Kỳ Hạn Thưởng Thức

Chương 18: Cảm hóa (thượng)



Chu Lục không gấp gáp, anh có tự tin rằng Lâm Thanh cuối cùng sẽ trở lại bên mình. Mặc dù không biết tốn bao nhiêu thời gian, nhưng anh nguyện ý chờ, hơn nữa còn cho rằng thật đáng giá chờ đợi.

Không bắt buộc Lâm Thanh lập tức phải đưa ra đáp án rõ ràng, Chu Lục quay trở lại trọng tâm câu chuyện: “Anh nói rồi, phải ra chút sức giúp em đến cuối cùng”. Với lo lắng này của Lâm Thanh, cậu có tính cách không muốn làm phiền người khác, việc nhờ vả cha mẹ Chu Lục giúp đỡ, cậu chưa từng suy nghĩ đến, nhưng mà bây giờ, đây dường như là cách duy nhất — — Chu Lục kiên quyết thay Lâm Thanh định đoạt.

Chu Lục lần nữa tránh Lâm Thanh, đi nói chuyện điện thoại với người nhà, sau đó đến cả chị gái của Chu Lục cũng tham gia, giúp đỡ thuyết phục cha mẹ, cha dượng của Lâm Thanh rốt cuộc cũng có thể chuyển đến bệnh viện tư nhân của Chu gia, cũng do cha của Chu Lục làm bác sĩ chủ nhiệm.

Sau lần đầu tiên cũng là lần duy nhất gặp gỡ không mấy vui vẻ, nhiều năm qua đi, Lâm Thanh lần thứ hai gặp mặt cha mẹ của Chu Lục.

Thái độ của ba Chu vẫn nghiêm nghị như trước đây, nhưng so với trong trí nhớ mờ nhạt lại có chút không giống lắm, sau vài lần tiếp xúc trong bệnh viện, Lâm Thanh phát hiện bản chất của ông là người luôn nói năng thận trọng, không phải chỉ đối đãi lạnh nhạt với một mình cậu. Ông kiên nhẫn hỏi Lâm Thanh bệnh tình của cha dượng, đúng như thái độ chuyên nghiệp của bác sĩ đối với người nhà bệnh nhân, không cố ý lẩn tránh hoặc qua loa như trong tưởng tượng của cậu, trong lòng cậu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhiều năm qua thân thể mẹ Chu dù làm việc hay sinh sống vẫn rất tốt, nhìn không thấy già đi. Tại lúc xác định hai tuần sau phẫu thuật, bà đến phòng bệnh sắp xếp công việc cho y tá, Lâm Thanh nhìn bà, suy nghĩ một hồi, dường như nguyên nhân mỗi lần gặp mặt đều có chút không hay, một là muốn lấy lòng, hai là có chuyện nhờ vả. Đã từng trải qua nhục nhã cũng đủ làm Lâm Thanh ghi lòng tạc dạ nhớ mãi không quên, cậu rất sợ gặp lại bà lần nữa, trong người thấp thỏm lo lắng giống như mười năm trước vậy.

Những tâm tình và suy nghĩ này, đều là chuyện mà Chu Lục không hề biết.

Thật ra lần trước khi vui vẻ đến chào hỏi, thất vọng lúc ra về, Chu Lục cũng từng suy nghĩ qua và nghi ngờ — — sau đó Lâm Thanh không chịu bước vào Chu gia lần nào nữa, đối với nguyên nhân vì sao từ đầu đến cuối cũng không nói, nhưng Chu Lục mơ hồ cảm giác được, đối phương chắc chắn có chuyện gì đó gạt mình. Vì vậy Chu Lục từ chỗ mẹ mình thử tìm ra lí do sự thật, nhưng bà cũng một mực có lệ mà tường thuật lại, cũng chẳng giải quyết được gì.

Những năm này sau khi chia tay, Chu Lục dần dần nhận ra cha mẹ cũng không thích Lâm Thanh cho lắm, có thể tiếp nhận không có nghĩa là ủng hộ, trước đây nghĩ đến việc thông báo cho cha mẹ vì mong có thể cho chính mình vui vẻ quả thật có chút ngây thơ. Lúc này Chu Lục âm thầm làm quyết định trong lòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều muốn đối mặt cùng Lâm Thanh, sẽ không ngu ngốc chẳng biết gì lần nào nữa.

Mẹ Chu bước ra khỏi phòng bệnh hướng Chu Lục vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói: “Lục Lục, mẹ nấu canh cho con, lên trên lầu phòng mẹ mà uống”. Mặc dù đứa con trai phản nghịch luôn làm người ta lo lắng, nhưng làm mẹ vẫn luôn luôn mềm lòng. Từ hôm Chu Lục quay lại đến nay, mỗi ngày ở trong bệnh viện cùng Lâm Thanh, vậy mà nhà cũng không trở về một chuyến, mẹ Chu buộc lòng phải dùng cách này để làm cơm cho con trai cưng, hơn nữa, bà cứ hoài như vậy, muốn âm thầm làm thay đổi suy nghĩ của con trai.

