Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 124: Ngoại truyện 4



Tinh cảng Leto đã nhộn nhịp trở lại, các phi thuyền dân sự khác cấp tới lui theo trật tự rành mạch. Thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc phi thuyền quân dụng mang biểu tượng kiếm khiên đi ngang, ghé vào cảng quân sự gần đó.

Lệnh thuyên chuyển và thư bổ nhiệm của Lục Phong Hàn sẽ có hiệu lực từ Ngày thành lập năm sau, từ nay về sau toàn bộ quân vụ khu hành chính Trung Ương sẽ giao cho anh.

Vì tất cả các phương diện của anh đều không có lỗi, hiếm khi mà toàn bộ nhất trí tuân theo sự sắp xếp của Nhiếp Hoài Đình – dù có vài người phe chủ hòa muốn phản đối nhưng cũng không dám làm gì lúc này.

Lục Phong Hàn cũng không phản bác ý đồ của Tướng Nhiếp, như Kỳ Ngôn nói với tình thế hiện tại, anh không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa Kỳ Ngôn còn lại thủ tịch Tháp Trắng, đương nhiên do anh bảo vệ.

Xét thấy các sĩ quan đồng cấp với anh đa số toàn gấp đôi tuổi, Lục Phong Hàn có thể coi là ngôi sao sáng nhất, chỉ cần dựa vào tuổi tác, ngoại hình, trạng thái tình cảm liền trở thành thượng tướng được hoan nghênh nhất Liên Minh, [Nhật báo Leto] hận không thể gắn tên anh lên đầu đề mỗi ngày.

Dẫn đến việc anh ra cửa cũng không yên bình, đặc biệt là ở chốn đông người, không sử dụng mặt nạ ảo thì khỏi đi đâu luôn.

Trong đám người, Lục Phong Hàn nắm tay Kỳ Ngôn, hỏi: "Nhìn cái mặt này có khó chịu không em?"

"Không có." Kỳ Ngôn mặc áo hoodie màu trắng, sợ mình nói nhỏ quá Lục Phong Hàn không nghe được, liền ghé sát lại: "Em quen thuộc tất cả biểu tình và động tác nhỏ của tướng quân, còn có giọng nói, hơi thở, bước chân, tỉ lệ cơ thể... cho nên, dù anh đổi thành gương mặt khác, nháy mắt em vẫn nhận ra."

Mắt Lục Phong Hàn ngập ý cười, anh vui vẻ nghĩ: Lời này còn hay hơn mấy lời âu yếm.

Chỗ ngồi cả hai kế nhau, sau khi lên tàu, Lục Phong Hàn liền khởi động chế độ an toàn của ghế Kỳ Ngôn rồi mới chỉnh cho mình.

Bên tai là tạp âm động cơ phi thuyền khiến Kỳ Ngôn nhớ lại lúc ở tiền tuyến: "Tần số tạp âm ở đây thấp hơn tàu chỉ huy."

"Đúng vậy, hiệu năng của tàu chỉ huy gấp mấy lần tàu dân dụng nên tạp âm to hơn, nghe riết rồi quen." Lục Phong Hàn véo mặt cậu: "Lâu rồi Ngôn Ngôn không còn khó chịu khi đi vào lỗ sâu."

Lúc này, Kỳ Ngôn mới nhớ tới lúc mình từ Tinh vân Lagoon đến Leto, cậu khó chịu tới mức khiến tiếp viên phải đặt một con robot y tế kế bên để dự phòng. Sau này, từ Tháp Trắng đi ra tiền tuyến cũng kiểu thế.

Bất tri bất giác, ký ức khó chịu khi di chuyển qua lỗ sâu đã hoàn toàn biến mất.

Đến nỗi Lục Phong Hàn nhắc cậu mới nhớ mình gặp vấn đề nhỏ này.

Phi thuyền di chuyển theo đường dân sự, khi thoát khỏi trọng lực liền nhẹ bẫng, thấy được cả mảnh vụn cũ mới trôi nổi hai bên đường... Xuôi theo thời gian, tất cả sẽ hóa "di tích lịch sử".

Không lâu sau, tốc độ phi thuyền chậm lại, Kỳ Ngôn nhìn khung cảnh bên ngoài, hỏi: "Chúng ta có ở gần Fontaine I không?"

Lục Phong Hàn gật đầu: "Có, đây là điểm gần Fontaine I nhất trên con đường này."

