Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 93: Gánh tội thay



Edit: Nguyệt Phi

Beta: SuTháiphi

Lúc này Vân Lũ đặt khung thêu sang một bên, đi đến bên cạnh Bích Đào. Sắc mặt nàng hơi ngưng trọng: "Nương nương, thuốc này không giống với thuốc thông thường..." Vân Lũ ở trong cung đã lâu, những thứ này đương nhiên cũng nghe nhiều.

"Sao vậy?" Bích Đào giương mắt nhìn nàng.

"Nô tỳ nghe nói thuốc này là quả thực rất mãnh liệt, tuy có thể được vui vẻ nhất thời nhưng nếu sử dụng lâu dài, không chỉ tổn hại sức khỏe, có hại... đối với chuyện con cái."

Sau khi Bích Đào nghe xong thì hơi cau mày, suy nghĩ ý đồ của Hoàng hậu, nàng hỏi: "Đó là đối với nam nhân?"

Vân Lũ gật đầu.

Có những loại xuân dược rất mạnh, lúc trợ hứng đồng thời giết t*ng trùng cũng không hiếm lạ. Bích Đào sáng tỏ, nếu đối với thân thể nàng có hại, chuyện này cũng không sao cả. Nhưng nếu làm thương tổn thân thể của vua một nước thì e là sẽ bị công kích cùng chỉ trích của mọi người.

Huống chi từ sau khi Mẫn Quý tần sinh Lục hoàng tử, phi tần hậu cung quả thực lâu rồi chưa sinh hài tử, nói chuyện có ví dụ, càng đáng tin hơn.

" Nương nương, Hoàng hậu nương nương sai người tới còn đợi ở ngoài cửa, chúng ta có nên đi Trường Xuân cung trước không?" Sơ Hiểu thấy chủ tử nhà mình còn đang suy nghĩ, không khỏi nhắc nhở một câu.

"Cũng được." Bích Đào nghĩ ngợi, dù sao cũng phải đi để biết rõ tình hình mới nhúng tay vào giải quyết. "Ngươi báo việc này với Hoàng thượng, không cần lo lắng, đợi hạ triều rồi nói cũng không sao. Trường Xuân cung bên đó có Vân Lũ đi với ta là được rồi."

"Nô tỳ tuân lệnh."

Lúc Bích Đào bước vào Trường Xuân cung đã nhìn thấy châu ngọc lấp lánh đầy nhà, ánh mắt của chúng phi tần đồng loạt nhìn về phía nàng. Nàng cười, Hoàng hậu mời đầy đủ hết nha, hoặc là các nàng cũng cùng có chí hướng muốn thấy chuyện cười của nàng?

Nàng phất phất giọt mưa rơi trên áo, ung dung đi đến phía trước, hành lễ với Hoàng hậu, vẫn không có bao nhiêu kính trọng và cung kính.

Mà Hoàng hậu, cho dù thấy kẻ thù số một là Quý phi bước vào trong, từ đầu đến cuối nàng ta vẫn đoan trang thận trọng, chẳng qua sắc mặt so với ngày thường càng nghiêm nghị hơn, thật giống như chuyện trước mắt có trách nhiệm trọng đại, lại vô cùng khó quyết định. Nàng chờ Bích Đào hành lễ xong để nàng ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Chắc hẳn Quý phi đã biết phát sinh chuyện gì rồi, bổn cung không muốn có thêm nhiều người lắm lời. Quý phi đối với chuyện này có giải thích gì không?"

"Hoàng hậu nương nương không cần vội vàng." Bích Đào ung dung nhấp một hớp trà, liếc mắt nhìn xuống Vân Lan đang quỳ bên dưới, nói: "Sao trên người cung nhân của thiếp thân vô duyên vô cớ xuất hiện vật cấm, thiếp thân cũng rất tò mò..."

"Không phải ngươi bảo nàng ta xuất cung mua sao, xảy ra chuyện gì lại nói mình không biết, giả bộ hồ đồ gì chứ." Mẫn Quý tần cười nhạt ba tiếng, chặn lời.

Nàng ta không kiên nhẫn cũng không phải lần đầu, chúng phi tần đã thành thói quen. Thứ nhất là do tính tình nàng ta như vậy, thứ hai bất kỳ nữ nhân nào, lại càng là nữ nhân có hài tử, bị phu quân của mình lạnh nhạt, có thể nhịn nhưng cũng muốn phát tiết một lần. Nếu chuyện này phát sinh ở nhà bình thường, thực ra chính là cằn nhằn và đanh đá, nhưng ở hậu cung, ngay lúc nàng ta lấy họng súng nhắm vào phi tần phân vị cao, nếu không có chứng cứ thì chính là dĩ hạ phạm thượng rồi.

