Nhát đâm này Phùng Bất Cơ dùng hết toàn lực nhưng do Ứng Xà giãy mạnh cộng thêm da rắn vốn trơn nhẵn nên kiếm gỗ đào đâm chệch khỏi điểm nhắm tới, đâm xong nhìn lại mới thấy đã đâm phải chỗ chín tấc!
Kiếm đã đâm, Phùng Bất Cơ chỉ còn nước đâm lao phải theo lao, dùng kiếm và sức toàn thân húc Ứng Xà nhằm lôi nó ra hẳn ngoài giếng, nếu có thể nhân đấy đâm kiếm xuyên qua mình nó cắm xuống đất cố định nó lại thì quá tốt.
Ứng Xà quả thực đã bị lôi hẳn ra khỏi giếng song nó không bị ghim xuống đất mà tiếp tục lao lên trời!
Phùng Bất Cơ vừa mới gồng vai còn chưa kịp vận sức thì cánh tay đã bị kéo mạnh một cái, tay buông ra theo quán tính, Ứng Xà mang theo cả thanh kiếm gỗ đào găm ở chỗ chín tấc chạy mất!
Phùng Bất Cơ buồn bực định bật người nhảy theo, bỗng một chiếc chuông lớn tỏa ra ánh sáng bạc quanh thân nó xuất chiêu nhanh hơn huynh ta nện thẳng vào đầu Ứng Xà!
Ứng Xà đang lao thẳng lên trời bị chuông Tịnh Yêu đập choáng, dừng khựng lại. Ký Linh chớp thời cơ, nhẩm đọc tịnh yêu chú, chuông Tịnh Yêu lao vút lên cao rồi lao vụt xuống nện Ứng Xà.
Quá trình lao lên nện xuống này chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng Ứng Xà lại đón trúng được thời cơ, ngay trước khi chuông Tịnh Yêu nện đầu nó lần hai, nó đã kịp nhích thân mình khỏi phạm vi tấn công, chuông Tịnh Yêu đi sượt qua tẽ ngay khúc đuôi của nó!
Ứng Xà mới vỗ cánh còn chưa kịp tháo chạy thì chuông Tịnh Yêu đã bất ngờ đổi hướng lao ngược về.
Lần này Ứng Xà không cách nào tránh được, bị chuông Tịnh Yêu đập trúng đầu!
Cùng với tiếng gào rú làm người ta sởn gai ốc, Ứng Xà bị mất kiểm soát, theo đà đập của chuông Tịnh Yêu, cả xà lẫn chuông lao thẳng về trước nhanh như chớp giật!
Ký Linh vốn rất ung dung lập tức ngừng thở, phía đằng xa xa đó chính là chỗ Đàm Vân Sơn đang đứng quan khán cuộc chiến!
Với Đàm Vân Sơn thì vị trí đứng xem ấy đã là cực xa nhưng với tốc độ của chuông Tịnh Yêu và Ứng Xà thì chúng có thể lao tới đó chỉ trong chớp mắt!
Ký Linh tức điên, đã bảo chàng ta trốn đi đâu đó xa một chút mà không nghe, cứ nói là tin tưởng pháp lực của nàng và Phùng Bất Cơ! Nếu nàng và Phùng Bất Cơ có pháp lực vô biên thì liệu có chiến bại nhiều lần không? Đáng lẽ nên cương quyết trói chàng ta nhốt vào kho củi!
Trong lòng Ký Linh đã sóng gầm gió cuộn nhưng vẫn hành động rất dứt khoát, niệm chú ngay lập tức.
Chuông Tịnh Yêu đang lao đi như kiếm xông mây đột ngột dừng lại lơ lửng giữa trời, không hề nhúc nhích.
Song lực va chạm với chuông Tịnh Yêu vẫn còn đẩy Ứng Xà bay tiếp, Ứng Xà đằng trước, chuông ở đằng sau cho nên chuông Tịnh Yêu dừng lại thì Ứng Xà vẫn còn đà lao, sắp sửa đập hỏng cửa sổ chỗ Đàm Vân Sơn đứng!
“Tránh ra!” Ký Linh la to đồng thời vận công nhảy bật người lên.
Phùng Bất Cơ còn nhanh hơn nàng, lúc này đã đang đuổi theo Ứng Xà.
