Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 1: Bản năng chính xác



Đầu hạ, mặt trời đang đứng bóng, nhiệt độ lúc này là 56 độ.

Trời nóng như đổ lửa, đất đai khô cằn, không khí ngột ngạt, nhưng lúc này tại đống đổ nát trên rừng rậm lại hiện ra một loại sức sống khác thường, dường như không hề bị nhiệt độ ảnh hưởng.

Đúng vậy, nếu không thích ứng thì sớm đã chết rồi, nhiệt độ cao như vậy cũng chỉ là bình thường vào năm 2177.

Đường Lăng yên lặng ghé vào một bụi cỏ lác, rồi bôi trét hương vị cỏ lên người để che dấu, giống như một con báo săn mồi đang rình rập, yên lặng mà kiên nhẫn.

Mục tiêu của hắn đơn giản khác thường, đó chính là nguồn nước cách hắn chưa tới 100m.

Nguồn nước rất lớn, phản chiếu mặt trời, giống như một tấm gương lớn, bên trong có đủ nước để Đường Lăng uống thỏa cơn khát của mình. Đường Lăng tính toán qua, dựa theo tốc độ chạy trốn có lẽ chưa đến 7 giây, hắn đã chạy đến nguồn nước, uống một cách thoải mái, thậm chí có thể tắm rửa nữa.

Nhưng để tiếp tục tồn tại đâu có đơn giản như vậy, cuộc sống không phải là thiên đường, chỗ nước này nếu như có thể dễ dàng lấy nước như thế, sợ là sớm đã bị những người có thế lực chiếm đoạt, đâu đến lượt hắn chờ đợi lúc này?

Mồ hôi từ cái trán nhỏ xuống, cảnh tượng sương mù trước mắt, chỉ lờ mờ trông thấy một bầy ngựa khổng lồ đang lẳng lặng uống nước, thỉnh thoảng vung vẩy cái đuôi một chút để xua đuổi mấy con nhặng to.

Chúng thoạt nhìn rất ôn hòa, ngay cả uống nước cũng vậy, trong lòng Đường Lăng rất rõ những con ngựa khổng lồ biến dị này kinh khủng đến cỡ nào, chúng có thể một cước cũng dễ dàng đạp phá nham thạch, cho dù là kích sắt cũng khó có thể đâm xuyên được, huống chi đám người kia nhìn thì nho nhã nhưng kỳ thực lại thô bạo, loại này một khi tiếp cận chúng trong phạm vi 20 mét, chúng tất nhiên sẽ công kích.

Hơn nữa, là hợp nhau tấn công.

Nhẹ nhàng, cẩn thận, Đường Lăng lau mồ hôi trên trán, liếm liếm bờ môi khô, dựa theo tính toán của hắn, nếu cứ tiếp tục thế này thì tối đa là 3 tiếng 17 phút đồng hồ, hắn sẽ mất nước mà chết.

Nhưng sự việc cũng không quá tuyệt vọng, hai ngày qua quan sát cẩn thận chỗ này, Đường Lăng đã phát hiện ra một chút kinh nghiệm. Mà hiện giờ lại tìm được địa điểm tốt nhất, hắn tự tin có thể lấy được nước.

Năm phút đồng hồ trôi qua, bầy ngựa biến dị này rốt cục cũng uống no nước, rồi hưng phấn hí dài vài tiếng, sau đó chậm rãi rời đi và mất hút trong khu rừng cách đó không xa.

Cũng vào lúc này, một hồi rung trầm đục từ hướng tây bắc truyền tới, cảm giác giống như một trận động đất nhỏ, nếu có kinh nghiệm thợ săn là có thể nghe ra được đây là âm thành một bầy lợn thép chạy trốn.

Luật rừng chính là như thế, nếu các loài chém giết lẫn nhau phải mất nhiều công sức, cho nên hình thành quy tắc ngầm, tránh xung đột.

Do đó, trong 24 giờ đồng hồ, chỗ nguồn nước này cũng sẽ không an toàn, chung quy vẫn có những người như vậy, bất chấp nguy hiểm tới đây nước uống.

Đường Lăng lại hết lần này tới lần khác cố gắng di chuyển, một mực kéo căng bắp chân hung hăng đạp đất, mượn lực bắn của vụ nổ, cộng thêm tốc độ bạo phát, giống như một mũi tên nhọn lao thẳng về phía nguồn nước.

Đây là cơ hội duy nhất mà hắn có thể lợi dụng, từ lúc bầy ngựa biến dị rời đi đến khi heo thép xuất hiện chỉ cách nhau một phút, nhưng mấu chốt ở chỗ thị lực của con lợn thép vô cùng kém cỏi, phạm vi chưa tới trăm mét căn bản không thấy sự tồn tại của Đường Lăng.

Điều này có nghĩa là, việc chạm trán sẽ không xảy ra ngoài 100m, tính ra, Đường Lăng có 56 giây có thể lấy nước.

Chưa đầy 7 giây, Đường Lăng đã ngồi xổm ở nguồn nước, thở dốc, hắn cũng móc từ trong người ra một cái chai rỗng lớn và bắt đầu đổ đầy chai.

Trời vẫn còn nóng, không khí an tĩnh, khóe miệng Đường Lăng hiện ra vẻ tươi cười, vất vả hai ngày, rốt cuộc cũng phải… Nhưng điều không muốn lúc này chính là từ trong rừng rậm truyền đến một âm thanh 'Sột sột soạt soạt', tần suất dao động cực nhanh.

