[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Chương 50



Từng ngày trôi qua, chiến tranh lạnh vẫn cứ thế mà tiếp diễn, chỉ là Lôi Hạo Nhiên nghe lời khuyên bảo của Lâm Tiểu Thiên, không còn uống rượu nữa.

Buổi tối, Lâm Tiểu Thiên ngủ một mình trên giường, ôm lấy chiếc gối của Lôi Hạo Nhiên vào lòng, ảo tưởng rằng hắn vẫn còn ở bên cạnh mình. Nhưng dù sao gối cũng chỉ là gối mà thôi, nó không thể cho mình sự ấm áp, không thể cho mình sự quan tâm, không thể nói những lời đường mật, không thể cho được một nhịp đập an lòng, không thể cho được sự vuốt ve khoái cảm …

Không thể chịu được sự nhớ nhung ái nhân trong lòng, Lâm Tiểu Thiên quyết định đi tìm Lôi Hạo Nhiên, hỏi cho ra sai lầm của mình, chính là liệt nữ sợ triền lang, y tin rằng nếu mình là liệt nam thì có thể thành công …

Lâm Tiểu Thiên trộm đứng bên cạnh thư phòng, đợi cho ánh nến trong phòng tắt đi, y mới đẩy cửa đi vào, mượn ánh trăng soi sáng cảnh vật mà bước tới gần Lôi Hạo Nhiên.

Thính giác của người học võ so với người bình thường nhạy bén hơn nhiều, khi Lâm Tiểu Thiên đến gần thư phòng, nghe được tiếng bước chân hắn đã đoán được là ai, hắn muốn biết Lâm Tiểu Thiên định làm những gì, cho nên đã tắt nến đi ngủ, quả nhiên như hắn đã đoán.

Lôi Hạo Nhiên nằm đưa lưng về phía cửa, Lâm Tiểu Thiên nghĩ rằng hắn đã ngủ, lén kéo chăn nằm xuống bên cạnh ái nhân trên người toát ra hương vị cùng ấm áp. Những ngày gần đây, hai người chiến tranh lạnh làm cho Lâm Tiểu Thiên không dám uất ức, y làm những việc này cũng chỉ vì nghĩ cho cả hai mà thôi, y không muốn chỉ vì mình mà hắn phải gánh lấy từ bất hiếu. Y xoay người nằm nghiêng, một tay vòng thắt lưng, rốt cuộc cũng không nhịn được tựa đầu vào lưng Lôi Hạo Nhiên mà khóc lên …

Y khóc đối với Lôi Hạo Nhiên mà nói thật khủng khiếp, hắn ban đầu nghĩ rằng cho dù Lâm Tiểu Thiên có nói gì đi nữa cũng không biết rằng hiện tại y lại như vậy, y không nói gì, chỉ ôm mình mà khóc, hắn cũng nghĩ là sẽ khóc như vậy, chỉ cần không chết đều phải tỉnh dậy. Hắn thở dài, xoay người, đem Lâm Tiểu Thiên ôm vào lòng “Được rồi, đừng khóc”

Nghe được tiếng của Lôi Hạo Nhiên như trước khi chiến tranh lạnh, Lâm Tiểu Thiên càng khóc lớn hơn nữa, giống như muốn đem hết mọi thứ trong lòng khóc cho tràn hết ra bên ngoài, vừa khóc vừa nói “Hạo Nhiên … thật xin lỗi …ta thật sự không biết ta sai ở đâu? Ngươi nói cho ta biết được không? Mấy ngày nay, ngươi không để ý đến ta, lòng ta đau quá … ta có cảm giác như muốn ngừng thở …”

“Ngươi thật sự không biết sai ở đâu?”

Lâm Tiểu Thiên không nói gì, ở trong lòng Lôi Hạo Nhiên lắc đầu.

Quên đi, đừng tra tấn y nữa, tra tấn y củng như hành hạ chính mình thôi, mấy ngay nay cứ xem như là trừng phạt đi “Ta giận ngươi vì ngươi nói dối, đêm đó, những lời ngươi nói đều không phải thật lòng, tại sao lại muốn gạt ta? Khi ngươi nói những lời đó, không chỉ làm tổn thương ta còn làm tổn thương cả bản thân ngươi. Nói ra những lời đó, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?”

