Sáng ngày thứ ba sau khi đến hành tinh Lộ Nguyên, Phá Quân được phép vào phòng ngủ.
Trên ghế có một chiếc áo kiểu cổ điển, Lục Phong Hàn đang thay quần áo trước gương, mười năm qua anh luôn mặt quân phục, giờ đổi lại đồ thường nên có chút không quen.
Quần dài màu đen, áo sơ mi màu trắng không cài nút làm lộ ra đường cơ săn chắc trên bụng, trên đó còn có vài dấu răng, không hiểu sao lại thêm hai phần ái muội.
Đưa tay lấy thắt lưng, Lục Phong Hàn nhìn gương, sau đó xoay người mấy bước, đứng ở cạnh giường: "Giúp anh?"
Kỳ Ngôn tỉnh dậy cách đây không lâu. Cậu mặc áo ngủ màu đen tương phản với làn da trắng. Cậu quỳ xuống cạnh giường, cầm lấy thắt lưng trên tay Lục Phong Hàn, lúc chuẩn bị khóa thì thấy dấu vết trên bụng ai đó, bèn hỏi: "Em cắn à?"
Ánh mắt Lục Phong Hàn hài hước: "Em nói xem?"
"Tách" – khóa thắt lưng đã cài xong.
Lục Phong Hàn sờ mặt Kỳ Ngôn, cúi đầu hôn cậu, mười phần dịu dàng.
Khi Kỳ Ngôn rời giường rửa mặt, Lục Phong Hàn mở hành lý, tìm trang phục cậu muốn mặc, tự hỏi hai giây liền đổi ý, chọn cái khác.
Đêm qua không ngủ được khiến Kỳ Ngôn rửa mặt xong vẫn có chút buồn ngủ, cậu giơ tay, để Lục Phong Hàn cài nút cho mình.
Mãi đến khi mặc xong, cậu mới nhìn vào gương: "Tướng quân, chúng ta mặc quần áo giống nhau à?"
Dù kiểu dáng và chất liệu giống nhau, Lục Phong Hàn mặc vào thì như con dao sắc được bọc trong vỏ, vai rộng chân dài, mặt mày đẹp trai phóng túng, còn Kỳ Ngôn lại uy nghiêm và duyên dáng hơn, như một bức tranh thủy mặc.
Lục Phong Hàn rất hài lòng: "Trông đẹp không?"
Kỳ Ngôn thành thật trả lời: "Tướng quân mặc gì cũng đẹp."
Mặc dù Mai Tiệp Lâm luôn cho rằng Lục Phong Hàn – người cả năm không mặc gì ngoài quân phục và quần áo tập luyện được bầu cho danh hiệu "Nam nhân có phong cách thời trang đẹp nhất toàn quân Liên Minh" rất là sai trái. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận tài nguyên bẩm sinh của ai đó đầy đủ quá, thêm chăm chỉ rèn luyện, giờ có mặt cái quần đùi màu xanh dạ quang cũng có thể trở thành người mẫu...
Là một hành tinh du lịch nổi tiếng, Lộ Nguyên có thảm thực vật tươi tốt với chủng loại đa dạng. So với cảm giác khoa học kỹ thuật của Leto thì người dân ở đây thoải mái, tự nhiên hơn.
Ánh nắng xuyên qua bóng cây rơi xuống đất, trên đường ít người nên cả hai quyết định đi bộ, chiếc xe được Phá Quân điều khiển chạy chậm kế bên.
Xa xa là những ngôi nhà gỗ hai, ba tầng ẩn mình giữa đám cây xanh, một góc mái hiên lộ ra dưới chân cầu dòng sông êm ả, trong trẻo.
Cả hai mua bữa sáng tại một quán nhỏ ven đường, sau khi Lục Phong Hàn nếm thử, bèn chọn ra cái mà Kỳ Ngôn không thích: "Ngon lắm, em ăn thử đi."
Ăn sáng xong, hai người tản bộ dọc các cửa hàng ven sông. Đây là chuyến du lịch đầu tiên nên Kỳ Ngôn đã cẩn thận lựa chọn những món quà nhỏ cho Diệp Bùi, Hạ Gia Nhĩ, Hạ Tri Dương, Elisa và Auguste bao gồm cả giáo sư Phó và Nhiếp Hoài Đình.
