Lồng băng, lệch về phía bắc của Cửu Thiên, một vùng đất rất giá rét.
Không gió, không tuyết, chỉ có những tảng băng mênh mông vô tận im lìm tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Đàm Vân Sơn và Nam Ngọc vừa tiếp đất liền không hẹn mà cùng rùng mình. Phóng tầm mắt nhìn thấy đâu đâu cũng óng ánh trong suốt lóa mắt lạnh lẽo. Nơi này thuộc tiên giới nhưng chẳng phải tiên giới, chỉ là một tòa lồng giam, ngăn cách với Cửu Thiên, bị đất trời quên lãng.
Hai người canh gác chạy tới cảnh giác ra mặt, rõ ràng chỗ này chẳng mấy khi có khách. Đàm Vân Sơn trình kim bài, nói rõ mục đích đến đây, hai người đó liền cung kính dẫn họ tới chỗ lồng băng của Lạc Mật.
Từ chỗ họ đáp xuống đến chỗ lồng băng rất xa, Đàm Vân Sơn và Nam Ngọc không rõ họ đã đi theo người dẫn đường bao lâu, chỉ biết là cả quãng đường dài như vậy nhưng dọc đường không gặp một tiên hữu nào trong lồng băng. Mãi tới khi lồng băng của Lạc Mật xuất hiện, tựa như giữa cánh đồng băng mênh mông bỗng có một khối băng vuông vức bốn mặt bị ném xuống nằm nổi bần bật ở đó.
Họ còn chẳng gặp được thì các tiên chịu phạt lồng băng lại càng đừng hòng gặp được “bạn tù” nào.
Dù là lần đầu tiên Nam Ngọc đến đây nhưng chàng đã hiểu được vì sao rất nhiều tiên hữu chịu phạt xong quay về đều nói rằng thà bị biếm trích đầu thai còn hơn vào lồng băng.
Điều đáng sợ không phải là lạnh mà là sự tịch liêu dường như mãi mãi không có tận cùng.
Bên trong vách băng, Lạc Mật cuộn mình ôm chân ở trong góc, vùi đầu vào đầu gối, mái tóc dãi xõa ra che khuất khuôn mặt nàng.
Người canh gác thô lỗ gõ thành băng, chẳng hề thấy nàng là con gái của Thiên Đế mà thân thiện hơn chút nào.
Hình như nàng bị giật mình, người run lên rồi mới ngơ ngác ngẩng đầu.
Cách lớp tường băng, nàng nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy nàng nhưng đôi bên đều không thể nhìn rõ nhau, giống như cách một màn sương.
Rất lâu sau vẫn không ai nói gì.
Cho đến khi người canh gác đi ra thật xa, Lạc Mật mới cười thê lương: “Sao vậy, đến xem tôi sa sút thế nào à?”
Đàm Vân Sơn phớt lờ sự khiêu khích của nàng ta, bình tĩnh đáp: “Có một chuyện muốn hỏi cô.”
Trong lồng, ngoài lồng nói chuyện với nhau thật tẻ ngắt. Bức tường băng mài nhẵn lì cảm xúc trong câu nói, đến mừng giận nghe cũng không thể phân biệt được.
Lạc Mật bỗng mất hứng.
Gắng gượng ra vẻ quật cường chẳng làm nàng đẹp hơn lên mà chỉ thêm buồn cười.
“Tôi đã nói hết tất cả những gì tôi biết rồi.” Nàng nhìn Đàm Vân Sơn bằng ánh nhìn không còn gai góc nữa, chỉ thấy mệt mỏi và… lưu luyến.
Đàm Vân Sơn thong thả hỏi: “Chuyện cô muốn tìm tim giúp tôi còn những ai biết nữa?”
Lạc Mật lắc đầu: “Tôi chẳng nói với ai hết.”
Đàm Vân Sơn trầm ngâm rồi hỏi tiếp: “Vậy lúc cô ở Tiên Chí Các tra cứu đã gặp những ai? Hoặc là có ai từng đến bắt chuyện với cô không?”
