[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Chương 37



Giữa trưa ngày hôm sau, cùng ái nhân hoạt động cả một buổi tối, Lâm Tiểu Thiên mệt mỏi ngủ thẳng một giấc cho đến bây giờ, y dụi dụi đôi mắt, đặt vào mắt đầu tiên chính là con ngươi tinh anh, ôn nhu thâm thúy của Lôi Hạo Nhiên đang nhìn mình, làm cho Lâm Tiểu Thiên lòng say không ngớt. Nhìn ánh mắt ấm áp của ái nhân truyền đến, Lâm Tiểu Thiên dùng âm thanh khàn khàn hỏi “Hạo Nhiên …. Bây giờ là lúc nào?”

“Đã giữa trưa, ngươi quá mệt mỏi” Trong khi chờ ái nhân tỉnh lại, Lôi Hạo Nhiên tranh thủ lấy sổ sách trong thư phòng ra xem. Kì thật, hắn rất muốn nằm trên giường mà ôm lấy Lâm Tiểu Thiên, nhưng vì gần đây nhiều chuyện làm cho hắn bận rộn nên đành phải ở một bên xử lý mọi chuyện và chờ ái nhân tỉnh dậy.

Nghe Lôi Hạo Nhiên nói bốn chữ “ngươi quá mệt mỏi”, Lâm Tiểu Thiên mới nhớ lại những gì mà hai người đã làm tối qua, mặt không khỏi đỏ lên. Trời! Tối qua, việc dâm đãng như vậy là mình sao? Y chuyển động thân thể muốn ngồi lên “A.. đau …” nhưng thân thể lại truyền đến cảm giác đau nhức, đặc biệt là nơi cái cổ kia, làm cho y không nhịn được mà phát ra tiếng.

Nghe được tiếng y kêu đau, Lôi Hạo Nhiên lập tức lo lắng, đỡ ái nhân ngồi trên giường, đưa lưng tựa vào trong lòng mình, lo lắng hỏi han “Xảy ra chuyện gì? làm sao đau?”

Đột nhiên, trong bụng Lâm Tiểu Thiên truyền đến một cảm giác không được thoải mái, làm cho sắc mặt y tái nhợt.

Thấy thế, Lôi Hạo Nhiên càng thêm lo lắng “Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sắc mặt ngươi trắng hết rồi”

“Không có gì” Lâm Tiểu Thiên ngượng ngùng nói “Ta nghĩ chỉ cần đi nhà xí thôi”

Lôi Hạo Nhiên lập tức ôm lấy y, đem y tới nhà xí phía sau, nhưng hắn lại không chịu ra ngoài, Lâm Tiểu Thiên nóng nảy đứng lên, dáng vẻ mình đi nhà xí làm sao có thể để hắn nhìn thấy, y cắn môi uy hiếp nói “Hạo Nhiên, nếu người không ra ngoài, sau này … sau này, ngươi đừng nghĩ đến chuyện có thể chạm vào ta!” Đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Thiên uy hiếp ái nhân.

“Ta đi là được rồi” nếu không đi sau này thế nào? Lôi Hạo Nhiên sau khi bị ái nhân uy hiếp, giống như một con mèo bị chủ nhân vứt bỏ, ủ rũ mà đi ra ngoài.

Qua một lúc sau, Lâm Tiểu Thiên tay vịn tường mà bước ra, Lôi Hạo Nhiên khẩn trương ôm lấy y vào lòng hỏi “Tiểu Thiên, sao lâu vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Tiểu Thiên vốn là ngượng ngùng không muốn nói ra, nhưng nhìn bộ dáng lo lắng của ái nhân, nếu như mình không nói sẽ chỉ càng làm cho hắn lo lắng “Không có gì, chỉ là tiêu chảy” y cuối đầu, gương mặt đỏ ửng.

“Đồ ngốc, đối với ta thì có gì phải ngượng ngùng chứ” Lôi Hạo Nhiên hôn lên đỉnh đầu của Lâm Tiểu Thiên, ngữ khí kèm theo một chút lo lắng nói “Ta vẫn còn thấy lo lắm, hay để Vân Văn Sinh đến xem cho ngươi thế nào” Nói xong, hắn ra ngoài sai một hạ nhân mời Vân Văn Sinh đến.

“Được rồi” Lôi Hạo Nhiên ôm lấy ái nhân ngồi vào bàn “Tiểu Thiên, chúng ta vừa ăn vừa chờ đi”

Ngay khi bọn họ đã ăn được một nửa, Vân Văn Sinh đã tới “Vân đại phu chào, cùng ngồi xuống ăn chung đi”

“Không cần, các ngươi cứ ăn xong đi rồi chúng ta nói sau” Nhìn hai người dùng cơm, ngươi gắp rau cho ta, ta gắp rau cho ngươi, thật ngọt ngào vô cùng, làm cho Vân Văn Sinh trong lòng không khỏi hoài nghi, người kia đích thực là nghĩa huynh mà mình kết bái nhiều năm sao?

Sau khi ăn xong, Lôi Hạo Nhiên mặt không đổi sắc mà nói chuyện thân mật đêm qua của hai người cho Vân Văn Sinh nghe, hơn nữa cũng đem luôn chuyện Lâm Tiểu Thiên bị tiêu chảy nói hết, để xem hai chuyện này có liên quan gì không, dù sao hắn cũng biết Lâm Tiểu Thiên là một người rất coi trọng sức khỏe của bản thân, tuyệt đối không ăn lung tung bất cứ thứ gì, hơn nữa, thức ăn bọn họ ăn đều giống nhau, không có khả năng chỉ một mình Lâm Tiểu Thiên bị, hơn nữa đêm qua hai người chỉ dùng nơi đó để làm, hắn cảm thấy không nhiều không ít cũng có liên quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.