Song, dù hai người họ có khinh công nhanh hơn nữa thì cũng làm sao so được với Ứng Xà đang lao đi không kiểm soát, huống gì sau khi thoát khỏi chuông Tịnh Yêu dường như Ứng Xà cũng tỉnh lại, lúc sắp lao vào cửa sổ chỗ Đàm Vân Sơn đứng, nó còn vỗ vỗ cặp cánh trên lưng!
Đàm Vân Sơn khăng khăng muốn xem trận chiến là vì ôm tâm lý cầu may nhưng không chỉ là để xem cho vui, dù gì chàng cũng là người từng chém rụng đuôi Ứng Xà. Phải biết rằng chuyện chặt yêu quái cũng giống như học nhận mặt chữ vậy, lần một gặp thì lạ lần hai thì quen, lần ba lần bốn là thành bè bạn, chớ thấy lần đầu chàng chặt trông kinh hoàng sợ hãi, dù rằng chàng giấu rất khá, mà nhầm, lần hai này, chàng đã trù tính kỹ càng, chỉ chờ xà đến!
Xà đến thật.
Từ lúc Ký Linh hét “tránh ra”, Đàm Vân Sơn đã nghiêng người tránh khỏi cửa sổ nhưng không phải để “trốn” mà là để “chiến”: nép bên bức tường sát cửa sổ, thủ sẵn dao trong tay, nín thở tập trung.
Tinh thần càng tập trung, thính lực càng nhạy bén, không cần nhìn, chỉ dựa vào tiếng xé gió, chàng đã phán đoán được Ứng Xà đang tới ngày càng gần…
Tới lúc rồi!
Đàm Vân Sơn vung dao bổ một nhát hết sức bình sinh vào đầu rắn!
Lưỡi dao đáp mạnh trúng đúng đầu Ứng Xà, “thịch” một tiếng.
Đàm Vân Sơn bị phản lực dội ngược lại rung cả tay, điều đầu tiên chàng nghĩ tới là cảm giác chém là lạ, không giống lần trước chặt vào thịt; điều tiếp theo nghĩ là tại sao không nghe tiếng dao phập vào thịt như tưởng tượng? Sau đó…
Không còn sau đó nào nữa.
Tôn nghiêm của Ứng Xà chỉ cho phép Đàm Vân Sơn kịp nghĩ hai điều.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, Ứng Xà bị dao “chặt” đến da cũng không xước xong thì chạm đất, bật ngược dậy cắn trả vào vai Đàm Vân Sơn.
Cặp răng nanh cắm sâu vào người.
Cơn đau trước nay chưa từng trải qua làm Đàm Vân Sơn lập tức tê liệt ngã xuống đất, dao rời tay chạm đất kêu “keng” một tiếng nhưng Đàm Vân Sơn hoàn toàn không nghe thấy, đau đớn tột cùng, người dại ra.
Lạ là Ứng Xà cũng không hề khá hơn chút nào.
Ngay khoảnh khắc răng nanh cắm vào vai Đàm Vân Sơn, thân mình nó bỗng run rẩy, chiếc đuôi rách điên cuồng đập đập xuống đất, khói trắng như của một đám cháy chui ra từ khe hở giữa răng nanh và da thịt giống y làn khói bốc lên từ chỗ chín tấc bị kiếm gỗ đào cắm cứ như thể thứ nó dùng để cắn Đàm Vân Sơn không phải răng nanh mà là mỏ hàn! Sau đấy, mặc dù Đàm Vân Sơn đã ngồi bủn rủn nhưng nó lại bất ngờ chủ động nhả ra, thậm chí có thể nói là cố hết sức rút răng khỏi vai Đàm Vân Sơn!
Máu trào ra từ dấu răng nhanh chóng nhuộm đỏ vạt vai áo Đàm Vân Sơn.
Chuông Tịnh Yêu xông qua cửa sổ, chụp đầu xà vào trong chuông.
Ứng Xà ra sức giãy suýt thì hất được chuông Tịnh Yêu ra nhưng Phùng Bất Cơ và Ký Linh nhanh chóng đuổi tới không cho nó có cơ hội đào tẩu.
Phùng Bất Cơ nhảy vào phòng, bổ nhào lên trên chuông Tịnh Yêu, đè cứng Ứng Xà lại.
Ký Linh đứng trên cửa sổ niệm to mười sáu chữ: “Yêu nghiệt muôn phương, chết hóa hư không, hồn hồi Lục Trần, nhập Kim Lung ta!”
