Đường Lăng đã chìm đắm trong giấc mơ và không thể tỉnh dậy.
Trong những giấc mơ lạnh lẽo ấy, có một bàn tay ấm ấp đã nắm lấy tay anh.
Mười năm sau, Khoan Thai lớn lên, nhưng hình bóng ấy vẫn như cũ, đôi mắt ngập nước mắt, đôi môi hồng hào, mặc dù cuộc sống ở khu định cư không được tốt lắm, nhưng cô luôn được Đường Lăng bảo vệ, vẫn ăn uống vô cùng dinh dưỡng, nên khuôn mặt có đôi chút mập mạp rất đáng yêu.
Khoan Thai vừa cười vừa nói với anh, nhưng giấc mơ thì vừa lạnh vừa nóng khiến cho Đường Lăng cảm thấy rất khó chịu, và cũng không nghe được Khoan Thai rốt cuộc đang nói cái gì?
Sau đó, anh nhớ đến ước hẹn mười năm với Khoan Thai.
Anh vẫn luôn ghi nhớ hẹn ước mười năm, ở phía xa xa anh nhìn thấy Dục, thấy Aó Tư Đốn, Andy còn có Christopher Đế Na.
Họ đều đã trưởng thành, đến mức anh gần không thể nhận ra được nữa. Họ đứng trước lăng mộ của Vi An và A Thước. Thần sắc của họ trông rất nặng nề không biết là họ đang nghĩ gì?
"Dục?" Anh lờ đi Đường Lăng, dường như anh không biết Đường Lăng mà chỉ nhìn Đường Lăng một cách kỳ lạ.
"Áo Tư Đốn?" Auston cũng chỉ liếc nhìn Đường Lăng một cái, có vẻ như anh cũng không hề biết Đường Lăng.
Còn Andy? Christopher Đế Na thì sao? Không, họ dường như không biết anh.
Đường Lăng hơi buồn và có chút thất vọng.
Khoan Thai đứng bên cạnh siết chặt tay anh và nói: "Anh ơi, đi thôi. Họ hình như không quen anh."
"Bọn họ, bọn họ biết anh, họ rất tốt với anh." Đường Lăng cúi đầu quả thực rất thương tâm.
"Anh, anh còn có em. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh." Khoan Thai ngước lên và nhìn Đường Lăng, đôi mắt to như mặt trăng lưỡi liềm.
Đi thôi.
Đường Lăng cứ như vậy ở trong một giấc mơ vừa lạnh vừa nóng như vậy, kéo Khoan Thai đi tới.
"Anh ơi, anh có vẻ rất mệt mỏi." Khoan Thai đột nhiên dừng lại.
"Đúng vậy, anh cảm thấy không khỏe." Đường Lăng lắc đầu.
Khoan Thai ngồi xuống và đưa tay ra: "Nào, anh trai, hãy ngủ ở đây. Ngủ trên chân, sẽ rất thoải mái."
"Ngủ ở đây có sao không?" Đường Lăng cảm thấy kiệt sức vô cùng và anh thực sự muốn ngủ.
"Đúng vậy, ngủ ở đây. Em là em gái của anh... Em sẽ luôn bảo vệ anh nên anh hãy ngủ đi." Giọng nói của Khoan Thai rất dịu dàng.
"Vậy thì anh ngủ một lúc nhé, chỉ một lúc thôi." Đường Lăng nằm trên hai chân của Khoan Thai và từ từ ngủ thiếp đi.
Thỉnh thoảng, anh sẽ nói: "Khoan Thai, em có ở đó không?"
"Chà, em ở đây."
"Khoan Thai?"
"Dạ."
"..."
"Hừm?"
"Khoan Thai..."
Đường Lăng ngủ rất ngon, cảm giác ớn lạnh đã dần biến mất. Thay vào đó, có một hơi ấm kỳ lạ dâng lên bên cạnh anh.
"Khoan Thai..." anh lẩm bẩm, nhưng không có ai trả lời.