Lục Phong Hàn đi theo bên cạnh, nghiêm túc làm người xách đồ.
Thu dọn xong, anh đứng thẳng dậy, thấy má Kỳ Ngôn phình lên liền đưa tay nhẹ nhàng chọc vào: "Em đang ăn gì vậy?"
Giọng cậu không rõ: "Kẹo, đặc sản địa phương."
"Mùi vị gì vậy? Có ngon không?"
Lười diễn tả bằng lời, cậu nắm lấy tay áo Lục Phong Hàn, nghiêng người hôn một cái, vài giây là buông ra.
Lục Phong Hàn dùng ngón tay cái lau khóe miệng, vị kẹo vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi - rất ngon.
Lúc này, trong lúc anh không để ý, Kỳ Ngôn cúi đầu xuống nhanh chóng đeo gì đó lên cổ tay anh.
Khi Lục Phong Hàn giơ tay lên liền phát hiện ra đó là một chiếc vòng tay bằng cỏ, chất liệu thô ráp, cố tình được thắt lỏng, trang trí bằng hai viên pha lê màu xanh lam trong suốt đối xứng nhau, còn có mùi thơm thực vật nhàn nhạt.
Nhìn cổ tay Kỳ Ngôn, không biết cũng đã đeo lên tự bao giờ.
Lục Phong Hàn mỉm cười, ánh mặt trời chiếu rọi trong mắt: "Em mua lúc nào thế?"
"Em không mua." Kỳ Ngôn quơ cổ tay, có vẻ rất thích: "Chủ tiệm nhận ra bọn mình nên tặng, nói đây là truyền thống của Lộ Nguyên, tình lữ đều đeo trên cổ tay."
Đi dạo gần đó cả nửa ngày, buổi chiều cả hai mới xuất phát.
Đỉnh núi màu xanh coban làm từ tinh thể Linus cách nơi họ ở không xa, thời tiết sáng sủa, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, mặt hồ bên dưới trong vắt như gương, ngọn núi soi bóng xuống mặt nước, tựa như ảo ảnh.
Sau khi Kỳ Ngôn chụp ảnh đã nhờ Phá Quân gửi cho nhóm Hạ Tri Dương. Trước khi gửi, Phá Quân còn chu đáo bổ sung các chế độ toàn cảnh và 3D.
Một lúc sau, giọng nói của Hạ Tri Dương truyền đến.
"Tôi đang làm bài tập ở trường đó, còn ông thì đi du lịch vui vẻ. Tôi ghen ghét! Tôi ham mộ! Chụp thêm hai bức nữa, nha? Tôi sẽ tưởng tượng cảnh mình làm bài tập bên hồ!"
Diệp Bùi cũng gửi tin, nguyên khí mười phần: "Chỗ đó đẹp quá! Chơi thêm vài ngày đi Kỳ Ngôn! Hạ Tri Dương lừa cậu đó, tên đó có làm bài tập đâu, đang dùng lí do bận xem ảnh để không làm bài nè!"
Elisa là người thứ ba trả lời: "Với tướng Lục? Đi chơi vui vẻ nhé!"
Người thứ tư là Mondrian: "Họ chưa làm bài tập về nhà, cãi nhau sắp đánh nhau luôn rồi. Phong cảnh rất đẹp, ảnh cũng rất đẹp. Nhân tiện, chúng tôi đã tìm được một nhà hàng rất ngon. Khi về thì đi cùng nhau."
Kỳ Ngôn đáp lại tất cả. Trước khi tắt thiết bị đầu cuối thì cậu chợt nhận ra, mình đã lưu thông tin liên lạc của rất nhiều người.
Thật náo nhiệt.
Dọc theo con đường xuống núi bằng cây cầu gỗ, Phá Quân cảm khái: "Tôi thích đi du lịch!"
Kỳ Ngôn tán đồng: "Tôi cũng thích!"