*kim lung: lồng vàng; lục trần: một khái niệm trong Phật giáo xuất xứ từ quyển “Câu Xá luận” (hoặc gọi là “Luận Câu Xá” hay “A-tì-đạt-ma-câu-xá luận”) chỉ sáu điều phiền não (“trần” nghĩa là bụi), gồm phiền não do mắt, tai, mũi, lưỡi, xúc giác và ý nghĩ, còn có các khái niệm tương tự như lục căn, lục nhập, lục dục, lục tặc.
Vừa niệm xong chữ cuối cùng, vật nhỏ bé nằm trong tay Ký Linh lóe kim quang bắn về phía Ứng Xà.
Trong thoáng chốc, kim quang bao phủ toàn thân Ứng Xà, con yêu thú giãy yếu dần, cơ thể cũng càng ngày càng thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Cùng lúc với tiếng kiếm gỗ đào rơi chạm đất, một viên tinh hồn màu tím từ từ bay vào trong vật Ký Linh cầm.
Đến tận khi thứ màu tím hoàn toàn bị hút vào, Ký Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nhảy vào phòng, chạy lại kiểm tra thương thế của Đàm Vân Sơn.
Song, có một luồng kim quang mờ mờ còn nhanh hơn nàng, bay thẳng từ trong vật trong tay nàng ra nhập vào trong ngực Đàm Vân Sơn trước khi nàng kịp tới chỗ chàng ta.
Ký Linh ngớ ra, không biết là thế nào.
Phùng Bất Cơ cũng quan sát thấy và cũng hoang mang không hiểu.
Vai Đàm Vân Sơn vẫn đau, đau muốn chết, cho nên chàng nằm không dám nhúc nhích, đến máy máy ngón tay cũng không làm được. Song, mắt chàng thì vẫn còn tốt lắm, chưa kể cái thứ kia còn tỏa sáng nữa, vụt cái đã bay tới chỗ mình, không muốn nhìn thấy cũng không được, huống gì sau khi nhập vào trong ngực, chỗ đó liền nóng hôi hổi như vừa uống mấy ngụm canh nóng vậy.
“Gì… gì vậy?” Đàm Vân Sơn mặt nhăn mày nhó hít sâu một hơi, cuối cùng mới khó nhọc hỏi ra được hai chữ.
Phùng Bất Cơ không biết phải nói gì, đã đau tới mức nhăn nhó như bà già đau khổ rồi mà cũng không thể nói một câu “thứ quái gì thế” sao!
Ký Linh hoàn hồn, đáp vội một câu “không biết”, lại gần Đàm Vân Sơn, bỏ pháp khí xuống nền nhà, túm vai áo Đàm Vân Sơn…
Phùng Bất Cơ cũng có phản ứng, chữa thương cho Đàm nhị thiếu gia mới là việc cấp bách, huynh ta nói ngay: “Để tôi giúp…”
“Rột…”
Cùng với tiếng Ký Linh xé toạc vai áo Đàm Vân Sơn, chuyện Phùng Bất Cơ muốn “xung phong giúp đỡ” cũng chết từ khi chưa kịp thai nghén.
Nam nữ hữu biệt là chuyện lúc phong hoa tuyết nguyệt mới có thể nghĩ tới, ví như lúc chiến đấu, chữa thương mà còn để ý chuyện này thì đúng là làm bộ làm tịch.
Dẫu vậy, huynh ta vẫn lo Ký Linh sẽ chần chừ, sau đó mới nhận ra người nghĩ quá nhiều lại là mình.
“Ôi…”
“Á…”
“Hự…”
Đàm nhị thiếu gia rên nghe bộ còn thảm thiết hơn cả Ứng Xà.
Phùng Bất Cơ không đành lòng phải lên tiếng: “Ký Linh dịu dàng một chút, dù gì đệ ấy cũng chỉ là một người đọc sách, không giống chúng ta…”
“Nếu huynh ấy thực coi bản thân là người đọc sách thì đã không vung dao hăm hở thử sức.” Ký Linh không nói lớn tiếng nhưng gằn mạnh từng chữ nghiến răng nghiến lợi.
Phùng Bất Cơ muộn màng hiểu ra, huynh ta không chỉ hiểu cho cơn giận của Ký Linh mà thậm chí còn đồng tình: “Đau. Chết. Đệ. Đi!”
Lần này Đàm Vân Sơn không sao, lỡ như thực sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, huynh ta và Ký Linh biết lấy gì trả cho Đàm phủ!