"Này, Khoan Thai, em còn đó không?" Đường Lăng có chút lo lắng trong giấc mơ, nhưng anh thậm chí còn không biết mình có đang phát ra âm thanh không?
Khoan Thai? Đường Lăng bắt đầu sốt ruột, và tay anh bắt đầu vô thức tìm kiếm Khoan Thai.
Anh nhớ rõ rằng mình chính là nằm trên chân của Khoan Thai ngủ, anh sờ một chút, trên đầu lại bị gõ một cái thật mạnh sau đó nghe thấy một giọng nói hơi khó chịu: "Ngươi làm gì vậy?"
Ta đang làm gì thế này?
Đường Lăng đột nhiên mở mắt ra, anh mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thảo mộc, rồi anh thấy một khuôn mặt giận dữ.
Ngay cả khi tức giận, khuôn mặt ấy cũng rất đẹp.
Khuôn mặt vô cùng tự nhiên, đôi mắt thông minh, chiếc mũi thanh tú và đôi môi trong veo có chút bướng bỉnh.
Mái tóc đen dày và lông mày đen dày như con trai, nhưng chúng rất sạch sẽ và gọn gàng tạo nên một khí chất oai phong.
Nhưng rõ ràng đây vẫn là khuôn mặt của một cô gái.
Anh đã làm gì khiến cô ấy tức giận như vậy? Tại sao anh lại nhìn cô ấy trong tình trạng như này? Nhìn từ dưới lên là sao?
Nghĩ đến đây, đầu của Đường Lăng bắt đầu giật giật và anh thấy mình đang ngủ trên một đôi chân kỳ lạ.
Chiếc quần được dệt bằng thân cỏ cứng và sợi bông hơi thô, nhưng mùi thảo mộc này...
Khuôn mặt của Đường Lăng nóng lên và anh ta lập tức ngồi dậy, còn cô gái thì có chút xấu hổ đẩy Đường Lăng ra.
Động tác của hai người quá bất ngờ khiến họ va vào nhau.
"Ầm" một tiếng, cả hai đều ôm đầu vì đau.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta xin lỗi."
**
Đây là khởi đầu của sự quen biết giữa hai người.
Anh cứu cô trên sườn núi.
Mà cô cũng đã cứu anh khỏi cái chết, xem như là không ai nợ nhau. Lần này họ lại một lần nữa gặp nhau nhưng ở trong tình cảnh khá khó xử.
"Chính là như vậy. Trên thực tế, việc rút bỏ nọc độc màu xanh không phải là quá rắc rối. Rắc rối là chất độc cũ trong cơ thể ngươi."
"Nó dường như đã lan rộng, với những nọc độc của con gián vỏ màu xanh, ta phải để ngươi nằm trên đùi ta, cổ hơi xoắn lại, bằng cách này, ngươi mới có thể chặn nó lao thẳng vào đầu. Trước lúc đó, ta sẽ rút chất độc ra. "Lạc Tân nói một lát, rồi nhìn Đường Lăng và hỏi:" Ngươi có hiểu không? "
Đường Lăng lắc đầu, anh không hiểu gì cả! Cái gì mà lan rộng lên đầu và uốn cong cổ? Điều này có hiệu quả không?
Có lẽ là có chút hiệu quả đúng không? Ít nhất là Đường Lăng cảm thấy cơ thể mình tốt hơn nhiều, và anh không có cảm giác mất kiểm soát.
Anh nhận thấy cơ thể mình đã được băng bó cẩn thận và những đường đen khó chịu đã biến mất.
"Cảm ơn." Đường Lăng khoanh chân ngồi, nói với giọng điệu chân thành.
Như vậy khiến cho Lạc Tân cảm thấy có chút kì lạ. Đây chính là tên tiểu tử oai phong lẫy lừng trên báo sao?
Anh ấy đang ngồi cạnh mình như thế này, và lại nói cảm ơn vô cùng chân thành.
Mặc dù vậy, Lạc Tân không hề có một biểu hiện nào. Kì thực, cô không hề có hứng thú với những xáo trộn trên thế giới.
