Kỳ Ngôn còn chưa tới nhà thì đã nhận được vài cuộc gọi đến từ: Hạ Tri Dương, Diệp Bùi, Mondrian.
Cậu trực tiếp mở gọi nhiều người.
Hạ Tri Dương to giọng: "Ông không sao chứ Kỳ Ngôn? Tâm tình còn tốt không? Vệ sĩ có đi cùng không?"
Diệp Bùi lên tiếng: "Hạ Tri Dương, cậu đem mấy câu mình muốn hỏi hỏi hết luôn rồi! Có cho người ta nói không?"
Kỳ Ngôn trả lời tuần tự: "Tôi không sao, phòng ngự của xe tôi rất tốt, không có bị thương, không có tâm tình xấu, anh ấy luôn đi cùng tôi."
Nghe thấy mấy chứ cuối của cậu, Lục Phong Hàn liếc qua.
"Vậy thì tốt vậy thì tốt, ông đừng buồn, vì cái loại cặn bã này mà buồn thì không đáng! Tin tức trên mạng tui xem hết rồi, cái đồ rác rưởi Giang Khải! Nó sao dám dùng xe tông ông!"
Tuy Hạ Tri Dương tự xưng mình là công tử Leto, nhưng mấy từ để mắng người không nhiều, cậu ta cả giận: "Vận may của chúng ta quá kém, vậy mà đã từng hít thở chung một bầu không khí với loại người như thế! Thiệt cho nó tối ngày giả vờ vênh váo, tự đắc trước mặt bọn mình, ra là chột dạ, ra vẻ phô trương thanh thế!"
Tuổi thọ nhân dân Liên Minh đã hơn 100 rồi, một người sau khi trưởng thành đều có thời kì thanh niên, trung niên rất dài khiến cho chủ nghĩa kết hôn muộn, chủ nghĩa độc thân được sinh ra, dẫn đến quan niệm về tinh yêu, hôn nhân xảy ra thay đổi.
Xã hội không phản đối việc không hết hôn hay ly – kết nhiều lần, cũng rất coi trọng việc 1 vợ - 1 chồng chung thuỷ, cho nên việc ngoại tình rất bị xem thường, ngay cả con ngoài giá thú cũng bị tước quyền thừa kế.
Diệp Bùi nhớ lại việc của Laurent: "Không trách trước đây Laurent ghim cậu như vậy, chắc chắn có một phần nguyên nhân là 1 triệu tinh tệ của Giang Khải! Nếu không điều tra được, quả thật khó có thể tưởng tượng nó mặt trước cười gọi anh, sau lưng lại dồn cậu vào chỗ chết!"
Hạ Tri Dương tổng kết: "Mặt người dạ thú!"
Diệp Bùi: "Lòng dạ rắn rết!"
Hai người tôi một lời, cậu một câu cứ như hát nói.
Mondrian tất nhiên không thể chen lời, đành gõ chữ: "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Hạ Tri Dương thấy đầu tiên: "Tại sao ông đánh chữ mà không nói lời nào vậy Mondrian?"
Mondrian: "..."
Không biết bản thân nói quá nhiều, Hạ Tri Dương vui sướng đề nghị: "Chúng ta họp lại ăn mừng đê! Chuyện này thiệt làm lòng người sảng khoái mà! Mấy người không biết lúc tui đọc bình luận trên mạng, trong lòng vui muốn khùng luôn! Rốt cuộc! Rốt cuộc có ngày mọi người lột được cái mặt nạ của tên Giang Khải rồi!"
Nhưng đề nghị của cậu ta bị bác bỏ.
Diệp Bùi: "Nhiệm vụ của tổ nghiên cứu không cho mình rời cửa đi chơi!"
Mondrian: "Nhiệm vụ giai đoạn này sắp hoàn thành, chỉ muốn một giờ bẻ thành hai giờ."
Hạ Tri Dương cẩn thận: "Còn Kỳ Ngôn?"
Kỳ Ngôn: "Nhiệm vụ của tôi xong rồi, đang muốn làm cái khác nên cũng không có thời gian."
Hạ Tri Dương thất vọng gào lên, lại kiên định: "Vậy bọn mình vào hệ thống ba chiều ăn mừng trên mạng đê! 5 phút thôi!"
Cuối cùng bốn người đăng nhập hệ thống, tìm một tiệm cà phê giả lập, cụng ly cà phê giả lập, rồi nhanh chóng log out.
Lục Phong Hàn vẫn luôn nghe đối thoại, thấy cậu rời khỏi hệ thống ba chiều, nói: "Thời gian gần đây khẩn trương thế là vì "Phá Quân" à?"
Dù không được uống cà phê thật, nhưng thần kinh vị giác vẫn truyền đến cảm giác đắng nghét, Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừ, sắp không kịp rồi."
"Không kịp?"
Kỳ Ngôn không đáp, ánh mắt dời đi chỗ khác.