"Trước khi chuyện này chưa có định luận thì ai cho Mẫn Quý tần lòng tin khiến ngươi thề son sắt rằng là do bổn cung làm chứ?" Đặt chung trà lên bàn phát ra tiếng vang, Bích Đào cười nói: "Nếu Mẫn Quý tần đối với chuyện này biết tường tận, vậy thì để cho Mẫn Quý tần giải thích nghi hoặc cho chúng ta đi."

"Hoàng hậu nương nương nghĩ sao?"

Hoàng hậu đang ảo não thì Bích Đào chậm rãi mở miệng, rõ ràng hôm nay là tới thẩm vấn Tiết thị, cái vẻ tự cao tự đại của nàng không dẹp đi, không có nửa điểm cảm thấy bị thẩm vấn, biểu tình hay ánh mắt cũng không thấy thấp thỏm. Sợ rằng nàng đã đoán được Hoàng thượng sẽ che chở cho nàng. Nhưng chuyện thuốc cấm, liên quan tới long thể của thánh thượng, hưng suy của quốc gia, cho dù Hoàng thượng muốn bảo hộ nàng thì bách quan cũng không đồng ý. Có một phụ nhân ác độc làm mẫu phi, không quan tâm đến an khang của quân vương, thì Ngũ hoàng tử cũng không có khả năng đăng vị. Chiêu này không tính là cao minh thậm chí có chút không có được lợi ích gì, nhưng lại thắng chỗ thực dụng. Nghĩ tới đây trong lòng Hoàng hậu lại thoải mái. Nàng ta đưa mắt đến trên người Mẫn Quý tần, giọng nói bình thường: "Vậy thì Mẫn Quý tần cứ nói thử xem sao..."

Ánh mắt Mẫn Quý tần dao động một chút, ngập ngừng: "Ta... ta..." Tuy không phải là lần đầu nàng ta rơi vào trong tay Tiết Bích Đào nhưng bởi vì trước giờ nàng ta nói chuyện không biết suy nghĩ, phạm thượng một lần liền quên mất tám lần đau.

Bích Đào nhìn thấy nàng ta khi nghe tới đoạn ai cho nàng ta lòng tin, ánh mắt không tự chủ được di chuyển đến trên người Bình Tu nghi, trong lòng có tính toán.

Phải nói mua chuộc thị vệ giữ cửa thật ra không khó, cho chút tiền bạc ân huệ là được nhưng mua chuộc thị vệ để đối phó với Quý phi vinh sủng không suy này thì không dễ dàng. Có thể làm được chuyện này thì hai người Đức phi, Hiền phi đã qua đời, Lệ Tu dung trong cửu tần nương nhờ nàng, ngoài ra cũng không có mấy người phân vị cao, phạm vi thu nhỏ đi rất nhiều. Còn nữa, người hẳn vẫn biết được mức độ sủng ái của Hoàng đế đối với nàng, chính là không tin nàng thì cũng thiên vị nàng, nếu không được sủng ái, thì kết quả càng thêm rõ ràng.

"Quý phi nương nương cần gì phải so đo với Mẫn Quý tần chứ." Lệ Tu dung khẽ liếc Mẫn Quý tần một cái: "Nàng ta trước giờ nói chuyện không cố kỵ, không phải do tính tình thẳng thắn sao."

Lời này mới vừa nói ra, cả điện đều nhìn về phía Lệ Tu Dung với ánh mắt kì lạ. Nàng ta là tới giúp đỡ Quý phi sao?

"Nếu những lời này là nói năng không cố kỵ, một mực khẳng định vu oan cho bổn cung, chuyện này còn phải tra nữa là." Bích Đào nhướn mày, cười nhìn Mẫn Quý tần: "Để không trì hoãn thời giờ, người đâu..."

"Chặn miệng Mẫn Quý tần của chúng ta lại. Đỡ cho nàng ta không khống chế được miệng của mình, nói ra lời dĩ hạ phạm thượng."

"Ngươi dám!" Bộ dáng Mẫn Quý tấn sợ hãi, nhìn cung nhân ở phía trên rục rịch, dưới tính thế cấp bách cao giọng nói.

Chúng phi tần nhớ tới chuyện Quý phi đạp bể tắm, không khỏi câm nín. Quý phi có Hoàng thượng che chở, còn có gì mà dám chứ?

Hoàng hậu cau mày, thấp giọng quở trách: "Làm vậy còn ra thể thống gì nữa!" Làm gì có phi tần nào bị hạ nhân chặn miệng chứ, cứ cho là dĩ hạ phạm thượng cũng thực quá đáng.

