật Tài, nghi hoặc nghĩ, chưởng môn sư huynh cùng các sư huynh đều không ở trong môn, công việc trong môn hiện giờ tất cả đều do Thương Tùng sư huynh tạm thời phụ trách, nếu có chuyện thì cũng nên tìm Thương Tùng sư huynh, sao lại tới Tiểu Trúc phong?
Tiêu Dật Tài chắp tay nói: "Bái kiến sư thúc!"
"Tiêu sư điệt đến Tiểu Trúc phong là vì việc trong môn ư?" Thủy Nguyệt phỏng đoán.

Tiêu Dật Tài cung kính cúi đầu nói: "Phổ Trí đại sư của Thiên Âm các tới thăm hỏi, Thương sư thúc đặc biệt phái con tới đây để mời sư thúc qua."
"Thiên Âm các?" Thủy Nguyệt cau mày khó xử, các phái trong Chính Đạo mặc dù như người một nhà, song cũng không thường hay lui tới, mà nay Thiên Âm các lại đặc biệt tới đây thăm hỏi, rốt cuộc là vì chuyện gì? Tuy nghĩ vậy, nhưng Thủy Nguyệt vẫn nhận lời đi tới Ngọc Thanh điện.

Lục Tuyết Kỳ yên lặng đứng sang một bên, Thủy Nguyệt đi ngang qua nàng, thở dài nói: "Tuyết Kỳ, trong lúc tu hành phải nhớ không được suy nghĩ lung tung, vi sư sẽ đều đặn đưa thức ăn tới cho con, con cứ tùy ý..."
Lục Tuyết Kỳ hiểu ý Thủy Nguyệt, sư phụ vì lo lắng cho mình, nên mới lấy lí do đưa đồ ăn để thường xuyên tới thăm, nàng mím môi ngăn nước mắt lại, liên tục gật đầu, "Vâng! Sư phụ yên tâm, đệ tử hiểu."
Lệ trúc, màu xanh như ngọc, thân dài mà mảnh, số đốt so với loại trúc bình thường chỉ bằng một nửa, nhưng lại cực kỳ bền chắc, được xưng là đệ nhất thiên hạ.

Nhưng cái nổi tiếng nhất về lệ trúc, là cái nằm trên thân cây xanh như ngọc ấy, là những chấm li ti màu hồng phấn trên thân cây, tựa như giọt nước mắt đau thương của một cô gái dịu dàng, vô cùng mỹ lệ, tên gọi Tiểu Trúc phong cũng từ đây mà ra.

Lục Tuyết Kỳ đi giữa Lệ Trúc lâm phủ một màu xanh lục bảo, nhưng lại không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh xung quanh, lúc này nàng giống như những giọt nước mắt trên thân trúc, trong lòng chỉ có nước mắt.

Mỗi bước đi, những kí ức giữa nàng và Dao Dao lại thoáng hiện ra trong đầu, đau đớn trong lòng vậy cũng càng tăng lên, nhưng nàng vẫn kiên cường không để nước mắt chảy ra, bóng hình nhỏ bé màu trắng trở nên lẻ loi giữa khu rừng, rồi dần biến mất vào trong rừng trúc.

Sâu trong Lệ Trúc lâm có một sơn động, phía trên động viết ba chữ Tịnh Nguyệt đầm, Lục Tuyết Kỳ dừng chân ngẩng đầu lên nhìn, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy không lớn, nhưng quả thật rất đẹp và yên tĩnh, bên trên rêu xanh và cây leo mọc đầy, xem ra đã từ lâu không có ai đến đây.


Lục Tuyết Kỳ giơ tay nâng những cành cây đang rủ xuống lên rồi đi vào trong sơn động, bên trong cũng giống như bên ngoài, phủ đầy rêu xanh và cây leo, diện tích không lớn lắm, rẽ một lần là đã bước tới động thất, quả thật phù hợp để làm nơi tu luyện.

.

????????ang‎ gì‎ mà‎ ha????‎ ha????‎ ????hế‎ --‎ ????‎ ????‎ ù‎ m‎ ????‎ ????‎ u‎ ????‎ ệ‎ n.Vn‎ ‎ --
Lục Tuyết Kỳ nhìn xung quanh một lượt, nghe thấy có tiếng nước chảy, nàng vừa bước vào trong đã nhìn thấy một dòng nước trong vắt chảy từ một đỉnh trên trần sơn động xuống, đổ xuống một đóa hoa tuyệt sắc đang dập dềnh trong đầm nước, nhìn qua rất giống hoa sen, nhưng lại lớn hơn nhiều.

Lục Tuyết Kỳ mặc dù không biết tên loài hoa này, nhưng nhìn sắc hoa trắng tinh không chút tì vết, còn tỏa ra trong động một mùi thơm, làm tâm tình nàng bỗng nhiên được ổn định trở lại, nàng nhìn thêm vài lần xong ngồi xuống bên cạnh đầm nước bắt đầu tu hành.

Trong Ngọc Thanh điện, đề nghị của Phổ Trí đại sư của Thiên Âm các khiến Thương Tùng và Thủy Nguyệt cùng cau mày, hai người liếc nhìn nhau, cũng thấy người kia không đồng ý.

