Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 208: Một bí mật



Editor: Waveliterature Vietnam

"Một con bọ nhỏ được nuôi bởi một con bọ cạp!!"

"Ngươi mãi mãi là một con bọ!!" Cơ thể của Ngải Bá đang run rẩy, không phải là vì giận dữ, oán giận, ghen tuông hay sợ hãi sao?

Anh ấy không thể bình tĩnh vào lúc này!

Nỗi sợ rằng cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào ảnh hưởng đến anh ta. Dưới kiểu tra tấn này, hãy nghĩ về trường đại học Ivy League, và sau đó nghĩ về tương lai, những cảm xúc phức tạp sẽ tăng lên, làm sao anh ta có thể bình tĩnh được đây?

Mặt khác, sự thông minh của Đường Lăng chắc chắn đã khiến Ngải Bá như nuốt phải một chất độc.

Anh ta luôn rất kiêu ngạo, nhưng cũng không thể tránh khỏi trong lòng có chút tự ti về chuyện cũ.

Anh ta lớn lên trong một nơi hẻo lánh của khu vực an toàn số 17, anh ta luôn luôn ở bên cạnh mẹ mình, thừa hưởng tất cả các nguồn lực mà mẹ mình để lại.

Tuy nhiên, anh ta bị coi thường và anh ta không có đủ tư cách.

Gia tộc bên kia đã từng nói: "Đứa trẻ này không đủ tư cách để có thể được đào tạo gia đình, còn về tài năng thì quá tệ!"

Tài năng quá tệ? Làm thế nào một từ vô lý này lại dành cho chính mình được.

Tài năng của anh ấy như vậy mà còn gọi là kém sao? Gần với tiềm năng chuỗi gen của tài năng năm sao, cũng có một tài năng không hoàn toàn lãng phí, mặc dù nó chỉ là một phần.

Anh không phục.

Nhưng điều đó không cho phép anh ta từ chối chấp nhận trong khi so với những người cùng tuổi với mình, anh em họ của mình có sức mạnh vô cùng lớn thì anh ta chỉ có thể được coi như một tên tiểu tử ở vùng nông thôn.

Chỉ khi ở trong vùng an toàn số 17, anh ta mới có thể tìm thấy một chút lòng tự trọng và sự cân bằng.

Do đó, anh ghen tị với tất cả các thiên tài.

Anh ta từng thỉnh cầu Lai Nặc dạy kỹ năng dao găm cho mình, nhưng vào thời điểm đó, Lai Nặc chỉ miễn cưỡng đồng ý, và nói rằng anh ta đã chứng minh chỉ có 10 lần.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kể từ khi được đáp ứng, Lai Nặc cũng đã từ bỏ chuyện dạy lại cho anh ta.

Sau khi giải thích nguyên tắc, Lai Nặc cũng phân tích 10 lần trong chuyển động chậm cho Ngải Bá xem nhưng đáng tiếc anh ta lại không thể học được.

Cho đến nay, Ngải Bá vẫn chưa học được, mặc dù anh thường xuyên luyện tập lặng lẽ và cảm thấy có một số thành quả.

Tại sao Đường Lăng có thể học được? Tại sao?! Nếu anh ấy có tài năng thì mẹ anh ấy nên được đối xử như thế nào trong gia đình này?

Ngải Bá có chút chán ghét bản thân tại sao đến bây giờ mà vẫn còn suy nghĩ về chuyện này? Anh không thể tự trấn an bản thân vì vậy anh đứng dậy và điều chỉnh âm nhạc trong phòng thành to nhất.

Anh ta chỉ có ảo tưởng, tưởng tượng rằng anh ta là người đàn ông được ngưỡng mộ, để bản thân rơi vào ảo tưởng sâu sắc sẽ giúp toàn bộ trái tim từ từ bình tĩnh lại.

Thật đáng tiếc khi ngay cả bản nhạc này cũng trở thành một giai điệu khó chịu, bởi vì người đàn ông này dĩ nhiên là...

Vấn đề này đã được khẳng định và khuôn mặt của Ngải Bá hiện lên một nụ cười kỳ lạ.