"Không cần cảm ơn, ngươi cũng đã cứu mạng ta."
"Điều đó không nên tính vào, ta cũng chính là đang tìm kiếm những con gián đó." Đường Lăng mỉm cười.
"Có phải vì những độc tố màu xanh này không?" Lạc Tân chỉ vào những đường màu xanh kỳ lạ trên người Đường Lăng.
Theo những hiểu biết của cô, hiện tại hoàn toàn không thể đánh giá đây là loại độc tố gì. Có thể cô sẽ có được một số manh mối từ Đường Lăng cũng nên.
Dù sao cô cùng là một bác sĩ dược thảo, khi nhìn thấy triệu chứng kỳ lạ này thì đương nhiên cô sẽ quan tâm.
"Đúng vậy, nhưng ta cũng không biết đó là thuốc độc gì? Tuy nhiên, mỗi lần nó phát tán, dùng những con gián này cắn vào vết đó, cơ thể ta sẽ thấy tốt hơn." Đường Lăng nói.
"Ngươi đang làm bừa đấy! Ngươi thiếu chút nữa đã bị nọc độc của con gián đó hại chết đấy, ngươi biết không?" Lạc Tân quả thực rất ghét những người "tự chẩn đoán" sau đó tự điều trị.
"Ta cũng không biết nữa, kì thực là như vậy..." Không biết tại sao, Đường Lăng cảm thấy một chút xấu hổ, đối với ngữ khí của Lạc Tân anh cảm thấy như chính mình vừa được thông suốt vậy.
Nhưng anh cũng cảm thấy cần phải giải thích với Lạc Tân một chút, tại sao anh lại thế này?
Trên thực tế, mỗi lần chất độc màu xanh kỳ lạ này phát tán, nó sẽ mang đến những cơn đau dữ dội.
Lần đầu tiên là khiến cho xương tủy có cảm giác lạnh lẽo, sau một vài lần phát tán, nó dần dần trở thành một loại nóng bức không thể chịu được, và từ từ, cơ thể sẽ bị mất cảm giác, giống như bị đông lạnh vậy.
Đến lần phát tán thứ tư, Đường Lăng từ nơi ẩn náu của mình đi đến đây và tìm thấy những con gián.
Khi Đường Lăng không thể di chuyển được nữa, anh đã dùng những con gián để cắn vào những vết đó.
Điều kỳ lạ là sau khi bị con gián này cắn, Đường Lăng cảm thấy lạnh buốt và như vậy xua tan đi cái nóng khó chịu.
Nọc độc màu xanh sẽ mang lại cảm giác co giật, và sau đó sẽ khiến mọi người không thể kiểm soát được nữa.
Mà cũng thật kì lạ, cảm giác co giật này đã khiến cơ thể của Đường Lăng cảm thấy như thoát khỏi cảm giác bị đóng băng.
Do đó, Đường Lăng bắt đầu dùng con gián này để chống lại chất độc màu xanh kỳ lạ.
Tất nhiên, anh ta biết rằng nọc độc của con gián cũng có độc tính rất cao, nhưng ở Thác Tư này Hội đồng sao đã cử đến một đội quân hạng nặng, tiến hành tìm kiếm mỗi ngày.
So với những nguy hiểm mà nọc độc của gián có thể gây ra, thì việc bị đóng băng không thể di chuyển mới chính là chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Lạc Tân lắng nghe hết câu chuyện của Đường Lăng, trên mặt lộ rõ vẻ suy tư, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: " Ngươi như vậy chính là đang dùng nọc độc để giải khát đó, như vậy là gậy ông đập lưng ông đó có biết không?
"Uống rượu độc giải khát sao?" Đường Lăng cười, anh cảm thấy rằng cô gái trước mặt mình có kiến thức rất tốt, thành ngữ cổ xưa như vậy không phải người Trung Quốc nào cũng biết.
Từ sự hiểu biết sâu sắc hơn về tầm quan trọng của kiến thức, Đường Lăng đối với Lạc Tân đã sinh ra một chút cảm tình.
