Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 26



Hạ Tiểu Sơn không ngờ ba hắn còn chịu nói chuyện.

Hắn nhìn lão gia tử đối diện trò chuyện cùng Giản Minh vui vẻ, đầu cùng tay còn quấn băng, mái tóc hoa râm, hiền lành hòa ái, cùng với đại hán trong trí vừa gào vừa đánh hắn dã man thật không thể là một người. Hắn mơ mơ màng màng cảm giác hắn đi nhầm nhà.

Ba hắn một đêm trước đến bệnh viện kiểm tra, xương cốt không có vấn đề, chỉ bị trầy da, băng bó đơn giản một chút rồi chích ngừa uốn ván là được thả về, còn ngủ một giấc, vừa lúc tinh thần phấn chấn ra mở cửa đón tiếp nghịch tử bỏ nhà đi bảy năm cùng tình nhân mới của nó.

“Dưới lầu …… Trương lão sư, hôm nay đến nhà khuyên ba con hết một buổi sáng,” mẹ kế của Hạ Tiểu Sơn nói với hắn, “Ba con hai năm nay, ách, cũng nhớ, thường xuyên nhìn ảnh con ……”

Mẹ kế đây là lần đầu tiên gặp hắn, cũng không thể ngờ tiểu nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh trong ảnh chụp bây giờ lớn thành hán tử lưng hùm vai gấu, khi nói chuyện với Hạ Tiểu Sơn cũng có chút khiếp đảm. Nhìn kĩ thì cũng không trẻ như Hạ Tiểu Sơn nói, tuy rằng cũng có sửa soạn trang điểm, nhưng nhìn kỹ hình như cũng gần ba bốn mươi tuổi, hơn nữa còn mang theo hài tử bảy tám tuổi.

“Thúc thúc thích chơi cờ vây? Cha con cũng thích cờ vây.” Giản Minh đang thao thao bất tuyệt.

“Gọi ca ca,” mẹ kế gọi em nhỏ đang trốn trên sopha coi Transformers lại.

“Ca ca.” Hài tử rất hiểu chuyện, cũng rất lễ phép, gọi xong liền cúi đầu tiếp tục chơi đồ chơi. Hạ Tiểu Sơn không khỏi nghĩ, trẻ con có mẹ thật tốt, không giống hắn lúc nhỏ chạy khắp nơi làm bậy. Bất quá đứa nhỏ này xem tuổi ……

“Ách, đây là con của chồng trước,” mẹ kế không đợi hỏi mà đáp, “Mẹ với cha con kết hôn tầm hai ba năm trước, lúc ấy cũng muốn gọi con, nhưng tìm không thấy……”

Hạ Tiểu Sơn biết lời này là lời khách sáo, bất quá nhìn mẹ kế khẩn trương, hắn cũng tươi cười, gật gật đầu. Thật sự không biết nói cái gì cho phải, hắn đơn giản ngồi xổm xuống chơi cùng đệ đệ.

“Ca ca tay làm sao lại run vậy? Bị đau sao?” Tiểu hài tử nói.

“Không không không, không cần tiêu pha ở bên ngoài ăn. Con sẽ nấu cơm, con sẽ cho mọi người thấy tài năng. Con của thúc cũng sẽ nấu cơm, không tin thúc hỏi hắn?” Giản Minh ba hoa.

Hạ Tiểu Sơn đang loay hoay chơi đồ chơi nghe thấy Giản Minh lớn tiếng hỏi, “Hạ Tiểu Sơn, đêm nay hai chúng ta ở nhà nấu cơm? Thời gian cũng không còn sớm, đi mua đồ ăn không?”

Hạ Tiểu Sơn mộc mặt ngẩng đầu, có chút xấu hổ nhìn ba hắn, trầm mặc gật gật đầu.