**

"Mọi chuyện đã kết thúc." Đường Lăng nắm lấy cái đầu cuối cùng và đặt nó lên tầng ba của hội trường.

Không cần phải nghi ngờ gì nữa, ở trong gia đình Anse, những người càng có địa vị cao thì tội lỗi càng sâu sắc.

Đường Lăng thậm chí còn tìm thấy một cuốn nhật ký thú vị. Khi lật qua nó, anh ta đã tìm thấy vô số thứ bẩn thỉu liên quan đến nhiều thành viên của gia đình Anse. Họ thậm chí còn bán người.

Chúng buôn bán cả những em bé vừa chào đời trong khu vực an toàn số 17.

Trong gia đình này không có lấy một người tử tế sao? Đường Lăng tùy ý ném cái đầu cuối cùng xuống.

Đây là người thứ 73.

Sau đó, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, những cái đầu tội lỗi này bị nghiền nạt từng cái một.

Cho dù bọn chúng có bị xúc phạm như thế nào đi nữa cũng không quá đáng, chúng không xứng đáng với chết đi một cách dễ dàng như vậy.

Sau đó, Đường Lăng lấy thanh kiếm của mình và tiến lên tầng bốn.

Còn lại bao nhiêu người? Ban đầu là sáu người, nhưng anh ta tìm thấy một cơ thể bị đập vỡ trên tầng hai, có lẽ là Tô Diệu đã từng hành động ở đây.

Vì vậy, chỉ còn năm người.

Trong số đó có Ngải Bá và Khảo Khắc.

Giết Ngải Bá thì có thể giải quyết được mối hận cho Vi An và A Thước

Giết Khảo Khắc thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.

Trái tim của Đường Lăng chứa đầy những cảm xúc không thể giải thích được. Anh nhớ lại bàn tay của mẹ, nhớ về em gái mình, nhớ lại nỗi đau khi Tô Diệu đá vào chân mình và hơn nữa là nhớ về sự ấm áp của việc cùng với đội Mãnh Long, mới có thể ngăn chặn những tác động tiêu cực của những vụ giết người này.

Vì giết chóc sẽ không bao giờ là chỗ dựa để anh ấy dựa vào. Anh sợ rằng mình sẽ bị mê đắm trong ý thức kiểm soát do giết chóc mang lại.

Đường Lăng đứng ở cầu thang cuối cùng của tầng bốn.

Thân thể còn chưa đứng vững thì đã có hai người tấn công Đường Lăng từ cả hai hướng.

Đây là phạm vi tối đa được cho phép theo quy tắc của Tô Diệu và cuối cùng gia đình Anse chắc chắn sẽ sử dụng nó để đứng lên trong lúc đang gặp khó khăn như này.

"Cái này đã bắt đầu rồi sao?" Cơ thể của Đường Lăng ngả ra sau, và con dao tiêu chuẩn khổng lồ gần như xẹt ngang qua mặt anh và mang theo một cơn gió lạnh.

Nhưng vào lúc này, ngay cả khi cơ thể ngả ra sau, Đường Lăng vẫn có thể tung ra một cước về phía người đã tấn công anh ta.

Anh ta là một con quái vật luôn luôn phán đoán chính xác và luôn luôn có ý thức chiến đấu vô cùng cao.

Khảo Khắc đeo một cặp kính, cầm một cuốn sách nhỏ có tên là "Bí mật" và nhìn vào trận chiến một cách thờ ơ.

Anh ta muốn biết những rốt cuộc Đường Lăng còn chưa lật ra thẻ bài nào?

Bây giờ có vẻ như mọi thứ nằm trong sự dự đoán của anh ta, hẳn là không có những lá bài khác, phải không? Ngoại trừ trạng thái đó.

Chà, trạng thái đó.... anh ấy sẽ không thành công.

Nghĩ đến đây, Khảo Khắc cúi đầu và liên tục ghi lại một vài từ đơn giản trong cuốn sách mà ông ta đang đọc.

Đường Phong - tài năng chưa được biết đến, bị nghi ngờ là một "nhân rộng" tài năng, bị nghi ngờ là một "thị lực", tài năng, nghi ngờ là một "lĩnh ngộ" tài năng.

