Tôi, Tống Huyền, từ bé đến lớn luôn giữ vững một quan niệm: Thời gian là vàng bạc.
Tôi yêu tiền như mạng, thế nhưng hôm nay lại vì một người đàn ông hy sinh một tiếng đồng hồ để cùng anh ta chờ mặt trời lặn.
Không thể tưởng nổi.
Mãi tới lúc xuống khỏi căn gác mái, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.
Tôi bắt đầu hoài nghi, Lương Trác đã bỏ thuốc qua đường không khí với tôi.
Trời không còn sớm, khi lôi điện thoại ra, tôi thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, lúc này tôi mới giật mình nhớ ra mình đã sai ở đâu.
“Đậu! Toi rồi!” Tôi vội vàng vừa gọi lại vừa chạy loạn như một con ruồi không đầu.
Lương Trác đuổi theo tôi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẫn không có ai nhấc máy, tôi chạy tới muốn tắc thở, đồng thời lòng lạnh như tro nguội.
“Hai giờ chiều tôi phải trả phòng, giờ đã sắp sáu giờ rồi!”
“Đi bên này.” Lương Trác bỗng nắm lấy tay tôi, dẫn tôi chạy theo hướng ngược lại.
Chờ đến lúc về được tới căn homestay thì đã gần bảy giờ, quá thời gian trả phòng từ lâu rồi.
Tôi tới quầy lễ tân cầu xin ông chủ giúp đỡ, thế nhưng ông chủ chẳng có quan hệ thân thiết gì với tôi, đã thẳng thừng từ chối.
Lương Trác ở bên cạnh hỏi: “Vậy là tối nay cậu có hai phòng sao?”
Tôi tuyệt vọng, chỉ hận lúc này không thể có một phân thân ở bớt một phòng thay tôi.
“Không sao, cứ giao cho tôi.” Lương Trác lấy điện thoại rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, bắt đầu nhắn tin.
Tôi chẳng sức đâu nói chuyện với anh ta, còn đang mải đắn đo hay là đi ra ngoài chèo kéo khách để nhượng lại phòng.
Ngay lúc tôi đang lên kịch bản trong đầu xem nên nói gì, cố gắng để bản thân không giống kẻ lừa đảo thì Lương Trác đã cất điện thoại và đi tới.
Anh ta bảo: “Đi nào, dọn hành lý thôi.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
“Tôi vừa liên lạc cho một người bạn dẫn đoàn du lịch, đúng lúc bọn họ cũng đang có khách tham gia đoàn bất ngờ nên chưa có nơi ở, phòng của cậu có thể chuyển qua cho bọn họ. Cậu đi dọn đồ trước đi, tầm nửa tiếng nữa họ tới.”
Tôi sửng sốt nhìn Lương Trác, lần đầu cảm thấy con người này cũng khá là đáng tin cậy.
“Quả đúng là thầy giáo Toán.” Tôi thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Đỉnh.”
Vấn đề hóc búa cứ thế được giải quyết một cách nhẹ nhàng, cũng không cần tôi phải mặt dày ra ngoài chèo kéo khách. Tôi mang theo tâm trạng vui vẻ, hớn hở chuẩn bị đi thu dọn hành lý.
Thế nhưng, vừa đi được vài bước, tôi bỗng nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng: “Anh không ăn chênh lệch ở giữa đó chứ?”
“Đi chơi bên ngoài phải phòng hỏa hoạn, phòng trộm cắp và phòng lừa đảo.”
Anh ta đưa tay lên cọ cọ mũi. Tôi nói: “Biểu cảm vi mô! Tôi từng học rồi.”
(Biểu cảm vi mô: là một trong những phản ứng vi mô của chúng ta khi đáp lại các k1ch thích từ tâm lý, nó xuất phát từ bản năng không thể nguỵ trang. Biểu cảm vi mô thường xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, kéo dài từ 1/25 – 1/5 của một giây)
Từng học cái con cóc khô ấy.
Anh ta ngước lên nhìn tôi: “Vậy cậu thử giải mã tôi nghe, lúc nãy tôi đang nghĩ gì?”
