Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 39: Ban ơn



“Không được.” Tiết Bích Đào một ngụm cự tuyệt. Lát sau, nàng lại cảm thấy giọng điệu của mình hơi cứng rắn, cho nên, nàng gắp một miếng thịt cá đưa tới miệng hoàng đế, mềm mại cười:” Ăn ngon lắm.”

Hoàng đế còn chưa kịp nhíu mày thì cơn hờn giận đã bị nàng đẩy lùi xuống rồi. Hắn bật cười, chậm rãi ăn cá xong mới nói:” Sao lại không được?”

Tiết Bích Đào nhìn hắn, cắn cắn đũa, làm như không để ý

Hoàng đế nhìn nàng thay đổi bộ dạng tới đau đầu. Lúc nãy vừa nhín hắn cười, nháy mắt lại hờn dỗi. Hai tay hắn định tóm lấy vai nàng, nhưng tay còn chưa đụng tới thì nàng đã quay lại. Nàng giống như đã suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói:” Không muốn nuôi đứa nhỏ của hoàng thượng và nữ nhân khác.”

Hoàng đế bỗng nhiên xúc động, tim đập nhanh một cái.

Tiết Bích Đào nhìn giá trị kỹ năng đã lên tới năm mươi thì lẳng lặng vui vẻ. Từ khi hắn tận mắt thấy mình mất đứa bé, điểm đều tăng rất nhanh. Hoàng đế hiện tại đại khái là thích nàng đi?

Tuy rằng nàng cảm thấy như vậy thật có lỗi với hoàng đế, bởi vì hắn đối với nàng rất tốt. Bất quá, không muốn nuôi con người khác là sự thật, hẳn là không có vấn đề.

Hoàng đế vốn là muốn bồi thường nàng, thấy nàng không vui thì cũng từ bỏ. Vì thế, hắn cầm muỗng đút cháo cho nàng, sau đó nói:” Vậy… nàng còn muốn gì không?”

Tiết Bích Đào tuy rằng đã ăn no, nhưng vẫn đem cháo cho vào miệng, hàm hồ nói:” Muốn bồn tắm lớn.” Ở cử không được dính nước, trên người rất bẩn.

Nàng ghét bỏ nhìn chính mình.

Hoàng đế hiểu rõ, tiểu nữ nhân này không chịu được đói, không chịu được bẩn. Hắn mở miệng dụ dỗ:” Chỉ cần một tháng này không đụng tới nước, trẫm lập tức sai người làm cho nàng.”

“Bẩn bẩn. Hoàng thượng sẽ ghét bỏ.” Nàng khổ sở nói, giống như lời nói sẽ lập tức biến thành sự thật.

Hoàng đế lúc này cũng không bị nàng lay động, cường thế đáp:” Nàng nếu dám tắm, đừng hòng trẫm lại đặt chân tới Phương Hoa các.”

Tiết Bích Đào che miệng cười rộ lên, cười đến hoàng đế cũng khó hiểu.

“Vậy hoàng thượng phải đáp ứng ta hai yêu cầu thôi.” Tiết Bích Đào cho rằng, thân là sủng phi, nàng phải làm công tác được voi đòi tiên chứ, vì thế mặt dày mở miệng.

Hoàng đế biết nàng trước nay cư xử rất đúng mực, rất ít làm hắn khó xử. Nhưng nàng hiện giờ không khỏe, muốn chọc nàng cũng không phải lúc, vì thế đáp ứng nói:” Được, trẫm đáp ứng với nàng.”

“Thiếp thân ở một mình rất buồn” Nàng nói nửa câu, thấy ánh mắt hoàng đế không tốt, lập tức sửa miệng:” Lúc không có hoàng thượng thôi. Cho nên là, thiếp muốn để nương tiến cung thăm thiếp.”

Hoàng đế gật đầu. Đây là chuyện bình thường. Huống chi, tỷ tỷ nàng còn gặp chuyện không may, chỉ sợ nàng cũng không hy vọng mẫu thân sẽ oán hận mình.

Tiết Bích Đào nói xong một chuyện, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai:” Còn có, thiếp thân hy vọng hài tử kia sẽ do An tuyển thị chính mình nuôi dưỡng.”

Hoàng đế nhìn nàng.

Khóe miệng nàng có chút ướt, nhớ tới mẫu thân ở hiện đại cả ngày bận rộn, nàng có chút nhớ. Nàng buồn rầu cúi đầu:” Dù sao cũng là do thiếp thân dùng con mình đổi lấy, thiếp thân hy vọng nó ít nhất có thể sống thật vui vẻ. Được ở bên cạnh mẹ đẻ của mình không phải là tốt nhất sao?”