Tuy nhiên, theo thông tin được lưu truyền, còn có một tài năng "chính xác" nữa.

Khảo Khắc đóng cuốn sách lại và anh ta sẽ không bao giờ tin rằng người đàn ông từng đứng trên đỉnh thế giới lại chỉ có một tài năng chính xác.

Đó có phải là một tài năng rác rưởi không? Ngươi có thể giao tiếp với bất kỳ lực lượng của tự nhiên nào đúng không? Có thể tăng trí thông minh và sự hiểu biết không? Hay có thể phụng dưỡng cha mẹ không? Chưa kể, cao cấp hơn, cái gọi là tài năng thiên phú, chẳng hạn như tài năng không gian.

Tài năng chính xác là gì? Theo sự hiểu biết của Khảo Khắc hay là từ vô số các ví dụ đã chứng minh rằng nó sẽ chỉ làm cho mọi người tốt hơn khi tấn công tầm xa ngoài ra không có gì hơn vì vậy nó được coi là tài năng rác.

"Đường Lăng? Anh ấy đã tiết lộ những bí mật của Đường Phong. Cả hai cha con nên lĩnh ngộ được một loại tài năng. Tài năng này rất mạnh mẽ, nhưng thật không may, đó chắc chắn không phải là một tài năng" sao chép" mà mọi người nghĩ đến.

Nếu có một bản sao tài năng, tất cả những người mạnh mẽ trên thế giới này đều sợ rằng họ sẽ không thể sống được.

Nghĩ đến đây, Khảo Khắc bình tĩnh nhặt điếu xì gà trên mép gạt tàn thuốc và hít một hơi nữa.

Ông là một người đàn ông rất thận trọng, một mặt thì tìm hiểu về tài năng của Đường Lăng mặt khác lại tiếp cận các thông tin, quan sát chặt chẽ Đường Lăng.

Sau đó cuối cùng mới đi đến kết luận của mình.

Trong cảnh tượng lúc này, hai chiến binh mặt trăng màu tím tấn công Đường Lăng đã sắp thất bại.

Trong thực tế, có thể không có chiến thắng, trình độ của Đường Lăng cơ bản đã đạt được khả năng tuyệt đối của bậc thứ ba tử nguyệt chiến sĩ, không biết liệu hai người này còn có thể chống đỡ đến bao lâu?

Bọn họ căn bản là không thể so sánh được với Lai Nặc mạnh mẽ được, bọn họ được sống trong tầng bốn, đơn giản là bởi vì họ được sinh ra trong những gia đình cao quý, những đứa trẻ này là con của gia đình Anse kết hôn với gia đình khác sinh ra.

Thật đáng buồn cho gia đình Anse, họ đã làm việc chăm chỉ quá lâu nhưng cuối cùng chỉ có một chiến binh mặt trăng màu tím hạng ba.

Làn khói đọng lại trong căn phòng của Khảo Khắc, ông ta sẽ không ngạc nhiên về tình trạng của Đường Lăng vào lúc này.

Ông chỉ đang tính toán thời gian, tính toán thật chính xác xem Đường Lăng đang đi theo hướng nào, rồi tại sao lại đột nhiên tăng lên rất nhiều như vậy? Rồi khi nào nó sẽ kết thúc? Tác động tiêu cực sau khi kết thúc là gì?

Chính trong khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi như vậy mà đã có hai cái đầu bay lên.

Gia đình Anse một lần nữa mất đi hai người, và cái đầu được đặt trong sảnh tầng bốn.

Sau đó, người tiếp theo.

Nhưng rất nhanh sau đó, Đường Lăng liền giật mình khi phát hiện người đan ông ở trong khu vực an toàn số 17 được biết đến với khuôn mặt nhỏ màu trắng, ăn chơi trác táng thế nhưng giờ lại bị tra tấn đến phát điên rồi.

Anh ta nằm bên giường bệnh, ở dưới là một vũng nước tiểu và hắn ôm một con mèo cưng đáng sợ không ngừng la hét "Mẹ ơi, Mẹ".

