Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 152: Ngầm (dành cho minh chủ Lạc Thủy Thường Bích Thanh Hạ)



Editor: Waveliterature Vietnam

" Đây là thứ đồ vật gì vậy?" Đường Lăng ngồi xổm trên mặt đất, giơ ngón tay nhỏ ra, vươn một đầu ngón tay quết một chút phần thi thể chỉ còn một phần ba trên mặt đất, không nhịn được hỏi thăng long.

Cái này tất thảy đều quái dị quá mức, trên nền đất cho thấy là một sinh vật rất lớn, bị giết đã lâu, cả thân hình đang dần phân hủy.

Mà khi phân hủy đến một mức độ nhất định, thân thể này sẽ bị tàn phá cho đến khi xuất hiện bản thể thực sự. Đây là một thân thể khác lạ, thân thể nhân loại chỉ bằng một phần ba nó thôi.

Tuy nhiên, sức mạnh của thứ kỳ lạ này không phải yếu. với sức mạnh của Phi Long, chỉ dùng vài cú đấm thôi cũng chỉ miễn cưỡng giết được nó.

Sức mạnh của Phi Long thì chắc chắn không phải là sức mạnh bình thường. Đường Lăng đã dùng bản năng để tính toán, đại khái là cú đấm của hắn ngang ngửa 10000 kg lặng lẽ liếc nhìn Phi Long một cái, bình thường đều mang hình dáng đầu heo, vậy nên có lẽ đây chưa phải là trạng thái đỉnh nhất của hắn.

Về lí do tại sao Phi Long biến thành đầu heo, Đường lăng tự nhủ " quên đi", không muốn nhắc. Tóm lại, nếu anh không nới lỏng dây cho hắn kịp thời, lúc đối diện với quái vật, kết cục hứng chịu nhất định rất khó coi.

" Cho dù có biến thân cũng không phải đối thủ của nó" Đường Lăng tự nhủ.

Thấy Đường Lăng đang suy nghĩ, Phi Long có chút không yên lòng. Hắn bây giờ còn chưa nghĩ ra 1 lí do chính đáng để đánh Đường Lăng một chút.

Đường đường là đội trưởng đội Tử Nguyệt, lại bị một đứa lính đứng hàng dự bị đánh thành đầu heo! chuyện này nếu bị đồn ra, hắn sẽ bị xấu hổ chết mất?

Tuy rằng việc này cũng không phải là không có nguyên nhân, chẳng hạn hắn đã bị tiêm một liều gây mê cực mạnh, chẳng hạn cái vòng liên kết điện cực quấn quanh cổ, sẽ tạo ra một điện trường đặc biệt làm hỏng trường lực của hắn...

Hơn nữa vòng liên kết điện cực này cũng phát ra một dòng điện khiến hắn toàn thân tê liệt, căn bản không thể xuất ra một nửa sức mạnh...

Nếu không, với sức mạnh của tên tiểu tử Đường Lăng, cho dùng hết toàn lực, cũng không làm Thăng thương tổn dù chỉ là một cọng lông

" Phi Long đội trưởng?" Đường Lăng không thấy câu trả lời, trong lòng khó chịu như mèo cào.

Nhưng hắn lúc này tỏ ra dáng vẻ rất hồn nhiên và thành thật

Khi gọi Phi Long, anh đều hướng ánh mắt hồn nhiên thuần phác, tỏ ra ham học hỏi và nghiêm túc.

Phi Long cảm giác như Đường Lăng như chính mình lúc trước, dù không biết tại sao lại thế.

Thực tế thì trong lòng hắn nghĩ, hắn nghĩ số phận mình mãi mãi chỉ là một "con chip", bởi vì sự tồn tại của hắn mà khu an toàn số 17 trở nên rất khó khăn.

Bất kể kết quả là gì, hắn đã buộc phải đóng đinh vào số phận bị sỉ nhục, trở thành trò cười. Nhưng hắn không thể ngờ đến, tiểu tư Đường Lăng này đã vô tình cứu được hắn.

Đường Lăng đã cứu hắn, giờ hồi tưởng lại hắn cũng không biết nên nói thế nào… Tiểu tử đó không nói không rằng liền tặng cho hắn một quả lựu đạn!!

Nếu mà hắn chết vậy thì không phải là quá oan uổng sao? chỉ vì bị một thằng nhóc với sức chiến đấu thuộc hạng gà quèn đánh lén.

Hắn đường đường là đội trưởng mà, nếu không phải vì nhiều nguyên do trùng hợp nhau thì một quả lựu đạn tuyệt đối không thể làm hắn bị thương.

Ngay cả khi bị nhét vào miệng, thì cũng…!

Còn tệ hơn là, Phi Long tự nhét lựu đạn vào miệng, chấn động não là còn nhẹ

Giờ thì kết quả hiện tại có tốt hơn bị chấn động não không? mặt đã sưng vù như đầu heo rồi.

