Lạc Mật bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thấy mình đang nằm trên giường trong Vũ Dao Cung.
Tóc mai bết mồ hôi dính lên má ươn ướt lành lạnh.
Nàng ngồi dậy, điều hòa nhịp thở, từ từ điều chỉnh lại nhịp tim đập loạn sau cơn ác mộng, thầm thấy may mắn từ tận đáy lòng, may là chỉ là mơ.
“Người đâu…” Thế mà chẳng có tiên tì nào phát hiện ra nàng đã dậy, muốn ngồi dậy thay áo quần hay sao? Xem ra dạo này nàng hơi dễ quá rồi.
Bên ngoài tẩm điện không có ai trả lời.
Lạc Mật trợn mắt không tin nổi, đang định mắng chửi thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân.
Chỉ có một người đang đi lại gần.
Không phải kiểu bước cố sức đặt chân thật khẽ của tiên tì mà mang một khí thế vững vàng, không gì lay chuyển.
“Mẫu hậu?” Lạc Mật bối rối nhìn bóng người bước vào điện.
Đế Hậu thấy nàng như vậy thì cơn giận lại dấy lên: “Ngủ một giấc là quên luôn mình đã gây ra họa lớn nhường nào rồi à?”
Nàng muốn tỏ thái độ hung dữ nhưng nói ra miệng mới hay giọng mình đầy mệt mỏi, không đủ sức răn đe. Ác chiến mấy ngày liền đã mài mòn thể lực của nàng đến nỗi không có cả sức để nổi giận.
Thế nhưng, vậy là đã đủ để Lạc Mật nhớ ra hết thảy.
Hóa ra không phải là mơ, hóa ra cảnh tượng kinh hoàng nhật nguyệt u ám, sao rơi như trút đó là thật.
Kinh sợ và hối hận cuộn trào, nàng luống cuống và run rẩy hỏi: “Vong Uyên… cạn thật rồi sao?”
“Lệ Mãng đã uống sắp đủ ba ngày ba đêm, cùng lắm là một canh giờ nữa, mực nước sẽ giảm đạt mốc ba thước, những yêu tà bị tống vào Vong Uyên sẽ lục tục chui ra.” Đế Hậu không muốn dựng cho con gái một nền thái bình giả tạo nhưng khi thấy ánh mắt con vừa kinh ngạc vừa hối hận thì vẫn không đành lòng, đưa tay lau nhẹ mồ hôi bên thái dương cho con, vuốt những sợi tóc mai rối giắt ra sau mang tai.
Nước mắt tràn mi, Lạc Mật nhào vào lòng Đế Hậu khóc không thành tiếng: “Con không ngờ lại thành ra như vậy, con thực sự chỉ muốn tìm lại tim cho Trường Nhạc mà thôi…”
Đế Hậu vỗ lưng nàng, hít thở sâu lấy bình tĩnh, ôn tồn hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc con đã làm gì?”
Lạc Mật ngẩng đầu, khóc thổn thức, đâu còn là Vũ Dao thượng tiên ương ngạnh cao ngạo, giờ nàng chỉ biết hối hận và sợ hãi vì đã phạm phải sai lầm: “Nói, nói gì cũng muộn rồi… Con đã gây ra đại họa… gây ra đại họa rồi phải không ạ…”
Đế Hậu mềm lòng lau nước mắt trên mặt nàng nhưng cố ý không để thái độ và giọng điệu lộ ra: “Bất kể nước Vong Uyên có cạn hay không thì nhất định con vẫn sẽ bị hỏi tội. Nếu con không nói thật, mẫu hậu cũng không thể nào cứu con được.”
Nàng muốn tranh thủ tìm hiểu rõ sự việc trước khi Thiên Đế thẩm vấn đến để bảo vệ con gái mình hết mức có thể nhưng cũng phải tranh thủ trở về trước khi Vong Uyên cạn ba thước để đối chiến với tà ma sắp ra ngoài.