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Kỳ Ngôn, Lục Phong Hàn nói ra kế hoạch mà mình đã vạch sẵn: "Sau này, mỗi năm ngoài ngày nghỉ lễ, anh sẽ có ít nhất 20 ngày nghỉ phép. Chỉ cần không bận việc công, có thể trích thời gian, đi công tác cũng có thể mang người nhà theo."
Phá Quân nhanh chóng hỏi: "Tôi có được coi là người nhà không?"
Lục Phong Hàn vô tình: "Xem biểu hiện của mi."
Kỳ Ngôn nghĩ: "Không phải Trường quân đội Đệ Nhất đã mời tướng quân làm giảng viên danh dự sao? Anh sau này có phải tham gia lớp học không?"
Lục Phong Hàn: "Đến lúc đó, có thể kêu Duy Nhân và Mai Tiệp Lâm thay mặt anh, còn anh đưa em đi chơi."
Ở Leto xa xôi, Mai Tiệp Lâm không có chỗ ăn ké, uống dịch dinh dưỡng cũng chán nên cùng đám Duy Nhân, Long Tịch Vân – mấy người không cố chỗ ăn đi tìm nhà hàng bên ngoài, giải quyết vấn đề sinh tồn.
Đang ăn canh tự nhiên thấy mũi hơi ngứa: "Có kẻ đang mưu hại bổn cung?"
Duy Nhân cũng xoa mũi.
Long Tịch Vân cầm ly nước trái cây: "Tôi có dự cảm không tốt."
Đi dọc theo cây cầu gỗ đến chân núi, ngoài bọn họ ra xung quanh không có một bóng du khách nào. Vì đang là mùa đông nên hoàng hôn còn rất sớm, ánh hoàng hôn phản chiếu trên màu xanh, hiện ra một màu sắc vô cùng tráng lệ.
Kỳ Ngôn đến gần hơn để xem các đường nét bên trong tinh thể. Cậu đột nhiên cảm thấy điều gì đó và quay đầu nhìn Lục Phong Hàn, nháy mắt đã bị người nào đó chụp ảnh.
Lục Phong Hàn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Bên kia có một con suối không ngừng tràn ra từ những khe hở trong tinh thạch trên núi. Nó chảy vào hồ, người ta nói rằng nếu may mắn, sẽ nghe được âm thanh của tương lai thông qua khe hở đó."
Đường đi không bằng phẳng lắm, Lục Phong Hàn nắm tay Kỳ Ngôn, cùng nhau đi đến khe suối có nước tràn vào.
Kỳ Ngôn không chắc chắn lắm, hỏi: "Trực tiếp đi nghe hả?"
Lục Phong Hàn chưa bao giờ tham gia mấy chuyện tương tự: "Có lẽ vậy? Để anh thử."
Vừa nói vừa ghé tai lại khe hở vài giây, dường như anh có chút kinh ngạc, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Khi Lục Phong Hàn đứng thẳng lên, Kỳ Ngôn hỏi: "Tướng quân, anh có nghe thấy không?"
Lục Phong Hàn: "Thanh âm trăm năm sau mà anh nghe được là bọn mình vẫn ở bên nhau."
Kỳ Ngôn giật mình, nói: "Tướng quân."
"Ơi?"
Kỳ Ngôn nghĩ, có lẽ trước khi cậu biết tình yêu là gì và mình sẽ yêu ai, có lẽ cậu đã yêu người đó rồi.
Anh ấy là mỏ neo của cậu, là điểm kết nối của cậu và thế giới này.
Mà tình cảm này, càng ngày càng nhiều hơn.
Giờ khắc này, cảm xúc mãnh liệt chồng chất lên nhau, cậu ảo não vì ngôn từ thiếu sót, không thể diễn tả thành lời, đành dùng từ ngữ đơn giản nhất nói cho Lục Phong Hàn biết: "Em yêu anh, vĩnh viễn."
Lục Phong Hàn nắm tay Kỳ Ngôn, hôn lên: "Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ yêu em từng giây từng phút."
Khi anh tỉnh lại từ đống tro tàn máu lửa, đã gặp được nắm tuyết mỏng này.