Nói thì ai tin đây? một tiểu tử hàng dự bị làm đội trưởng thế giới ngầm bị thương nặng, sau đó còn còn lớn tiếng với đội trưởng Tử Nguyệt của khu an toàn số 17 nữa.

Đối với tiểu tử này, đánh hắn có cần lí do không? Không cần.

Nghĩ đến đây, Phi Long bỗng nhiên nhìn Đường Lăng cười một cái, Đường Lăng đột nhiên sững sờ, rồi bỗng nhiên cười, vì thấy hắn như vậy với con heo đang cười giống nhau y đúc.

Đường Lăng muốn chạy, anh có dự cảm không tốt.

Nhưng mà, Phi Long đã vươn bàn tay, túm được áo của Đường Lăng, tươi cười sáng lạn.

"Tôi vô tội mà"

"Tôi là ân nhân cứu mạng anh đó."

Đường Lăng chỉ kịp hô 2 câu này, liền thấy một nắm đấm to dí sát mặt, tiếp đến là mắt nổi sao lốm đốm.

Có nguy hiểm ở thành chủ Ốc Phu. An Đạo đúng lúc sắp ra tay, thì vô tình bị hóa giải

Cuối cùng, dù Ốc Phu kêu xin đầu hàng nhưng không được đáp lại, dù con dã thú đã thối lui và giải thích đủ thứ.

Kẻ địch sợ hãi, thành chủ đúng là lợi hại.

Hy vọng các thành lũy đã bắt đầu một trận cuồng hoan, dường như các vị cấp cao cũng rất vui vẻ phối hợp vào cuộc vui, hiếm khi phân phát rượu miễn phí.

Đột nhiên, những ngày chiến đấu đẫm máu nhưng đầy nhiệt huyết và hi vọng trở nên vui vẻ như 1 lễ hội.

" Bên ngoài náo nhiệt quá" Hừ Khắc bưng một ly rượu vang, đến cạnh ngồi canh Andrew.

Đêm nay thực sự là một đêm đầy thăng trầm, nhưng cuối cùng chiến thắng cũng thuộc về Andrew, đối với Hừ Khắc như vậy là quá đủ rồi.

Thế nào là thắng lợi? Khái niệm này luôn luôn trừu tượng, nhưng Andrew khóe miệng tươi cười thì sẽ không gạt người đâu.

Khi hắn thật sự vui vẻ, hắn luôn vô thức kiềm chế bản thân, mím chặt môi, cố gắng không để lộ ý cười đắc ý.

Nhưng cái biểu tình đó, Hừ Khắc quá quen rồi. mỗi khi thấy y tươi cười như vậy, Hừ khắc liền biết rằng Andrew đã đạt được mục đích của hắn.

" Náo nhiệt? ngoài kia đích thực là náo nhiệt. nhưng chẳng qua chỉ là tí an ủi cho những người không biết được sự thật thôi". Andrew lắc lư ly rượu vang.

Cho dù ở hàng dự bị đầu tiên, hắn với Hừ Khắc sống vẫn rất ngông cuồng, đó là kết quả của thực lực.

" Vì sao lại nói như vậy?" Hừ Khắc bất giác hỏi, hắn thực sự cũng không quan tâm lắm, Andrew có hứng nói chuyện, hắn phối hợp là được rồi.

" Những người mà có cái nhìn sâu sắc ấy, nếu họ thấy phế tích chiến trường cùng với các loài thú, xác chết đột biến được kiểm soát, thì họ sẽ nghĩ gì?" Andrew nói đến đây, không nhịn được, nở một nụ cười sáng.

" Điều này thật tồi tệ" Hừ Khắc cau mày

"Đúng, rất tệ. khu an toàn số 17 đang dựa vào điều gì đó nhiều. Ốc Phu phải trở về để chủ trì đại cục, hiện cũng không thể rời đi nữa. Nói đến đây, Andrew nhấp một ngụm rượu vang. " nhưng tác dụng có lẽ không lớn, có khi kẻ địch không phải Ốc Phu nữa"

"Họ đang cố kỵ điều gì?" Hừ Khắc không vui. đối với hắn, từ nhỏ lớn lên trong trong khu an toàn số 17 hắn có một chút tình cảm đối với nơi đó, nhưng so với tình bạn với Andrew thì chẳng là gì cả.

" Đây là bí mật." Andrew vẫn cười, sau đó vô thức gõ ngón tay và nói:" nhưng đối với ta đó là tin tốt.

Bởi vì gia tộc đã lựa chọn đúng rồi"

" Phân tích của ta lúc đầu cũng đi chệch hướng. đến bây giờ ta mới hiểu được, không ai nghĩ sẽ chiến thắng trong trận này, chỉ là lần đầu tiên họ hợp tác và thử thách sự chân thành của nhau. điều đó thể hiện sự chân thành, vậy là đủ rồi."

