Cuối cùng Nam Ngọc cũng nhớ ra mình từng nghe ai nhắc đến Bắc Hiêu.
Đó là một trong rất nhiều ngọn núi ngọc từ thời thượng cổ của Cửu Thiên, có sản lượng ngọc trắng cao, do khai thác vô độ nên đã cạn ngọc và bị bỏ hoang từ ngàn năm trước. Lúc Nam Ngọc thành tiên thì đã chẳng còn ai nhắc đến nó. Song, những khối ngọc trắng kia thì đã trở thành những món đồ trải khắp Cửu Thiên Tiên Giới, phần lớn chúng đều có chất ngọc trong thuần thượng phẩm, bạch ngọc đời sau khó bề sánh được.
Ở Bạch Tuyền, lúc muốn kéo dài thời gian cho mọi người, chàng đã thổi phồng khối ngọc thạch ở đó lên khen. Lúc tiên binh đáp lời, vì phân tâm nên chàng chỉ nghe thấy hai chữ “Bắc Hiêu”.
Giờ hồi tưởng lại giọng điệu và vẻ mặt của tiên binh khi ấy, lời chàng không nghe được hẳn là cười nhạo:
“Thứ này sao có thể gọi là thượng phẩm được. Ở Bắc Hiêu thì ngọc này chỉ là một tảng đá.”
Đáng nhẽ ra yêu thú liên tục bò ra khỏi Vong Uyên phải gây ra cảnh tượng ồn ào hỗn loạn nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh đều tĩnh lặng.
Đế Hậu đã dùng vách tiên ngăn cách nơi này với bên ngoài, bên trong vách tường chỉ còn Thiên Đế, Lạc Mật, Đàm Vân Sơn, Ký Linh, Nam Ngọc và chính bà.
Đàm Vân Sơn cảm giác có hơi ấm phủ nhẹ lên tay mình.
Cúi nhìn, là Ký Linh.
Tay nàng bị chàng nắm, nàng lại dùng tay kia phủ lên trên.
Chàng nắm rất chặt, nàng phủ rất nhẹ, nhưng trong cái nhẹ nhàng đấy mang theo sự kiên định và quật cường không thể dao động.
“Buông ra.” Hai chữ giản đơn, bên dưới sự dịu dàng trước nay chưa từng có, có chút run rẩy đến từ việc cực lực kiềm nén một cảm xúc nào đấy.
Đàm Vân Sơn đau lòng vô cùng. Chàng muốn nói nàng không cần quan tâm kiếp trước chó má gì, nàng chính là nàng, là người bắt yêu lòng mang chúng sinh trăm họ, là người tu hành phò trợ chính nghĩa, là Ký Linh độc nhất vô nhị… Song, khi đối diện với đôi mắt trong kia, chàng mới nhận ra nàng không cần những lời an ủi suông này. Điều chàng muốn nói nàng đều hiểu.
Vậy lòng chàng, nàng có hiểu không?
“Ta sợ ta buông ra thì sẽ không nắm lại được nữa.”
Ký Linh loạn nhịp, đột ngột giật mạnh tay một cái liền rút được tay ra khỏi tay Đàm Vân Sơn đang chẳng đề phòng gì, nàng nhoẻn cười: “Chút võ ấy của huynh vốn cũng không nắm được.”
Nàng lại nhìn thấy sự bực mình bất đắc dĩ trong đôi mắt chàng như sau mỗi lần bị châm chọc, tuy chỉ là một thoáng, nhưng một thoáng bầu không khí quen thuộc lướt qua này đã lắng dịu lại chút dư chấn trong lòng nàng.
Nàng là Ký Linh, chẳng thay đổi dù cho kiếp trước có thế nào.
Nàng hướng mặt về phía Lạc Mật, hỏi thẳng: “Cô ném tôi xuống đầu thai chuyển thế à?”
Lạc Mật ngạc nhiên, điều này khác hẳn với dự đoán của nàng, trong tưởng tượng của nàng, Ký Linh biết được thân thế hèn mọn của bản thân xong đáng ra phải tự thẹn không ngóc đầu lên nổi mới phải: “… Phải.”