Không có nhiều thời gian để tiêu tốn ở đây, nàng phải tốc chiến tốc thắng.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng và nghiêm nghị của Đế Hậu, Lạc Mật dần dừng khóc, hít sâu liền mấy hơi, cuối cùng nàng cũng chịu nói ra sự thật:
“Trường Nhạc vốn là tán tiên của Bồng Lai. Con thích chàng nhưng chàng lại nói chàng không có tim nên không thích bất kỳ ai. Con hỏi chàng nếu có tìm có phải chàng sẽ thích con không. Chàng nói là có lẽ. Nhưng con tin rằng, chỉ cần tìm lại được tim, nhất định chàng sẽ thích con. Thế nhưng, lúc thành tiên, tim của Trường Nhạc đã không còn, con không biết phải đi đâu tìm thay chàng…”
“Sau đấy một tháng, con xem hết cả Tiên Chí Các mà vẫn không có thu hoạch gì, đang định bỏ cuộc thì bỗng nhận được một lá thư không biết ai đưa cho con để ở trên bàn trong thư phòng của Vũ Dao Cung, trong thư viết tim của Trường Nhạc đã bị ngũ yêu thượng cổ ăn, chỉ cần xô Trường Nhạc xuống Tư Phàm Kiều và chỉ dẫn chàng thu phục ngũ yêu là có thể tìm được tim về…”
Đế Hậu không biết phải nói gì: “Lời nói dối vụng về như vậy mà con cũng tin à?!”
“Con đâu có tin! Nhưng lỡ như, lỡ như là thật thì sao…” Lạc Mật cúi đầu lí nhí, “Con nghĩ dù sao bắt yêu thú cũng là chuyện công đức, huống hồ, Trường Nhạc rơi xuống Tư Phàm Kiều lúc vẫn còn tiên cách thì cho dù không tìm được tim về, cũng chắc chắn vẫn có thể thành tiên…”
“Thế ngũ yêu kia thì sao, làm sao Trường Nhạc biết ngũ yêu ở đâu?”
“Con nói cho chàng… Không, là sau khi chàng rơi xuống Tư Phàm Kiều vài năm thì con nhận được lá thư thứ hai kèm theo một tấm “Trần Thủy tiên duyên đồ”, trong thư có dặn con đưa bức tranh cho hộ gia đình chàng chuyển thế tới…”
Kỳ thực, trong thư còn dặn dò rất nhiều chi tiết nên nói thế nào, làm thế nào nhưng Lạc Mật biết mẫu hậu không muốn nghe tiếp chuyện này. Giờ đây nàng cũng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc nhưng vào lúc ấy, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ: Tìm tim về cho Trường Nhạc, bất kể là dùng cách gì.
Đế Hậu không biết phải nói gì.
Nàng có thể tưởng tượng ra đứa con gái đau khổ vì tình của bà coi lá thư đó như cọng rơm cứu mạng thế nào, cũng đồng ý là một tiên nhân nhất định sẽ lại thành tiên thì có xuống phàm chịu khổ một đời cũng không phải là chuyện gì to tát, thậm chí nếu trước mắt không phải là cục diện thế này thì đương nhiên nàng cũng nhận định giống Lạc Mật, “bắt yêu thú là chuyện công đức”.
Thế nhưng, mặc dù từng vấn đề nhỏ đều không sai nhưng trong tình huống đến người đứng sau chỉ điểm là ai còn không biết thì nghe theo như vậy vẫn là cực kỳ ngu xuẩn!
“Thư đâu?” Truy cứu chuyện đã rồi cũng chẳng có nghĩa lý gì, Đế Hậu hỏi thẳng chứng cớ.
Lạc Mật không dám nhìn vào mắt mẹ: “Không thấy nữa.”
Đế Hậu muốn hộc máu, trông giữ tiên trận ba ngày ba đêm cũng không thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đến vậy: “Những gì con nói với mẹ đều là thật chứ?”