Hắn trừ bỏ lúc vào cửa kêu một tiếng ba, nãy giờ chưa nói thêm câu nào, ba hắn cũng không nói với hắn. Hai phụ tử tương kính như tân, giống như người xa lạ. Ngược lại Giản Minh vào cửa liền bắt đầu làm thân, chưa đầy một lúc đã dụ được ba hắn ngồi sô pha cùng nhau nói chuyện phiếm, ngay cả nước trà cũng là Giản Minh pha.

Hạ Tiểu Sơn đem Giản Minh đi ra ngoài “Mua đồ ăn”. Vừa khỏi cửa, Giản Minh chân mềm nhũn đeo thẳng lên lưng Hạ Tiểu Sơn.

“Mẹ nó hù chết lão tử,” Anh bấu tay Hạ Tiểu Sơn, vừa lê bước xuống lầu vừa nói,“Tôi nghĩ ba cậu vừa mở cửa liền muốn chém tôi một đao.”

“Anh nói chuyện với ổng rất được mà.”

“Rất được cái quần, cậu không phát hiện ổng cơ hồ không nói chuyện, đều là tôi nói vớ vẩn? Mẹ nó tôi lo đến mức một tay mồ hôi lạnh.”

Hạ Tiểu Sơn cầm lấy tay Giản Minh, “Tôi cũng đổ mồ hôi nè, tôi vừa rồi còn phát run.”

“Sợ sao? Lo?”

“Cũng không phải, tôi cũng không biết.” Hạ Tiểu Sơn nói, “Bảy năm không gặp, tôi …… Tôi cảm thấy ổng giống người xa lạ.”

“Xa lạ cũng là ba cậu,” Giản Minh níu vai hắn, dùng lực vỗ vỗ hắn,“Tôi cảm thấy mở đầu thế này không tệ, không ngừng cố gắng a Hạ lông chân.”

Giản Minh trổ tài, nấu vài món sở trường, còn có hai món địa phương — anh dùng di động tra thực đơn.

Hai đại nam nhân chen chúc trong phòng bếp, Hạ Tiểu Sơn bùm bùm cắt khoai tây, Giản Minh gắp một đũa đồ ăn cho hắn, “Thử xem, ra hương vị chỗ này không?”

“Tàm tạm,” Hạ Tiểu Sơn ăn ăn, “Giống, giống lắm đó Giản Tiểu Minh.”

“Giản ca của ngươi tốt mà,” Giản Minh vỗ mông hắn, cười dâm đãng, “Tôi cống hiến lớn như vậy, đêm nay có nên dâng hiến cho tôi không, hở?”

“Nên nên nên, tùy ngài định đoạt!”

Người một nhà vui vẻ ăn cơm tối, Giản Minh tiếp tục nói đông nói tây, trên trời dưới đất, Hạ ba cùng Hạ má nhỏ đối với mấy món ăn này đều khen không dứt miệng, Hạ Tiểu Sơn cúi đầu cố gắng bào cơm, Hạ tiểu đệ thêm cơm một chén. Ăn xong Hạ Tiểu Sơn cùng Giản Minh muốn đi mướn khách sạn, lại bị mẹ kế ngăn cản.

“Đừng đi lãng phí tiền,” mẹ kế nói, “Ngủ trong nhà đi, vào phòng của Tiểu Vũ, nó sẽ qua phòng ba mẹ ngủ, chiều nay mẹ cũng chuẩn bị giường rồi. Hai người…… Khụ, ở một phòng ha?”

Da mặt dày như Giản Minh cũng không chịu nổi, “Không cần không cần, dì à, chúng tôi vẫn nên đi khách sạn……”

“Ngủ ở nhà đi,” Hạ ba đột nhiên nói, “Tiểu sơn, buổi tối chúng ta uống chút rượu, nói chuyện.”

Giản Minh rõ ràng cảm thấy Hạ Tiểu Sơn bên cạnh chấn động một chút, sau đó trầm giọng đáp, “Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.