Lạc Mật ngẩn người hồi tưởng một lúc lâu mới đáp: “Tôi xem sách hết một tháng, bất kỳ ai đến Tiên Chí Các vào khoảng thời gian đó đều có thể đã trông thấy tôi, rất nhiều, không nhớ xuể nhưng bắt chuyện thì…” Mắt nàng bỗng sáng lên như nhớ ra được gì đó: “Tuyển Văn thượng tiên có hỏi tôi đang tìm gì, có cần hỗ trợ không!”
Đàm Vân Sơn vội hỏi: “Cô có nói cho huynh ta biết không?”
Lạc Mật gật đầu, hối hận: “Tôi nói với huynh ta tôi muốn giúp tìm lại tim cho một tiên hữu nhưng không biết trái tim đó đang ở đâu.”
“…”
“Huynh ta hỏi tôi là Trường Nhạc tiên nhân à.”
“Đó là người ta hỏi khách sáo thôi.”
“Tôi nói xong cũng mới nhận ra,” giọng Lạc Mật ngày càng bé lại, như thể cũng cảm thấy mình ngu ngốc tới đáng kinh ngạc, “Cửu Thiên Tiên Giới chỉ có huynh không có tim.”
Đàm Vân Sơn im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Sau đó thì cô nhận được thư à?”
“Cách một hồi.” Lạc Mật nghĩ ngợi mất một lúc cuối cùng cũng nhớ ra cụ thể hơn, “Hơn chục ngày. Huynh ta nói chuyện với tôi sau khi tôi tới Tiên Chí Các được nửa tháng, một tháng thì nhận được thư.”
“Nửa tháng…” Nam Ngọc nhìn đồng đội, hỏi hơi thiếu tự tin, “có kịp bày ra chiếc bẫy như thế không?”
Đàm Vân Sơn cau mày, thực lòng chàng cũng không dám chắc, hơn nữa chàng vẫn có cảm giác có vấn đề ở đâu đó, rốt cuộc là ở đâu…
Nửa tháng, một tháng, hai tháng… Đúng, chính là nó!
“Từ lúc nhận được thư đến khi cô đẩy tôi xuống Tư Phàm Kiều là một tháng,” Đàm Vân Sơn cố gắng nhìn xuyên qua bức tường băng để nhìn vào mắt nàng, dường như đáp án nằm ở nơi đó, “đã biết được cách tìm về tim cho tôi rồi, vì sao phải chờ một tháng mới ra tay?”
Lạc Mật nở nụ cười, khổ sở, buồn đau: “Huynh cho rằng tôi có ý chí sắt đá thật đấy à? Tôi cũng biết xuống phàm kinh qua một kiếp sẽ phải chịu khổ, vì một “có lẽ”, rốt cuộc có đáng để mạo hiểm bị phạt lồng băng đẩy người tôi thích nhất… đẩy huynh xuống Tư Phàm Kiều, tôi thực sự đã băn khoăn rất lâu.”
Đàm Vân Sơn thở dài: “Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn đánh cược một phen.”
“Không, không phải đánh cược.” Lạc Mật cười tự giễu mình, “Tôi đã dùng phương pháp Kính Thính để bói thử cát hung, cuối cùng tin tưởng rằng huynh tìm được tim sẽ thích tôi, tôi mới hạ quyết tâm động thủ.”
“Kính Thính?” Đàm Vân Sơn không hiểu chuyện bói toán, thắc mắc quay sang nhìn Nam Ngọc.
Không ngờ đội hữu cũng mù tịt.
“Nó là một cách bói đơn giản có từ thượng cổ.” Lạc Mật chủ động giải thích, “Tôi đọc được lúc ở trong Tiên Chí Các, lấy một chậu nước trong, đặt thìa gỗ lên trên mặt nước, đọc bài bói rồi xoay cán thìa, đợi thìa gỗ dừng lại thì cầm Vũ Kính đi ra cửa theo hướng cán thìa chỉ, câu nói đầu tiên nghe thấy trên đường là kết quả của việc muốn bói.”