Hừ Khắc cúi đầu không nói gì, làm sao hắn không hiểu Andrew muốn nói gì chứ?

Hóa ra đêm nay chiến đấu, hi sinh nhiều người như vậy, là vì hợp tác các thế lực với nhau? thử đối phương có phải thật tâm muốn hợp tác hay không, có tuyệt đối đáng tin cậy không.

Hoặc có thể nói rằng qua trận chiến này, một số thứ đã được bàn bạc tương đối sáng tỏ, không còn ai có thể rời khỏi thuyền, hoàn toàn gắn kết cùng nhau

Chẳng hạn, gia đình Andrew bị quy tội như kẻ phản bội, và từ nay về sau sẽ không còn lựa chọn nào khác

Chỉ là, làm như vậy thật sự có hợp lí không? trong lòng Hừ Khắc không đành lòng, nhiều người đã chết vậy mà.

" Tiểu Hừ Khắc, cậu nhầm rồi. khu an toàn số 17 luôn là khu an toàn số 17. sự khác biệt duy nhất chính là những người lãnh đạo nó. những con vịt yếu thì sẽ chọn sống trong rừng. chúng ta chỉ cần chọn những con vịt mạnh để theo thủy triều. chỉ cần lựa chọn ra người dẫn dắt giỏi,vậy là đủ."

Andrew đặt ly rượu xuống, xoa mái tóc vàng của Hừ Khắc.

" Ừm" lòng Hừ Khắc dễ chịu hơn một chút, lời Andrew luôn luôn đúng

" Nếu có một ngày, ta có thể trở thành người lãnh đạo. Thì lúc đó…" Andrew nheo mắt lại.

Nhưng rồi lại nhanh chuyển đề tài: "Cho nên nói, bữa tiệc hôm nay, không phải ai cũng thực sự vui vẻ. ta cho rằng ở hàng dự bị tiên phong, cũng có vài người không vui. đúng không?"

" Đúng vậy, bọn họ đều rất tệ. Deere đã đến xem qua. dù sao Áo Tư Đón cũng là người của gia tộc anh ta. anh ta đã cố thuyết phục Áo Tư Đốn nhân cơ hội thoát ly, nhưng điều đó không dễ chịu gì.

"Hừ Khắc nói chi tiết với Andrew.

" Thật ngu xuẩn, không ai có thể thuyết phục đâu." Andrew bình thản lắc đầu, Áo Tư Đốn bị làm sao hắn cũng không bận tâm.

Hắn tâm tình rất tốt, tuy rằng hắn đã chắc chắn Đường Lăng không thể sống sót, nhưng tin tức này càng khẳng định điều đó.

Đợi những ngày cuối cùng của tháng, hắn sẽ đi lĩnh công, không biết phần thưởng là gì? Có phải là vật thần bí gì đó trích ra từ nơi bí ẩn nào đó không?

Nếu vậy thì phải cho Hừ Khắc, hắn phải lớn mạnh dần lên.

Đúng rồi, qua tìm hiểu, kho hàng số 19 đã thành một đống đổ nát. điều này thật hoàn hảo nhỉ?

Xem ra, lợi dụng tình hình hiện giờ mới là kẻ khôn ngoan. điều này cho thấy việc kiểm soát thông tin quan trọng cỡ nào.

Andrew bưng ly rượu, trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ, khiến hắn có chút nhập thần, Hừ Khắc cũng không quấy rầy, lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, dường như sự náo nhiệt bên ngoài không thể làm phiền sự yên bình trong họ.

" Vậy đó phải là một chủng tộc bí ẩn không? " Đường Lăng nhíu mày, cho dù là một cử động nhỏ cũng làm khuôn mặt sưng húp của anh nhói lên.

Tiếp đó, miệng anh lại đau, cứ hé miệng ra lại đau, làm cho Đường Lăng không nhịn được đau được kêu một tiếng.

"Hahaha" Phi Long cười lớn, nhưng cái mặt hắn cũng sưng vù lên, không thể cười to được, kết cục là cùng Đường Lăng than đau.

Hai người không dám cười nữa, cùng trở lại bộ dạng lạnh nhạt bình tĩnh, nhìn nhau, ánh mắt như hồ ly.

" Về sau mà có cơ hội, mình nhất định sẽ đánh lại Phi Long" Đường Lăng thầm nghĩ

" Về sau có rảnh, ta sẽ đánh tiểu tử này một tháng một lần" Phi Long nghĩ đơn giản trong đầu.

Tuy nhiên, hai người có vẻ ăn ý, không nhắc đến chuyện đó. ngược lại lại tiếp tục nói về chuyện chủng tộc ngầm.