Cuối cùng Lạc Mật cũng dám ngẩng đầu lên: “Nếu có nửa câu dối trá, con nguyện nhảy vào Vong Uyên!”
“Nếu Vong Uyên còn nước để mà nhảy thì đúng là một chuyện quá đỗi may mắn.” Đế Hậu thở dài thườn thượt, không rõ là thở phào như trút được gánh nặng hay là thở dài bởi muôn nỗi u sầu, “Con phải nhớ, khi phụ vương thẩm vấn con, con phải ăn ngay nói thật, chỉ có điều, phải nhớ nhấn mạnh chuyện con si mê cuồng dại Trường Nhạc.”
Lạc Mật chớp chớp mắt chữ hiểu chữ không.
Đế Hậu nở nụ cười chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Vì ngu xuẩn nên bị kẻ gian lợi dụng hay là vì si tình mà bị kẻ gian lợi dụng, chắc chắn phụ vương con sẽ khoan dung cho trường hợp sau hơn.”
…
Đế Hậu đến đi vội vã.
Nàng vốn nghĩ sau khi biết rõ con gái mình đã làm gì thì sẽ dạy con bé cách tránh nặng tìm nhẹ, đẩy tội lớn nhận tội nhỏ, cuối cùng lại nhận ra là chẳng cần phải mất công như thế. Nếu nói sự ngu xuẩn của con gái bà có gì tốt thì chính là: sự ngu xuẩn biến nó trở thành một kẻ hoàn toàn vô tội, một thiếu nữ si tình bị kẻ có ý xấu lợi dụng, lỗi cố ý duy nhất chẳng qua chỉ là xô một tán tiên xuống dưới Tư Phàm Kiều.
Sau khi Đế Hậu ra về, đám tiên tì lui ra lại trở vào trong điện hầu hạ Lạc Mật thay đồ.
Nàng đờ đẫn phối hợp với các tiên tì cho đến khi thay, mặc xong cuối cùng mới quyết tâm.
“Lui ra!”
“Đế Hậu nói thượng tiên không thể rời khỏi Vũ Dao Cung…”
“Tránh ra!”
Cung điện của nàng, ai dám ngăn cản?
Lạc Mật đi thẳng ra ngoài Vũ Dao Cung. Nàng biết Đế Hậu không muốn cho nàng ra, một là sợ nàng gặp nguy hiểm, hai là sợ nàng lại làm chuyện điên rồ. Thế nhưng, nếu không tận mắt nhìn thấy tình hình bi thảm của Vong Uyên, nàng không thể yên lòng; không tận mắt chứng kiến sự tuyệt tình của Trường Nhạc, nàng không thể bình tâm.
Bồng Lai không có gì thay đổi, ngoại trừ bầu trời trong vắt tối tăm không một vì sao.
Cửu Thiên Bảo Điện thì đã đổi khác hoàn toàn.
Lạc Mật nấp sau mấy chiếc đèn cung đình quan sát toàn bộ Cửu Thiên Bảo Điện: tường đổ, bụi tứ mù, con thú tham lam uống nước Vong Uyên và chúng tiên sức cùng lực kiệt vẫn cố duy trì tiên trận.
Ba ngày ba đêm, dù tiên lực dồi dào đến đâu cũng chẳng thể chịu nổi. Tiên trận lúc này đã yếu ớt như lớp băng rất mỏng đang tan dần trên mặt hồ vào thời điểm cuối đông đầu xuân có thể vỡ vụn ra tan biến bất kỳ lúc nào.
Cửu Thiên sắp loạn rồi sao? Đại chiến ba ngàn năm trước lại tái diễn một lần nữa sao? Không, sẽ còn thảm hại, khốc liệt hơn ba ngàn năm trước…
Phụ vương và mẫu hậu ở góc đông của tiên trận, vài vị thượng tiên pháp lực cao cường của Cửu Thiên chia nhau thống lĩnh các góc tây, nam, bắc. Trường Nhạc, Trường Nhạc… Lạc Mật cẩn thận quan sát tiên trận, tìm người trong lòng, phát hiện ra chàng ở cách mấy bước ngay phía sau Thiên Đế, vị trí đó gần như là Phó Thống lĩnh của tiên trận phía đông, người đứng cạnh chàng… là Ký Linh!
