[Kỳ Duyên Hệ Liệt] Ô Long Kỳ Duyên

Chương 7



Sau khi tắm rửa cho Lôi Hạo Nhiên, vừa vặn đến bữa cơm trưa, Lâm Tiểu Thiên đi vào phòng bếp “Triệu đại nương, hôm nay có gì ngon không?”

Triệu đại nương là một nữ đầu bếp ở Phục Long Bảo, có địa vị cao nhất tại phòng bếp này, toàn bộ phòng bếp đều do nàng quản lí, nàng không có con cái nên người nàng yêu thương nhất là Lâm Tiểu Thiên, có món gì ngon sẽ trộm để lại cho y một ít “Hôm nay có đậu hủ mè mà con thích nhất, ta biết con thích ăn nhạt, ta làm riêng cho con nên không có cay, gói cho con một cái”

Đậu hủ mè là món mà Lâm Tiểu Thiên thích nhất, y rõ ràng không thích ăn cay nhưng lại rất thích món này, vì yêu thương y mà Triệu đại nương phải tận lực mà làm món này thật nhạt, mọi người kháng nghị không ngừng, cuối cùng vì đối tượng là người vừa gặp sẽ thương như Lâm Tiểu Thiên cho nên mới từ bỏ, yên lặng thuận theo.

“Đại nương, người thật tốt! Người nấu ăn là ngon nhất!” Lâm Tiểu Thiên hai tay nâng chén lớn, ngửi mùi hương tỏa ra từ đậu hủ mè.

“Nhìn cái miệng con nhỏ nhắn như thế mà sao nói nhiều thế, thật không uổng công, đại nương ta đây yêu thương con” Triệu đại nương vui vẻ cười nói.

“Tiểu Thiên cũng là ăn ngay nói thật mà thôi” Lâm Tiểu Thiên mở to đôi mắt vô tội chớp liên tục, y nhớ vừa tắm rửa sạch sẽ cho một con mèo, hôm nay buổi sáng không chịu ăn có thể là do mình đem bánh mì bỏ xuống đất? Thế là y xin Triệu đại nương “Đại nương, người có thể cho con thêm một cái dĩa nhỏ?”

“Cái dĩa đúng không, đây!” Tuy rằng không biết Lâm Tiểu Thiên muốn làm gì, nhưng chỉ là một yêu cầu nhỏ, Triệu đại nương sảng khoái đáp ứng cho y.

“Cám ơn người, đại nương, con về ăn cơm trước”

“Tiểu Hắc, ăn cơm, từ sáng ngươi tỉnh dậy đến giờ vẫn chưa ăn gì cả, có phải ta đem bánh mì đặt dưới đất dơ nên ngươi không ăn?” Lâm Tiểu Thiên dùng chiếc đũa gắp một vài thức ăn sang dĩa nhỏ, đặt trước mặt Lôi Hạo Nhiên “bây giờ sạch rồi, ngươi ăn đi”

“Meo, meo, meo” Ngươi biết là tốt rồi, ngươi cũng thông minh, sức quan sát không tồi.

Giữa trưa, Tống Tình lén vào phòng của Lôi Hạo Minh, không gõ cửa mà vội đi vào.

Đang nằm trên giường, hai tay Lôi Hạo Minh đặt sau đầu, vừa nhìn thấy nhất thời kinh hãi, vội tiến đến “Tình nhi, sao muội lại đến đây? Đại ca vừa mới xảy ra chuyện, nếu bị người khác nhìn thấy muội đến đây, đến lúc đó chúng ta khó mà giải thích”

“Nhị … nhị biểu ca, muội cũng không muốn” Tống Tình biểu hiện ra vẻ điềm đạm đáng yêu “Muội lo lắng, đêm qua Vân Văn Sinh nói có thể cứu đại biểu ca, đại biểu ca đã biết chúng ta là người hạ độc hại huynh ấy, huynh ấy tỉnh lại nhất định sẽ không tha cho chúng ta, muội lo lắng ăn không vô, ngủ không yên”

“Đại ca biết chúng ta hạ độc?” Lôi Hạo Minh trừng lớn mắt nhìn nàng “Huynh ấy làm sao biết được?”

“Hôm qua.. tối hôm qua, đại biểu ca uống canh xong, không bao lâu thì phát tác, huynh ấy lập tức biết muội hạ độc, cho nên muội đã đem chuyện của chúng ta nói cho huynh ấy biết”

“Muội cái gì cũng nói? Chuyện nàng mang thai đứa con của ta cũng vậy?” sợ tai vách mạch rừng, cho nên khi hỏi vấn đề này, tiếng nói của Lôi Hạo Minh trầm xuống thấp nhất.

Nhìn thấy biểu hiện của Lôi Hạo Minh càng ngày càng tức, bờ vai Tống Tình co rút “Muội …muội lúc ấy chỉ nghĩ … nếu đại biểu ca đã chết.. có biết cũng không can hệ gì, cho nên muội..”

“Cho nên muội đem tất cả mọi chuyện nói cho huynh ấy biết?” Quả nhiên như hắn đoán, Tống Tình gật đầu, hắn ngồi bệch xuống ghế “Trời ơi, sao muội có thể đem hết mọi chuyện nói cho đại ca biết! Đoạt Phách trong chốn giang hồ nổi danh là độc dược, tại sao đại ca uống rồi mà không chết ngay chứ? Tình nhi, muội thành thật nói cho huynh biết, muội có tận mắt chứng kiến đại ca uống xong bát canh không?”

Tống Tình gật gật đầu, đem chuyện đã xảy ra cẩn thận nói lại cho hắn biết.

“Cái gì? Chỉ uống nửa bát!” Khó trách mà không bị độc chết, Lôi Hạo Minh nhắm mắt lại để mình bình tĩnh một chút “Tình nhi, muội thực sự được việc không đủ mà bại sự có thừa, một phần độc dược, sao muội có thể cho đại ca uống chỉ có nửa bát! Còn nữa, khi đại ca vẫn chưa tắt thở, muội sao thét đến chói tai?”

“Muội đứng lên xem chung quanh còn có ai không, đột nhiên thấy một con mèo chết bên cạnh bát canh, bị dọa cho sợ nên mới hét to. Muội cũng không muốn” Nói tới đây, Tống Tình cảm thấy uất ức, ánh mắt của nàng không khỏi đỏ lên.

“Ai!” Lôi Hạo Minh thở dài, ôm nàng vào lòng “Đừng khóc! Muội cũng không muốn mọi chuyện đến nước này, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn, thuốc giải của Đoạt Phách cũng không dễ gì tìm được. Sắp tới, đại ca cũng không thể tỉnh lại. Tóm lại, đại ca tuyệt không thể sống!” Trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, nghiến răng cực kì phẫn nộ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.