Bích Đào nghiêm nghị, lời trong ý ngoài lại không thấy cung kính: "Hoàng hậu nương nương hồ đồ. Nương nương chấp chưởng hậu cung cực khổ, nhất thời không chú ý có người lên tiếng chống đối phi tần phân vị cao, mưu toan dựng chuyện bịa đặt, cũng là chuyện thường tình. Nhưng nếu Hoàng thượng đã để cho thiếp cùng giải quyết cung vụ thì thiếp thân cũng không thể làm như không thấy, theo lý thì phạt thì vẫn phải phạt."

Hoàng hậu nghe mấy lời không chính đáng làm cho nghẹn họng nhưng nàng ta cũng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà dây dưa với Tiết Bích Đào, vẫn nên sớm đi vào vấn đề quan trọng.

Mấy năm nay ở trong cung Quý phi khí thế lực càng ngày càng lớn, cung nhân nào dám không nghe theo. Thấy Hoàng hậu cũng có dáng vẻ ngầm cho phép, mấy người đánh bạo tiến lên đè Mẫn Quý tần lại, lấy khăn tay sạch sẽ cuộn trong nhét vào miệng nàng.

"Thiếp biết lỗi rồi, Quý phi nương nương thứ tội! Thiếp biết lỗi rồi!"

Mẫn Quý tần dùng mọi cách giãy giụa cũng không được, muốn la hét. Ánh mắt đồng tình hoặc cười nhạo của phi tần cả điện càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ. Mắt thấy Quý Phi sẽ làm thật, nếu như bị chặn miệng giống như phạm nhân thì sau này nàng ta làm sao dám gặp người chứ! Nghĩ như vậy, cho dù nàng ta có không cam tâm đi chăng nữa cũng chỉ đành cúi thấp đầu.

Sau lưng Mẫn Quý tần rốt cuộc cũng có Thái hậu, tuy nói không đoái hoài đến chuyện gì nhưng nhìn vào việc Thái hậu là thân mẫu của Hoàng đế, Bích Đào cũng phải cho Thái hậu mặt mũi.

"Thả ra." Bích Đào nhàn nhạt hạ lệnh.

"Vâng".

Mẫn Quý tần thở hỗn hển, lúc nhìn tới Bích Đào thì lại run run, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Ầm ĩ như vậy, hôm nay những kẻ muốn tới để xem kịch vui cũng không dám thở mạnh, bây giờ nghĩ lại trước khi Quý phi còn chưa mất đi khí thế thì các nàng cũng không thể chọc vào nàng ta. Cho dù nàng quả thực vô hành vô đức, chỉ cần Hoàng thượng còn xem trọng, các nàng cũng phải cung kính cẩn thận.

Mà Vân Lan đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy bây giờ cũng trấn định không ít, nàng trẻ tuổi, chưa trải qua sóng to gió lớn. Lúc mua đồ xong vào cung thì đột nhiên bị lục soát ra thuốc cấm ở trên người mình, lúc ấy thật kinh hãi. Sau đó nàng ta bị đưa tới chỗ này, đập vào mắt chính các chủ tử nương nương ngồi đầy nhà, những ánh mắt chăm chú đó, nàng ta nhịn không được mà run sợ.

Đợi đến khi nhìn thấy chủ tử nhà mình vẫn như cũ dễ dàng chọc ghẹo Mẫn Quý tần, ngay cả Hoàng hậu cũng không dám ngăn cản. Nàng ta có được chủ kiến, trong lòng xem ra cũng bình tĩnh hơn nhiều. Đợi đến khi chủ tử để nàng ta nói lại một lần thì lời nói so với lúc Hoàng hậu hỏi nàng trôi chảy hơn.

"Nô tỳ không dám nói láo. Chủ tử chưa bao giờ bảo nô tỳ mua phi yến tán cái gì cả, thuốc này làm sao xuất hiện trong bao quần áo thì nô tỳ cũng không rõ. Mong Hoàng hậu nương nương làm chủ cho nô tỳ."

Bình thường chuyện không tra ra kết quả, trong cung đều dựa theo biểu hiện bên ngoài mà xử lý. Mấy câu này của Vân Lan nói chẳng khác gì không nói, nếu như phát sinh trên người kẻ khác thì đã sớm bị những phi tần hậu cung chỉ vào mặt mà mắng.

Cũng bởi vì Bích Đào mới xử trí một trận, các nàng mới không có động tĩnh gì. Trong phòng nhất thời yên lặng không một tiếng động.

"Quý phi còn có gì để nói không?" Vẫn là Hoàng hậu mở miệng hỏi trước.