Đường Lăng bước tới, mở tay hắn ra và thả con mèo cưng vô tội.

Đây có thể là một trong số ít những sinh vật sạch sẽ của gia đình Anse tội lỗi này, và khuôn mặt trắng trẻo điên rồ đã bị con mèo cướp mất,hắn bắt đầu điên cuồng đánh đập và cắn Đường Lăng, sau đó hét lên "Con vẫn là con của mẹ.Mẹ phải ở với con".

Cuộc đối thoại kinh tởm này là gì? Đường Lăng cau mày ghê tởm, con dao của anh được giơ lên, trực tiếp kết thúc bài diễn văn khó chịu này.

Thật là một sự trùng hợp ah, căn phòng cuối cùng là của Ngải Bá, anh rất muốn biết, Ngải Bá sẽ dùng loại trạng thái nào để nghênh đón anh?

"Ầm", Đường Lăng đá cánh cửa cuối cùng.

Mặc dù anh ta cũng sống ở tầng bốn, nhưng cánh cửa của Ngải Bá thì khác, nó được dát bằng vàng nguyên chất để tạo ra một mô hình, bởi vì sau tất cả, anh ta sẽ là người thừa kế.

Sau đó, Đường Lăng nhìn thấy Ngải Bá.

Anh ta không mặc mũ bảo hiểm tiêu chuẩn, hay bất kỳ áo giáp nào, và cũng không có vũ khí, anh ta chỉ ngồi trong một chiếc ghế lớn, đối diện với cửa, quan sát Đường Lăng với một nụ cười kỳ lạ.

Có một bài nhạc của nền tiền văn minh vang vọng trong phòng. Đường Lăng đương nhiên có thể nghe hiểu. Đây là một trong những ngôn ngữ anh ấy có thể hiểu được.

Trên thực tế, ngôn ngữ được sử dụng trong vùng an toàn số 17 cũng là một ngôn ngữ được phát triển trên cơ sở ngôn ngữ này.

Ngải Bá nhắm mắt làm ngơ trước sự xuất hiện của Đường Lăng, và anh ta chỉ đắm chìm trong bài hát.

"He deals the cards as a meditation"

(Anh ấy giao dịch với tư cách là một thiền định)

"And those he plays never suspect"

(Anh ấy chơi bài như thiền sâu)

"He doesn"t play for the money he wins"

(Anh ta không chơi bài vì tiền)

Đường Lăng đứng trước cửa và im lặng lắng nghe nhưng Ngải Bá đột nhiên ngừng hát và nhìn Đường Lăng: "Nghe lời bài hát, ngươi nghĩ đến cái gì?"

Đường Lăng cau mày, nhưng anh không vội bắt đầu, anh thấy có gì đó thú vị, anh cần quan sát thêm một chút.

Và Ngải Bá dường như không quan tâm liệu Đường Lăng có trả lời không. Anh tiếp tục nói: 

"Ngươi sẽ nghĩ rằng đây là một người đàn ông đam mê âm nhạc."

"Ta đã nghe nó một ngàn lần, thực sự là một ngàn lần ư? Ta thực sự nghĩ như vậy! Một người đàn ông biết này mưu nghĩ kế, một người đàn ông quen thuộc với tất cả các quy tắc của trò chơi, anh có thể nhìn thấu hết mọi thứ, anh ấy rất giỏi kiểm soát mọi thứ trong tầm tay."

"Nhưng, những thứ này cuối cùng không thể chạm vào trái tim anh ấy."

"Ngươi có nghe thấy không vậy? Ta hiểu rằng những quả cầu giống như những thanh kiếm được giữ trong tay những người lính, hoa mận giống như những khẩu súng đang gầm rú trên chiến trường. Trò chơi này giống như nghệ thuật, bàn tay liền có thể tạo ra vô số đồng tiền..."

"Nhưng cuối cùng, nhưng đó không phải là con người thực sự của ta."