“Nhất định là chuyện anh ăn chênh lệch đã bị tôi nhìn thấu.” Tôi đáp: “Bây giờ anh đang nghĩ cách mua chuộc tôi, để tôi không nói với ai.”
Anh ta cười: “Cậu học chẳng ra sao cả. Trước hết, tôi không ăn chênh lệch, đợi lát bọn họ qua sẽ bàn giao trực tiếp với cậu. Thứ hai, vừa rồi tôi nghĩ cậu thật sự rất thú vị.”
“…. Rồi, được, ok, đã rõ.”
Sự thật chứng minh, vẫn là không nên so bì thiệt hơn với giáo viên Toán.
Tôi về phòng thu dọn đồ đạc. Vì để tránh những phiền toái không đáng có, tôi không mời Lương Trác vào phòng, dù sao tôi cũng không muốn để anh ta một lần nữa trông thấy thứ mà anh ta không nên thấy.
Lương Trác đứng chờ bên ngoài, tôi cấp tốc dọn dẹp đồ đạc của mình.
Đúng như lời anh ta, rất nhanh du khách trong đoàn du lịch đã tới. Hai người bọn tôi đã cứu giúp lẫn nhau, đứng cảm ơn nhau phải nửa ngày.
Mọi rắc rối đã được giải quyết. Tôi kéo hành lý cùng Lương Trác đi trên con đường nhỏ vẫn rất chi là đông đúc.
Địa điểm tôi chuyển vào ở tối này chính là căn homestay Lương Trác đang ở, cái nơi tồi tàn mà cả hai người bọn tôi đều bị bài quảng cáo trên mạng lừa.
Lúc gần tới nơi, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện khá khó hiểu: “Không đúng. Anh bảo trước đây anh hay tới đây, vậy anh không thể nào không biết các chỗ ở tốt được. Sao có thể cũng bị blogger lừa vậy!”
Lương Trác mỉm cười, chưa giải đáp thắc mắc của tôi thì đã trông thấy một sạp hàng bán kẹo trước.
“Ăn không?”
“Ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng.”
“Đánh răng cẩn thận là được.” Nói xong, anh ta đi tới mua hai chiếc kẹo que hình đầu heo, một cái tự ngậm, một cái đưa tôi.
Tôi châm chọc: “Quá trẻ con.”
Lương Trác chỉ cười không đáp.
Tôi bỏ cái đầu heo vào miệng, vị đường hóa học lan tỏa khắp miệng.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi.” Miệng đang bị đầu heo bịt kín nên tôi nói không rõ tiếng.
Lương Trác cũng như tôi, lúc trả lời lùng bùng không rõ: “Thú vị á.”
Có lẽ cảm thấy đầu heo ảnh hướng việc nói chuyện nên anh ta lấy kẹo ra.
Có một đứa bé đi ngang qua bọn tôi, trông thấy kẹo que hình đầu heo, bèn đòi mẹ cũng muốn ăn
Tôi rất muốn nói cho bọn họ biết rằng cái này khá không ngon.
“Thì cảm thấy thú vị đó.” Lương Trác nói: “Trong cuộc sống phải luôn thử những điều mới mẻ, nếu không sẽ rất nhạt nhẽo.”
Anh ta nói cũng có lý, nhất là khi đi du lịch, thứ ta theo đuổi là những điều mới lạ mà mình chưa.
“Vậy anh cảm thấy như nào về điều mới mẻ lần này?”
Anh ta nhìn tôi, mỉm cười: “Vốn như bị hành hạ, nhưng tối nay cậu cũng tới, tôi cảm thấy ổn hơn rồi.”
Tôi nhìn về phía anh ta, cảm thấy anh ta có ý xấu với tôi.
“Lời này của anh là có ý gì?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều.” Anh ta vẫn mỉm cười với tôi, sau đó thốt ra một câu cực kỳ vô sỉ: “Tôi chỉ là cảm thấy mọi người cùng bị lừa thì sẽ không còn quá khó chịu nữa.”