Ánh mắt Ký Linh bình thản, không ai oán hay bất cam, chỉ thản nhiên muốn tìm kiếm chân tướng: “Vì sao là tôi?”
Việc đã đến nước này, Lạc Mật không cần gì phải giấu nữa: “Trong thư nói một mình Đàm Vân Sơn không thể hàng phục được yêu thú, cần thêm trợ giúp.”
“Thư gì?”
“Tôi không biết. Từ đầu chí cuối đều là nó gài bẫy. Nếu tôi biết bắt ngũ yêu lại gây ra chuyện lớn như vậy…” Nhận ra mình vừa nói gì, Lạc Mật vội im bặt, nàng không thể yếu thế sám hối với Ký Linh được.
Ký Linh chẳng hề bất ngờ, nàng và các đội hữu đã đoán được còn có kẻ khác đứng sau từ lâu nhưng nàng vẫn có điều không hiểu: “Nhiều tiên nhân và tiên vật có thể xuống phàm đầu thai như vậy, vì sao lại là tôi?”
Lạc Mật nhếch nhếch mép có ý tự giễu mình: “Không phải tôi muốn chọn cô mà là chỉ có thể chọn cô. Nếu muốn đầu thai xong kiếp sau gặp lại nhau thì phải có nợ ân tình ở kiếp trước,” nàng liếc nhìn Đàm Vân Sơn một cái bằng vẻ mặt phức tạp, “nhưng Trường Nhạc thực sự rất bạc, khắp Cửu Thiên Tiên Giới không tìm ra được một tiên hữu nào có dây dưa với chàng, không tìm ra được tiên vật thứ hai có cơ duyên với chàng. Cho nên, cô cũng chớ nên tự mình đa tình. Cô với chàng chẳng qua chỉ có một chút duyên cạn. Vào khoảnh khắc Trường Nhạc lại thành tiên một lần nữa thì sự tồn tại của cô đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Đàm Vân Sơn lẳng lặng nhìn nàng: “Kiếp trước Trường Nhạc chỉ có một chút duyên như vậy, nàng nói xem.”
Ký Linh nghiêng đầu: “Huynh đỡ tôi một tí, tôi trả lại huynh cả đời, thiệt quá.”
Khóe mắt chàng cay xè, giọng lại càng thêm nhu hòa như nước: “Vậy ta trả lại cả đời cho nàng.”
Ký Linh lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Huynh chớ có nhảy xuống cùng với tôi đấy. Tôi còn phải trông vào huynh dạy dỗ tên đầu sỏ thay tôi cơ mà…” Bỗng nghĩ đến một chuyện, nàng ngừng lời, ngượng ngùng hỏi: “Có phải là tôi lại tự mình đa tình rồi không?”
“Không đâu.” Đàm Vân Sơn thở dài nhè nhẹ như làn gió đầu xuân, “Ta thích nàng mà.”
Ký Linh hít sâu một hơi, cố kìm hơi nóng xông lên mắt, giận dỗi lườm chàng: “Đừng có nói dối để dỗ tôi. Tôi chỉ thích chàng Đàm Vân Sơn đã vô lương tâm lại còn rất mực đương nhiên kia thôi.”
Nói rồi, nàng lẩm nhẩm niệm thầm, chuông Tịnh Yêu rơi ở ngoài phá vách tiên bay vào biến về hình chiếc chuông nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay Ký Linh.
Nàng tiến gần thêm mấy bước, cúi đầu cầm tay Đàm Vân Sơn, trịnh trọng đặt chuông Tịnh Yêu vào lòng bàn tay chàng, một bàn tay với những đường chỉ tay mạch lạc rõ ràng, nhìn là biết có số hưởng phúc, không phải sầu lo, nàng khép bàn tay chàng lại để giữ chặt lấy chuông Tịnh Yêu, đang định thu tay về thì bỗng một giọt nước mắt rớt xuống mu bàn tay nàng, nóng hôi hổi.
Nàng bỗng không dám ngẩng đầu lên: “Nhất định phải tìm được vị sư phụ đáng chém ngàn đao của tôi,” nàng cố nói sao cho thật tự nhiên, thậm chí là vui sướng, “sau đó cầm chuông Tịnh Yêu thay tôi đập ông ấy thật đau.”
