[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Chương 1



Những thứ mà người ta gọi là nhất bảo, nhị trang, tam lầu, Phục Long Bảo – thế lực trải rộng toàn quốc, hơn một trăm năm trước đã bắt đầu sáng lập, đến bây giờ đã là đời thứ tư, chẳng những không suy tàn, bảo chủ đương nhiệm Lôi Hạo Nhiên quản lý chặt chẽ hạ nhân, được mọi người sùng bái, trở thành đệ nhất thiên hạ đại bảo. Nói đến Lôi Hạo Nhiên, là một bá chủ thương nghiệp, không ai không nể ba phần. Năm ấy vừa tròn tuổi mười tám đã nhận chức bảo chủ, hắn đã gầy dựng một đội binh tinh nhuệ không thua kém gì triều đình, chính là thủ hạ mà hắn sai đến bảo hộ tất cả sản nghiệp trên toàn quốc, bao gồm: nông trường, cửa hàng bạc, tửu lâu,.. vân vân.. Nghe nói hắn và Hoàng Thượng đương triều là bằng hữu tốt cho nên thế lực của hắn tại triều đình cũng không thể xem thường. Ngoài  việc khiến cho mọi người vừa kính vừa sợ thì hắn cũng là người mà các tiểu thư chưa chồng đều ái mộ, dáng người cao to cường tráng, gương mặt tuấn mỹ, giọng nói trầm thấp khiến người nghe luôn chìm say trong nó.

“Cốc cốc” hai tiếng gõ cửa vang lên.

Đang đọc sổ sách thì bỗng hai hàng mi của Lôi Hạo Nhiên nhíu lại “Ai?” như thế là sao, ai cũng biết, khi hắn ở thư phòng thì rất ghét có người tới quấy rầy, hơn nữa thư phòng là nơi quan trọng, ngoài những hạ nhân ra vào quét dọn, thì không ai được phép bước vào nửa bước, tất cả sổ sách đều cất giữ ở đây nên không được phép sơ suất.

“Đại biểu ca, là muội, Tình nhi, muội thấy huynh lúc này hay làm việc đến tận khuya, muội sợ huynh sẽ suy nhược cơ thể nên đặc biệt chuẩn bị cho huynh canh hầm để huynh uống đây” chính là biểu muội của Lôi Hạo Nhiên – Tống Tình.

Tống Tình là cháu gái bên ngoại của mẫu thân Lôi Hạo Nhiên, năm nay mười tám tuổi, nhỏ hơn hắn đến bảy tuổi, từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, nàng vẫn ở tại Phục Long Bảo, quan trọng hơn là cùng Lôi Hạo Nhiên định hôn, năm nàng mười tám tuổi, hai người sẽ chính thức kết làm phu thê.

“Vậy muội vào đi” trả lời với biểu muội người sắp trở thành người của hắn, Lôi Hạo Nhiên không chút thay đổi thái độ, vẫn cúi đầu nhìn vào sổ sách, mà không liếc nhìn nàng lấy một cái.

Tống Tình có chút hơi buồn mà mím môi, đại biểu ca không thèm nhìn ta một lần, chẳng lẽ trong mắt huynh, muội thật sự không quan trọng chút nào sao? Nếu đã như vậy, đại biểu ca, sau này huynh cũng chớ có trách muội, là vì huynh bức muội, muội cũng không muốn lấy một người không yêu muội, cả đời phu quân của muội lại lãnh đạm với muội, xin huynh thứ lỗi cho muội.

Nàng trừng mắt nhìn, dấu đi sự ray rức trong đôi mắt “Đại biểu ca, đây là canh đã hầm được vài canh giờ, huynh tranh thủ uống lúc còn nóng đi” nàng đem giỏ canh đặt lên bàn, cẩn thận lấy canh ra rồi từ từ cho vào chén.

Lôi Hạo Nhiên vẫn không nhìn “Muội cứ để sang một bên, ta đọc xong sổ sách rồi sẽ uống”

“Đại biểu ca, huynh uống trước đi, canh để nguội rồi sẽ không tốt”

Nếu là người khác quấy rầy, Lôi Hạo Nhiên đã sớm tống cổ hắn ra ngoài, nhưng trước mắt là biểu muội đã được định hôn với hắn, hắn cũng không muốn làm cho nàng đau lòng, đành lẳng lặng tiếp nhận mà uống vài hớp “Vẫn còn hơi nóng, muội cứ đi nghỉ trước, đợi canh nguội bớt ta sẽ uống sau”

“Vậy, muội ở đây chờ huynh, muội muốn chờ huynh uống xong rồi thu dọn bát mà” sợ bát canh làm ướt sổ sách, Tống Tình đem bát canh bên cửa sổ cất kỹ trên bàn, rồi ngồi bên cạnh mà chờ.

“Tình nhi, muội nghỉ ngơi trước đi, bát này ngày mai hạ nhân sẽ dọn”

Tống Tình dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lôi Hạo Nhiên nói “Đại biểu ca, Tình nhi muốn ở đây cùng huynh một chút cũng không được sao?”

“Vậy …” bị nàng như thế hỏi, Lôi Hạo Nhiên đành phải nói “Được rồi, muội cứ ngồi đó đi”

Nói xong, Lôi Hạo Nhiên tiếp tục cúi xuống xem sổ sách, Tống Tình trộm nhìn hắn, suy nghĩ xem hắn có thay đổi gì không, ví như hộc máu hay ngất xỉu gì đấy.

Quả nhiên như nàng đoán, sau khi nàng ngồi xuống, Lôi Hạo Nhiên lập tức “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, máu phun lên sổ sách, một chút đỏ làm cho người nhìn không khỏi run sợ trong lòng. “Ngươi …” hai mắt hắn trừng lớn nhìn Tống Tình, hắn sao không nghĩ tới chuyện này, sắp trở thành người thân nhất của mình, thế nhưng lại hạ độc mình!

“Đại biểu ca, thật xin lỗi, muội không còn cách nào khác, chính nhị biểu ca nói chỉ cần huynh còn sống một ngày, huynh ấy và muội không thể thành thân, muội rất yêu nhị biểu ca, chỉ khi huynh biến mất, bọn muội mới có thể quang minh chính đại mà đến với nhau! Hơn nữa, muội đã có cốt nhục của nhị biểu ca, thật sự là không thể! Đại biểu ca, xin thứ lỗi cho sự ích kỷ của bọn muội!” Tống Tình quỳ gối trước hắn vừa khóc vừa nói “Bọn muội sẽ mai táng huynh thật chu đáo!”

“Ngươi … nếu … các ngươi thật sự muốn … chỉ cần … chỉ cần …nói với ta … ta nhất định.. thành toàn … ngươi …” Lôi Hạo Nhiên vừa nói xong liền mất đi tri giác.

Ở phía sau Tống Tình, từ hướng cửa sổ có một con mèo trắng, trên người có chấm những vết màu đen nhảy vào, ánh mắt đen bóng, long lanh như nước, hai vành tai mỏng màu hồng nhạt, nhìn qua rất đáng yêu. Nó dùng mũi ngửi ngửi bát canh, rồi mới cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm.

Tống Tình lo chuyện Lôi Hạo Nhiên mà không cảm giác được phía sau, nàng đứng lên chuẩn bị dò xét hơi thở của hắn để bảo đảm hắn đã chết, quay đầu định nhìn chung quanh xem còn có ai không đột nhiên lại thấy một con mèo đang liếm bát canh “A ~~~~~~~~~!” nàng bị dọa ngay tại chỗ, thét lên một tiếng chói tai 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.