Tôi tự nhủ với bản thân: Nếu có một người đàn ông mà tất cả mọi thứ của anh ta đều vừa khớp với gu sở thích của tôi, thì nguy rồi, anh ta có khi đang dùng mỹ nam kế để giăng bẫy lừa đảo đấy.
Có điều, lý thuyết là vậy, nhưng con người ta sống làm sao có khả năng lúc nào cũng giữ được tỉnh táo.
Tôi nhìn Lương Trác sát trùng cho tôi, phát hiện mũi anh ta rất cao, lông mi rất dài. Mà tôi thì thích kiểu đàn ông có sống mũi cao, thích kiểu đàn ông có lông mi dài.
Sao ư? Anh ta còn không biết tôi làm sao ư? Anh ta làm như này không phải đang quyến rũ tôi sao?
Tôi nói: “Tôi sắp có phản xạ đầu gối đó. Anh cẩn thận, đừng để bị đá vào mặt.”
Lương Trác cười: “Lần đầu thấy phản xạ đầu gối còn được báo trước.”
“Vì tôi là người cực kỳ lịch sự.”
“Vậy sao?”
Dứt lời, anh ta bỗng vươn tay cầm lấy chiếc thìa trên bàn rồi gõ cán thìa lên đầu gối tôi. Tôi không chú ý, đã xuất hiện phản xạ đầu gối.
Lương Trác chơi xấu thành công, ngồi ở đó cười lớn không chút xấu hổ, hơn nữa còn nói tôi: “Cũng không lịch sự lắm!”
Tôi lười quan tâm tới anh ta, quay đầu nhìn ra ngoài, chờ mì của bọn tôi được mang lên.
Vốn tưởng anh ta sát trùng đầu gối tôi là xong, không còn gì khác nữa, nhưng nào ngờ, anh ta lại cầm chiếc tăm bông tẩm thuốc đỏ vẽ một chiếc mặt cười bên cạnh vết thương của tôi.
“Sao anh trẻ con thế.” Tôi nói.
“Tôi không trẻ con.” Anh ta đáp: “Tôi mê tín. Cậu từng nghe người ta nói bao giờ chưa? Nếu vẽ mặt cười bên cạnh miệng vết thương thì vết thương sẽ chóng bình phục.”
Tôi dở khóc dở cười: “Thầy giáo Toán như anh cũng tin mấy cái này?”
Anh ta ngồi ở đó, ngước lên nhìn tôi rồi gật đầu cực kỳ nghiêm túc, bộ dạng ngờ nghệch này cũng thật đáng yêu.
Lương Trác ngồi về chỗ. Tôi hỏi: “Sao tôi chưa từng thấy ai nhắc tới thuyết vô căn cứ đó? Anh nghe được từ đâu vậy?”
“Nghe thấy lúc bây giờ thì phải?” Lương Trác nở nụ cười xảo trá: “Là tự tôi nói.”
“… Lúc nãy không phải là lần đầu nói đấy chứ?”
“Chuẩn rồi. Cậu cũng thông minh lắm.”
Chẳng biết vì sao, rõ ràng toàn mấy lời nhảm nhí nhưng tôi vẫn bị anh ta chọc cười.
Mì của chúng tôi đã được mang lên, đều là một phần rất to. Lương Trác hỏi tôi: “Cậu muốn món này hả?”
Anh ta chỉ vào bát mì đắt tiền của mình rồi nói.
Con người tôi ấy, tuy không đến mức tấm gương đạo đức nhưng thật sự cũng chẳng mặt dày đến thế. Huống hồ, anh ta là người mời, tôi cũng không tiện được voi đòi tiên.
“Tôi ăn loại này.” Tôi đáp: “Nếu không ngon thì anh mua suất khác cho tôi.”
Tôi vẫn cứ là được voi đòi tiên.
Thế nhưng Lương Trác cũng rất dễ nói chuyện. Anh ta đưa đũa cho tôi, kêu tôi mau nếm thử.
Tôi hỏi anh ta: “Sao cứ như quán nhà anh mở vậy? Anh gấp cái gì?”
“Muốn biết nhận xét của cậu.” Lương Trác đáp: “Đây là quán tôi rất thích, tôi mong cậu cũng sẽ thích.”
Kỳ nha!
Lời này kỳ nha!
Tôi hỏi: “Trước anh từng tới đây rồi?”
Anh ta cười không đáp, chỉ ra hiệu kêu tôi mau ăn.
Đ ĩa mì này trông cũng bình thường, không có gì kỳ lạ, tôi có chút nghi ngờ về mùi vị của nó. Song, nó đi kèm với một bát canh trứng, điểm này khá thú vị.
Chợt, Lương Trác bảo: “Cách ăn món mì này khá kì công.”
“Để tự tôi!” Không cần phục vụ tôi từng li từng tí như vậy đâu.
Sau khi tôi lật mì, Lương Trác lại bảo: “Ăn miếng canh, sau đó ăn mì.”
Như đứa trẻ mới tập đi, bắt chước mọi hành đông của người lớn tiến về phía trước, tôi ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của anh ta, ăn một miếng canh rồi gắp một gắp mì.
Nói sao nhỉ? Đáng nhẽ ra trước đó sau khi ra khỏi khu vườn, chúng tôi nên đi thẳng tới đây.
Tôi vốn đã đói cồn cào, lúc này thấy rất ngon miệng, điên cuồng lùa đồ ăn vào miệng như gió thu quét lá rụng.
Lương Trác ngồi bên cạnh ăn uống lịch sự hơn tôi nhiều. Anh ta cười nhắc tôi ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn.
Và sau đó, tôi nghẹn.
Tôi vội vàng uống canh, lúc nuốt xuống gần như tắc thở. Khó khăn lắm mới nuốt được xuống, cuối cùng cũng có thể thở phào, Lương Trác lại chọc: “Đã bảo cậu ăn từ từ rồi mà!”
“Chẳng phải là do cái miệng quạ đen của anh đó sao!” Tôi nói: “Anh không được phép nói nữa.”
Anh ta cười nhìn tôi, dỗ như dỗ trẻ con: “Rồi, không nói nữa. Cậu không vui thì tôi sẽ không nói nữa.”
Thái độ của anh ta đối với tôi làm tôi có chút không được tự nhiên. Sao cứ làm như thể hai người bọn tôi thật sự đang yêu đương vậy.
Bên ngoài cửa sổ, có một người đạp xe đi ngang qua, tiếng chuông kêu leng keng. Tôi quay sang nhìn, thấy trong giỏ xe người đó là hoa thủ công, những cánh hoa khẽ đung đưa trong gió.
Lương Trác hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Tôi thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Đang ngắm Giang Nam.”
Bỗng chốc, tôi tự bị lời mình nói làm cho rùng mình, vội quay đi ho nhẹ một tiếng. Lúc nhìn lại về phía Lương Trác, tôi phát hiện anh ta đang mỉm cười nhìn tôi.
“Ai ai cũng bảo Giang Nam tốt, du khách chỉ mong ở tới già.” Lương Trác nói: “Nếu sau này về già được sống tại đây, cậu cảm thấy thế nào?”
(Ai ai cũng bảo Giang Nam tốt, du khách chỉ mong ở tới già: hai câu thơ ngợi ca vẻ đẹp vùng đất Giang Nam của nhà thơ Ngụy Trang)
Tôi nhìn anh ta, phải một lúc lâu sau mới đáp: “Tôi biết rồi. Anh không phải giáo viên dạy Toán, anh rõ ràng là giáo viên chủ nhiệm dạy môn Ngữ văn!”