*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuấn nhấc điện thoại lên, khá hài lòng:
- Ồ! Rất đúng với suy đoán của tôi, vậy cậu ta vẫn chưa biết tôi là ai đúng không!
...
Trước khi rời đi, anh hôn lên trán cô nở nụ cười dịu dàng, nhưng cô rất mệt, cũng không muốn đáp lại, trong đầu không khỏi nghĩ tiếp theo nên làm gì.
---------
5 tiếng sau
Cooonggg... Coong...
Gõ liên tục lên ly rượu vang đỏ.
Hành động như vậy của Thuý An làm Giang vô cùng sốt ruột. Từ chiều ngay sau khi Thuý An lên phòng, cùng lúc ấy Tuấn có người gọi, nghe xong điện thoại cậu ta có nói nhà có chút việc phải đi gấp, tối nay sẽ gặp lại mọi người ở bar 1900 Le Théâtre(1) rồi vội vàng đi luôn. Đến lúc 3 người về phòng thì Thuý An vẫn ngủ say như chết, gọi tỉ lần mới chịu dậy cùng bọn họ đi. Còn vì sao cậu ta lại sốt rột. Đơn giản vì cậu vừa tìm được một nơi khá thú vị nhưng ba con người này lại có vẻ không thích nơi đó lắm. Chỉ còn cách ngồi đợi Tuấn về.
*(1) 1 quán bar nổi tiếng ở Hà Nội.
Thuý An quay sang nhìn Bình, nói:
- Cậu nghĩ tớ nên nhận lời Xuân Lâm không?
Thanh Anh nghe cô nói cũng quay sang quan tâm:
- Cậu rơi xuống nước rồi nên bị vấn đề gì à? Đương nhiên là cậu ta thích cậu nên mới rủ mọi người đến club rồi nhân cơ hội hẹn cậu đi với anh ra chứ!
- Cái này là nghiêm túc thật sự!
vậy.
Giang dường như không thể đợi nổi nữa, chen vào hỏi Thanh Anh:
- Này, bao giờ thì Tuấn đến? Cậu ta có việc gì vậy!
Thanh Anh trả lời cũng ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn:" Không quan tâm, Không biết!"
Bĩu môi cô, Giang trách cứ:
"Cậu làm người yêu ta kiểu gì vậy? Sao tớ thấy cậu chẳng quan tâm cậu ta gì cả nhỉ? "
"Tớ chán cậu ta lắm rồi, cậu nhìn xem những thằng người yêu khác mà xem..." Thanh Anh dù đang nói nhưng vẫn nhận ra biểu hiện khác thường của Bình. Hướng tầm mắt đến phía cậu ta đang quan sát, cô nhận ra ở đó có một đám người to lớn, đeo kính đen và mặc vét, ai cũng rất nghiêm túc đứng thẳng tắp.
Duy chỉ có một người thanh niên trong số đó là ăn mặc hầm hố với hình xăm kín đầy cánh tay, dáng người cao và thẳng tắp của người đó thu hút sự chú ý của Thanh Anh vô cùng mãnh liệt, cô nghĩ hẳn là Bình tia được cậu thanh niên đó. Có vẻ như người đó cầm đầu những tên mặc vest kia.
Bỗng nhiên hắn ta đảo mắt hướng về phía Bình, trên khuôn mặt góc cạnh của hắn xuất hiện một tia giận giữ dừng lại khi nhìn đến bình, rồi chuyển qua Thuý An, tại đây mắt hắn xuất hiện một ý vị xâu xa. Ngón tay hắn ra hiệu cho một người mặc vest phía sau, nói gì đó rồi rời đi.
" Ây da! Bây giờ mới thấy con gái khó tính mức nào, đến Tuấn còn bị chê như vậy, không biết đến bao giờ mình mới thoát FA!" Giang thở dài, vô cùng chán nản, lại tiếp tục với giọng ấy:" Thôi, tớ không ở đây nữa đâu, đi chơi đây! Mấy người ở lại nhé!".
Nhưng ba người còn lại hầu như không để ý lắm đến câu ta rời đi. Trong khi Thuý An nhận ra Xuân Lâm đã đến nơi cô đnag ngồi từ bao giờ và hỏi cô đã quyết định đi với anh chưa, thì Bình vẫn đang chìm trong tâm trạng tồi tệ nãy giờ khi nhìn thấy kẻ đó. Cậu ta làm sao quên nhiệm vụ cậu ta từng làm cho gia tộc của Minh Tuấn, vì tình huống cấp bách phải cứu người, mà buộc Bình phải đụng đến người không nên đụng. Vừa đúng thời điểm Minh Tuấn tối nay có việc bận, nghi ngờ trong Bình càng dâng cao.