Giọng trên đỉnh đầu nghẹn ngào: “Sư phụ nàng thì nàng nên tự tay đập.”
Nàng nhìn mu bàn tay ướt nhèm của mình, nhẹ giọng hỏi: “Lấy mạng mình tôi đổi yên ổn cho cả thế gian, chàng biết là tôi may mắn cỡ nào không?”
Im lặng một lúc.
Lâu tựa mấy ngàn năm.
Cuối cùng, chàng nói: “Ta sẽ gõ mạnh lắm đấy, nàng chớ có đau lòng.”
Và cả xuống đó rồi, tốt nhất là đứng nguyên tại chỗ, chớ đi lung tung khắp nơi, chàng thầm nói thêm trong lòng một câu, bằng không bắt được đầu sỏ xong, ta xuống đấy lại chẳng biết phải đi đâu để tìm nàng.
Từ đầu tới cuối, Ký Linh không dám nhìn Đàm Vân Sơn, nàng sợ nhìn lại không nỡ. Đến tận khi đi đến chỗ Nam Ngọc, nàng mới ngẩng đầu hỏi đồng đội: “Phải làm thế nào?”
Nàng không tin lẻ loi mình nàng nhảy xuống Vong Uyên mà Lệ Mãng lại tự động tháo chạy.
Nam Ngọc nhìn đội hữu, ngỡ như lại trở về U Thôn, trong lúc mọi người nhìn trước ngó sau kiêng kị, chỉ có mình nàng không chút do dự găm một nhát, trắng đen rõ ràng.
“Giống năm xưa đối phó Dị Bì ở Vụ Lĩnh, Hoàng Châu vậy, lấy thân mình phong ấn Vong Uyên.”
Gật đầu, nàng nở nụ cười với đội hữu sau đó bước tới trước mặt Thiên Đế, đôi mắt trong veo, kiên định: “Có thể tập hợp chúng tiên hợp sức đưa cả tôi và Lệ Mãng vào Vong Uyên không?”
Thiên Đế im lặng đã lâu cuối cùng cũng nói câu đầu tiên: “Ngươi nghĩ kĩ chưa?”
Ký Linh bị bất ngờ. Một bên là nàng, một bên là Cửu Thiên Tiên Giới, thậm chí là cả thế gian, nàng cứ nghĩ Thiên Đế sẽ không hề do dự.
Thiên Đế nhìn nàng mà cũng không giống là nhìn nàng: “Tính mệnh là của ngươi còn Cửu Thiên Tiên Giới thì không.”
Ký Linh chợt nảy sinh một suy nghĩ: “Năm đó Thiên Đế có hỏi Yến Hành câu này không?”
“Có hỏi.”
“Vị đó đáp ra sao?”
“Lấy mạng mình ta đánh bại con ác yêu này. Thật là may mắn.”
Ký Linh kinh ngạc, sau lại bật cười: “Đúng là định mệnh, hai ta thật hữu duyên.”
…
Lúc Bạch Lưu Song biết tin chạy tới thì đã quá muộn. Không biết Nam Ngọc dùng cách nào mà chặt đứt được liên hệ với tiên phách trong cơ thể nàng nên mãi đến khi Lệ Mãng ra sức vùng vẫy thoát được khỏi thừng tiên trói nó, phi mình lên thì mới thấy Ký Linh bị cột vào thừng tiên.
Mắt nàng đỏ ngầu, chạy như điên tới đó nhưng lại bị Nam Ngọc nhanh tay ôm chặt lấy.
Nàng muốn biến thành tinh phách để thoát ra nhưng mãi không biến được, cuối cùng phải cắn tay Nam Ngọc một phát thật mạnh, sâu vào tận xương nhưng Nam Ngọc cứ mặc nàng cắn, không chịu lỏng tay ra.
Lệ Mãng bị chúng tiên hợp lực đẩy vào Vong Uyên.
Khoảnh khắc nó vào nước, Vong Uyên dậy lên cơn sóng khổng lồ cứ như thể con sông tiên này không chứa nổi một con vật to lớn như nó, nếu cứ cố nhét vào thì sẽ làm tràn hết nước Vong Uyên ra ngoài!