Nghĩ lại mới thấy sợ.
“Ta đã phải trả giá đắt cho… ôi ôi á… hành vi của bản thân rồi…” Đàm Vân Sơn thực lòng hối hận, nhất là hiện giờ nhìn thấy chỗ vai máu me be bét chỉ muốn bóp chết gã Đàm Vân Sơn lỗ mãng ấy.
Ký Linh tìm ra hai lỗ răng rắn độc cắn giữa cả vùng một màu máu đen, lập tức đắp ngay miếng vải tẩm bột đỏ lên, sau đó mặc kệ Đàm Vân Sơn rên la kiểu gì, nàng cứ thế quấn ba bốn vòng cố định chắc chắn băng vải quanh vai.
Không giống vụ gãy móng tay lần trước, lần này yêu khí xâm nhập, vết thương có phần nặng, nàng phải rịt thuốc cầm máu xua yêu khí lên miệng vết thương trước, còn chuyện làm sạch miệng vết thương và máu đen thì phải để ba hôm nữa.
Đàm Vân Sơn không biết Ký Linh đắp thuốc gì cho mình nhưng ban đầu thì hơi bỏng, sau đó lại hơi lạnh. Hơi lạnh này giống như một miếng khi đói giúp tâm trạng tuyệt vọng của chàng lại dấy lên niềm hy vọng sống: “Vậy là được rồi… nhỉ?”
Ký Linh vừa chùi tay vừa gật đầu: “Ừ, ba ngày nữa thay thuốc.”
Đàm Vân Sơn: “…”
Thế thì ừ cái gì!
Ký Linh còn chưa nguôi giận, cố ý nói: “Sáu ngày nữa thay tiếp, chín ngày nữa lại thay, mười hai ngày nữa…”
Đàm Vân Sơn tuyệt vọng: “Hay là giờ cô nương tiễn tôi đi gặp Ứng Xà luôn đi. Thật đấy.”
Phùng Bất Cơ không nhịn được cười: “Vết thương ngoài da do yêu làm thì xua yêu khí xong tương đương với đã xong quá nửa chuyện, vừa rồi thứ Ký Linh đắp cho đệ hẳn chính là thuốc xua yêu khí, ba ngày nữa thay sang thuốc bình thường thì tới tận lúc vết thương lành hẳn cũng không cần phải thay nữa.”
“Vết thương ngoài da?” Đàm Vân Sơn dùng hết sức lực toàn thân cuối cùng mới nâng được bên cánh tay còn lành lặn lên cố gắng miêu tả, “Có sâu… thế này không!”
Phùng Bất Cơ vừa cảm thông vừa bực mình: “Nếu đệ không nhào tới thì đến da cũng chẳng hề gì!”
Đàm Vân Sơn cũng hơi hối hận vì đã lỗ mãng nhưng chàng làm vậy không phải hoàn toàn không có cơ sở: “Tôi cho là mình vẫn có thể chặt nó giống lần trước, ngờ đâu đầu cứng hơn đuôi nhiều, tôi chặt đau cả tay mà lưỡi dao chẳng hề mảy may làm nó bị thương.”
Phùng Bất Cơ nhíu mày, lúc huynh ta tới thì Đàm Vân Sơn đã bị thương không nhúc nhích được, huynh ta tưởng là Đàm nhị thiếu gia chém lệch nhưng giờ nghe ra thì không phải: “Đệ chặt chuẩn thật à?”
Đàm Vân Sơn gật đầu dứt khoát: “Chuẩn xác.”
“Vậy thì lạ,” Phùng Bất Cơ lẩm bẩm, “đánh rắn phải đánh bày tấc, mọi người đều biết là chỗ bảy tấc là chỗ yếu nhất của Ứng Xà nhưng chưa từng nghe nói đầu nó có gì đặc biệt mà đao chặt rìu đục không được…”
“Còn có chuyện lạ hơn nữa cơ,” cơn đau dịu dần về mức có thể chịu đựng được, đầu óc Đàm Vân Sơn cũng dần tư duy mạch lạc lên, “nó cắn tôi xong chính nó lại chê, chủ động rút răng ra, không rút ra được liền bắt đầu giãy đuôi loạn xạ, ai không biết khéo lại tưởng là tôi cắn nó, cuối cùng là chính nó chủ động nhả ra.”