Phải một lúc sau nàng mới hít sâu một hơi, lấy áo choàng che đầu che mặt như các tán tiên thích giả vờ bí hiểm, nhanh nhẹn đáp xuống, trà trộn vào tiên trận phía đông.
Ác chiến ba ngày ba đêm, chúng tiên mỏi mệt, chỉ còn biết cầm cự bằng ý chí, cả Cửu Thiên Bảo Điện chìm trong bầu không khí nặng nề.
Ngoại trừ tiên lực đã gần cạn sạch thì còn là do niềm hy vọng ngày càng trở nên xa vời, tuyệt vọng từ từ lan tràn.
Có điều, vẫn có những tiên hữu vẫn giữ được ý chí chiến đấu sục sôi như cũ. Có lẽ họ không ngăn được nước Vong Uyên cạn nhưng họ có dũng khí đối mặt với tình hình sau khi nước rút, thậm chí, lắng tai nghe còn có thể nghe thấy tiếng ai đó đùa giễu, thật là hiếm có, bất kể tình hình có tệ thế nào cũng đều can trường đối mặt, kiên định và lạc quan…
“Nếu những con tà ác nhất cũng ra thì biết làm sao?”
“Không biết.”
“Ta tưởng nàng sẽ nói vậy thì bắt, ra một con bắt một con, ra hai con bắt cả đôi.”
Ký Linh bất đắc dĩ nhìn chàng: “Nếu Vong Uyên thực sự cạn nước thì tôi đã bị hỏi tội rồi, đâu còn mạng mà bắt yêu nữa.”
Tiên lực gần cạn làm Đàm nhị thiếu gia thở hơi nhọc nhằn nhưng chẳng hề mảy may suy suyển được “phẩm cách cao thượng” của chàng: “Yêu tà đã ra rồi, còn ai nghĩ đến chuyện hỏi tội nàng nữa, tranh thủ loạn lạc mà chạy thôi.”
Ký Linh cười bực bội, mặt chẳng còn màu máu nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời: “Sao huynh đã thành tiên rồi mà vẫn giảo hoạt thế nhỉ.”
Đàm Vân Sơn mỉm cười, lần đầu tiên phát hiện hai chữ này thật dễ mến.
Hai người mải mê mua vui trong cái khổ không hề nhận ra cuộc nói chuyện này đã bị người đằng trước đằng sau nghe hết.
Thiên Đế ở đằng trước còn đỡ, giả vờ không nghe thấy “tên nghi phạm” nào đó mưu đồ bỏ trốn cũng không có gì quá khó.
Lạc Mật quấn áo choàng ở đằng sau thì không nhịn nổi, lặng lẽ rơi lệ.
Đáng ra không phải vậy mới phải, Trường Nhạc tìm được tim phải thích nàng mới phải, rốt cuộc là sai sót ở đâu?
Nàng làm cho chàng nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn gây ra cả đại họa nhưng hóa ra lại là bày cỗ cho người khác ăn, nàng thật sự không cam lòng…
Đàm Vân Sơn hơi nhíu mày, không biết là mệt mỏi nên sinh ra ảo giác hay thực sự có vị tiên nào đó tuyệt vọng đau khổ, sao đằng sau lại nghe như có tiếng khóc nức nở nhỉ?
Chàng định quay đầu xem nhưng mới hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy một bộ móng vuốt bám vào bờ Vong Uyên!
Đại nạn ba ngày đã đến rồi. Nước Vong Uyên đã rút ba thước, miếng băng mỏng sắp sửa tan mà Lạc Mật hình dung cuối cùng đã vỡ vụn.
