Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 57: Ngoại truyện 1.1



Tôi không cho Dư Hoan biết việc tôi kết thúc chuyến du lịch và sẽ quay trở về sớm, cũng không cho cậu ta biết việc đi một mình, về hai mình.

Lương Trác hỏi: “Em chắc như này không vấn đề gì chứ?”

Tôi đáp: “Chắc sẽ có vấn đề đấy. Cơ mà, như này mới k1ch thích.”

Kế hoạch sau khi tôi và Lương Trác về tới nơi là trước tiên sẽ ai về nhà nấy, thu dọn đơn giản rồi tối đi ăn cùng nhau.

Thật lòng mà nói, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không thật. Khi chuyến bay trở về cùng Lương Trác vừa đáp đất, tôi còn nghĩ giây tiếp theo anh ấy sẽ biến mất.

Lúc chia tay ở sân bay, anh ấy có nói với tôi: “Hay là anh đưa em về trước nhé.”

Tôi từ chối, bảo: “Không sao đâu, em còn chạy được sao?”

Thế nhưng sau khi anh ấy nghe lời tôi tôi giục nên lên xe trước, bỏ lại tôi đứng một mình giữa gió thu se lạnh, một nỗi bi thương chợt trỗi dậy.

Tôi nghĩ: Lần chia tay này, nói không chừng là cả đời.

Tôi thừa nhận, ngày bé tôi xem quá nhiều phim Quỳnh Dao.

Tôi nhìn theo đuôi chiếc xe kia đến khi nó khuất tầm nhìn. Dư Hoan gọi tới, hỏi tôi: “Đang quẩy đâu đấy?”

Tôi khẽ đảo mắt: “Trong ổ chăn của trai đẹp.”

Dư Hoan ré lên, mắng tôi không biết giữ mình.

Tôi bật cười ngặt nghẽo, nghĩ thầm: Mày đã chẳng còn là người hiểu tao nhất trần đời này nữa. Đến cả chuyện không biết giữ mình hơn nữa tao cũng làm rồi.

Cậu ta hỏi tôi khi nào về, bảo anh họ cậu ta đã về rồi.

Tôi đáp: “Anh ta về rồi liên quan gì tới tao?”

Tôi vẫn tiếp tục diễn kịch với Dư Hoan: “Tao ở bên ngoài đã có người rồi.”

Dư Hoan “hừ” một tiếng: “Tống Huyền à Tống Huyền, mày coi tao là thằng ngu thật đấy à? Trình mày như nào tao lại chẳng quá rõ, cho mày mượn thêm ba quả gan thì mày cũng chẳng dám lên giường với trai hoang bên ngoài.”

Cậu ta hỏi: “Nói thật đi, có phải mày chê anh họ tao không?”

Tôi nhịn cười: “Không tiện trả lời, hai người bọn tao cũng chưa gặp nhau.”

Tôi cố tình dụ cậu ta gửi ảnh anh họ cho tôi: “Mày biết mà, tao kén chọn lắm.”

Dư Hoan có vẻ như đã gặp khó khăn: “Tao cũng muốn gửi mày nhưng anh họ không cho tao ảnh.”

Bạn thân của tôi là con người rất mẫu mực.

Cậu ta nói với tôi: “Thế này đi. Thấy bảo anh ấy về rồi, để tao hẹn gặp anh ấy rồi chụp trộm vài tấm gửi mày.”

“Anh họ mày biết liệu có giận không?”

“Anh ấy tốt tính lắm, không sao đâu.” Dư Hoan thề non hẹn biển sau đó cúp máy, tôi ở bên này cười sặc sụa như đứa thần kinh.

Thật lòng tôi cũng có chút áy náy. Dư Hoan là người chân thành. Cậu ta hết lòng hết dạ muốn ghép đôi cho hai người chúng tôi như vậy, đến lúc biết chuyện bọn tôi lén lút sau lưng cậu ta thì hẳn sẽ mất trí ngay tại chỗ.

Để bù đắp cho những tổn thương sẽ gây cho cậu ta, tôi đã phải chuẩn bị trước quà tặng cậu ta.

Tôi ôm chậu lan chi, trầm ngâm suy nghĩ.

Tôi còn chưa về tới nhà, Lương Trác đã gọi điện tới.

Trước đây, hai chúng tôi có liên lạc với nhau cũng là ở nơi đất khách, trong khoảng thời gian du lịch có phần vô thực ấy. Bây giờ, quay trở lại thành phố quen thuộc của tôi, khi anh ấy gọi tới, tôi chợt cảm thấy có gì đó khác lạ.