Đến khi bóng của người đó rời đi, Bình mới thoát được tra tấn cảm xúc nãy giờ. Nhớ ra điều gì đó, Bình đưa mắt tìm nhưng không thấy ai ngoại trừ Thanh Anh đang tíu tít nói truyện với một người đàn ông lịch lãm nào đó. Cậu vỗ vai cô hỏi:" Thuý An đâu?"
Cô quay sang cười cười với Bình, cậu ta bị người thanh niên vừa nãy hút hồn bây giờ mới tỉnh lại, đến mức không biết xung quanh là cái gì. Một tay che miệng cười, cô nói:
- Thuý An cùng ra ngoài với Xuân Lâm rồi! Còn Bình.... Cậu ta đi đâu rồi ấy!
Trong đầu cậu bỗng có tiếng nổ lớn, vừa thoát khỏi trạng thái vừa nãy, một lần nữa tiếp tục rơi xuống vực sâu. Cậu ta bật máy, gọi điện cho Tuấn.
" Tuấn, cậu đang ở đâu?"
Nghe giọng gấp gáp của Bình qua máy, Tuấn cũng không mấy ngạc nhiên, đáp lại:" Có vẻ như cậu bắt gặp rồi nhỉ?".
Nghe giọng bình tĩnh của Tuấn, trong lòng cậu dịu đi phần nào.
" Cậu biết tớ vừa thấy Dũng? Có cần báo cho ông chủ Phong không?"
Giọng nói có thêm chút kiêu ngạo, Tuấn đáp:" Không cần báo cho anh ấy, tớ lo được. Cậu chỉ cần để mắt đến mọi người thôi...
Đặc biệt...
...
Thuý An cũng vậy..."
Dừng lại đây, Tuấn lập tức cúp máy.
...
Trên con đường cao tốc, hơn chục chiếc xe chống đạn lao băng băng trên con đường, trông một hàng dài như vậy vô cùng khí thế và uy nghiêm.
Trong chiếc xe dẫn đầu đoàn, cậu thanh niên ngay khi cúp máy, người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cậu ta đã lập tức hỏi:
" Cậu chủ, có vấn đề gì sao?"
Minh Tuấn không lập tức trả lời câu hỏi của người phụ nữ mà đôi mắt cậu hướng ra bên ngoài, trong đầu cậu lúc này chỉ còn hình ảnh người con gái ấy. Từng tìm mọi cách để quên cô, nhưng cuối cùng chỉ khiến anh càng nún sâu vào thứ tình cảm ấy, đến khi cô dứt bỏ bạn trai..., đến khi thấy cô đến gần người khác,... Anh cuối cùng lại không nhịn được. Vài tiếng trước, anh đã làm việc có lỗi với cô, bức ép cô...
Sau khoảng vài phút, lúc này Tuấn mới bắt đầu nói:" Chị dâu đã hoàn thành công việc nghiên cứu của mình vô cùng thành công nhỉ. Anh tôi không chỉ được chị ấy chấp nhận, mà còn có được mối quan hệ tốt với gia tộc họ Nguyễn. Giờ tôi mới nhận ra anh Phong thực sự rất may mắn."
Tuấn cúi xuống nhìn bàn tay từng chạm vào từng vị trí trên cơ thể Thuý An.
Thấy biểu hiện lạ của Tuấn từ lúc bắt đầu gặp đến giờ, bà không khỏi lo lắng:" Cậu chủ, có vấn đề gì sao? Nhiệm vụ ông chủ Phong ngài đều đã hoàn thành xong. Có phải hiện tại cậu chủ có vấn đề gì không?".
- À!... Đừng lo, việc của tôi hiện tại đều đã được thu xếp ổn thoả trước khi đi rồi!
Ngừng một lát, Tuấn tiếp tục nói:" Minh này! Bà nghĩ sao nếu anh Phong biết được vì cứu chị dâu mà Bình đắc tội với gia tộc họ Dương nhỉ?
Nghe vậy, đôi mắt sắc xảo của Minh cong lên, ý cười hiện lên:
- Thì ra là thằng nhóc đó gặp lại Dũng. Tôi thấy không có vấn đề gì trong vụ này cả. Với quyền lực của cậu chủ đây ăn đứt so với đứa cháu của gia tộc họ Dương đó. Tuy nhiên con người Tuấn mà tôi quen từ nhỏ không đơn như vậy phải không?
Tuấn gật đầu tán dương suy nghĩ của Minh, quả nhiên là thư ký của ông anh trai mình có khác. Lúc này, giọng cậu trở nên nghiêm túc:
- Vậy bà nghĩ tôi sẽ làm gì?
- Tôi nghĩ cậu chủ sẽ nhân việc này nói với phu nhân. Dựa vào sự biết ơn phu nhân với Bình, cô ấy sẽ đáp ứng điều kiện nào đó Bình đưa ra, chẳng hạn: ủng hộ cậu chủ và cô gái tên Thuý An lấy nhau chẳng hạn!
...