Giữa cơn sóng kình dữ dội, không ai nghe được tiếng “bùm” yếu ớt nọ, đó là tiếng Ký Linh ở một đầu thừng tiên khác rơi theo xuống nước.
Nhưng tất cả mọi người đều trông thấy trong chớp mắt, bỗng sóng lớn lặng, mặt nước tĩnh, Vong Uyên lại trở về là một vùng nước tối tăm không gợn sóng, cứ như thể chưa từng cuộn trào rền rĩ.
Ngay cả ba thước nước đã sụt cũng lặng lẽ quay về nguyên trạng.
Vong Uyên vẫn là dòng Vong Uyên ấy, cho dù bên dưới đó có đang xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì thì cũng chẳng làm mặt nước gợn lên một gợn. Không ai biết cuối cùng Ký Linh sẽ giam Lệ Mãng ở đâu của Vong Uyên, chỉ biết rằng đã vào Vong Uyên thì mãi mãi không có luân hồi.
Mấy chục con yêu thú lúc trước bò ra được đã bị hàng phục toàn bộ. Cả Cửu Thiên Bảo Điện bỗng rơi vào một sự tĩnh lặng như chốn hoang liêu.
Nam Ngọc bối rối bất giác thả lỏng tay, Bạch Lưu Song nhân cơ hội thoát ra, gần như lập tức lao tới bờ Vong Uyên. May mà Nam Ngọc kịp ôm lấy nàng trước khi nàng nhảy xuống nước: “Vô ích! Cô có nhảy xuống cũng không mang được nàng ấy về đâu, chỉ có nước ở lại trôi nổi trong đó giống nàng ấy thôi!”
“Vì sao các người không ngăn chị, vì sao không ngăn lại!!!” Bạch Lưu Song gào khản giọng, nàng không giãy ra được khỏi tay Nam Ngọc, chỉ còn chân là có thể tung cước đá vào Đàm Vân Sơn đang đứng bên bờ nhìn mặt nước, “Chị tốt với ngươi như vậy, sao ngươi có thể trơ mắt… trơ mắt…”
Bạch Lưu Song không nói nổi nữa cũng không đá nổi nữa, nước mắt rơi đầy.
Đàm Vân Sơn đứng không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Vong Uyên, để mặc cho nàng đá.
Chẳng trách kiếp trước chàng không cần tim, đau lắm.
Cổ họng bỗng thấy tanh lợ, nóng hổi, chàng khom lưng ho không kiểm soát.
Đỏ lòe, rơi xuống bờ sông, rơi xuống Vong Uyên.
Ta thích nàng mà.
Chàng quệt nhẹ dấu đỏ ở khóe miệng, nói với bản thân, cũng là nói với Vong Uyên: “Đất trời chứng thề, nhật nguyệt soi xét, lòng ta dành cho nàng, trọn đời không hối tiếc.”
Tất cả mọi người đều nghe thấy lời thề của Đàm Vân Sơn, dù cho chàng gần như chỉ thì thầm.
Nhưng không ai nhìn thấy lúc lập lời thề này, vẻ mặt chàng ra sao, bởi vì lúc chàng đứng thẳng dậy, gương mặt đã tĩnh tại không có cảm xúc gì.
“Ta sẽ mang nàng ấy về, nếu không mang về được, ta sẽ ở lại dưới đó với nàng ấy,” chàng nhìn thẳng vào Bạch Lưu Song, “nhưng không phải bây giờ.”
Đây không phải Đàm Vân Sơn nàng quen thuộc nhưng lại khiến người ta bất giác thấy tin: “Phải bắt được kẻ lừa chị trước.”
Đàm Vân Sơn gật nhẹ: “Đúng.”
Xoay người, chàng bước từng bước tới chỗ Thiên Đế.
Các thượng tiên đứng xung quanh không biết chàng muốn làm gì nhưng đều cảnh giác bước tới cản lại nhưng Thiên Đế xua: “Cho hắn lại đây.”