Bị động tác nhỏ của cậu chọc cười, Lục Phong Hàn đổi đề tài: "Kia...!vì sao lại thích làm những chuyện đối với người khác rất khó như thế? Vì dù khó đến đâu vẫn phải có người làm à?"
Kỳ Ngôn hiếm khi suy nghĩ mấy chuyện liên quan đến "Động cơ" này nọ.
"Có một phần nguyên nhân.
Mặt khác, nghiên cứu khoa học là đi về phía trước, tôi không thể hiểu công thức, thì chính là không thể hiểu.
Tôi không có bước giải, cũng không được gọi là hiểu.
Tôi sẽ không nhớ nhầm."
Đây là lúc hiếm hoi cậu thấy mình tỉnh táo.
Lục Phong Hàn lại nghĩ đến một khả năng khác: "Không có chuyện cậu đã nghĩ ra cách giải rồi nhưng lại nhớ nhầm là mình không giải được.
Tác phẩm đã làm xong lại nghĩ bản thân chưa hoàn thành?"
"Có lúc thế." Kỳ Ngôn thản nhiên: "Nhưng tỉnh táo vẫn nhiều hơn lẫn lộn, vậy là đủ."
Chỉ chuyện tai nạn xe cộ này đã ồn ào trên mạng hơn nửa tuần.
Mấy chuyện liên quan đến hào môn, rồi kẻ phản bội bán đi tư liệu nghiên cứu, rồi gian lận học thuật ở Giải thưởng Röntgen, rồi thêm con ngoài giá thú, che giấu thân phận, nhiều lần hãm hại, cố ý mưu sát....!không hề giảm hot, làm cho Kỳ Văn Thiệu nổi khắp Liên Minh.
Chỉ là không phải nổi tiếng theo nghĩa tốt.
Rồi theo tin mấy phóng viên thường trực, từ sau khi rời khỏi đồn cảnh sát thì Giang Vân Nguyệt không còn xuất hiện, cửa lớn nhà họ Kỳ đóng chặt, từ chối tất cả khách khứa và phóng viên phỏng vấn.
Cùng lúc, vào cuối năm 216 lịch hành tinh, [Nhật báo Leto] đăng tin tướng quân Nhiếp Hoài Đình có ý định từ chức "Tư lệnh liên minh" trên trang thứ hai với thái độ cực kì khiêm tốn.
"Tư lệnh liên minh" tuy không có thực quyền, chỉ là chức hão nhưng mọi người đều nhận đó là người đứng đầu quân đội Liên Minh.
Người kế vị chưa có tin tức nhưng chỉ riêng việc này đã biểu hiện phái chủ chiến lụn bại.
Đối mặt với tin ngắn này, Lục Phong Hàn không chắc những người đứng sau nó có phải là không muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của vấn đề này vào lúc này hay không, vì vậy mà chỉ viết vài câu đơn giản ở trang thứ hai.
Hiếm khi tâm tư của anh bị treo lơ lửng, nhớ dến Lục Quân đã từng tham vọng muốn hạ hải tặc vũ trụ trước, rồi lại diệt quân Phản Loạn, giúp Liên Minh được an bình, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không nhặt được một mảnh.
Lại nghĩ đến Nhiếp Hoài Đình chưa đến lúc tuổi già, tóc mai cũng điểm bạc.
Cả tấm lòng dâng hiến cho Liên Minh, lo lắng khôn nguôi, hận không thể nhỏ hết đám gai mà quân Phản Loạn cắm vào Liên Minh, giờ chỉ đành buông tay từ bỏ chức vụ tư lệnh.
Trong lúc hất thời, lòng anh mờ mịt.
Tất cả mọi chuyện nên thuận theo lòng dân, nhung lòng dân sai thì phải làm sao?
Lại như Nhiếp Hoài Đình, có lẽ ông chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, những công dân mà ông luôn bảo vệ lại nghị kỵ, chỉ trích mình.
Ông chỉ có thể thoả hiệp, xoa dịu các bên.
Dù là thế, ông cũng chưa bao giờ nhả ra việc triệu hồi quân Viễn Chinh từ tiền tuyến đại khu Nam Thập Từ về Leto, chỉ hạ lệnh tập trung quân lực từ các đại khu hành chính khác, tăng lực phòng ngự của Leto.
Anh nhìn ra, động tác này của tướng Nhiếp giúp tránh việc hai bề thọ địch.
Có thể mệnh lệnh này khiến không ít kẻ bất mãn.
Cùng suy nghĩ còn có Vincent, cậu ta còn không dùng phương thức liên hệ ngày thường, trực tiếp gõ cửa nhà Kỳ Ngôn.
Cởi nón rộng vành và kính xuống, cậu ta co quắp trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, rồi nghiêng đầu hỏi Lục Phong Hàn: "Chỉ huy, chờ ăn năm mới xong, tướng quân Nhiếp có phải sẽ từ chức tư lệnh?"
Giọng nói uể oải, mất tinh thần.
Lục Phong Hàn không ngồi, theo thói quen mà dựa tường: "Chắc thế, qua năm mới chính là Ngày thành lập Liên Minh.
