Ký Linh

Chương 59



Phần Yêu loạn Cửu Thiên

“Sáu lỗ đều sáng, thiên hạ thái bình.”

Lời vẫn còn văng vẳng bên tai.

Đây là di ngôn sư phụ để lại cho nàng. Lúc trên giường bệnh, khi sinh mệnh đã gần đi tới điểm cuối của cuộc đời, sư phụ gửi gắm lại tám chữ này cho nàng, trịnh trọng nói rõ từng chữ từng chữ.

Sư phụ lừa nàng?

Hoặc là có ai đó lừa sư phụ?

Ký Linh không biết đáp án. Nàng chỉ biết rằng hóa ra cảm giác điều mình tin tưởng rất lâu bỗng nhiên sụp đổ là thế này, không đứt ruột đứt gan, không uất nghẹn oán giận, chỉ rất trống trải. Kể ra thì rất giống với lúc mới rồi bị rơi xuống, bản thân chẳng thể làm được gì, bất lực chờ đợi khoảnh khắc chạm đất nhưng dường như mãi mãi không xuống được tới đất và cũng chẳng có ai cưỡi mây tới đón.

Ở trong bóng tối, Đàm Vân Sơn bỗng xuất hiện một suy nghĩ, dường như là một sức mạnh tâm ý tương thông nào đó mách bảo chàng nhìn Ký Linh trong lòng. Vừa nhìn liền thấy đau lòng. Mắt nàng rưng rưng lệ nhưng cứ cố giữ không cho nó trào ra, bờ mi đỏ ửng lên vì cố kìm giữ, rõ ràng nàng đang đấu tranh nội tâm rất nhiều.

Chàng cho rằng nàng đang phiền não vì Lục Trần Kim Lung không giam cầm được năm yêu thú nhưng khi nhìn theo hướng nàng nhìn, nhìn lên Lục Trần Kim Lung thì chàng mới ngớ ra.

Niềm căm phẫn trào dâng tự tận đáy lòng đi kèm nỗi chua xót khó diễn tả bằng lời.

Còn nhớ khi mới quen nhau, nàng thường hay nói sư phụ nói thế này sư phụ nói thế kia, tinh thần phấn chấn tràn ngập tự hào.

Có một đồ đệ như vậy, phải ác cỡ nào mới nhẫn tâm lừa gạt?

Sáu lỗ đều sáng, thiên hạ thái bình… Ôi, thiên hôn địa ám thì có.

Đàm Vân Sơn hít sâu một hơi, vừa định thì thầm với Ký Linh thì bỗng nghe tiếng nổ vang ầm ầm phía chân trời!

Tiếng động ấy rất lớn, điếc tai điếc óc lại còn ầm ĩ mãi không thôi. Giữa lúc mọi người đều ngơ ngác, cả Doanh Châu bỗng rung chuyển! Như thể Đông Hải dậy cơn sóng kình xô tiên đảo dồi lên dập xuống!

Đàm Vân Sơn không có sự chuẩn bị trước, lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Cơn “địa chấn” vẫn còn tiếp tục, chàng tiếp tục nghiêng trái ngã phải theo!

Chàng cố hết sức che cho Ký Linh, sau đó mới thấy những người khác cũng chẳng khá khẩm gì, phần lớn đều ngã ra đất, chỉ có Đế Hậu, Thiếu Hạo và Nam Ngọc là kịp gọi mây, nước, kiếm tự bay lên không nên vẫn giữ được phong thái.

Thế nhưng, đứng trước cảnh trời long đất lở thì phong thái nhà tiên chỉ là chuyện quá nhỏ nhặt.

Sao băng đã kết thúc, chân trời phía tây bắt đầu có tiếng sấm sét. Tiếng sét ùng ùng hòa với tiếng địa chấn nghe như tiếng kêu đau buồn của chúng yêu!

Chỉ có Ký Linh và Đàm Vân Sơn chú ý thấy, khi tia chớp đầu tiên cắt ngang bầu trời, Lục Trần Kim Lung đã lặng lẽ tan biến, trong chớp mắt, vô số mảnh vụn hóa thành khói bụi.