“Sao có thể,” Phùng Bất Cơ không tin chút nào, “té ra máu đệ là máu độc à, đến Ứng Xà còn…”
Phùng Bất Cơ nói được một nửa bỗng giật mình nhìn sang Ký Linh như thể đã nghĩ ra được chuyện gì.
Ký Linh hiểu ý: “Tiên duyên.”
“Nhưng vậy thì không đúng,” Phùng Bất Cơ vẫn còn khúc mắc, “lần trước đệ ấy cầm dao chặt đâu có đụng vào máu.”
Ký Linh cẩn thận hồi tưởng, cuối cùng tìm ra được một chi tiết cực nhỏ: “Lúc huynh ấy sờ tay lấy dao đã cắt phải tay.”
Phùng Bất Cơ: “…”
Người này mà đã gặp may thì đến vấp ngã cũng nhặt được vàng!
Đàm Vân Sơn chỉ hiểu lõm bõm nhưng ba thứ tiên duyên, dao và máu là đủ để chàng xâu chuỗi các chuyện lớn nhỏ trước sau suy đoán ra tới chín phần.
Chuông Tinh Yêu của Ký Linh phải ngâm trong máu, kiếm gỗ đào của Phùng Bất Cơ phải bôi máu, ấy đều là do máu của họ có sức sát thương với yêu quái, thế giờ Ứng Xà dính phải máu mình liền muốn bỏ chạy, dao dính một chút máu là chặt rụng được đuôi nó, tất nhiên cũng có cùng nguyên do như vậy.
Kể từ lúc biết bản thân có tiên duyên tới giờ, cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng có một lần thực sự thấy phấn khởi: “Nói cách khác, máu tôi cũng giống của hai người, đều có thể làm yêu quái bị thương?”
Vốn tưởng rằng đón chờ chàng là vòng ôm bè bạn, kết quả…
Phùng Bất Cơ: “Không, máu bọn huynh phải để pháp khi ngâm vào mới được, máu của đệ thì chỉ cần tùy tiện quệt một cái lên dao là dùng ngon.”
Ký Linh: “Cũng không cần phải dao. Ứng Xà cắn xong bỏ chạy chứng tỏ hễ chạm máu là yêu liền bị thương.”
Phùng Bất Cơ: “… Đây không phải tiên duyên, đây là tiên mẹ mất rồi!”
Thấy bản thân sắp bị trục xuất khỏi đội ngũ “đồng đạo”, Đàm Vân Sơn vội vàng vớt vát lại: “Chẳng qua là thằng ngốc gặp may mà thôi.” Nói xong còn nhịn đau vỗ ngực hai cái, vô cùng chân thành nhắc lại một lần nữa, “Tại hạ, Đàm Vân Sơn, thằng ngốc!”
Ký Linh: “…”
Phùng Bất Cơ: “…”
Đàm nhị thiếu gia đã chủ động chịu thiệt thòi vậy rồi, hai người họ còn bắt nạt người ta thì quá đáng quá.
Ký Linh nhịn cười cúi đầu nhặt pháp khí nãy bị nàng vứt một bên.
Mặc dù Phùng Bất Cơ có ngạc nhiên vì chuông Tịnh Yêu có thể biến to thu nhỏ nhưng dù sao từ lúc mới quen Ký Linh đã nhìn thấy bên hông nàng có treo chiếc chuông nhỏ còn thứ mới mẻ nằm dưới nền nhà thì hôm nay mới thấy lần đầu tiên, hơn nữa nếu huynh ta nhớ không nhầm thì món đồ này còn vừa mới bắt Ứng Xà.
“Đây là thần khí gì?” Tính Phùng Bất Cơ xưa nay không hiểu là hỏi ngay.
Ký Linh không giấu gì, thẳng thắn trả lời: “Lục Trần Kim Lung.”
Đàm Vân Sơn từng thấy thứ này vào đêm suýt bắt được Ứng Xà thì bị Phùng Bất Cơ làm hỏng.
Lúc đó đến bản thân đang ở đâu Phùng Bất Cơ còn không biết, e là không chú ý tới thứ này nhưng Đàm Vân Sơn thì nhớ rõ, trong ấn tượng của chàng thì nó to khoảng chừng bàn tay, trông như chiếc đèn lồng.