Bất ngờ là, Chu Lục dường như biết tất cả những ý tưởng của bà, cười nhây nhớt đáp: “Cám ơn mẹ! Nhưng giờ con nhậu chưa xong, đợi lát nữa đi?”. Mặc dù nhìn vào giống như đang hỏi ý kiến của mẹ, song giọng nói lại mang theo sự khẳng định không cho phép thay đổi, những lúc Chu Lục ngồi canh ở đầu giường bệnh, tư thế vững chãi như núi Thái Sơn, mẹ Chu cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý định cùng Lâm Thanh nói chuyện một chút.

Những năm gần đây Chu Lục đối với Lâm Thanh say đắm và thâm tình, kể cả sau khi hai người chia tay cũng không thể quên được, thật ra mẹ Chu đều nhìn thấy, nhưng chẳng hiểu vì sao, bà đối với Lâm Thanh luôn có một gút mắc khó nói.

Vào lúc ấy khi Chu Lục mới vừa thông báo gia đình, bà thực sự còn cho rằng Lâm Thanh là ngọn nguồn dẫn đến sự xấu xa — — con trai từ nhỏ đến lớn đều tiếp thu nền giáo dục xuất sắc, lại bị một đứa chẳng biết ở đâu chen vào cuộc sống, mẹ Chu đối với việc Lâm Thanh hủy hoại đi đứa con bà kì vọng này thật sự là cực kỳ chán ghét. Bà nghĩ rằng chẳng qua đối phương cũng chỉ là dân làm công từ quê lên thành phố, cũng rất có thể có lòng dạ nào khác, nghe thấy gia cảnh con trai mình tốt lành nên tiếp cận mà thôi — — đối với loại người ham giàu lại nông cạn như vậy, bà ngàn lần cũng không chấp nhận được.

Cho đến ngày sinh nhật thứ năm mươi lăm của chồng, bà nhìn thấy Lâm Thanh lần đầu tiên.

Đối phương lại là một người có khuôn mặt lanh lợi, tính cách ngoan ngoãn, đeo một cặp kính mắt nhã nhặn, cử chỉ cũng xem như có giáo dục, so với loại người yêu ma quỷ quái trong tưởng tượng của bà khác một trời một vực. Người như vậy làm sao lại đi phải con đường lệch lạc này, đã vậy còn lôi con trai mình xuống nước? Cho dù trong lòng mẹ Chu vẫn còn ngờ vực, bà vẫn cứ mang cái thành kiến ấy mà đối xử với Lâm Thanh, ở lần gặp mặt ấy, bà cũng không thể kiềm chế được mà đem thái độ cay nghiệt ra đối xử với cậu.

Việc Lâm Thanh biết khó khăn mà lui bước cùng với chuyện cậu hiểu rõ đạo lý làm cho mẹ Chu rất hài lòng, nhưng bà lại không có cảm giác thành tựu nào khi trút hết được những phẫn nộ đó. Mười năm trôi qua, bà cũng không gặp lại đứa nhỏ ngoan ngoãn tĩnh lặng kia lần nào nữa, trong lòng cũng có lúc tự trách và hoài nghi — — mình có trách lầm Lâm Thanh không? Nhưng thời gian cũng xóa nhòa tất cả, Lâm Thanh cũng không cho bà cơ hội tìm cách chứng thực nữa.

Sau khi con trai và Lâm Thanh chia tay, trong lòng mẹ Chu thở phào nhẹ nhõm.

Bà trông chờ con trai trở về con đường ngay thẳng, đồng thời cũng bắt đầu nhiệt tình giúp đỡ con trai sắp xếp các cuộc hẹn xem mắt, nhưng điều bà không hề nghĩ đến chính là, Chu Lục đã không thể buông tay quên đi đoạn tình cảm này từ rất lâu rồi. Sau khi chia tay Lâm Thanh, Chu Lục dường như hoàn toàn mất đi khả năng yêu thương một ai đó, còn có khuynh hướng chủ nghĩa sống độc thân.

Mẹ Chu hiểu rõ con trai mình là đứa không biết chăm sóc bản thân, cũng có khoảng thời gian cha mẹ chỉ chăm sóc con qua loa, chị gái hằng năm vẫn sinh sống ở nước ngoài, tương lai dài như vậy, nếu như bên cạnh không có người cùng nó chăm sóc giúp đỡ, bà không thể yên tâm được. Nhưng mặc cho bà giới thiệu bao nhiêu đứa con gái thích hợp, Chu Lục đều không có hứng thú, một lòng chỉ muốn lo công việc.

Hai mẹ con vì chuyện này mà căng thẳng nhiều năm, mẹ Chu cũng không khỏi nghi ngờ có phải bà đã sai ngay từ khi mới bắt đầu hay không.