*Đoạn này từng được kể ở phần đệm.
Đàm Vân Sơn và Nam Ngọc đã hiểu, chẳng trách cách bói này thất truyền, Vũ Kính là vật từ thượng cổ, vốn đã ít ỏi, hiện giờ Cửu Thiên Tiên Giới chỉ còn vài chiếc đều được giữ gìn như báu vật, có vô vàn cách bói khác, ai lại chọn cách này.
Nhưng có một chi tiết vẫn khiến Đàm Vân Sơn chú ý: “Cô cầm Vũ Kính đi ra ngoài rốt cuộc đã nghe thấy câu gì đầu tiên?”
“Tôi biết huynh đang nghĩ gì.” Lạc Mật ngửa đầu nhìn trời, cách một thành băng, trời mây biến thành một mảng trắng lốp chói mắt, “Tôi bói ra huynh sẽ thích tôi nhưng rốt cuộc là không, cho nên cách bói này là do kẻ xấu đứng sau cố ý chỉ cho tôi biết đúng không? Song, thực ra, chuyện này không can hệ gì đến người khác…”
“Câu đầu tiên tôi nghe được là,” nàng hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, lại nhìn lại Đàm Vân Sơn, im lặng nhìn sâu vào mắt chàng như không phải đang trần thuật mà là đang hứa hẹn, “trời đất chứng thề, nhật nguyệt soi xét, lòng ta dành cho nàng, trọn đời không hối tiếc.”
…
“Huynh hoài nghi là Tuyển Văn thượng tiên à?”
“Tôi không biết.”
“Nếu là hắn thì chúng ta đi thẳng đến Tiên Chí Các thế này chẳng hóa là đánh rắn động cỏ?”
“Nam Ngọc.”
“Gì?”
“Huynh thấy nửa tháng có đủ để tìm được ngũ yêu, tìm được tim của tôi rồi đem tim tôi cho chúng ăn không?”
“Thế thì khó quá, ngũ yêu đó con nào chẳng trốn rõ kỹ, chính vì thế nên sau đại chiến vây diệt, tiên giới mới không tốn sức đi lùng bắt chúng mà.”
“Lại còn làm Lục Trần Kim Lung nữa thì sao?”
“Thế thì càng không thể. Tôi từng nói chuyện với thượng tiên quản lý kho tiên khí về Lục Trần Kim Lung, y nói pháp khí thu yêu như vậy, không chỉ nguyên liệu chế tạo phức tạp mà dù có làm được thì cũng phải luyện trong lò đan bảy bảy bốn chín ngày mới xong…”
Nam Ngọc ngớ người, bỗng hiểu ra ý Đàm Vân Sơn là gì.
Nhưng chuyện này thật khó tin, chàng giật mình suýt thì ngã khỏi kiếm: “Ý huynh là kẻ đứng sau đã mưu toan việc này từ vài chục năm trước?!”
“Có lẽ còn lâu hơn nữa.” Đàm Vân Sơn nhìn biển mây mênh mông trước mặt, đỉnh chóp của Tiên Chí Các đã thấp thoáng phía xa xa, “Kẻ đó, bằng một cách nào đó, đã biết được chuyện tập hợp được ngũ yêu có thể gọi Lệ Mãng xuất thế, nước Vong Uyên cạn nên đã bỏ ra một khoảng thời gian dài để biết được toàn bộ vị trí của ngũ yêu và chế tạo Lục Trần Kim Lung, sau đó chờ đợi thời cơ có thể tập hợp được ngũ yêu mà thần không biết quỷ không hay…”
Nam Ngọc: “Cho đến khi y biết chuyện Lạc Mật muốn giúp huynh tìm tim.”
Đàm Vân Sơn: “Nửa tháng tìm tim tôi rồi xúi Lạc Mật tìm một kẻ có cơ duyên với tôi xuống phàm giúp đỡ, vậy là đủ.”
Nam Ngọc: “Vì sao y không giao thẳng Lục Trần Kim Lung cho huynh?”
