Tôi tốn rất nhiều công sức cứu vớt giày của mình, để nó còn thoi thóp thoát từ dưới bàn chân của kẻ khác.
Sau khi rời khỏi nhà ga, tôi cuối cùng đã chính thức tới được thành phố mà mình mong ngóng bao ngày.
Về lý mà nói, rất khó để những người lớn lên ở miền Bắc không có những ảo tưởng tươi đẹp về khung cảnh non sông, vườn tược.
Lãng mạn này, cổ kính này, “còn một niềm riêng, ẩn trong lòng”!
(Câu thơ trích trong bài thơ “Tương kiến hoan” của nhà thơ Lý Dục, ở đây có thể hiểu là khung cảnh chất chứa những cảm xúc mà khó có thể gọi tên, nói rõ)
Tuy lúc ra khỏi nhà ga thì bị người khác giẫm phải giầy, lúc kéo vali ra ngoài thì bị đám đông chen lấn xô đẩy, thế nhưng khi ra khỏi nhà ga rồi, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Tôi kéo vali đi về trước, chuẩn bị bắt xe tới căn homestay mà mình đã đặt trước. Thế nhưng chưa đi được mấy bước thì tôi lại bị một ông anh chặn đường, anh ta hỏi tôi: “Đi đâu?”
Sao tôi biết được anh muốn đi đâu?
Tôi bèn đáp: “Tôi không biết.”
Ông anh kia sững người: “Cậu muốn đi đâu mà cậu cũng không biết á?”
Ồ, hóa ra là hỏi tôi.
Tôi rất thận trọng đấy, chiêu này không được với tôi đâu.
Tôi nói: “Tôi có biết đâu!”
Ông anh đó lại nhìn nhìn tôi: “Có đi không? Ba mươi tệ tôi chở cậu tới tận nhà.”
Tôi cười hì hì: “Thật sao? Nhà tôi ở Mạc Hà.”
Anh trai kia ngớ người mất một lúc, sau đó lườm tôi rồi bỏ đi.
Người này vừa nhìn là biết tài xế “xe dù”, để đối phó với hạng người này tôi chẳng thiếu cách.
Sau khi kiên quyết từ chối xe dù, tôi đi xếp hàng để bắt taxi. Tôi hiện tại thật sự nghi ngờ tất cả người dân Trung Quốc đều đổ xô tới thành phố này vào thời điểm này.
Sao có thể đông như vậy cơ chứ!
Nhưng đường tôi đã chọn, có đông thì cũng phải đi tới cuối.
Trong lúc xếp hàng, tôi tiện tay chụp mấy tấm hình rồi đăng lên trang Khoảnh khắc cùng dòng chú thích: Người đông nghìn nghịt, không thấy điểm dừng.
Thế nhưng chán một nỗi lúc đăng lên tôi lại quên chặn sếp. Chỉ mấy giây ngắn ngủi sau khi tôi đăng hình, sếp đã thả like. Nhìn thấy dấu like của anh ta, tôi thật sự hoài nghi anh ta giờ này hẳn đang hả hê ở nhà, trong lòng thì chắc chắn nghĩ rằng: Không nghe lời tôi à, nhất quyết đòi đi à, đáng đời!
Thoát khỏi Wechat, tôi tiếp tục vừa xếp hàng vừa nghịch trò chơi trong di động của mình, trong lòng thì bắt đầu lo lắng sẽ phải trải qua những ngày tới đây trong tình trạng như này.
Xếp hàng rất cực, hơn nữa hôm nay trời còn đặc biệt nóng bức, đứng ở ngoài một lúc mà tôi thấy mình như bắt đầu bốc khói rồi.
Nhưng cũng may là mọi vất vả đều được đền đáp. Tôi thành công bắt được taxi và đi đến căn homestay tôi đã đặt phòng trước đó.
Trước khi tới đây tôi đã lên kế hoạch kỹ càng, đặc biệt là nơi ở, tôi cực kỳ để tâm.
Căn homestay này được rất nhiều người đề cử. Ảnh trên mạng thì rất nghệ thuật, tạo cảm giác như được sống trong một khu vườn cổ kính.
Thế nhưng, hiện thực lại một lần nữa cho tôi biết rằng, ảnh trên nền tảng kia đều là lừa đảo và tôi là thằng ngu đó.
Lúc xuống khỏi xe, tôi giật mình hoảng sợ. Mặt tiền của căn homestay này khiến tôi nghi ngờ vào chính mắt mình. Tôi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng, so sánh thực tế và ảnh chụp, tin chắc bản thân đã bị lừa.
Tôi đứng đó, vừa tức vừa bực. Sao một người cảnh giác như tôi lại vẫn dính vào thủ đoạn hiểm độc của “lừa đảo mạng” chứ.
Song, phòng cũng đã đặt rồi, tiền cũng đã trả rồi, tôi chỉ còn cách cắn răng và đi vào thôi.
Cũng may, đường đi vào tạm giống ảnh trên mạng một chút. Trong sân đúng là có núi giả mà cũng đúng là có con suối nhỏ trong veo. Đi hết hành lang là tới nơi làm thủ tục nhận phòng.
Tiếp theo đó, lại là một tia sấm sét giữa trời quang.
Nữ lễ tân nói: “Thưa anh, thật ngại quá nhưng mà không có thông tin đặt phòng cho tối nay của anh ạ.”
“Không thể nào!” Tôi lo sốt vó, nghĩ thầm: Có phải cô vừa mới chơi trò “sự thật hay thử thách” cùng người khác, giờ đang thực hiện thử thách với tôi không?
Tôi móc điện thoại ra, đưa cho cô gái kia xem thông tin đặt phòng của mình rồi nói với cô nàng: “Tôi đã đặt tổng cộng ba đêm, cũng đã thanh toán hết tiền rồi mà.”
Cô nàng nhăn mày, chăm chú nhìn một lúc, nhìn rất chi là chăm chú. Vài giây sau, cô nàng như bừng tỉnh, lúc quay sang nhìn tôi thậm chí còn nhoẻn miệng cười.
Tôi thở phào: “Đúng chứ? Tôi không nói sai mà?”
“Thưa anh, phòng anh đặt là bắt đầu từ ngày mai ạ.” Cô nàng chỉ vào tin nhắn trên điện thoại của tôi, “Anh xem ạ. Vào ở tối mùng 2, hôm nay là mùng 1 ạ.”
Giây phút đó, tôi nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai.
Xung quanh có rất nhiều người đang chờ để làm thủ tục nhận phòng. Mọi người lũ lượt nhìn về phía tôi… với ánh mắt hóng chuyện.
Tôi tin chắc rằng lúc này đây, trong mắt họ, tôi là một tên ngốc đẹp trai.
“Thế tối nay còn phòng trống không?” Nhất định là còn mà, phải không?
“Xin lỗi anh, đã kín phòng rồi ạ.”
Tôi khóc không ra nổi nước mắt.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng tôi. Người đó nói: “Hay là tối nay cậu chen chúc một phòng cùng tôi?”
Tôi quay đầu lại. Người tới chính là vị thầy giáo môn Toán “Đừng giẫm giày tôi”.