Đàm Vân Sơn cứ thế bước tới trước mặt Thiên Đế, dừng lại khi cách đôi bước, khoảng cách này vừa đủ để nhìn một lượt thấy cả ba vị Thiên Đế, Đế Hậu và Lạc Mật.
“Tự tiện dùng mưu kế hại tiên nhân xuống phàm, bỗng dưng phải chịu khổ lịch kiếp có tính là tội không?” Chàng dùng tiên lực để từng từ mình nói truyền khắp Cửu Thiên.
Thiên Đế bình tĩnh nhìn chàng: “Có.”
“Dụ tôi bắt yêu thú thượng cổ, làm ngũ yêu tề tựu, Lệ Mãng xuất thế, suýt làm thế gian đại loạn có tính là tội không?”
“Có.”
“Vậy phạt thế nào?”
“Kẻ đầu sỏ phải vào Vong Uyên.”
“Không được!” Đế Hậu sốt ruột bảo vệ con ngắt lời, “Việc này rõ ràng có người đứng sau bày trò, Lạc Mật chỉ là người bị lợi dụng!”
Đàm Vân Sơn không nói gì.
Thiên Đế nhìn Lạc Mật: “Con chỉ có cơ hội này thôi, phải nói toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành, nếu cố ý giấu diếm trốn tránh để nhẹ tội, ra sức lừa dối thì không ai cứu được con.”
Lạc Mật nhìn nhìn Đế Hậu, Đế Hậu gật đầu.
Nàng hít sâu một hơi, quỳ xuống trước mặt Thiên Đế, thuật lại những lời đã nói với Đế Hậu ở Vũ Dao Cung một lượt đồng thời cũng làm theo lời mẫu hậu dặn dò, cường điệu sự si tình cuồng dại của nàng.
Thiên Đế nghe xong giận lắm, giận vì độ xảo trá của kẻ bày mưu, giận vì sự ngu xuẩn của Lạc Mật.
Đàm Vân Sơn đã đoán ra được bảy, tám phần, có thêm lời tự thuật của Lạc Mật giúp hoàn thiện tất cả các chi tiết. Kẻ bày mưu ở ngay tại Cửu Thiên Tiên Giới, chàng biết.
Các thượng tiên chung quanh rất ngạc nhiên, loạn Cửu Thiên bất thình lình này lại là một cái bẫy lớn như thế nhưng không ai dám nghị luận, bầu không khí tĩnh lặng đầy tế nhị.
Đế Hậu hợp thời lên tiếng làm dịu: “Thiên Đế, Lạc Mật quả có sai nhưng kẻ ác đứng sau mới là đầu sỏ.”
Đàm Vân Sơn nói đế vào ngay sau từ cuối cùng của bà, thái độ kiên quyết không nhân nhượng nửa phân: “Đầu sỏ phải phạt, đồng lõa cũng phải phạt.”
Ánh mắt Đế Hậu lạnh như sương giá: “Ngươi thì không tính là đồng lõa à?”
“Tính chứ.” Đàm Vân Sơn nói xong làm lễ với Thiên Đế: “Xin Thiên Đế lưu phách phế tâm.”
Thiên Đế không hiểu: “Cửu Thiên không có hình phạt nào như vậy.”
Đàm Vân Sơn cúi đầu nhấn rõ từng chữ: “Không phải xin Thiên Đế trừng phạt mà là xin Thiên Đế giúp đỡ.”
Thiên Đế không nhìn thấy mặt chàng nhưng cảnh tượng này thực giống như đã từng xảy ra: “Đây là lần thứ hai ngươi xin ta phế tâm. Ngươi có biết kiếp nạn hôm nay có một phần nguyên do là do trăm năm trước ta nhất thời mềm lòng cho ngươi “lưu phách phế tâm” không?”
“Đây là lần cuối.” Đàm Vân Sơn nói, “Tôi cam đoan tim này sẽ không gây họa nữa.”
Lời cam đoan này thực ra chẳng có cơ sở gì nhưng Thiên Đế vẫn muốn đồng ý. Thiên Đế nghĩ, tai họa hôm nay của Cửu Thiên Tiên Giới có lẽ chẳng phải lỗi của riêng chỉ một người một yêu nào mà là những sai lớn sai bé của cả Cửu Thiên Tiên Giới tích tụ lại mới thành kiếp nạn.