"Không phải là nó rất thú vị sao? Bởi vì ngươi nhịn không được lại muốn tìm tòi tất cả mọi thứ, một người đàn ông không thể để tiền tài, quyền lực, chiến thắng đả động đến được, rốt cuộc anh ta là một người như thế nào? Làm thế nào có thể mạnh mẽ đến vậy? Cuối cùng sự mềm mại ở bên trong của anh ấy là gì?"

"Hơn nữa sau khi tìm hiểu một thời gian dài, ngươi thực sự muốn trở thành anh ta. Thậm chí nếu chỉ xét về bề ngoài, nghiêm túc mà nói sẽ không phải là một người đàn ông bị ràng buộc." Ngải Bá nói rất nhiều.

Khuôn mặt của Đường Lăng rất bình tĩnh: Được rồi, nói hay lắm.

"Không, không tốt! Bởi vì bài hát này đại diện cho trái tim sâu thẳm của một người đàn ông, nhưng trên thế giới này liệu có bao nhiêu người đàn ông xứng đáng với nó? Dù sao, ta không xứng đáng với nó, vì vậy ta chỉ nghe nó thường xuyên và tưởng tượng mọi thứ."

"Đường Lăng, ngươi có muốn biết một bí mật không?" Ngải Bá đứng dậy, hắn thậm chí còn có tâm tình tự rót cho mình một ly rượu.

Đường Lăng không nói gì cả.

"Bài hát này là một bài hát đã từng được một anh hùng lớn thích hát. Lúc đó, ta vẫn còn nhỏ, và cảnh duy nhất ta nhớ là như thế này."

"Khu vực an toàn số 17 đang gặp nguy hiểm, một nhóm kẻ xấu, một nhóm lớn quái thú, phải bị tiêu diệt."

"Một người đàn ông mang theo một nhóm người, một nhóm nhỏ, không nhiều lắm hình như là có 50 hay 60 người gì đó? Ta không chắc chắn, và sau đó phải giải quyết sự nguy hiểm."

"Ta đương nhiên không thể quên dáng vẻ oai hùng của hắn trên chiến trường, nhưng ta càng không thể quên cảnh hắn đứng trong một đống xác chết, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, anh ta trông có vẻ rất thất thần."

"Tất nhiên, ta không biết tại sao anh ta bị phân tâm. Ta thậm chí không thể đọc được ánh mắt của anh ta lúc đó. Ta lúc đó đang bị cha ta điều khiển vì thế ta nhìn anh ta với sự ngưỡng mộ. Anh ta lắng nghe và trong miệng vẫn lẩm nhẩm, nhớ mãi câu đó. Nhưng đó không phải là hình dạng của trái tim ta."

Ngải Bá nói đến đây, uống hết rượu trong tay, nhìn chằm chằm vào Đường Lăng: "Câu chuyện thú vị, phải không? Ngươi có muốn nghe không? Đó là một bí mật."

"Ngươi nói xong rồi đúng không?" Đường Lăng từng bước một đến bên cạnh Ngải Bá, dơ dao lên hướng về phía Ngải Bá và gằn từng câu nói: 

"Ta không muốn nghe bất kỳ bí mật nào cả."

"Ta không cần bí mật để đổi lấy cuộc sống của ta, ta sẽ chết. Ta chỉ có một yêu cầu, hãy để cho ta chết một cách nguyên vẹn, ta không muốn mẹ ta khi nhìn thấy thi thể của ta thì sẽ quá đau lòng. Như vậy, ngươi cũng không có hứng thú sao?" Ngải Bá có chút hoảng loạn, và tay anh với lấy chai rượu một cách run rẩy.

"Ta không muốn nghe, chiến đấu đi." Thái độ của Đường Lăng rất kiên quyết.

Ngải Bá thở dài và uống ly rượu thứ hai, rồi từ từ lấy ra một khẩu súng lục từ quần áo.

Trong thực tế, dựa vào tốc độ của Đường Lăng, khẩu súng lục khó có thể tạo ra nhiều mối đe dọa với anh ta, ở phía tay cầm của súng là rất khó để duy trì sự chính xác, chưa kể đến chỉ đơn giản là không thể nắm bắt được mục tiêu.