Không biết ai đó trong tiên trận hô lên một tiếng: “Yêu thú!”
Tiếp đó liên tiếp tiếng này tới tiếng khác: “Ở đây cũng ra rồi!”
Không chỉ có một con Đàm Vân Sơn nhìn thấy mà từ đầu Cửu Thiên Môn đã sụp đến tận cuối Vong Uyên đều có yêu tà bò ra!
Tiên trận tan tác, cả Cửu Thiên Bảo Điện lập tức loạn lạc!
“Chỉ là yêu tà ở lớp nước trên, không có gì đáng gờm. Các tiên gần nhau tập hợp lại thành nhóm hợp lực đánh trả, tuyệt đối không được để yêu tà xuống thế gian, kể cả yêu phách cũng không được.”
Tiếng Thiên Đế vang lên lúc này chẳng khác gì tiếng chuông chùa cổ trầm tĩnh xa xăm làm người ta thấy tĩnh tâm đến lạ.
Đàm Vân Sơn và Ký Linh liếc nhìn nhau, không cần nói thành lời, một tia tiên lôi, một quả chuông Tịnh Yêu liền hùng dũng đánh về phía yêu thú!
Thế nhưng, kim quang của Thiên Đế còn nhanh hơn họ, trước khi tiên lôi và chuông Tịnh Yêu đánh tới, yêu thú đã ngã ầm xuống, yêu phách bay ra khỏi cơ thể bị Thiên Đế thu vào pháp khí.
Ký Linh bấy giờ mới nghĩ đến sự tồn tại của Vong Uyên là để giam cầm tinh phách của những kẻ cùng hung cực ác kia suốt đời, thậm chí không cả cho phép được tan vào trời đất bởi vì nếu tinh phách của hạng cùng hung cực ác tan đi gặp cơ duyên thì bất kể có tu thành gì cũng vẫn là hạng cùng hung cực ác.
Thế nhưng, yêu tà ở lớp nước trên thì còn có thể ứng phó được, nếu về sau, yêu tà ở dưới tầng sâu cũng ra thì sao?
Nam Ngọc không bói ra được cách hàng phục Lệ Mãng thì đây vẫn luôn là thế cờ chết!
Có cơn gió thổi lướt qua gò má sắc như dao.
Ký Linh bất giác ngẩng đầu lên. Đúng là Nam Ngọc cưỡi kiếm phóng tới!
Thiên Đế, Đế Hậu, Đàm Vân Sơn và phần đa các tiên trong tiên trận đều trông thấy nhưng không ai dám lên tiếng, cố dằn cảm giác mừng rỡ xuống, chỉ sợ bị mừng hụt.
Trần Hoa thượng tiên đáp xuống nhưng thái độ vừa nặng nề vừa đau khổ, chẳng hề thấy sướng vui.
Lòng chúng tiên nguội lạnh mất một nửa.
Thiên Đế nhắm mắt điều hòa nhịp thở sau đó mới từ từ mở mắt ra nhìn Nam Ngọc, trịnh trọng một cách hiếm thấy chờ đợi số mệnh của Cửu Thiên: “Thế nào?”
Nam Ngọc trình “tinh phê” cất trong ngực lên: “Cách phục yêu ở đây.”
Đàm Vân Sơn và Ký Linh nhìn nhau. Vậy là bói ra rồi? Bói ra rồi sao không thấy mừng?
Thiên Đế mở “tinh phê” ra xem, rõ ràng lúc đọc đến một đoạn nào đó đã thoáng sững sờ.
Đế Hậu không hiểu vì sao mãi không thấy Thiên Đế nói gì, khó nhọc lắm mới bói ra được cách phục yêu, đáng nhẽ nên nhanh chóng hạ chỉ làm theo lời “tinh phê” mới phải.
Thật sự không thể kiên nhẫn chờ nổi nữa, Đế Hậu bèn nghiêng đầu đọc cùng, dù sao trong tình hình loạn lạc thế này cũng không cần khắt khe chuyện cấp bậc lễ nghĩa quá.