Dù sao ở cùng một cung, mặc dù có Trinh quý tần hỗ trợ, nhưng An tuyển thị không tiếng động ngăn trở được nhiều người như vậy cũng là một người lợi hại. Nếu nàng ta và Trinh quý tần liên thủ, lúc nàng nơi lỏng thì họ sẽ chui vào chỗ trống. Vẫn là hiện tại cho nàng ta một nhân tình, khiến nàng không thành kẻ địch với mình.

Cơ hội thu phục người khác, không phải lúc nào cũng có.

Hoàng đế vỗ vỗ cổ nàng, không nói gì, xem như chấp nhận.

Quy củ này là do tiền triều để lại, hắn muốn sửa thì cũng dễ dàng. Huống chi, An tuyển thị tuy rằng gia thế bình thường, nhưng thái độ làm người coi như không tệ, đủ dạy đứa nhỏ rồi.

——— —————

Tiết Bích Đào cho rằng, làm việc tốt không thể không lưu danh, vì thế để Mộ Vân lặng lẽ tới Vũ Hương các đưa tin tức.

An tuyển thị biết tin xong thì vui sướng vô cùng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Nàng dựa vào tháp thượng, đem sách thảo dược đóng lại, nắm trong tay, hỏi Tinh Tinh:” Ngươi nói xem, Trân tiệp dư có ý gì?”

Nhân tình trong cung không phải có thể tùy tiện cho. Lại nói tiếp, đây đã là lần thứ ba Trân tiệp dư giúp nàng. Lần đầu tiên nàng cảm kích, lần thứ hai nàng áy náy, mà lần thứ ba, tuy rằng nàng cao hứng, nhưng lại sợ chính mình bị mê muội, thấy không rõ loan nhiễu bên trong.

Tinh Tinh suy nghĩ một lát, đáp:” Nô tỳ nghĩ, Trân tiệp dư chỉ sợ là muốn mượn sức ngài. Dù sao nàng cũng ở Trữ Tú cung, nhìn Trinh quý tần nương nương giúp đỡ ngài, nàng ta hẳn là lo lắng mình thế lực mỏng, bị chúng ta tính kế cô lập đi?”

An tuyển thị như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:” Ngươi nói có lý.” Nàng vì để ý đứa nhỏ, cục diện đơn giản như thế lại không thấy được.

“Vả lại…” Tinh Tinh do dự nói:” Nô tỳ xin nói lời không nên nói. Nương nương cũng không cần quá coi trọng chuyện này. Với vị trí của Trân tiệp dư trước mặt hoàng thượng, đây bất quá chỉ là một câu nói mà thôi. Quy củ có lớn hơn nữa cũng không so được với hoàng thượng. Hoàng thượng muốn dùng việc này làm bồi thường, ai có thể ngăn cản?” Nguồn: nekofighter.wordpress.com

Nói xong, có chút lo lắng nhìn nàng.

Trừ bỏ hoàng thượng, đứa nhỏ hiện tại là mạng của chủ tử. Hiện giờ có thể đem đứa nhỏ nuôi bên người, nàng cũng cảm kích Trân tiệp dư. Nhưng nàng không hy vọng chủ tử sẽ vì thế mà Trân tiệp dư nói gì nghe đó, khăng khăng một mực vì nàng ta.

“Rốt cuộc vẫn là thiếu nợ nàng.” Nàng nói với Tinh Tinh, đem sách đặt trước mặt, cười:” Ngươi không cần lo lắng, ta biết nên làm thế nào. Ngươi cũng nói, hoàng thượng là muốn bồi thường nàng nên mới đáp ứng việc này. Nàng ta vô duyên vô cớ buông tha cơ hội này để giúp ta cầu tình, nếu ta không nhớ kỹ ân huệ của nàng thì làm sao làm người?”

Nàng cúi đầu vuốt bụng, khuôn mặt phá lệ dịu dàng.

Tinh Tinh ôm lấy sách, mặt mày vẫn mang vài phần do dự. Nhưng thấy ý chủ tử đã định, với lại, chủ tử không còn như trước, si mê hoàng thượng tới nỗi đem mọi chuyện đều quăng sau đầu, cư xử rất đúng mực, cho nên không nói thêm nữa.

Cuối cùng vẫn không bằng Hạnh nhi, nàng không thể tùy tiện mở miệng hỏi trong lòng chủ tử nghĩ thế nào.

Còn có chuyện của Mật quý nhân. Nàng không rõ vì sao gần đây chủ tử đối với việc Mật quý nhân khỏi bệnh tranh sủng mà canh cánh trong lòng, người thường xuyên vì nhận được tin tức của Mật quý nhân mà sợ hãi, sau đó gắt gao ôm lấy bụng mình, như sợ bị cướp đi. Thậm chí Trinh quý tần vì sao giúp chủ tử, nàng cũng không rõ. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng nhớ tới Hạnh nhi không hiểu sao bị hoàng hậu nương nương xử lý, không khỏi rùng mình một cái.