Giữa cảnh nhật nguyệt u ám, đất rung núi chuyển, một làn khói lặng lẽ tan đi.

Trên đời không còn Lục Trần Kim Lung nữa.

“Thiếu Hạo!” Cuối cùng Đế Hậu cũng hoàn hồn, giọng tuy đầy lo lắng nhưng vẫn thể hiện được đôi phần uy nghiêm, “Giao năm người này cho con, phải bắt lại hỏi tội!”

Thiếu Hạo vừa nghe liền hiểu mẹ lo lắng chuyện năm chùm sáng tím bay về hướng Cửu Thiên Bảo Điện, không muốn nấn ná ở lại đây thêm một khắc nào.

“Mẫu hậu yên tâm!” Mặc dù chàng và mẹ sắp trở mặt nhau tới nơi vì chuyện cưới gả nhưng chuyện liên quan đến an nguy của Cửu Thiên, lập trường của chàng rất rõ ràng.

Vừa nghe nói là “năm người”, Lạc Mật lập tức biến sắc. Nàng chịu muôn cay nghìn đắng mới tìm lại được tim cho Trường Nhạc để chàng thành tiên lần hai biết yêu biết tình, bên nàng dài lâu, phen này bị bắt đi “hỏi tội” thì làm sao….

Đế Hậu chẳng có kiên nhẫn nói chuyện với đứa con gái không biết phân biệt nặng nhẹ của bà nữa, không cho nàng cơ hội nói bất kỳ điều gì, à không, phải nói là đến nghĩ cũng không cho nàng ấy cơ hội nghĩ xong đã giơ tay lên làm nàng bất tỉnh nhân sự. Các tiên tì đứng hai bên trái phải nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Vũ Dao thượng tiên, dìu lên xe loan phụng, Đế Hậu cũng lên ngồi cùng.

Xe loan phụng lập tức bay lên. Lúc đến thì thong thả như cơn mưa phùn, lúc đi thì vun vút như trận sao băng.

Cơn địa chấn dịu xuống, tiếng ầm ầm phía Cửu Thiên Bảo Điện không biết đã nhỏ lại từ lúc nào làm tiếng sấm sét ì ùng càng thêm nổi bật, mỗi tiếng sét như một nhát dao sắc chém vỡ bầu không.

Thấy Thiếu Hạo bận nhìn theo Đế Hậu, Nam Ngọc lặng lẽ đánh mắt ra dấu với bộ tứ. Cả bọn ngầm hiểu với nhau. Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ ngồi thụp xuống lẹ làng di chuyển đến bám vào thân kiếm của chàng ta. Đàm Vân Sơn vẫn giữ nguyên tư thế ôm Ký Linh, gọi mây tới nâng họ lên.

Thoáng cái, năm người nhẹ nhàng bay lên cách mặt đất khoảng chừng một tấc, không nhìn kỹ thì sẽ nhầm rằng họ vẫn còn ở dưới đất.

Nam Ngọc và Đàm Vân Sơn trao đổi bằng mắt với nhau, dùng tốc độ nhanh như chớp phóng kiếm, cưỡi mây, lao đi như tên rời khỏi nỏ…

Ào!

Dòng nước lớn từ trên trời trút xuống nhấn “các mũi tên” trở lại mặt đất.

Nam Ngọc, Bạch Lưu Song bị nước đánh lạc nhau, mỗi người rơi xuống một chỗ: Bịch! Bịch!

Phùng Bất Cơ ngã thẳng từ độ cao hơn mấy trượng xuống: Huỵch!

Đàm Vân Sơn ướt đẫm toàn thân, vẫn vững vàng giữ chắc tay, che chở Ký Linh tiếp đất an toàn: đứng thẳng tắp.

Mặc dù tư thế tiếp đất khác nhau nhưng khi những trụ băng dày mọc từ dưới đất lên bủa vây họ, cuối cùng giam lại thành một chiếc lồng băng thì nằm hay đứng đều không còn quan trọng nữa.