Lẽ nào! Lỗ tai Đường Lăng rất nhạy, âm thanh như vậy hắn ngay lập tức nghe thấy. Hắn ngẩng đầu, trong tầm mắt chính là ba con cá sấu răng to dài đến 11 thước, cách Đường Lăng không quá trăm mét.

Tại sao có thể có một con cá sấu răng to thế này? Mặc cho nhiệt độ cao tới 56 độ, trán Đường Lăng đã đổ mồ hôi lạnh! Tự cho là hai ngày quan sát đã nắm rõ mọi thứ ở nguồn nước này, xem ra thật nực cười.

Ở thời điểm này, cá sấu răng to rõ ràng cũng đã phát hiện Đường Lăng. Không rõ biến dị nào đã làm cho loài cá sấu này có đôi mắt vô cùng lợi hại. Sau khi xác định mục tiêu, chúng bò nhanh hơn và tiếp cận nguồn nước.

"Cá sấu răng to, hình thể biến dị bên trong cá sấu tuyệt đối là 'Tiểu gia hỏa', nhưng những kẻ này là trộm, hơn nữa còn tham lam, chỉ cần cảm thấy có thể ăn thịt, chúng tuyệt sẽ không bỏ qua. Lựa chọn duy nhất chính là tránh xa chúng một chút." Đường Lăng nhớ tới lời của chú Trương, tại khu quần cư, tuy chú Trương không phải là một thợ săn ưu tú, nhưng lại có kinh nghiệm phong phú giống như bách khoa toàn thư vậy.

Chỉ trong chớp mắt, Đường Lăng liền nhớ tất cả mọi việc về con cá sấu răng to này, bây giờ chỉ có sự lựa chọn là từ bỏ cơ hội hoặc vẫn tiếp tục.

Rất khó để lựa chọn, thế nhưng ở thời đại này sự do dự thường xa xỉ, lúc này Đường Lăng nhớ tới mẹ và em gái ở nhà nên hắn đã có quyết định.

'Rầm rầm' ba con cá sấu răng to đã lẻn xuống nước, ở trong nước tốc độ của chúng nhanh hơn rất nhiều so với trên đất, vừa vào nước là giống như 3 quả đạn pháo hạng nặng xông về phía Đường Lăng.

Trong mắt của bọn chúng lóe lên sự tham lam và hưng phấn, con mồi có vẻ yếu đuối này vậy mà không trốn thoát, xem ra chúng nhất định sẽ là một bữa ăn ngon đây.

Đúng vậy, Đường Lăng không từ bỏ cơ hội lấy nước, thậm chí không biết có phải vì sợ hay không mà hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Biểu hiện tựa như không có thực lực rồi lại 'tham lam' không biết lấy hay bỏ.

Nhưng cẩn thận nhìn lại, bờ môi Đường Lăng hơi động đậy, vô cùng có tiết tấu, nếu có thể nghe thấy sẽ phát hiện âm thanh rất nhỏ là do hắn đang đếm.

Đây là trực giác Đường Lăng dựa vào để sinh tồn ở thời đại này, một loại trực giác được hắn gọi là 'bản năng chính xác'.

Loại trực giác này có thể khiến hắn phát giác chuẩn xác nguy hiểm đang đến để sớm ứng đối.

Đó là do lúc nhỏ Đường Lăng đã phải sống một cuộc sống nặng nề ở thời đại này.

"Một, hai, ba..."

Từ thảo nguyên không xa thổi tới từng trận gió nóng, thổi lên vài sợi tóc trên trán Đường Lăng, mồ hôi lạnh trên trán chẳng biết đã khô từ lúc nào, hắn đặt tay phải ở trong nước để lấy nước, rồi đột nhiên một con ấu trùng lớn như ngón cái từ trong tay bơi ra nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến sự ổn định của bàn tay, ngay cả góc độ cũng không thay đổi.

"Bốn..."

Lúc này cá sấu răng to cách Đường Lăng không quá 30 mét.

"Năm..."

Trong mười mét cuối, một con cá sấu răng to đã há miệng lao về phía trước vì phấn khích, lộ ra hàm răng sắc bén và to lớn.

"Sáu..."

Đường Lăng hét lên một tiếng, cùng lúc đó, thân thể hắn nhảy vọt về phía sau, chai nước trong tay chảy ra một giọt óng ánh, phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.

Quán tính quá lớn làm cho thân thể của Đường Lăng lùi xa hơn ba mét mới rơi xuống đất, bắp chân dùng sức quá mạnh nên hơi run rẩy.

Bụi đất bay lên, những vết trầy xước do đất cứng và thậm chí cả bắp chân không phải là vấn đề, Đường Lăng tựa như không có cảm giác, lúc tiếp đất, liền lăn một vòng theo hướng ra xa nguồn nước và đứng lên đi nhanh như gió.

'Răng rắc', cũng tại lúc này, từ phía sau lưng Đường Lăng truyền đến một âm thanh lạnh người, đó là hai hàm răng giống như sắt thép đụng vào nhau, không đến hai giây liền trở thành cú táp hụt.

Khi nó lao ra khỏi mặt nước với những đợt sóng khổng lồ, Đường Lăng đã chạy ra mười mấy mét mà tốc độ của cá sấu răng cưa trên mặt đất không thể nào theo kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.