Có điều lần này ở gần hơn chàng mới quan sát rõ vật này hóa ra to không bằng bàn tay, bởi tại có quầng sáng vàng mờ mờ quanh mình nên trông mới to lên nhiều, thực tế thì chỉ chừng bằng quả óc chó, dát vàng toàn bộ, xung quanh có một loạt lỗ nhỏ phân bố trên dưới không đồng đều, giữa các lỗ có một đường chéo nối chúng với nhau trông ngoằn ngoèo như bản đồ sao.
Lục Trần Kim Lung không phải đèn lồng mà là lồng giam.
“Đây là pháp khí bắt yêu quái được sư phụ tôi truyền lại cho,” Ký Linh không hề ra vẻ cao siêu, bộc trực kể, “sau khi yêu quái bị chuông Tịnh Yêu đánh trọng thương thì có thể dùng thứ này để bắt. Kẻ vẫn còn một chút lương thiện thì tinh hồn tan hết, trở về với đất trời, kẻ chí tà chí ác thì tinh hồn bị thu vào lồng vàng, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Phùng Bất Cơ nghe tới ngẩn ngơ, huynh ta tu hành nhiều năm, biết rất nhiều pháp khí nhưng hiếm có thứ nào tinh diệu tới ngần này.
Yêu bị người tu hành bắt thì chỉ có hai kiểu kết cục, hoặc là bị đánh về nguyên hình, phải tu luyện lại từ đầu, hoặc là tinh phách bị diệt, hoàn toàn tan biến. Song kết cục trước thì nhổ cỏ không nhổ tận gốc, kết cục sau sát nghiệp lại quá nặng. Chuyện này phần lớn do kẻ bắt yêu suy xét, cảm thấy tội nghiệt nó gây ra nặng nề thì phải quyết đoán giết chết, cảm thấy nó còn có thể cứu chuộc thì chỉ đánh về nguyên hình.
Có cực thiểu số kẻ tu hành có pháp khí có thể thu được tinh hồn của yêu quái vào chớ nói gì kiểu có thể tự phán định tội nghiệt như Lục Trần Kim Lung. Tinh hồn bị đánh tan trở về với đất trời nghĩa là ngày sau những tinh khí phân tán này còn có thể có duyên trở thành muôn vàn sự vật khác nhau, không phải luân hồi mà là hẳn một sự sống mới. Kẻ chí tà chí ác dẫu cho tinh hồn có trở về với đất trời thì từng mẩu của nó vẫn mang theo cái ác, ngày sau dẫu có duyên tái tạo thì vẫn mang tội lỗi cho nên tinh hồn bị thu vào lồng vàng, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Vừa trừ được mối nguy tai hại vĩnh viễn lại vừa có đức hiếu sinh, pháp khí như vậy gọi là thần khí là không đủ.
Nhân lúc các thầy nói chuyện, Đàm Vân Sơn len lén lấy Lục Trần Kim Lung Ký Linh cầm trong tay – tất nhiên cũng có thể là Ký Linh mặc kệ cho chàng lấy.
So với nỗi niềm trào dâng trong lòng Phùng Bất Cơ thì thái độ của Đàm Vân Sơn với Lục Trần Kim Lung đơn giản hơn nhiều: chẳng qua là đẹp, thấy hay hay, hiếu kỳ thứ mới lạ. Chàng cầm nó ngắm nghía một hồi rồi bỗng hỏi: “Cái lỗ này để làm gì?”
Trông cảm giác có nhiều lỗ, kỳ thực đếm kỹ ra thì chỉ có sáu cái, nhìn xuyên qua lỗ vào trong lồng, ngoại trừ chút sáng tối mờ mờ thì chẳng thấy được gì.
Ký Linh buồn cười nhìn chàng chỉ còn một cánh tay mà vẫn còn ra sức nhòm vào trong lồng vàng: “Khi bắt được đủ nhiều ác yêu thì một lỗ sẽ sáng lên. Có điều sư phụ tôi dành cả đời cũng không làm nó sáng được một lỗ nào, tôi lại càng chẳng dám hy vọng xa vời.”
Đàm Vân Sơn nghe vậy ngẩng đầu khó hiểu, cầm dây treo quay Lục Trần Kim Lung nửa vòng chuyển mặt nãy giờ mình nhìn ra cho Ký Linh xem: “Chẳng phải là đã sáng được một lỗ rồi đây sao?”
Ký Linh kinh ngạc nhìn nó chăm chú.