Nàng vốn chỉ định xem một tí nhưng nhìn thấy tên một vị tiên quen thuộc xong thì bất chấp nói ra miệng: “Cốt bạch ngọc, phách dị tiên, nhập Vong Uyên, thiên hạ bình… Sao có thể là phách dị tiên được? Không phải Yến Hành đã đồng quy vu tận với Dị Bì từ ba ngàn năm trước rồi sao? Chẳng lẽ còn phải đi lấy tiên phách của hắn ta ra khỏi hang động phong ấn Dị Bì à? Thế thì quá…”
Đã ba ngàn năm trôi qua nhưng lúc cần vượt qua kiếp nạn vẫn phải làm như ba ngàn năm trước, vẫn cần tới tiên phách của Yến Hành. Ôi, cả Cửu Thiên Tiên Giới này đúng là thiếu hắn thì không được!
Đàm Vân Sơn dù có ngu ngốc cũng hiểu “dị tiên” chính là cách gọi tên của “Yến Hành”, có thể là danh hiệu chính thức, cũng có thể là gọi quen miệng thành tên, còn “Yến Hành” thì chính là vị tán tiên đã dùng tinh phách của bản thân để giam Dị Bì.
Và giờ, chùm tinh phách ấy đang ở trong thân thể Ký Linh.
Chẳng trách vẻ mặt Nam Ngọc lại như vậy. Nói vậy là muốn bắt Ký Linh vào Vong Uyên hay sao? Chết tiệt!
Ký Linh còn chưa hoàn hồn vì quá giật mình thì bỗng thấy tay mình đau, cúi đầu nhìn thì thấy Đàm Vân Sơn cầm tay nàng chặt như xích sắt không cho nàng rút ra.
Ký Linh nhìn chàng, vừa bực mình lại vừa buồn cười, chẳng mấy khi mới thấy chàng ngây thơ như vậy, để tâm như vậy.
Đàm Vân Sơn rít từng tiếng qua kẽ răng: “Đừng có hòng.”
Ký Linh bật cười. Ba ngày qua, lần đầu tiên nàng mới ngừng thấy tội lỗi, tựa như chiếc mầm cây nhỏ bé chui từ dưới đất lên hong gió sưởi nắng: “Có nhảy thì cũng phải ôm cốt bạch ngọc mới nhảy được, đợi tìm được cốt bạch ngọc thì huynh hẵng giữ tôi.”
Đàm Vân Sơn không thích nàng cười như vậy, vì nó chứng tỏ nàng đã quyết ý.
Ký Linh đã quyết ý rồi thì chẳng ai có thể làm nàng dao động!
“Chẳng lẽ không có cách ép tiên phách ra ngoài hay sao?” Đàm Vân Sơn thực sự sốt ruột, chàng quát lên với Thiên Đế, chỉ sợ lỡ chậm trễ thì hỏng hẳn: “Tiên phách đó vốn không phải của nàng! Chẳng liên can gì tới nàng!”
“Hỗn xược!” Đế Hậu không nén nổi giận, cứ như thể người bị quát là nàng.
Thiên Đế thì chỉ hờ hững lắc đầu: “Chỉ có yêu phách với tiên phách thì mới mãi mãi không thể can gì tới nhau. Chỉ cần không có yêu khí thì bất kể người, tiên hay vật, một khi đã hút tiên phách vào thì đều sẽ lập tức dung hòa với tinh phách của bản thân.”
Cho nên, hoặc là để toàn bộ tinh phách lại trong cơ thể, hoặc là ép toàn bộ tinh phách ra khỏi thể xác.
Không phải sống thì là chết.
“Trần Hoa thượng tiên,” Thiên Đế bỏ qua Đàm Vân Sơn, hỏi Nam Ngọc, “cốt bạch ngọc là gì?”
Nam Ngọc thi lễ tạ tội, ăn ngay nói thật: “Trần Hoa không biết.”