—————-

Cây cổn ngọc lạnh lẽo đè nặng lên người, thấm vào từng thớ da thịt. Đức phi thoải mái nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân, hai mắt nhắm nghiền.

Tương Ngọc ngồi trên ghế con thấp, lấy cổn ngọc cẩn thận mát xa cho chủ tử, cùng chủ tử nhàn thoại:” Lúc này hoàng thượng nương nương thất thế, là cơ hội khó có được cho chủ tử.”

“Ừ.” Đức phi khẽ hừ một tiếng, lại đáp:” Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, còn có Hiền phi cơ mà.”

“Hiền phi nương nương? Nô tỳ thấy nàng ta xưa nay không tranh mấy thứ này.” Tương Ngọc kinh ngạc.

“Bổn cung cũng nghĩ vậy. Nhưng hiện giờ xem ra, nàng cũng không phải mười phần nguyện ý cùng bổn cung liên thủ lật đổ hoàng hậu, ngược lại rất là giữ gìn. Nếu nói yêu quyền, lại không đem người của mình đề bạt lên. Nếu nói không thương quyền, sao lúc nào cũng chống đối bổn cung?” Nàng nói xong thì tức giận nhíu mày, sao đó, cảm nhận được xúc cảm trên mặt, mày mới thả lỏng một chút.

“Chẳng lẽ Hiền phi nương nương có liên quan gì tới hoàng hậu nương nương?”

Lời nói của Tương Ngọc đánh thức Đức phi, nàng phân phó:” Kêu người đi thăm dò, Hiền phi và hoàng hậu trước kia có gì bất thường không?” Tiện thể thì thào:” Nàng cùng bổn cung cùng tiến phủ, sao có thể dưới mí mắt bổn cung mà mượn sức hoàng hậu, sao bổn cung có thể không phát giác?”

Tương Ngọc nửa khuyên giải, nửa nhắc nhở:” Hoàng hậu nương nương khi ở trong phủ thì thế lực đã thâm căn cố đế, nương nương lúc đó vẫn còn là người mới, vừa muốn lôi kéo hoàng thượng, vừa muốn đề phòng nàng, sơ hở là bình thường.”

Đức phi đồng ý nói:” Vô luận thế nào, việc này cũng phải điều tra ra. Cơ hội tốt như vậy, bổn cung cũng không muốn tự nhiên bị Hiền phi gây trở ngại.”

“Trừ bỏ Hiền phi nương nương ra, hiện giờ còn có một người mà nương nương cần chú ý.” Tương Ngọc nhớ tới Trân tiệp dư sau khi đẻ non còn có thể tấn phong thành tần.

Kể cả Mật quý nhân, có phi tần nào không bảo vệ được hoàng tự mà không bị hoàng thượng lạnh nhạt chứ? Cố tình chỉ có một mình nàng, cho dù không có đứa nhỏ, hoàng thượng chẳng những không trách nàng sơ ý, ngược lại còn đau lòng sủng ái. Hiện tại đang ở cữ, hoàng thượng cũng không ít lần đặt chân tới Phương Hoa các.

Tuy là vì cứu long thai trong bụng An tuyển thị, nhưng có thể khiến hoàng thượng lo lắng như vậy thì cũng không thể coi thường.

Đức phi cười:” Ngươi nói Trân tần? Nàng quả thật khó lường.” Ngữ khí không phải rất để ý.

Có vinh sủng là một chuyện, được sủng ái lâu dài lại là một chuyện khác. Nàng đã sớm có an bài.

Hậu phi trong cung bị hoàng hậu áp chế nhiều năm như vậy, phần lớn đã muốn thần phục. Nàng muốn chọn người vừa ý để lôi kéo cũng không dễ dàng. Nhưng người mới ở Lưu Hương uyển kia cũng không tệ. Không gia thế, không địa vị nhưng có dung mạo xuất sắc. Nàng nâng đỡ một người, cho dù không thể để Trân tần bị chèn ép thì cũng có thể phân đi không ít sủng ái của nàng ta.

Thánh thượng chưa bao giờ là người bị bất kỳ ai mê hoặc.

“Hoàng hậu nương nương muốn ra uy với đám người mới, nhưng lại cấp cho chúng ta một cơ hội tốt để ban ơn.” Đức phi tươi cười:” Đến hỏi Thượng tẩm cục xem, bài tử cửa những người trong Lưu Hương Uyển kia khi nào làm xong. Kêu bọn hắn tay chân nhanh lẹ một chút, đừng lười biếng.”

“Hoàng thượng nếu quên, chúng ta nên nhắc nhở một chút, miễn cho có người sinh ra tâm tư được sủng sinh kiêu.”

Tương Ngọc nghe xong liền hiểu, gật đầu cười nói:” Là nô tỳ lo lắng thừa, bản thân nương nương trong lòng tự rõ ràng.”

Ngọn lửa đèn dầu vì có gió thổi qua mà vặn vẹo, bỗng chốc khôi phục như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.