Những chấn song băng lạnh ghê người bốn xung quanh bỗng đột ngột thu hẹp lại!

Năm người vốn cách nhau khá xa bị ép dồn lại một chỗ, đến khi họ sắp bị ép dính chặt vào nhau thì chấn song băng cuối cùng cũng chịu dừng lại, không gian vừa vặn chứa đủ năm người.

Suốt từ nãy tới giờ không nói một lời, Thiếu Hạo cắn đầu ngón tay bật máu, lấy máu đó vẽ phù chú lên lồng băng, từng nét bút đều rất mạnh tay, cứ như thể muốn trút hết niềm căm phẫn trong lòng vào bức phù máu này.

Năm người có thể hiểu được nỗi lòng của chàng ta lúc này. Dưới góc nhìn của Thiếu Hạo, chắc chắn chàng ta đã nhận định rằng bản thân bị năm kẻ gian trá lừa gạt nên đã gián tiếp rước sói vào nhà, gây họa cho Cửu Thiên, nhưng…

“Thương Bột thượng tiên,” cuối cùng Nam Ngọc không nhịn nổi phải lên tiếng, “máu đầu ngón tay của mình thì cũng là máu của mình, huynh không tiếc nhưng chúng tôi thấy có lỗi lắm.”

Thiếu Hạo không buồn ngước mắt nhìn, vẽ ở mặt này xong thì chuyển sang mặt khác vẽ tiếp.

Chàng ta vẽ ba mặt, Nam Ngọc đi theo nhìn cả ba mặt, dựa vào động tác của chàng ta, đọc ra ba bức “huyết thư”: “Vây Tiên chú… Trấn Yêu phù… Hàng Phàm đồ… Có cần phải đầy đủ hết tất cả thế không!”

*Vây tiên chú, trấn yêu phù, hàng phàm đồ: thần chú vây nhốt tiên, bùa trấn áp yêu, bức vẽ hàng phục người phàm.

Đàm Vân Sơn vỗ nhẹ vai Nam Ngọc, Nam Ngọc không hiểu nhưng vẫn dừng lời.

Thiếu Hạo vẽ xong nét cuối cùng, lẩm nhẩm niệm chú, bức phù máu sáng lên kim quang: vậy là phù đã xong.

“Tôi biết là trong tình hình như thế này, dù chúng tôi có bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích được,” Đàm Vân Sơn bất ngờ lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy khẩn khoản, “nhưng chúng tôi thực sự chỉ bắt yêu, tu tiên. Lẻn vào Doanh Châu chẳng qua chỉ là muốn tìm cách đi dưới nước để về Đông Hải bắt Doanh Thiên. Về phần vì sao Doanh Thiên lại ở dưới Bạch Tuyền, vì sao bắt Doanh Thiên xong thì tình hình lại thành ra thế này, chúng tôi cũng không hiểu.”

Cuối cùng Thiếu Hạo cũng nhìn lên, ánh mắt lạnh như lồng băng, giọng nhẹ bẫng: “Những người tu hành vô tội, chà, quả là một cái cớ chối tội tuyệt làm sao.”

Đàm Vân Sơn bình tĩnh nhìn chàng ta: “Bất kể là lúc ở Đông Hải hay là bây giờ, những lời chúng tôi nói với huynh đều là thật.”

Thiếu Hạo gật đầu, hoàn toàn không muốn đôi co với họ, chỉ nói rằng: “Mong rằng đến lúc tới Cửu Thiên Bảo Điện, các người cũng vẫn nói được như vậy.”

Nói rồi, chàng gọi một con tiên thú rất lớn thân mang thừng vàng tới. Tiên thú đáp xuống đất, lắc lư mình, thừng vàng liền bay về phía lồng băng, đầu còn lại vẫn còn trên mình tiên thú. Loáng cái, lồng băng đã bị trói gọn. Thiếu Hạo cưỡi lên mình tiên thú, tiên thú bay lên, kéo lồng băng đi theo.

“Nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời, Lệ Mãng xuất thế, nước Vong Uyên cạn!” Đàm Vân Sơn bỗng nói to, khác với lời thì thào một mình của Đế Hậu, chàng hô to, rõ như hô một loại thần chú nào đó.

Thiếu Hạo trên lưng tiên thú quay phắt đầu lại, mắt sắc như dao!

Không ngờ bốn mắt nhìn nhau xong, Đàm Vân Sơn lại hỏi: “Huynh từng nghe bốn câu này bao giờ chưa?”

Thiếu Hạo chưng hửng, lòng thấy mệt đến mức muốn ném cái tên kia xuống Đông Hải nuôi cá!!!

“Nếu như huynh là con của Thiên Đế còn chưa từng nghe nói,” ở cách năm sáu thước nhưng tiếng Đàm Vân Sơn nói lại như kề sát bên tai Thiếu Hạo, “mấy tên tiểu tốt chúng tôi biết nghe ai nói?”

Thiếu Hạo im lặng quay đầu lại, tiếp tục nhìn thẳng phía trước nhưng ánh mắt đã có phần dao động.

Đàm Vân Sơn thở dài nhìn bóng lưng của Thiếu Hạo, không dám chắc Thương Bột thượng tiên đã nghe hiểu chưa.

Bạch Lưu Song bĩu môi: “Đừng phí công, chuyện do chúng ta mà ra, dù thế nào cũng là do bắt yêu thú mới sinh chuyện, chúng ta có biết hay không cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện đám thần tiên thối hỏi tội chúng ta!”

Ký Linh: “Huynh ấy nói vậy không phải để thoát tội…”

Đàm Vân Sơn: “Tôi nói vậy không phải để thoát tội…”

Vừa đồng thanh nói lại nói cùng một ý, hai người nhìn nhau, nếu không phải tình hình lúc này đang căng thẳng, e rằng họ đã phá lên cười.

Đàm Vân Sơn rất lịch sự nhường lời: “Nàng nói đi, không đúng thì tôi sửa lại.”

Ký Linh lườm chàng một cái rồi mới nói với Bạch Lưu Song: “Huynh ấy không muốn người từng giúp chúng ta phải thấy lạnh lòng.”

Bạch Lưu Song nghe xong, chớp chớp mắt nhìn Đàm Vân Sơn như muốn chứng thực.

Đàm Vân Sơn gật đầu.

Đối với sói yêu, chỉ riêng hai chữ “lạnh lòng” thôi đã khá là khó hiểu rồi, thích thì yêu, ghét thì hận, được giúp thì vui, bị lừa thì tức, cảm giác “lạnh trong lòng” là thế nào?

Trong lúc Bạch Lưu Song còn ngơ ngác, Ký Linh quan sát Đàm Vân Sơn một lần nữa, mãi lâu sau nàng mới khẳng định đầy chắc chắn: “Rốt cuộc huynh vẫn khác lúc trước rồi.”

Đàm Vân Sơn không cách nào xác định nàng nói vậy là vui hay không vui, lòng thấy bất an, suy đi nghĩ lại, cuối cùng hỏi một câu vô thưởng vô phạt: “Làm sao?”

Ký Linh trầm ngâm đôi chút rồi bỗng hỏi: “Có tim thật rồi à?”

Đàm Vân Sơn mỉm cười: “Có muốn cũng sờ thử xem sao không?”

Ký Linh không thích chữ “cũng” này.

Đàm Vân Sơn như bỗng ý thức được điều gì, thôi cười đùa, nghiêm túc đáp: “Ừ, có rồi.”

Ký Linh gật đầu, đáp cho cả câu rồi lẫn câu “làm sao” ban nãy: “Rất tốt.”

Đàm Vân Sơn khi xưa hờ hững, xa cách, trông thì ấm áp nhưng nội tâm lại lạnh lùng. Sợ bằng hữu thấy lạnh lòng ư? Chàng bớt làm bằng hữu thấy lạnh lòng chút thôi là đã phải cám ơn trời đất lắm rồi.