Nếu ngươi bỏ lỡ một cơ hội, ngươi chỉ còn cách ngồi chờ chết mà thôi.

"Hãy dùng nó để chiến đấu với ta?" Khuôn mặt của Đường Lăng hiện lên rõ sự nhạo báng.

Ngải Bá nói: "Ta hoàn toàn tin rằng ngươi là một người đàn ông giữ lời hứa và mảnh giấy bí mật được đặt trên bàn của ta, hãy giữ cơ thể ta một cách nguyên vẹn."

Sau đó, Ngải Bá không đợi Đường Lăng nói bất cứ lời nào. Anh trực tiếp dùng súng hướng về phía tim mình và nổ súng.

Đó là một khẩu súng vô cùng mạnh. Sức mạnh của những viên đạn nó bắn cũng hiển nhiên là rất mạnh. Ở phía trước có thể chỉ là một lỗ đạn đơn giản, nhưng phía sau lưng sẽ để lại một vết sẹo lớn.

Ngải Bá nói điều gì đó không thể giải thích được, cứ như vậy mà chết đi sao? Không cần nghi ngờ, cho dù là tử nguyệt chiến sĩ cấp hai hay thậm chí là một chiến binh tài năng khi ở khoảng cách này bắn trực tiếp vào tim thì chắc chắn họ sẽ không có cơ hội sống sót.

Uy lực của khẩu súng quả thực rất đáng kinh ngạc! Lý do khiến mối đe dọa của Chiến binh Mặt trăng tím không lớn chỉ vì tốc độ và khả năng phản ứng thần kinh của họ.

Đường Lăng nhìn Ngải Bá, nhưng tuyệt nhiên không có chút phản ứng bất ngờ nào.

Anh chầm chậm bước đến bên cạnh cơ thể của Ngải Bá, nhẹ nhàng nhón chân lên, đưa cơ thể của Ngải Bá lật ngược lại và vết thương trên lưng anh có chút kinh khủng.

Không có nhịp tim, không có thở, cơ thể cũng bắt đầu cứng dần.

Liệu cuối cùng Đường Lăng có để cho thi thể của hắn còn lại nguyên vẹn không? Sau đó trực tiếp đi đến xem bí mật, kì thực nếu như vậy cũng không có lỗ vốn, dù sao, Đường Lăng cuối cùng đã lên kế hoạch đốt ngôi nhà lớn này.

Tuy nhiên, Đường Lăng không đi đến bàn làm việc mà ngồi xuống bên cạnh cơ thể của Ngải Bá. Nơi này là một quầy bar, và quầy bar vẫn chứa đầy rượu mà Ngải Bá vừa mở.

Đường Lăng không phải là người nhã nhặn thanh lịch gì. Anh ta lấy chai rượu trực tiếp đổ một lượng lớn vào miệng.

Anh không thực sự muốn trì hoãn thời gian. Anh cũng cần một chút rượu để làm dịu đi một số cảm xúc phức tạp và lẫn lộn trong lòng.

"Ngươi có biết tại sao ngươi không tốt như An Đức Lỗ không?" Đường Lăng đặt chai xuống và nói chuyện với chính mình. Tất nhiên, Ngải Bá không thể đáp lại Đường Lăng được.

"Bởi vì, An Đức Lỗ tốt hơn ngươi không chỉ là ở sự thông minh, mà anh ta còn giống như một người đàn ông, anh ta không hề chạy trốn mà dám trực tiếp chiến đấu với ta."

"Sau đó, anh ta nhận thức rõ hơn về sự khác biệt giữa sự ngu ngốc và trí thông minh. Trí thông minh đã khiến cho kẻ thù không thể không đồng ý với yêu cầu của anh ta. Ví dụ, cuối cùng, ta đã không tiếp tục làm tổn thương đồng bọn của An Đức Lỗ, và thậm chí không có so đo chuyện Hừ Khắc bỏ chạy.

"Sự ngu ngốc chính là như ngươi ah." Đường Lăng vừa nói chuyện vừa dùng một con dao dài hợp kim loại B đặt lên cổ Ngải Bá, nhưng vẫn là giữ một khoảng cách nhất định.