Như thể là thỏa thuận bất thành văn, từ khi Tinh cảng Leto hoạt động trở lại, mọi phi thuyền đều sẽ giảm tốc độ và bật đèn chiếu sáng khi đang ngang qua tàn tích Fontaine I, đối mặt với hành tinh như viên pha lê đen kia như một lời tri ân.

Luôn có một vài sự hy sinh đau thấu xương thủy.

Sau khi liên tiếp vượt hai lỗ sâu, phi thuyền đã rời khỏi Leto, đến rìa đại khu hành chính Trung Ương.

Ánh sáng xa xăm của vô số ngôi sao chiếu vào mắt mọi người.

Động cơ khởi động lại, đèn báo trong cabin dần dần sáng lên. Lục Phong Hàn thoáng thấy vài dấu răng trên xương quai xanh của Kỳ Ngôn: "Có đau không?"

Kỳ Ngôn vô thức chạm: "Không đau. Lúc đó... rất ngứa."

Bây giờ nghĩ lại, cảm giác ngứa ngáy vẫn chạy dọc sống lưng, khơi dậy những cơn run rẩy sâu trong cơ thể.

Da cậu vừa mỏng vừa trắng nên những vết hằn rất khó mờ. Sau khi nâng vách ngăn lên để hoàn toàn cắt đứt tầm nhìn của thế giới bên ngoài, Lục Phong Hàn lấy gel trị liệu mang theo bên mình ra, nghiêng người bôi một lớp lên dấu vết mà anh để lại, cẩn thận thoa đều.

Chỗ ngồi không tính là rộng rãi, thêm Lục Phong Hàn quá gần khiến Kỳ Ngôn cảm giác mỗi lần hô hấp đều tràn ngập hơi thở của người này.

Ngoài ra, ngón tay của anh có vết chai, khi bôi gel liên tục cọ vào vùng da, cậu thở gấp, khó nhịn được mà hôn lên đôi môi của Lục Phong Hàn.

Trong không gian chật hẹp, kín đáo, Lục Phong Hàn giao quyền chủ động cho Kỳ Ngôn, để cậu ngậm lấy môi dưới, dùng răng cắn nhẹ, sau đó mở ra từng chút.

Chờ Kỳ Ngôn hé mi mắt, liền nắm lấy eo, chủ động hôn cậu một cách mãnh liệt.

Mãi đến khi ánh sàng mờ đi, nghe thông báo sắp đến điểm nhảy tiếp thì anh mới dừng lại, trầm giọng: "Thích không?"

Đôi môi đỏ mọng vì bị hôn hơi mở ra, hơi thở của Kỳ Ngôn ngắn lại, mất vài giây mới trả lời: "Thích."

Giọng nói khàn khàn, âm đuôi run rẩy, khiến Lục Phong Hàn khó chịu nhưng chỉ có thể kiềm nén, dùng ngón cái liên tục xoa môi dưới ẩm ướt mềm mai của Kỳ Ngôn, ánh mắt tối tăm.

Ngay lúc anh đang định thu tay lại thì cậu nghiêng đầu, đưa đầu ngón tay vào miệng.

Khi phi thuyền hạ cánh xuống hành tinh Lộ Nguyên, hai người không đi thẳng đến ngọn núi côban mà lái xe bay đến nơi ở.

Sau đó, Phá Quân bị nhốt bên ngoài cả buổi chiều.

Trời đã tối, trong phòng, Kỳ Ngôn nằm trên giường, quấn áo ngủ lụa đen, trên đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm. Môi đỏ bừng, dấu vết cũ trên xương quai xanh chưa mờ đã có thêm cái khác.

Lục Phong Hàn rót ly nước ngồi kế bên đút cậu uống.

Vốn tưởng Kỳ Ngôn đã ngủ, không ngờ giây tiếp theo đã có một cánh tay vòng lên cổ anh, đôi môi ướt đẫm hôn anh lần nữa.

Lục Phong Hàn nhẹ nhàng hôn Kỳ Ngôn, dùng hai ngón tay giữ lấy cằm cậu: "Ngày mai không muốn ra ngoài chơi à? Ngoan."

Đuôi mắt Kỳ Ngôn hơi đỏ, lộ ra chút quyến rũ. Cậu mở mắt nhìn Lục Phong Hàn, ánh mắt trong trẻo, khàn giọng đáp: "Tướng quân, ngài mai em không muốn đi..."

Lục Phong Hàn siết chặt ngón tay, nghe chính mình nói: "Được, ngày mai bọn mình không đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.