Thiên Đế kinh ngạc, ánh mắt lướt qua thứ cảm xúc khó nói rõ là gì.
“Trần Hoa to gan,” Đế Hậu dù không biết rõ gốc gác sự việc nhưng cũng đoán ra được đôi điều qua lời Đàm Vân Sơn, nàng lớn tiếng mắng, “ngươi đã bói ra được tinh phê, có lẽ nào lại không biết cốt bạch ngọc là gì? Rõ ràng là cố ý cản trở việc dùng cách này hàng yêu!”
Nam Ngọc phẫn nộ ngẩng đầu, giọng đanh thép: “Đế Hậu, nếu Trần Hoa có ý cản trở thì hoàn toàn có thể không trình “tinh phê” này lên. Ta bói ra được thì may, chẳng bói ra được thì cũng đã tẫn trách rồi!”
Đế Hậu ngạc nhiên vì bị cãi lại: “Ngươi dám…”
“Chẳng có gì mà không dám hết!” Nam Ngọc ngắt lời nàng ta, đứng thẳng dậy, không cần đợi ai cho “miễn lễ”, dáng đứng thẳng tắp ngạo nghễ như tùng bách, “Tôi chỉ là Trần Hoa thượng tiên trông coi Trần Thủy. Lần chiêm tinh này không phải vì Thiên Đế, cũng chẳng phải vì Đế Hậu bà mà là vì Cửu Thiên Tiên Giới! Tôi bói ra được gì thì nói đó, tuyệt đối không giấu diếm nửa điều, bằng không thì tôi thật có lỗi với sư phụ, càng có lỗi hơn với chúng sinh trăm họ trần gian!”
“Nàng ta chính là cốt bạch ngọc!”
Một giọng nữ thình lình ngắt ngang màn tranh cãi đôi co giữa Nam Ngọc và Đế Hậu, đồng thời cũng làm rõ điểm khó hiểu cuối cùng.
Lạc Mật bước lên trước, bỏ áo choàng xuống, giữa ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, nàng chỉ tay vào Ký Linh, nhắc lại một lần nữa: “Nàng ta chính là cốt bạch ngọc.”
Đàm Vân Sơn kéo ngay Ký Linh ra sau lưng mình, nhìn chằm chằm Lạc Mật, bất giác to tiếng: “Cô có biết cô đang nói gì không?”
“Xem ra là chàng không biết.” Lạc Mật tỏ ra hả hê, “Không phải chàng đã nhớ ra tất cả rồi sao, sao lại không nhớ ra nàng ta nhỉ?”
Đàm Vân Sơn hoàn toàn mù tịt.
“Nhắc chàng một câu,” Lạc Mật nhướn mày như thể vui vẻ khi thấy chàng lúng túng, “chàng từng cứu nàng ta.”
Đàm Vân Sơn càng bối rối, chàng gần như đã điểm qua hết một lượt từng ngày một kể từ khi chàng thành tiên nhưng vẫn không có đáp án.
Lạc Mật nhẹ giọng, càng dịu dàng, càng tàn nhẫn: “Ở Vũ Dao Cung. Ở thư phòng ta. Nếu chàng không đỡ thì nàng ta đã vỡ rồi.”
Đàm Vân Sơn ngừng thở. Cuối cùng chàng đã hiểu ra.
Ký Linh thì vẫn không hiểu. Nàng chỉ biết bàn tay nắm chặt tay nàng đang run lên rồi lại càng thêm giữ chặt lấy tay nàng.
“Rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy?” Ký Linh thật sự không kiên nhẫn nổi, đây là chuyện của bản thân nàng, vì sao phải nghe hai người người nói tới nói lui đánh đố!
Lạc Mật cũng đã hả hê đủ rồi, nàng ta quay qua nhìn Ký Linh, cười khinh miệt: “Ngươi chẳng qua chỉ là một món chặn giấy bằng bạch ngọc trong Vũ Dao Cung của ta.”