Đường Lăng ngừng nói. Anh dừng lại một giây. Đột nhiên, con dao dài của anh đâm sầm xuống và đầu của Ngải Bá lập tức tách ra.

Nhưng ý thức của bộ não sẽ không bị gián đoạn. Lúc này, Ngải Bá mở mắt ra khó tin nhìn vào Đường Lăng.

Đường Lăng liếc nhìn anh ta và uống một ly khác. Anh ta nói, "Ta đã cho ngươi cơ hội chiến đấu, nhưng cơ hội thường chỉ có một lần. Vì vậy, lần này ngươi hãy trực tiếp chết đi."

"Ngươi cho rằng khi ngươi chỉ nói ra một bí mật để gợi lòng hiếu kì của ta. Rồi sau đó ta chắc chắn sẽ đi xem mảnh giấy, và sau đó là một người đàn ông giữ lời hứa sao? Dù sao, ta cũng sẽ không thua?"

"Không. Trước hết, ta ghét những bí mật được nói ra từ trong miệng ngươi. Thứ hai, ta ghét tất cả mọi người lừa ta, và ta ghét bị dắt mũi. Bố cục của ngươi đã có một chút sơ hở."

"Cuối cùng, ngươi nhất định sẽ thắc mắc tại sao ta lại có thể nhìn thấu ngươi đúng không? Ah, ta sẽ không cho ngươi biết." Đường Lăng, đi ngang qua đầu của Ngải Bá, lần này hắn đã hoàn toàn mất ý thức.

Nhưng Đường Lăng không rời đi mà đứng trong phòng và tiếp tục nghe bản nhạc chưa kết thúc.

Anh không biết mình đang nghĩ gì, anh cúi đầu và im lặng.

Khi câu cuối cùng của lời bài hát kết thúc, anh bước tới và nhặt đĩa nhạc trong máy ghi âm và đập nó không do dự.

Sau đó, anh ta đưa đầu Ngải Bá ra khỏi phòng và từ đầu đến cuối đều không đi đến phòng làm việc.

**

Tô Khiếu nhìn lên bầu trời, nét mặt anh hơi buồn và cũng hơi nghiêm túc.

Anh ta nhìn thấy tất cả mọi thứ, và anh ta hiểu những hành động của Đường Lăng, nhưng kết quả vẫn là đã được đoán trước rồi.

"Ta thực sự đã sống một cuộc đời rất tồi tệ. Ta nghĩ rằng con trai ta sẽ oán hận ta khi nó lớn lên. Có lẽ, cho tới khi chết ta cũng không thể lý giải được bản thân mình." Đường Phong rất buồn, nhưng lần này ông lại muốn cười, ánh mắt ông lộ rõ vẻ đau khổ.

"Ta có thể làm gì cho ngươi? Anh trai của ta?" Tô Khiếu vẫn nhìn lên bầu trời, nhưng trong trái tim anh không hề có câu trả lời.

Trừ khi là lừa gạt, anh ta không thể làm gì khác! Nhưng anh ta có thể lừa dối Đường Lăng không?

Không, đứa trẻ này chắc chắn sẽ không bị lừa.

Thế giới này rất phức tạp và trong suốt quãng đời còn lại, khi anh nhìn thấy tất cả vinh quang, sức mạnh và khát khao, anh không thể chờ đợi để lý giải nó được.

Hãy nhìn xem, trong thời khắc cuối cùng, mới biết được trong lòng vô cùng đơn giản, cởi bỏ tiếc nuối, cố gắng tha thứ... giống như trở về lúc còn nhỏ, sống vô lo vô nghĩ không bị cám dỗ của cuộc đời.

Nhưng làm sao có thể quay ngược lại thời gian được?

Sau đó, cô ấy sẽ tha thứ cho mình sao?

Tô Khiếu không dám nghĩ lại, đừng nói về phụ nữ, ngay cả khi anh ta có mối quan hệ với một ai khác, La Na chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh đúng không?

Được rồi, đừng tha thứ cho ta. Khi ngươi chết, ngươi có thể buông bỏ.

Trận chiến sắp bắt đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.