"Ngươi rốt cuộc có đang nghe không?" Lạc Tân tức giận nói.
Điều gì đã xảy ra với chính mình? Mình đang rất bận rộn, trời lại tối rồi, không thể trở lại trại của đội được nữa vậy mà mình vẫn đang cùng một người không quen biết nói chuyện phiếm sao.
Người bình thường quả thực không thể theo kịp suy nghĩ của Đường Lăng.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lạc Tân, Đường Lăng nói:" Ta đang định vượt qua núi Thác Tư, sẽ đến một khu vực an toàn, đến đó rồi thì sẽ tìm cách để chữa trị nó."
"Nếu như vậy, đến đó ta có thể hoàn toàn chữa lành. Ta rất giàu, thực sự rất giàu có đó." Đường Lăng vừa nói chuyện vừa lấy ra một sợi dây chuyền, trên dây có treo một vật, đó là một đồng tiền thật.
Lạc Tân quanh năm đều là tiếp xúc với đoàn lữ hành, làm sao cô lại không biết giá trị của đồng tiền đó được? Mặc dù là một bác sĩ y khoa, thì cô vẫn là một con người bình thường.
Tuy nhiên, tại sao lại cứ phải khoe rằng mình có tiền? Ai lại treo tiền trên cổ như đó là một mặt dây chuyền chứ?
Nghĩ đến đây, Lạc Tân không nhịn được cười ra tiếng.
Đối mặt với nụ cười này, Đường Lăng có chút sững sờ.
Anh cảm thấy được nụ cười của Lạc Tân rất đẹp. Khuôn miệng rất hài hòa, đôi môi mỏng và mềm mịn, cằm lại rất nhỏ.
Ánh mắt cô nheo lại trông rất dịu dàng.
Nụ cười này giống như nụ cười của Khoan Thai vậy.
Do đó, Đường Lăng khi nhìn thấy vậy thì miệng cũng tự động mỉm cười.
Lạc Tân khi nhìn thấy dáng vẻ của Đường Lăng, cô rất ngại ngùng nhịn không được đánh vào vai của anh: "Ngươi nhìn cái gì"
Khuôn mặt nhìn thoáng qua có chút hung dữ nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy có chút ửng đỏ, ngại ngùng.
Tại sao lại đỏ mặt? Đường Lăng cảm thấy rằng tất cả các cô gái đều rất kỳ lạ, nhưng vẫn muốn hỏi tại sao cô ấy lại như vậy?
"Ta cảm thấy ngươi cười rất đẹp nên muốn nhìn." Đường Lăng trả lời rất thành thật.
Nếu Tô Khiếu ở đây, nghe thấy cuộc trò chuyện này, thực sự không biết anh ta sẽ ném cho Đường Lăng ánh nhìn khinh thường đến mức nào.
"Ngươi..." Lạc Tân đột nhiên cảm thấy rằng khuôn mặt của Đường Lăng cũng coi như là có chút nhan sắc đi! Chính là khi cô ngước lên, thấy đôi mắt của Đường Lăng mở to và rất chân thành, dưới ánh sáng của ngọn lửa, có một chút lấp lánh, khiến cho cô cảm thấy rất yên bình.
Anh ta thực sự là nghĩ rằng chính mình đẹp trai sao?
Nghĩ đến đây, Lạc Tân bỗng hoảng hốt, hai tay ôm lấy đầu gối nói với Đường Lăng một câu: "Mặc kệ ngươi."
Đường Lăng ngẩn người, mình đã nói gì sai sao? Nhưng tiếp theo, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, nói với Lạc Tân: "Ngươi có đói không?"
"Hả?"
"Ta nói, ngươi có đói không? Ngươi có muốn ăn gì đó không?"
"...." Lạc Tân thấy rằng mình thực sự không thể theo kịp suy nghĩ của Đường Lăng.
**
Đêm khuya.
Ngọn lửa khiến cho không gian trở nên ấm hơn.
Đường Lăng tựa như cảm thấy rằng mình ngày càng yêu thích Lạc Tân.