Theo lệ cũ, ngày đó sẽ tổng bí thư Liên Minh và tư lệnh đồng chủ trì.
Đám người phái chủ hòa kia không thể chờ đợi để tướng Nhiếp thu lại ý dân."
Vincent buồn rầu: "Cả ngày hôm nay em đều không thể hăng hái nổi...!không biết mình cầm vũ khí để bảo vệ điều gì."
Cậu ta dùng bàn tay che lại mắt mình, lộ ra lòng bàn tay toàn vết chai: "Chỉ huy, ngài không thất vọng sao? Trên mạng bây giờ toàn chửi mắng quân Viễn Chinh báo cáo sai quân phí, dùng vũ khí tốt nhất, lái phi thuyền xịn nhất, chiến đấu lại uất ức như thế.
Xưng quân Phản Loạn như chiến thần, đem chúng ta nói như thứ phế vật vô dụng!"
Vincent chẳng còn vẻ thiếu đứng đắn bình thường, giọng nói nghẹn ngào, phẫn nộ: "Nhưng, nếu chúng ta sợ chết, chúng ta trốn tránh, vậy ai có thể nói tại sao Reina, Phùng Áo, Jacinto, Louis, Mạc Phi lại chết? Thời điểm lão tử gia nhập quân Viễn Chinh, đội ngũ là 7683, toàn đội có 100 người, giờ sống sót, thêm cả em chỉ còn 19! Vậy ai nói cho em biết, 81 người còn lại đã đi đâu? Hả?"
Càng nói thanh âm cậu ta càng run rẩy, thái dương nổi gân xanh.
Nhưng trước mặt Lục Phong Hàn, rốt cuộc cũng kiềm nén cảm xúc chực chờ bạo phát.
Lục Phong Hàn đứng trong bóng tối, không chút dáng vẻ quân nhân nào, chờ hô hấp cậu ta bình tĩnh lại mới mở miệng, nói mỗi một từ đều trịnh trọng: "Cầm lấy vũ khí."
Vincent nhắm mắt, sau vài giây liền nói tiếp nửa câu sau: "Bảo vệ vì sao sau lưng mình." Cậu ta cắn răng: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Lục Phong Hàn không chút do dự: "Nếu cậu cho rằng cậu đúng, phần lớn mọi người sai rồi, vậy cậu hãy đi sửa chữa những sai lầm đó.
Nếu cậu cho phán đoán của bọn họ sai, vậy hãy cung cấp thông tin chuẩn xác, khiến mọi người đều được nắm giữ cơ sở để suy nghĩ chính xác.
Cho dù sai thì lỗi sai không phải ở công dân Liên Minh, mà là do bọn người đang cố ý dẫn dắt dư luận."
Vincent không lên tiếng.
Sự im lặng tràn ngập mọi ngóc ngách.
Hồi lâu, cậu ta mới dời bàn tay đang chặn mắt, cười khổ nhìn Lục Phong Hàn: "Chỉ huy, ngài làm sao làm được? Thời điểm mà ai cũng phẫn nộ, thất vọng, mê mang tại sao ngài luôn duy trì được tỉnh táo? Ha, còn nhân tiện chửi tỉnh bọn em."
"Vì cậu gọi tôi là "chỉ huy"." Lục Phong Hàn nhíu mày: "Sao, còn mong tôi cùng các người nắm tay đập bàn, vừa đập vừa la đau hả?"
Vincent phản bác: "Tình huống như vậy không thể phát sinh!"
Lục Phong Hàn vô cùng chiếu lệ: "Ồ."
Vincent: "..."
Tình cờ, cậu nhớ lại năm đó mình ngu ngốc làm sao.
Đến giờ, Vincent mới có tâm tư nhìn ngó chung quanh: "Kỳ Ngôn đâu?"
Lục Phong Hàn đáp: "Phòng sách." Mấy ngày nay ngày nào cũng thức khuya, làm như có gì đuổi theo ấy.
"Không hổ là sinh viên trường dối diện, thật chăm chỉ!" Vincent đứng dậy, cầm nón và mắt kính lên: "Em đi nhá."
Lục Phong Hàn không giữ lại, chỉ nhắc nhở: "Trân trọng cơ hội lần này, lần sau trở lại tôi thu lệ phí đấy.
Bác sĩ tâm lí tính giá bằng phút, còn tôi tính giây."
Vincent như bị đóng đinh lên mặt đất, không nhấc chân nổi, cảm thấy mình mà đi sớm một phút là thiệt hại chục nghìn tinh tệ! Cậu ta buồn bực: "Chỉ huy ngài, ngài trước đây không phải như vậy, ngài thay đổi!"
"Trước đây? Cậu cũng biết là trước đây."
Vincent thấy đó gì sai sai, suy nghĩ một chút thì thăm dò: "Còn bây giờ?"
"Cậu không hiểu", tay Lục Phong Hàn đút trong túi quần, không biết nghĩ tới gì mà thanh âm nhu hòa hai phần: "Giờ tôi phải tiết kiệm tiền.".