Nhắm mắt tập trung, bàn tay Thiên Đế hiện lên một chút ánh sáng vàng nhàn nhạt, sau khi ánh sáng ấy chiếu vào ngực Đàm Vân Sơn thì ôm được một thứ gì đó ra. Ánh sáng vàng che mờ hình thù thực sự của vật đó, chỉ loáng thoáng thấy màu đỏ nhạt và những tiếng thình thịch, thình thịch.
Đàm Vân Sơn chìa một tay ra đỡ hờ bên dưới ôm lấy vật sáng ấy.
Thiên Đế hỏi: “Có còn muốn tùy tiện vứt đi giống trăm năm trước nữa không?”
Đàm Vân Sơn lắc nhẹ đầu, ôm trái tim có rồi lại mất kia tới bên bờ Vong Uyên, xoay người lại, nói với Lạc Mật: “Đàm Vân Sơn vô tội nhưng Trường Nhạc thì không, hắn không nên dùng câu “có lẽ” đó để cho cô có hy vọng, không nên vì trốn tránh, được yên thân mà tương kế tựu kế để cô đẩy hắn xuống Tư Phàm Kiều. Đây là thứ hắn nợ cô, ta trả thay hắn.”
“Đừ…” Lạc Mật muốn hét là đừng nhưng mới nói ra được nửa chữ, thậm chí còn chưa thực sự la lên thì đã nghe thấy một tiếng trầm đục.
Tim của Trường Nhạc, vật nàng gửi gắm toàn bộ hy vọng, đã vào Vong Uyên.
Kết quả là, công dã tràng.
Trường Nhạc lại không có tim một lần nữa quay trở lại đứng trước mặt nàng… Không, đây không phải Trường Nhạc, đây là Đàm Vân Sơn.
“Cô nói đúng, dù là thân thể da tóc hay lục phủ ngũ tạng thì chẳng qua chỉ là xác thịt.” Chàng chỉ vào ngực mình, “Nơi này vẫn cứ đau. Thì ra một khi thực sự sinh lòng ái mộ, cho dù chỉ còn một chút tinh hồn, thì sẽ vẫn ghi nhớ yêu thương…”
“Tôi biết được quá muộn,” chàng cười, có hơi buồn, “cho nên đấy cô xem, hai chúng ta đều thật ngốc.”
Lạc Mật nhắm mắt lại, đột nhiên không còn thấy không cam lòng nữa.
Chưa hẳn viên mãn thì mới thoải mái, hóa ra hết hy vọng cũng làm người ta như trút được gánh nặng.
…
Khi ánh nắng tươi đẹp lại chiếu khắp Cửu Thiên Tiên Giới một lần nữa, cuối cùng Phùng Bất Cơ cũng tỉnh lại. Trong lúc chiến đấu với những con yêu thú đầu tiên bò ra khỏi Vong Uyên cùng các tiên nhân xung quanh, huynh ta dính phải sương đen Lệ Mãng phun ra nên cũng phải đưa vào Lò Sao giống Trịnh Bác Lão nhưng do ít độc nên chỉ nửa ngày, tinh phách đã về lại được cơ thể, từ từ tỉnh lại.
Huynh ta ngồi dậy, còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy thiên chỉ truyền khắp Cửu Thiên Tiên Giới:
“Trường Nhạc, không có tội mà phải xuống phàm lịch kiếp, dẫn đến Lệ Mãng xuất thế, người không biết không có tội, mặc dù lẻn vào Cửu Thiên nhưng có công trợ giúp Cửu Thiên vượt qua kiếp nạn, công tội bù trừ, khôi phục làm Trường Nhạc tiên nhân, trở về Bồng Lai; Lạc Mật, vì ích kỷ cá nhân, đẩy tiên nhân vô tội xuống Tư Phàm Kiều, ấy là không được, biết rõ có vấn đề đáng ngờ nhưng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, ấy là không được, cuối cùng dẫn đến yêu loạn Cửu Thiên, tội này khó tha, phạt lồng băng-biếm trích, vĩnh viễn không được thành tiên.”