Lâm Tiểu Thiên ở trong lòng hắn gật gật đầu “Ta không muốn ngươi làm một đứa con bất hiếu”

“Tiểu Thiên, ngươi phải biết rằng, nếu như chúng ta làm theo lời mẫu thân chẳng phải sẽ hại nữ nhân kia sao. Chẳng lẽ sự tồn tại của nàng chỉ để sinh một đứa bé, rồi phải sống quá cả đời. Như vậy, đối với ta, đối với ngươi và nàng thật không công bằng. Hơn nữa, ta cũng hiểu rõ tính của mẫu thân ta, bà là người có thể thương lượng và không nên chống đối, chỉ cần chúng ta cố gắng giải thích ý nghĩ của mình, cho người thời gian lý giải điều đó có thể, đến lúc đó người sẽ chấp nhận chúng ta, nếu chúng ta cứ chống đối đương nhiên sẽ không thể, chẳng lẽ ngươi không nhận ra lần đó ta cùng người cãi nhau nên gần đây cũng không có động tĩnh gì sao?” hắn khẽ vuốt lưng Lâm Tiểu Thiên, tiếng khóc trong lòng ngực dần dần biến mất, hắn tiếp tục nói “Mẫu thân ta là người không có thói quen chiều theo, nếu lần này ta ưng thuận, sau này ngươi sẽ lợi dụng cơ hội vì đứa bè đó mà khiến cho chúng ta chia tay, vốn dĩ ta đã có kế hoạch để giải quyết, ta vẫn còn chưa nói cho ngươi biết, thì lại xảy ra chiến tranh lạnh”

Nghe đến đó, Lâm Tiểu Thiên hổ thẹn “Xin lỗi, Hạo Nhiên”

“Ngươi đó, thật không tín nhiệm tướng công của ngươi” Lôi Hạo Nhiên dùng ngón trỏ mà gõ vài cái vào trán Lâm Tiểu Thiên.

“A” Lâm Tiểu Thiên xoa xoa vùng trán, nghịch ngợm nói “Ai nói ngươi là tướng công? Ngươi là nương tử được không? Ta mới là tướng công” y luôn bị áp vào một phương nên trong việc xưng hô y muốn phải ở trên.

“Được được được, ngươi là tướng công, ta là nương tử, như vậy được chưa?” Chỉ cần trên giường mình có thể áp được người kia, nên ái nhân muốn xưng hô thế nào, hắn tuyệt đối không so đo “Vậy tướng công có thể cho ta thay y phục không?”

Ánh mắt Lâm Tiểu Thiên đầy nghi vấn, Lôi Hạo Nhiên cười khổ mà chỉ y phục trên người mình “Ngươi xem y phục của ta thế này, không đổi được sao?” Lâm Tiểu Thiên xấu hổ mà cười cười, trước ngực Lôi Hạo Nhiên còn những vết tích mà mình mới để lại, nước mắt, nước mũi, nước miếng hỗn độn, quả thực có thể dùng rối tinh rối mù để hình dung.

Sau khi cởi y phục, Lôi Hạo Nhiên không vội về phòng lấy y phục khác, ngược lại thừa dịp Lâm Tiểu Thiên không chú ý, đột nhiên đem y đặt ở dưới thân “Mấy ngày nay, tướng công đau lòng như thế, vậy để cho ta toàn tâm toàn ý an ủi ngươi”

“Hạo Nhiên, nơi này là thư phòng, chúng ta về phòng rồi tiếp vậy” Trời ơi, ở thư phòng này là tri thức của thần điện trong phủ, dùng để đọc sách, làm việc, mà bây giờ lại dùng để làm chuyện thân mật? Y sau này xấu hổ mà chết mất!

Lôi Hạo Nhiên đương nhiên không đồng ý, cùng Lâm Tiểu Thiên chiến tranh lạnh đến nay cũng đã một tháng, chưa ân ái một lần nào “Chờ sau khi ta hầu hạ ngươi xong, ta sẽ ôm ngươi về phòng, từ giờ trở đi ngươi chỉ cần hưởng thụ” Nói xong, Lôi Hạo Nhiên không để cho Lâm Tiểu Thiên ngăn chặn, liền dùng môi của mình quấn lấy môi y, không thể phát ra tiếng rên rỉ, ngay cả ánh trăng đang tỏa sáng trên trời cao cũng xấu hổ đến không nhịn được phải ẩn vào sau những tầng mây …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.