Nhìn dáng vẻ cung nữ này cũng không phải bị người khác mua chuộc, Bích Đào thoáng yên tâm. Nàng nói: "Thiếp chưa từng để Vân Lan đi mua, lại cũng không phải do Vân Lan tự chủ trương. Nương nương hà cớ gì không hỏi thị vệ lục soát người?"

Hoàng hậu sớm có chuẩn bị, cho người gọi thị vệ kia vào nhưng bởi vì tị hiềm, cũng chỉ quỳ ở bên ngoài.

Thị vệ kia trả lời quy củ, Bích Đào xét thần sắc, cũng không giống như nói láo. Chính là vẫn luôn xử sự bình tĩnh nên nàng cũng không khỏi nhăn mày. Không sợ tra không ra, chỉ sợ không có chỗ để tra.

Đúng lúc Hoàng hậu muốn hỏi, một câu "Hoàng thượng giá lâm", khiến nàng ta phải nuốt lời trong miệng xuống.

Mọi người vội vàng đứng dậy nghênh giá.

Sắc mặt Hoàng Đế nặng nề, khoát tay bảo đứng dậy, lúc ánh mắt nhìn tới Hoàng hậu hơi sắc bén, lại chuyển đến trên người Bích Đào thì không khỏi dịu dàng hơn, mang theo ý trấn an.

Sau khi bãi triều nghe được chuyện này hắn lập tức chạy tới, sợ nàng bị ủy khuất. Chuyện dược vật có hay không sao hắn lại không biết chứ. Chẳng qua cho dù hắn nói ra lúc này, người ngoài cũng chỉ sẽ cho rằng hắn bảo vệ bảo bối, ngay cả triều thần cũng không sẽ không tin hết.

Đám lão già kia vốn đã bất mãn bảo bối độc chiếm sủng ái, cứ cho là trong hậu cung phải chia đều ân huệ. Con nối dõi hưng thịnh mới kéo dài hưng vượng của quốc gia. Hiện giờ lại thừa nhận nàng làm chuyện thất đức, khó nói sẽ lại làm ra chuyện xúi giục gì đó.

Hắn vén áo bào ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: "Đã hỏi tới chỗ nào rồi."

Hoàng hậu lặp lại những lời thẩm vấn một lần nữa, trọng điểm lại không quên. Hắn ừ một tiếng, trầm tư vặn vặn ngón tay, tầm mắt chuyển lên người Vân Lan.

Một lát sau hắn nói: "Đã lục soát được ở trên người cung nữ này có thể thấy hành vi của nàng ta không đàng hoàng, tư thông với người khác. Mượn cơ hội mua sắm cho Quý phi mà phạm phải loại chuyện này. Hoàng Hậu cứ xử trí theo cung quy là được."

Trước mắt nếu không hỏi tội ba bên, hiển nhiên sẽ tiến vào trạng thái giằng co. Mà loại chuyện này lại không thích hợp kéo dài, nếu đợi hắn tỉ mỉ tra rõ, nước bẩn trên người bảo bối có tẩy cũng không sạch sẽ. Thân là Hoàng đế, so sánh lợi hại nặng nhẹ là chuyện mà hắn phải làm.

Chúng phi tần giật mình, Hoàng thượng lại bảo vệ Quý phi đến như vậy. Sau khi nghe qua Hoàng hậu nói thì không hỏi nhiều nữa, rất tin tưởng Quý phi không nói, còn trực tiếp kết luận như vậy. Đây chính là muốn cung nữ nhận tội thay.

Ngay cả Bích Đào cũng ngạc nhiên, hành động của cẩu Hoàng đế nằm ngoài dự liệu của nàng. Tuy nàng vì hắn tin tưởng bảo hộ nàng mà trong lòng ấm áp nhưng lại nhìn về phía Vân Lan trên mặt không còn huyết sắc kia, thì không có cách nào tán thành hành động này. Đối với sinh tồn nàng có thể ác, thậm chí đối với bản thân mình cũng vậy nhưng đối với những người trung tâm với nàng, vì mình mà hy sinh, thì không khỏi thấy bất công.

Thân thể Vân Lan run rẩy, lúc hốt hoảng ngẩng đầu vô tình tiếp xúc với ý cảnh cáo trong mắt Hoàng thượng, ánh mắt lạnh như băng khiến nàng đông cứng. Nàng ta biết, Hoàng thượng lên tiếng, chuyện này cũng không do một cung nữ nho nhỏ như nàng ta không chịu nhận nhưng kết quả sau khi nhận tội, hậu quả trộm mang thuốc cấm vào cung...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.