“Nếu không có Ký Linh…” Đàm Vân Sơn chọc ghẹo nhìn đội hữu, “huynh cảm thấy tôi có thể đi Trần Thủy tu tiên đến cùng được không?”
Nam Ngọc lắc đầu không cần nghĩ: “Cùng lắm là đến được Vụ Lĩnh, Hoàng Châu, chắc chắn huynh sẽ ném luôn Tiên duyên đồ vào hang.” Chàng học điệu bộ của Đàm Vân Sơn, hất cằm lên ra điều phong nhã nhất trần đời, “Tu tiên làm cái gì, tự dưng phải mạo hiểm tính mệnh, đời người chỉ sống một lần, cứ phóng khoáng, tùy theo duyên số mà sống.”
Đàm Vân Sơn bị chọc cười, thở dài với gió: “Dù có đổi mấy đời, tôi cũng không học được sự kiên định, chấp nhất của Ký Linh. Có chút từ bi thì đã dùng hết ở kiếp trước rồi.”
Bởi thế nên chàng mới càng không thể tha thứ cho kẻ đầu sỏ.
Đàm Vân Sơn đáp xuống trước cửa Tiên Chí Các, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
Một lúc sau.
“Hai vị tìm tôi à?” Tuyển Văn thượng tiên để điểm tâm xuống, lấy tay áo phủi vụn bánh dính ở mép, lập tức liền quay về là thượng tiên hào hoa phong nhã, “Muốn tìm sách về chuyện gì?”
Đàm Vân Sơn và Nam Ngọc nhìn nhau rồi lại nhìn điểm tâm và quyển “Cửu Thiên thực trân tập lục” úp ngược trên bàn, thực sự khó mà chắp nối y với kẻ ác có tài bày mưu tỉ mỉ kia lại làm một.
*Cửu Thiên thực trân tập lục: ghi chép sưu tầm các món ngon của Cửu Thiên
“Về cách bói toán thượng cổ.” Nam Ngọc nói.
Tuyển Văn thượng tiên gật đầu, vẩy nhẹ tay một cái liền có mấy quyển sách bay tới lần lượt xếp thành một chồng trên tay chàng.
Đàm Vân Sơn lập tức bổ sung: “Quyển nào có nói về Kính Thính?”
Tuyển Văn thượng tiên phất nhẹ hai tay một cái, các sách lại rào rào bay trở về giá, cuối cùng chỉ còn lại hai quyển: “Hai quyển này đều có viết.”
“Đa tạ thượng tiên.” Nam Ngọc nhận sách, đi ra xa mở ra xem.
Tuyển Văn thượng tiên trở lại bàn, xem chừng định tiếp tục đọc sách ăn điểm tâm nhưng ngại Đàm Vân Sơn vẫn còn ở đó nên mới chưa đụng tới, thân thiện nhìn vị tiên hữu này bằng ánh mắt “tiễn khách” đầy vô tội.
Nửa canh giờ sau, Đàm Vân Sơn và Nam Ngọc rời khỏi Tiên Chí Các.
“Vẫn không có thu hoạch gì.” Nam Ngọc hơi chán nản, “Lạc Mật ở đây tra cứu một tháng, trong khoảng thời gian đó có gần trăm vị tiên từng tới đây. Tuyển Văn thượng tiên thì nhớ được hết nhưng chúng ta thì đâu thể tra hết tất cả họ được.”
Đàm Vân Sơn im lặng, vẻ mặt nặng nề, một lúc lâu sau, cuối cùng chàng mới thở dài như thể bỏ cuộc, đổi đề tài khác: “Sư phụ huynh sao rồi?”
“Hôm kia đã tỉnh rồi, giờ đã có thể ăn uống được, không hề gì.” Nam Ngọc nói, “Có điều tôi vẫn định lát sẽ đi thăm thầy, dù sao thầy cũng đã phải vào Lò Sao chơi một chuyến.” Huynh ấy nói xong ngẩng đầu nhìn trời, “Trời cũng không còn sớm nữa, huynh cũng về đi nghỉ đi, mai chúng ta tra tiếp.”