Nếu muốn mở một nhà hàng, cô ấy thực sự là một đối tác tuyệt vời.
Anh có một bản năng chính xác, vì vậy anh có thể phán đoán chính xác về độ nóng, sự pha trộn của hương vị và lượng gia vị.
Và Lạc Tân có một sự hiểu biết sâu sắc về những bông hoa và cây cỏ, cô biết dùng những gì để hòa giải, và hương vị chính xác là gì...
Đường Lăng cảm thấy rằng nếu anh tiếp tục cuộc hành trình này với Lạc Tân, đó là một điều hạnh phúc và may mắn.
Bởi vì, nếu anh không muốn đi nữa, hãy dừng lại và mở nhà hàng, nó chắc chắn sẽ rất có lãi.
Lạc Tân hiển nhiên không biết rằng Đường Lăng đang nghĩ đến việc mở nhà hàng của riêng mình.
Nhưng nếu biết, chỉ sợ rằng Lạc Tân sẽ hiểu lầm.
Nếu không hiểu lầm, Đường Lăng thực sự là một người rất giàu có, chỉ sợ rằng Lạc Tân sẽ bị lỗ mất một phần.
Rõ ràng điều này không phải vì cô ấy thích Đường Lăng mới nói thế.
Ngọn lửa lóe lên dưới đáy nồi sắt, và Đường Lăng đang quỳ bên đống lửa, giống như một con lợn rừng đang chờ thức ăn.
Bởi vì, theo sự hướng dẫn của Lạc Tân, anh đã thu thập những hạt giống nhỏ gọi là hạt giống Ngọc Lộ, Lạc Tân nói sau khi ngâm với rễ lá màu xanh, nó sẽ loại bỏ hoàn toàn mùi vị của cỏ dại, và trở thành một loại đồ ăn có hương thơm và có vị giống như gạo của thời kì tiền văn minh.
Gạo ư? Đường Lăng quả thực rất tham lam.
Máu của anh ta có gen Đông Thắng Châu ngoan cường cho nên đối với hạt ngũ cốc này Đường Lăng có chút tham lam. Ngay cả khi anh ở hàng rào hy vọng, rõ ràng Dục cùng với bọn họ không thích dùng ngũ cốc để làm thức ăn chính, nhưng Đường Lăng lại rất thích sử dụng nó.
Sau khi ăn thịt một thời gian dài, Đường Lăng rất háo hức để thử thực phẩm chủ yếu của loại hạt này, huống hồ đây còn là cơm? Hương vị của nó là gì?
Mùi thơm đã được truyền ra ngoài. Trong nồi hạt ngọc bích này, một số thịt khô muối cũng được thêm vào. Số thịt này chính là do Đường Lăng thêm vào.
Tuy nhiên, vì sợ rằng Lạc Tân sẽ có phản ứng đối với con thú hung dữ mạnh mẽ cho nên anh đã làm chín nó.
Ngoài ra, còn có thêm một ít Đóa Đắc quả, một loại trái cây có hương vị tương tự như măng.
Bên cạnh đó, còn có một ít lá cây, Lạc Tân nói rằng nó có một hương thơm độc đáo, khi kết hợp cùng hạt Ngọc Lộ sẽ là một nhân tố chính tạo ra mùi thơm cho món ăn.
"Nói chung, đây là một công thức mà ta phải rất khó khăn mới có thể tìm thấy. Ta đã tham khảo đến loại cơm lam của nền văn minh cổ đại Trung Quốc." Lạc Tân nghiêm túc nói.
Nghĩ đến đây, Đường Lăng nuốt nước bọt.
Thấy Đường Lăng nuốt nước bọt trước ngọn lửa, Lạc Tân nhịn không được bật cười, lặng lẽ nhìn Đường Lăng
Tối nay, vào lúc này cô ấy không thể không tự hỏi - đây chính là tên tiểu tử oai phong trên mặt báo sao? Làm thế nào hắn ta lại trông vụng về và ngu ngốc như vậy được? Quả thực rất giống một con lợn rừng ngốc nghếch.