Đích xác có một lỗ không biết từ lúc nào đã sáng hẳn lên tỏa ánh sáng màu tím nhạt hòa với ánh sáng vàng vốn có của Lục Trần Kim Lung làm cho năm lỗ tối thui còn lại cũng bớt tối đi.
“Sao có thể…” Mất một lúc Ký Linh mới nói nên lời nhưng vẫn không tài nào tin được.
Phùng Bất Cơ nói: “Chuyện này có gì mà không thể. Ứng Xà là yêu thú thượng cổ, một mình nó bằng vô số yêu quái hậu thế. Bắt nó, sáng được một lỗ, chẳng có gì sai.”
Ký Linh không sao tưởng được: “Nhưng mà sư phụ tôi nói là sư phụ bắt yêu cả đời cũng không thấy sáng được một lỗ.”
Phùng Bất Cơ nói: “Có khi sáng rồi lại tắt.”
Ký Linh lắc đầu quả quyết: “Không thể nào, sư phụ tôi nói hễ đã sáng lên thì mãi mãi không tắt.”
Đàm Vân Sơn bỗng dịu dàng bảo: “Vậy là cô nương trò giỏi hơn thầy.”
Phùng Bất Cơ liếc nhìn khinh bỉ Đàm nhị công tử, đã đau tới mức ấy rồi thì đừng có mà tán tỉnh linh tinh!
Thấy Ký Linh ngẩn ra không biết đáp thế nào trước sự dịu dàng bất thình lình này, Phùng Bất Cơ bèn đứng ra chữa cháy: “Hễ sáng là không tắt, thế thì kiểu gì cũng có ngày sáng hết, sư phụ Ký Linh nói nhiều như vậy chẳng lẽ chưa từng nói nếu sáng hết thì sau đó làm thế nào à?”
Câu hỏi của Phùng Bất Cơ kéo Ký Linh về với câu chuyện đang bàn, nàng cúi đầu trầm ngâm một hồi rồi thong thả ngẩng đầu lên đáp: “Sáu lỗ đều sáng, thiên hạ thái bình.”
Phùng Bất Cơ ngớ người.
Đàm Vân Sơn cũng đơ luôn.
Cuối cùng, Phùng Bất Cơ là người chất vấn trước: “Một con Ứng Xà đã sáng một lỗ, thế nếu bắt được hết ngũ yêu thượng cổ, há chẳng phải sáng năm lỗ? Thiên hạ thái bình xem ra dễ quá nhỉ?”
Đàm nhị thiếu gia gật đầu phụ họa: “Trừ phi lỗ thứ sáu mãi mãi không sáng.”
Ký Linh cũng biết thiên hạ thái bình nói dễ hơn làm, nhưng…
“Tôi tin lời sư phụ.”
Phùng Bất Cơ chịu thua cái sự bướng bỉnh này, còn có cảm tưởng câu “tôi tin” đó của Ký Linh sao mà quen, lục tìm trong trí nhớ một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra mới cách đây không lâu Đàm Vân Sơn từng nói: Mọi người nói là mộng thì tôi tin đó là mộng.
Về điểm này thì hai người ăn ý tới mức có thể phong làm nhóm “đụng tường nam, gặp Hoàng Hà, thấy quan tài”!
*ba câu người Trung hay dùng để miêu tả sự cố chấp không chịu từ bỏ: chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, chưa gặp Hoàng Hà chưa chết lòng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đàm Vân Sơn chỉ cần nhìn nét mặt Phùng Bất Cơ là biết ngay vị thầy pháp này lại đang suy nghĩ mấy chuyện linh tinh, có điều chàng chẳng thèm để bụng điều ấy cũng giống như chàng không hề băn khoăn chuyện thiên hạ thái bình vậy, dù có thái bình hay không, cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn.
So với chuyện này thì có một “chuyện nhỏ” khác chân chính là nỗi phiền lòng của chàng lúc này…
“Ký Linh cô nương,” Đàm Vân Sơn nhã nhặn hữu lễ mở lời, nghe là biết sắp sửa có chuyện muốn nhờ vả, “lúc bắt Ứng Xà mới rồi, cô nương có phát hiện ra điều gì dị thường chăng?”
Ký Linh nhất thời không nghĩ ra được gì, thuận miệng hỏi lại: “Gì?”
Đàm Vân Sơn cố duy trì nụ cười mỉm: “Ví dụ như có thứ gì kỳ lạ hình như bay vào trong cơ thể tôi…”