Cho nên, khác lúc trước thì rất tốt.

Đàm Vân Sơn khi xưa không hiểu chuyện tình cảm, vô tâm vô tư, nói dễ nghe là lạnh nhạt, nói trắng ra thì là không biết thích biết yêu.

Cho nên có tim thì rất tốt.

Giờ lại đến lượt nàng không có tim.

Nàng đã trao trái tim cho Đàm Vân Sơn khi xưa mất rồi.



Phùng Bất Cơ và Nam Ngọc vốn định tranh luận với Đàm Vân Sơn về cách gọi “mấy tên tiểu tốt chúng tôi”, đường đường là Trần Hoa thượng tiên sao có thể gọi là tiểu tốt, đường đường là người tu tiên công đức viên mãn, tiểu tốt là tiểu tốt thế nào, nhưng đứng xem mãi vẫn không kiếm được cơ hội nào để nói chen vào. Đến khi bầu không khí kỳ lạ giữa Đàm Vân Sơn và Ký Linh tan biến thì hai người lại nhận ra lúc này đùa tiếp chuyện đó thì dường như thật nhạt nhẽo nên đành thôi không đùa nữa, bàn đến chuyện trước mắt:

Phùng Bất Cơ: “Đàm lão đệ, có phải cha đệ chưa nói hết với đệ không? Ví dụ như Lê đình tiên mộng năm đó, vị tiên xuống phàm kia ngoại trừ báo cho biết chuyện bắt năm yêu thú có thể thành tiên thì phải chăng có nhắc chuyện đệ thành tiên thì Cửu Thiên đại loạn, sinh linh lầm than?”

Nam Ngọc: “Ký Linh, liệu có phải có ai động tay động chân với Lục Trần Kim Lung không? Nếu không thì sao trước đây vẫn rất ổn mà bắt được yêu thú thứ năm xong thì lại không giam được chúng nữa?”

“Nếu thực sự có nói gì đó đại loại như vậy thì làm gì còn ai chịu thành tiên nữa. Dù sao có lên được trời thì cũng chết chắc.” Đàm Vân Sơn phủ quyết gãy gọn phỏng đoán sơ sài thô lậu của đồng đội, thoáng liếc nhìn Ký Linh. Chỉ có hai người họ nhìn thấy lỗ thứ sáu của Lục Trần Kim Lung sáng lên, chuyện này chứng tỏ việc tinh phách ra khỏi lồng không phải chuyện ngoài ý muốn, thậm chí, rất có khả năng đây mới là tác dụng thực sự của Lục Trần Kim Lung nhưng với Ký Linh, sự thực này là một sự thực rất khó lòng chấp nhận.

“Tôi luôn luôn mang Lục Trần Kim Lung theo bên người, không ai có thể động tay động chân được.” Giọng Ký Linh hơi nghèn nghẹn nhưng rất kiên định, “Hơn nữa, sau khi tinh phách của ngũ yêu ra khỏi lồng, không những năm lỗ không tắt mà ngược lại, lỗ thứ sáu cũng sáng lên.”

Phen này thì không chỉ Nam Ngọc hay Phùng Bất Cơ mà đến Bạch Lưu Song cũng giật mình: “Lỗ thứ sáu?!”

“Đúng,” Ký Linh cúi đầu im lặng một thoáng rồi ngẩng đầu lên, “Lệ Mãng chính là con yêu thú thứ sáu.”

Bạch Lưu Song ngạc nhiên: “Nhưng chị có bắt Lệ Mãng đâu, đến nó tròn méo ra sao chúng ta còn không biết!”

“Không cần bắt, Lục Trần Kim Lung này vốn không phải để bắt yêu.” Ký Linh cười đắng chát, đắng từ ánh mắt vào tận đáy lòng, “Dùng tinh phách của ngũ yêu để gọi Lệ Mãng ra mới là mục đích chân chính của nó.”

Hóa ra, hiểu thông được một chuyện nào đó chưa hẳn đã thấy nhẹ lòng mà còn có thể sẽ thấy vô cùng chua chát.