Thương Tùng bước tới nghiêm giọng khước từ: "Phổ Trí, ta kính trọng ông là đại sư của Thiên Âm các, nhưng ông hẳn là biết rõ công pháp của Thanh Vân môn ta là thuộc Đạo gia, mà Thiên Âm các của ông lại thuộc Phật gia, ông lại nói muốn Thanh Vân và Thiên Âm nhận chung một đệ tử, đồng thời truyền thụ cho nó công pháp của cả Thanh Vân lẫn Thiên Âm, để công pháp Phật gia, Đạo gia tập trung vào một người, đấy là đạo lý gì?!"
Phổ Trí bước tới, còn muốn tiếp tục giải thích, Thương Tùng lại vung tay, "Phổ Trí, xin thứ lỗi Thanh Vân đón tiếp không được chu toàn, người đâu, tiễn khách!"
Một đệ tử bước từ ngoài vào, Phổ Trí lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ đành phải đi theo vị Thanh Vân đệ tử kia.

Thủy Nguyệt lắc đầu, Phổ Trí này quyết tâm theo đuổi bí thuật trường sinh, còn muốn kết hợp công pháp Phật gia và Đạo gia, quả thực là mơ tưởng hão huyền.

"Sư huynh, trong môn còn có chút việc, ta đi trước." Thủy Nguyệt không yên tâm về Lục Tuyết Kỳ, gật đầu với Thương Tùng tỏ ý rồi rời khỏi Ngọc Thanh điện, nhưng không nhận ra Thương Tùng vẫn nhìn theo thân ảnh Phổ Trí, đôi mắt hơi lóe lên.

Thủy Nguyệt đi tới Tịnh Nguyệt đầm, thấy Lục Tuyết Kỳ đang ngồi tu hành, bước lại vui mừng gọi: "Tuyết Kỳ."
Lục Tuyết Kỳ mở mắt, nhìn thấy Thủy Nguyệt thì lập tức đứng dậy chắp tay đáp: "Sư phụ!"
Thủy Nguyệt bước tới cạnh Lục Tuyết Kỳ, "Nào lại đây, con cảm thấy thế nào?"
"Không hiểu sao con thấy vô cùng an tĩnh, trong lòng cũng thoái mái hơn nhiều." Lục Tuyết Kỳ ngạc nhiên trả lời.

Thủy Nguyệt khẽ mỉm cười, đi tới gần đầm nước, nhìn bông hoa đang trôi nổi, "Nguyên nhân là vì bông hoa này."

Lục Tuyết Kỳ khó hiểu nói: "Sư phụ, đây rốt cuộc là loài hoa gì, con vừa bước vào phòng đã ngửi thấy hương hoa, tâm tình sau đó cũng trở nên bình yên lạ thường."
"Tên loài hoa này là Ưu Đàm hoa, nghìn năm mới gặp một lần, là loài hoa thần bí mang điềm lành, sinh trưởng trong nước, năm cánh hoa tương giao, giống như hoa sen, mọc lên từ bùn nhơ mà không bị nhiễm bẩn.

Hoa này vừa giống, lại vừa khác hoa sen, mùi hương của loài hoa này có thể giúp người tu luyện vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu hành, còn có thể đề thăng tu vi.

Tuyết Kỳ, hồi xưa khi vi sư tu luyện, không được thấy hoa nở, xem ra con thật sự có duyên với Ưu Đàm hoa." Thủy Nguyệt xúc động nói.

Lục Tuyết Kỳ nghe xong, an tâm nói: "Chẳng trách..."
"Vậy được rồi, con có Ưu Đàm hoa làm bạn, vi sư cũng yên tâm hơn nhiều.

Vi sư sẽ tạo kết giới ở cửa vào động thất, người bình thường không thể vào được, cũng không nhìn thấy bên trong.

Sau này đồ ăn sẽ để ở bên ngoài kết giới, con chỉ cần làm phép là có thể lấy vào, đến lúc con xuất quan, kết giới sẽ tự động biến mất." Thủy Nguyệt nói đoạn phất tay, tạo thành một màn chắn mơ hồ ở trước cửa động thất, sau đó quay lại chăm chú nhìn Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, thời gian vi sư không ở bên cạnh, con phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt."
"Vâng, xin sư phụ yên tâm!" Lục Tuyết Kỳ gật đầu, thấy Thủy Nguyệt sắp rời đi, nàng vội vàng gọi, "Sư phụ!"
"Sao?" Thủy Nguyệt quay lại ngờ hoặc nhìn nàng, Lục Tuyết Kỳ cố lấy dũng khí, nói ra câu hỏi nàng đã giữ kín trong lòng suốt nửa năm qua, "Sư phụ, kẻ trong Ma Giáo đã giao thủ với con là ai?"
Thủy Nguyệt trầm mặc một lát, ánh mắt thoáng chút thù ghét, nói: "Là Niên lão đại của Luyện Huyết đường."
"Luyện Huyết đường? Niên lão đại?" Lục Tuyết Kỳ cúi đầu lẩm nhẩm.

"Đúng vậy!" Thủy Nguyệt nghiêm nghị nói, "Tuyết Kỳ, con phải nhớ kỹ lấy, Ma Giáo là kẻ thù truyền kiếp của chúng ta, bọn chúng coi mạng người như cỏ rác, không chuyện ác nào không làm, trảm yêu trừ ma chính là nhiệm vụ Chính Đạo chúng ta phải gánh vác!"
"Đệ tử xin ghi nhớ!" Lục Tuyết Kỳ chắp tay cung kính nói, trong lòng trào dâng sự căm thù với Luyện Huyết đường.

"Ừm." Thủy Nguyệt lúc ấy mới an tâm rời đi, Lục Tuyết Kỳ nhìn bóng lưng Thủy Nguyệt, hít hương Ưu Đàm hoa vào sâu trong cơ thể để giảm bớt đi thù hận trong lòng, nàng lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm rồi ngồi xuống chú tâm tu luyện.

Tác giả: Ưu Đàm hoa trong truyện này hoàn toàn hư cấu, không có bất cứ liên hệ nào với loài Ưu Đàm hoa thực sự..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.