Đàm Vân Sơn gật đầu, cưỡi mây theo gió bay đi.
Nam Ngọc nhảy lên kiếm, bay thẳng tới Canh Thần Cung.
Thoáng chốc, đám mây kia lại trở về trước cửa Tiên Chí Các.
Tuyển Văn thượng tiên thấy tiên hữu đi rồi lại quay lại thì hiểu mình chẳng thể ăn bữa điểm tâm xế chiều cho ngon miệng được rồi.
Đàm Vân Sơn cười xin lỗi, ngồi xuống một chiếc ghế dựa để bên: “Tuyển Văn thượng tiên, tôi còn chút chuyện muốn hỏi…”
…
Đêm. Trăng thanh gió mát.
Trịnh Bác Lão tiễn đồ đệ ra về xong, ngửa đầu ngắm trắng một hồi, mỏi cổ rồi mới lưu luyến dừng lại, xoay người định đi vào Canh Thần Cung.
Song, mới đi đôi bước ông đã dừng chân rồi từ từ xoay người lại.
Đàm Vân Sơn đứng cách ngoài một trượng thật tình khen: “Canh Thần thượng tiên thật là lợi hại, tôi đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.”
“Lần sau nhớ nhắm mắt lại.” Trịnh Bác Lão vuốt chòm râu, cười tủm tỉm đáp, “Ánh mắt, nhất là ánh mắt gai góc thì còn rõ ràng hơn cả hơi thở.”
Trịnh Bác Lão lại ngẩng đầu xem trăng: “Trường Nhạc tiên nhân đêm khuya tới đây, lại cố ý đợi cho tên đồ đệ ngốc nghếch của tôi đi mới ra, rõ ràng là muốn tập kích lão già này.”
“Vậy ngài không định mời tôi vào à?”
“Đương nhiên phải mời, hơn nữa còn phải đun loại trà ngon nhất.”
Canh Thần Cung không hề uy nghiêm như tên gọi của nó, đương nhiên có khả năng là do ảnh hưởng phong cách của chủ nhân, các món đồ linh tinh để khắp nơi mọi xó, không tìm được chỗ đặt chân, đi đôi bước lại đá phải một thứ gì đó kêu lẻng xẻng.
Đàm Vân Sơn còn tìm chỗ trống để đặt chân chứ Canh Thần thượng tiên người ta thì cứ thế đá những thứ vướng víu đi mà đi đầy thoải mái.
Cho đến tận cánh cửa lớn màu xanh dương thẫm đóng chặt của “phòng chiêm tinh” thì mới thấy được chút nét huyền diệu của chiêm tinh.
Có điều đó là nơi làm việc quan trọng của Canh Thần thượng tiên, Đàm Vân Sơn không có duyên được mời vào mà rẽ ngang sang phòng trà ở bên.
Vừa vào phòng trà liền thấy hương trà thơm nức mũi, chén trà mời Nam Ngọc ban nãy còn đang ở trên bàn, chất ngọc bích trong veo trông dịu mắt dưới ánh đèn cung đình.
“Có chuyện gì thì ngồi đây nói đi.” Canh Thần thượng tiên ngáp một cái, ngồi đại xuống một chỗ, dáng ngồi uể oải không ra dáng gì cả, “Lão mới vớt được cái mạng về, đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo nên không trò chuyện được với cậu.”
Đàm Vân Sơn cũng không giữ lễ, ngồi thẳng xuống chỗ đối diện, nói luôn vào đề: “Canh Thần thượng tiên, có chuyện này Vân Sơn không được rõ, xin thượng tiên giải đáp cho.”
“Cốt bạch ngọc, phách dị tiên, nhập Vong Uyên, thiên hạ bình.” Đàm Vân Sơn bất ngờ đọc lại bài tinh phê chỉ cách vượt qua kiếp nạn sau đó đổ người về phía trước sát gần lại với người ngồi đối diện, nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng, “Nam Ngọc còn bói ra được, thượng tiên lại không bói ra được hay sao?”