“Sư phụ chị… lừa chị à?” Bạch Lưu Song không biết vì sao đáng lẽ ra nàng phải hỏi câu này bằng thái độ phẫn nộ lắm mới phải nhưng thực tế, lúc nói ra, giọng nàng lại run lên, rụt rè dè dặt như sợ làm hỏng thứ gì đấy.

Ký Linh khụt khịt mũi, nuốt đắng chát vào lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi: “Hình như vậy.”

Bạch Lưu Song nhào tới ôm nàng, nhào mạnh đến nỗi suýt xô Đàm Vân Sơn đứng bên lên chấn song băng: “Chị đừng buồn, thực ra, nghĩ kỹ thì Cửu Thiên có xảy ra biến loạn thì có làm sao, cũng phải để đám thần tiên thối kia nếm mùi đau khổ chứ!”

Ký Linh nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ngửa mặt lên, hít thở sâu, chỉ có vậy mới có thể ngăn được nước mắt trào ra.

Nước Vong Uyên cạn cơ mà, sao có thể chỉ là nếm mùi đau khổ được. Công đức nàng tích cả đời cũng chẳng thể bù đắp được sai lầm khủng khiếp này!

Nhưng nàng biết là Bạch Lưu Song không hiểu chuyện này, nàng ấy chẳng qua chỉ muốn an ủi nàng, muốn lòng nàng dễ chịu hơn.

Nam Ngọc cũng biết Bạch Lưu Song nói vậy là để an ủi Ký Linh nhưng dù gì cũng phải nói cho rõ: “Sói trắng, cô có biết nước Vong Uyên cạn có nghĩa là gì không?”

Bạch Lưu Song ngẩng đầu lên khỏi ngực Ký Linh, lơ mơ nửa hiểu nửa không.

Nam Ngọc nhìn nàng và các đồng đội, nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Nước Vong Uyên cạn, toàn bộ tiên, yêu, thú, người, vật cùng hung cực ác từ thượng cổ đến nay bị nhốt trong Vong Uyên sẽ thoát ra ngoài. Đến lúc đó, không chỉ mình Cửu Thiên Tiên Giới bị nạn mà là toàn bộ thế gian.”

“Toàn bộ… thế gian? Chỉ vì chúng ta bắt ngũ yêu thú thượng cổ?” Dù có dùng tất cả hào khí của muôn yêu thú, Bạch Lưu Song cũng không ngờ nổi có một ngày mình lại là một phần gây nên chuyện hủy diệt đất trời, “Ngũ yêu thú nguy hiểm như thế, vì sao Cửu Thiên Tiên Giới không tiêu diệt bọn chúng? Để mặc ba ngàn năm, đến lúc chúng ta bắt mới nói cho chúng ta biết chuyện này làm Lệ Mãng xuất thế, làm nước Vong Uyên cạn!”

Nam Ngọc không trả lời được.

Thiếu Hạo cưỡi trên mình tiên thú cũng không trả lời được.

Sống lưng chàng thẳng tắp như thể hết sức tập trung bay tới Cửu Thiên Bảo Điện, kì thực mọi người bàn luận sau lưng những gì chàng đều nghe hết không bỏ sót. Thế nhưng, càng nghe càng phân vân, càng lung lay.

Nếu năm người sau lưng không vô tội, vậy mục đích làm cạn nước Vong Uyên là gì? Thả ác tà ra có lợi gì cho họ?

Nếu năm người sau lưng vô tội, vậy rốt cuộc họ là quân cờ của ai?

Mẫu hậu biết “nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời” thì Lệ Mãng xuất thế, nước Vong Uyên cạn, vậy phụ vương có biết không? Giống như mấy người kia nói đó, nếu biết, vì sao không đề cập tới chuyện tiêu diệt ngũ yêu để trừ hậu họa?

Thiếu Hạo cực kỳ đau đầu, giờ chàng chỉ muốn nhanh nhanh tới Cửu Thiên Bảo Điện xem xem rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.