Cốc cốc” hai tiếng gõ cửa vang lên, ở bên trong Vân Văn Sinh đang chăm sóc cho Lôi Hạo Nhiên nói “Mời vào”
Cửa được mở ra, Vân Văn Sinh vừa thấy người vào là Tống Tình “Thì ra là biểu tiểu thư”
“Vân đại phu, buổi sáng tốt lành” Tống Tình chúc phúc với dáng vẻ yêu kiều.
Vân Văn Sinh đứng lên đáp lễ nói “Biểu tiểu thư, buổi sáng tốt lành, không biết biểu tiểu thư đến đây có việc gì?”
“Ta.. ta gần đây hay buồn nôn, muốn tới thăm đại biểu ca mà không được” Tống Tình giả vờ thẹn thùng nói “Vừa rồi rời giường, cảm thấy rất tốt, cho nên đến thăm đại biểu ca, thuận tiện …” nàng tạm dừng một chút, tiếp tục nói “Cùng đại biểu ca tâm tình một chút, mặc dù huynh ấy trúng độc hôn mê, nhưng ta biết huynh ấy vẫn nghe được”
“Hạo Nhiên có được một hồng nhan tri kỉ như biểu tiểu thư thật là hạnh phúc”
“Vân đại phu quá khen”
“Ta ra ngoài trước, không quấy rầy tiểu thư” nếu Tống Tình muốn tâm sự cùng Lôi Hạo Nhiên, Vân Văn Sinh cũng không phải không biết xấu hổ mà ở đó nghe, thế là liền đi ra ngoài. Hắn nghĩ, dù sao Tống Tình cũng đã mang thai con của Lôi Hạo Nhiên, tương lai là bảo chủ phu nhân, sẽ không gây bất lợi gì cho Lôi Hạo Nhiên.
Sau khi Vân Văn Sinh đóng cửa lại, Tống Tình đến bên cạnh giường Lôi Hạo Nhiên, mắt lộ ra một tia hung ác mà nhìn hắn hôn mê bất tỉnh, từ trong lòng ngực lấy ra một thanh đoản kiếm, giơ lên cao, canh vào bên trái ngực của hắn, rồi mới dùng sức – đâm mạnh vào.
Bởi vì có một lớp chăn ngăn cách, sau khi đoản kiếm đâm vào, cũng không có máu phun ra, chỉ có phần chung quang tấm chăn bị nhiễm đỏ, cứ như thế hô hấp biến mất không còn chút gì.
Xác định Lôi Hạo Nhiên đã ngừng thở, Tống Tình cẩn thận kiểm tra tay và quần áo của mình có dính máu không rồi mới nằm dưới đất bên cạnh giường, giả vờ ngất xỉu.
Khoảng chừng hai canh giờ, Vân Văn Sinh thay ca, nhìn cửa phòng đóng chặt kì quái, biểu tiểu thư đã vào được hai canh giờ, không nghe thấy động tĩnh gì, cho dù có nói, thời gian qua lâu như vậy cũng nói xong rồi chứ. Trong lòng cảm thấy kì lạ nên lén lút đẩy cửa vào, ai không biết thì vừa nhìn sẽ bị dọa đến sốc “Người đâu, mau tới đây! Bảo chủ bị đâm rồi!” hắn cao giọng hô to.
Sau khi hô to, hắn chạy đến bên cạnh Tống Tình, bất chấp nam nữ thụ thụ gì đó, một tay nâng nửa người nàng lên, một tay vỗ vào mặt nàng “Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư …”
Tất cả mọi người nghe tiếng hắn gào mà chạy vào, đặt vào mắt đầu tiên là thi thể của Lôi Hạo Nhiên, chỉ có duy nhất Trang Nam là tỉnh táo. Vân Văn Sinh chạy nhanh đến bên Lôi Hạo Nhiên, cầm lấy cổ tay hắn mà bắt mạch, giọng điệu đau khổ mà nói “Hạo Nhiên đã qua đời rồi” để tiện chăm sóc cho Lôi Hạo Nhiên, Vân Văn Sinh an bài Lôi Hạo Nhiên ở Cảnh Dược lâu của mình, cho nên vì sao mà hắn lại đến sớm như vậy, những người khác cùng nhau nhanh chóng bước vào hiện trường.
“Trang Nam, thế này là sao?” Lôi Hạo Minh hỏi.
Thế là, Trang Nam liền đem những gì mình biết nói cho lại cho mọi người.
Vân Văn Sinh khẽ động hàng mi, từ trong lòng lấy ra một cái lọ, đặt dưới mũi của Tống Tình, Tống Tình nháy mắt “tỉnh dậy”. Mở to đôi mắt nhìn tất cả mọi người đang nhìn nàng, nàng “kinh ngạc” mà nói “Các người … sao các ngươi lại ở đây?”
“Biểu tiểu thư, người quên hết rồi sao?”
Trang Nam đến đỡ nàng đứng lên, Tống Tình vẻ mặt mờ mịt nói “Ta chỉ nhớ ta đang nói chuyện cùng đại biểu ca, đột nhiên bị một người che mặt đánh ngất, tỉnh lại thì thấy các ngươi rồi?”
“Trước cửa có Trang Nam và một thị vệ canh chừng, Cảnh Dược lâu được an bài những thị vệ tốt nhất đến bảo vệ, ta thấy tên thích khách này khinh công rất cao, bằng không hắn không thể vượt mặt mọi người không chút động tĩnh gì mà ám sát bảo chủ” có người nói.
“Cái gì … ám sát đại biểu ca là thế nào?” Tống Tình nhìn bọn họ nói.
“Biểu tiểu thư, chúng tôi muốn báo cho người một tin xấu, người hiện tại đang mang cốt nhục của bảo chủ, người ngàn vạn lần đừng quá kích động, Hạo Nhiên, Hạo Nhiên đã qua đời” hai hàng nam nhi lệ của Vân Văn Sinh chảy xuống.
“Không!” Tống Tình ‘không thể tin’ mà hét to “Các ngươi gạt ta, đại biểu ca sẽ không chết, lúc trước huynh ấy còn nói muốn dùng kiệu tám người khiêng để cưới ta! Chúng ta còn nói … còn nói …” nàng ‘kích động’ mà ‘ngất’ đi.