Mẹ Chu lo lắng chồng chất quay về phòng làm việc, vừa ngồi xuống, lại nghe có người gõ cửa.

Ngẩng đầu lên, thấy con gái Chu Hải đang dựa ở cửa cười nói: “Mẹ, Tiểu Lục Tử nói mẹ nấu canh cho nó, bất công quá!”

Mẹ Chu nghe vậy bật cười: “Nhiêu tuổi rồi, còn nhõng nhẽo — — không phải tối qua nhà mình hầm canh gà à? Coi bộ thằng nhóc kia không lên đây ăn canh, con ăn đi.”

Chu Hải làu bàu trong miệng, vậy mà vẫn ngồi xuống ăn, nghe mẹ Chu ở một bên nghĩ linh tinh: “Con nhỏ đáng chết, khó khăn lắm mới Tết đến, vậy cũng không mang cháu về đây cho mẹ xem, thật không hiểu biết! Chẳng thèm quan tâm dám để cha con nó một mình, có ai làm mẹ làm vợ như cô à?”

“Con nhớ lúc con kết hôn, mẹ lúc đó ghét muốn chết, còn nói không thèm nhìn mặt! Năm mới mà, con sao dám đem hai phần tử không được nhận mặt về làm người ta ghét chứ?” Chu Hải lầm bầm.

Mẹ Chu bực mình khẽ đẩy đầu con gái, nói: “Bao nhiêu năm rồi, còn nhớ à, nha đầu chết tiệt! Lần sau đem người về cho tôi — — nó là cháu tôi, tôi có quyền thấy nó! Còn cái người kia, chưa cho phép đã dám bắt cóc con gái tôi, sao thì sao vẫn phải về hành lễ một năm chứ?”

Chu Hải nhìn mẹ mình vẫn cứ bộ dạng chua ngoa nhưng lại có tâm đậu hủ (= khẩu xà tâm phật), trong lòng cũng yên tâm.

Hai mẹ con nói chuyện riêng một chút, Chu Hải đột nhiên nói chuyện khác: “Mẹ, con thấy Tiểu Lục Tử cũng quyết định rồi, mẹ cũng biết tính nó bướng bỉnh, vòng qua vòng lại vậy mà lại quen biết Lâm Thanh. Con nghĩ mẹ cũng có lẽ có chút hiểu lầm Lâm Thanh — — thật ra sau khi chia tay, thằng bé không hề chủ động liên lạc Lục Tử, gặp lại chỉ là vô tình thôi, cũng là duyên phận. Người ta căn bản là không có ý tái hợp lại đâu, chẳng qua Lục Tử sống chết cầu xin còn theo đuổi thằng bé. Con thấy lúc trước hai đứa chia tay, cũng chẳng phải là đứa nào bỏ rơi đứa nào — — Lục Tử chuyện gì cũng thẳng đuột, tâm tư Tiểu Lâm thì quá kín đáo, kín đến mức rõ ràng không buông tay được, nhưng lại không thể không chia tay, con nhìn còn thấy tiếc. Hiện tại hai đứa khó khăn lắm mới bày tỏ lần nữa, con cảm thấy chúng nó cũng nhiều năm vậy rồi, chắc là khó khăn lắm.”

Mẹ Chu thở dài, không biết đáp sao: “… Mẹ biết em trai con nghĩ gì, chẳng qua mẹ còn cố gắng cứu vớt mà thôi! Thật ra qua nhiều năm vậy rồi, mẹ cũng tiếp nhận tính hướng của nó, hai đứa con trai, có thể giống vợ chồng mà nâng đỡ nhau cả đời sao? Theo mẹ, lấy vợ sinh con, vậy mới là sinh hoạt thích hợp của người bình thường.”

Chu Hải nói: “Mẹ, chắc mẹ không rõ. Người mà được đưa đến bệnh viện nhà mình, không phải cha ruột của Lâm Thanh đâu, là cha dượng của nó.” Chu Hải dừng một chút, nói tiếp: “Hồi trước con với Lục Tử tán gẫu, nó còn nói cho con biết, em gái của Lâm Thanh còn nhỏ không hiểu chuyện, đi vay tiền nặng lãi — — mẹ đoán xem, là Lâm Thanh giúp con bé trả nợ. Dù sao cũng chả quan hệ máu mủ gì, chẳng qua chỉ có thằng bé với mẹ nó là người một nhà, mấy cái rối răm này nếu là người khác thì mặc kệ lâu rồi, vậy mà Lâm Thanh còn xía vào, thằng bé hết lòng hết dạ vì người ta mà cố gắng — — đứa nhỏ tốt bụng như vậy, mẹ còn sợ tương lai Lục Tử bị đối xử tệ à?”

Mẹ Chu như có điều suy nghĩ, trong một lúc vẫn không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.