" Đúng vậy, chủng tộc bí ẩn. Dưới mặt đất có một nền văn minh, đó là một nền văn minh khác biệt với loài người, nhưng đó thực sự là một nền văn minh". Phi Long nhận điếu thuốc từ Đường Lăng, thở ra 1 làn khói dài.

Nói về chủng tộc bí ẩn, đây là một chủ đề rất hệ trọng, với ai nói đến nó, đều rất hệ trọng

" Ta không tin. Nền văn minh trước đây không ghi lại có cài gì gọi là văn minh dưới lòng đất cả. mà nền văn minh trước khoa học kỹ thuật phát triển như thế, lẽ nào không thể dò ra được việc nghiêm trọng như vậy" Đường Lăng nói quan điểm của mình.

Anh không chịu, càng không thừa nhận sự tồn tại của văn minh dưới lòng đất. anh tin tưởng rằng, nếu có xuất hiện trong thời đại này, cuộc sống dưới lòng đất chắc chỉ toàn là quái vật.

Liệu loài đó có tốt hơn xác sống bây giờ.

Đường lăng thích nghiên cứu và suy nghĩ nhiều hơn. anh có thể hiểu rằng trên trái đất có hai chủng tộc khác biệt và đều chủng tộc thông minh,đều đã gây dựng nên một nền văn minh của riêng mình.

Điều này có nghĩa là gì?

Chiến tranh, chắc chắn là chiến tranh!

không cùng chủng loại, các sinh vật biến dị cùng xác sống đấu tranh lẫn nhau, trong 2 chủng tộc thì phải có kẻ sống người chết.

Không thể nào có hòa bình được, một chút cũng không! cho dù nền văn minh trước đã phát triển như thế nào, chỉ vì màu da khác nhau thôi cũng đã gây ra kì thị bài trừ, huống chi là 2 nền văn minh khác biệt?

Đường Lăng theo bản năng mà suy nghĩ như vậy, càng nghĩ về điều đó, anh càng không muốn nghĩ gì sâu xa.

Nhìn Đường Lăng như vậy, Phi Long trầm mặc trong thoáng chốc

Hắn không có cách nào nói cho Đường Lăng biết nhiều thứ hơn, vì Đường Lăng không biết rằng nhiều chuyện của lịch sử đã bị che giấu.

Theo sắp xếp của khu an toàn số 17, mọi người đều chỉ biết đến một mức nhất định, không có cách nào biết thêm được.

Đây là một cách bảo vệ, cũng là cách làm tê liệt, khiến mọi người đều phải đề phòng cảnh giác khi sống trong thời đại này.

Không nhầm lẫn thì, đó chỉ là trí tuệ con người, đã đạt đến cảnh giới nhất định. đối với đại đa số thì sẽ không hiểu được, và cũng không quan tâm lắm.

" Do đó, chúng là những nền văn minh xuất hiện trong thời đại của chúng ta phải không?" Nhìn vào biểu cảm của Phi Long,Đường lăng nói thẳng điều anh ta đang nghĩ.

Nếu như thế này, như vậy cũng ổn. con người dù thế nào vẫn được hưởng thành tựu của nền văn minh trước để lại, vẫn kiên định tiến về phía trước.

Ngược lại, tỉ lệ thắng sẽ lớn hơn.

Đường Lăng không phải quan tâm lắm đến việc nước và con người, nhưng đơn giản hắn đạo lí rằng: da không tốt sao tóc có thể mọc?

Phản bội chủng tộc của chính mình, khinh bỉ nhân tài của đất nước mình là điều cực kì ngu xuẩn.

" Không phải, bọn họ vẫn tồn tại" Phi Long rất muốn đánh lừa Đường Lăng, nhưng nhìn vào mắt anh, hắn lại không thể nói gì.

Huống hồ, để Đường Lăng phát hiện ra chủng tộc dưới lòng đất, phải chăng là do ý trời?

Tiểu tử này thật kì lạ, Phi Long nghĩ, nhìn về Đường Lăng với vẻ nhu hòa vài phần.

Vẫn tồn tại ư? Đường Lăng lộ vẻ khó coi, rốt cục Phi Long vẫn muốn Phủ nhận lời anh nói.

Mặc kệ sự tồn tại của nền văn minh dưới lòng đất có phù hợp hay không thì mọi chuyện vẫn rất khả nghi, Phi Long đơn giản ;là nghĩ, không có bằng chứng thì cứ thể trực tiếp phủ nhận suy nghĩ của Đường Lăng.

Trong lòng đất thì sao có thể sinh tồn, rất nóng, hay có khi nào có dưỡng khí không? không đâu, dưới lòng ả tóm lại…" Đường Lăng lẩm bẩm,trong lúc nhất thời vẫn không kết lậu được chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.