Thật khó tả, tôi cũng không biết nên hình dung như thế nào.

Rất chân thật, nhưng cũng rất mộng ảo.

Giọng Lương Trác truyền qua từ đầu bên kia điện thoại vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm.

Anh ấy cười hỏi tôi: “Có phải em lại trêu gì Dư Hoan không?”

“Không phải vì nhớ cậu ta sao.” Tôi đáp: “Về tới nơi là phải trêu cậu ta.”

“Nó hẹn anh mai gặp.”

“Mai gặp luôn rồi?” Tôi nói: “Nó gấp rút hẹn gặp anh là vì em bảo muốn xem ảnh của anh, nó định chụp trộm anh đấy.”

Lương Trác cười nắc nẻ: “Em có hơi thất đức quá không? Sao cứ bắt nạt em họ anh vậy?”

“Thế anh có dám nhận là mình không hề phối hợp với em không?”

Chúng tôi là một cặp vô cùng thất đức.

Lương Trác hỏi tôi mai muốn gặp ở đâu, đi ăn hay là gặp nhau ở quán cà phê trước.

Tôi đáp: “Chuyện này anh hỏi Dư Hoan đi, giờ nó là người bị hại mà.”

Tôi kêu Lương Trác sau khi chốt địa điểm gặp mặt thì nhớ báo cho tôi, tới lúc đó tôi và anh ấy sẽ cùng đi gặp Dư Hoan, vén bức màn bí mật của vở kịch “dối trá” này.

Vốn đang nói về chuyện đi gặp Dư Hoan, kết quả sau dăm ba câu tán gẫu, chủ đề lại vòng về bản thân bọn tôi.

Rất vô sỉ, tôi biết.

Thế nhưng ai bảo chúng tôi vừa bắt đầu yêu đương cuồng nhiệt chứ?

Lương Trác hỏi tôi đã về tới nhà chưa, hỏi tôi sau khi về tính làm gì.

Tôi đáp: “Phải hơn mười phút nữa. Về tới nơi trước tiên sẽ tìm chỗ đặt chậu lan chi, sau đó đi tắm.”

“Sau đó tới gặp anh nhỉ?” Lương Trác nói: “Lạ ghê. Rõ ràng mới tách nhau mà bây giờ anh đã không kìm được cảm giác muốn gặp em rồi.”

Lời này quá mức sến súa.

Nhưng tôi rất hưởng thụ.

Tôi cố gắng không phát ra tiếng cười quái gở, cố tỏ vẻ bình thản. Tôi nói: “Thầy Lương, thầy không thể như vậy. Cứ dựa dẫm vào tôi như thế thì sau biết làm sao đây.”

Tôi nghe thấy anh ấy cười khẽ, sau đó hỏi tôi: “Em thấy gánh nặng sao?”

“Đương nhiên là không rồi.” Tôi nói: “Em đang lo cho anh mà!”

Giọng Lương Trác mang theo tiếng cười, nói với tôi: “Em đừng vứt bỏ anh, như vậy là không phải lo lắng cho anh nữa.”

Cái tên này, sao dẻo miệng thế cơ chứ!

Một lần nữa tôi nghi ngờ anh ấy không phải giáo viên dạy Toán.

Bọn tôi chuyện trò tới tận khi tôi chuẩn bị xuống xe, hẹn thời gian tối gặp mặt.

Dù bọn tôi không hẹn trước chuyện qua đêm nhưng tôi trước giờ không bao giờ lâm trận mà thiếu chuẩn bị. Sau khi về tới nhà, tôi nhanh chóng dọn dẹp căn nhà bừa bộn rồi thay sang một bộ vest bốn mảnh mới.

Ngắm nghía căn nhà như bừng sáng, tôi vô cùng hài lòng, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng tới dáng vẻ Lương Trác khi nằm trên giường của tôi.

Chẹp.

Quyến rũ.

Đột nhiên điện thoại tôi đổ chuông, là Dư Hoan gửi tin nhắn tới.

Cậu ta thật sự lo lắng hết lòng vì tôi và Lương Trác, sợ tôi giao mình cho ai khác trước nên nhấn mạnh với tôi một lần nữa: 「 Anh trai tao siêu cấp đẹp trai! 」

Dạ, em đây biết rồi.

Làm gì còn ai hiểu về sự đẹp trai của Lương Trác hơn tôi chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.