Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 246: Chi phí nắm bắt quyền lực



Editor: Waveliterature Vietnam

Kiệt Mỗ sẽ không cho phép bất kỳ người đàn ông nào đến gần Lạc Tân.Sự chiếm hữu của anh ấy đối với Lạc Tân là vô cùng mạnh mẽ, và ngay cả Lạc Ly là anh trai của cô ấy nếu quá thân thiết với cô thì cũng khiến anh vô cùng tức giận.

Anh ấy đã coi Lạc Tân là người phụ nữ của mình. Anh ấy thực sự thích Lạc Tân từ đầu. Hơn nữa, nếu anh ấy và Lạc Tân kết hôn suôn sẻ, thì Khăn Lai sẽ đường đường chính chính giành được trại dân du cư.

Ngoài ra, khi gia đình Khăn Lai kết hợp với ba gia đình khác thì họ sẽ cấm những người mới tiến vào doanh trại.

Ít nhất là hoàn toàn cướp được quyền lực của Lạc thị.

Không có cách nào cho việc này. Tất cả mọi người đều ủng hộ gia đình Lạc thị. Họ quá dễ dàng để có được trái tim của mọi người. Ngoài ra, một bác sĩ thảo dược như Lạc Tân cũng sẽ dễ dàng chiếm được trái tim mọi người hơn bởi vì trong thời buổi hiện tại bác sĩ là rất khan hiếm.

Theo quan điểm này, khi có người mới đến cũng đồng nghĩa với việc số người ủng hộ Lạc thị tăng lên. Làm thế nào họ có thể dễ dàng để điều đó xảy ra được?

Cho nên bọn họ mới vội vội vàng vàng đến đây để hỏi Lạc Nghiêm.

Lạc Tân không chỉ mang về một người mới, mà còn là một người đàn ông cho nên Kiệt Mỗ đặc biệt không thể chịu đựng được.

Khi Kiệt Mỗ nói ra chuyện đó, Lạc Nghiêm vô cùng tức giận, nhưng ông không thể dễ dàng thể hiện sự tức giận này được, và ông chỉ có thể giả vờ rằng ông không hề biết chuyện đó.

"Vậy ư? Lạc Tân đã mang về một người lạ? Ta không biết về nó, chuyện đó có nghiêm trọng không?" Lạc Nghiêm ra vẻ rất tùy hứng hỏi Kiệt Mỗ.

"Tộc trưởng, người biết đấy. Hội đồng sao đang tuần tra ở Thác Tư gần như mỗi ngày. Nếu ta chấp nhận cho người ngoài vào trong doanh trại, ta sợ rằng điều đó sẽ làm cho Hội đồng sao tức giận." Kiệt Mỗ tìm được một lí do vô cùng hợp lí.

Lạc Nghiêm trầm ngâm, thay đổi tư thế ngồi và dựa vào ghế của mình. Ông thản nhiên nói: "Vậy thì hãy cho gọi Lạc Tân tới đây để hỏi cho rõ ràng đi? Đúng rồi, nhân tiên đem người mà nó mang về đến đây luôn."

Lạc Nghiêm ra lệnh cho một trung úy thực hiện.

Kiệt Mỗ cúi đầu với một nụ cười vô hình trên khuôn mặt, Lạc Nghiêm cuối cùng cũng đã phải thỏa hiệp.

**

Bộ dạng của Đường Lăng vào thời điểm này rất bình thường so với lúc trước.

Những thứ được gọi là trang điểm nữ tính, xinh đẹp đã bị Lạc Tân loại bỏ, ngoại trừ mái tóc vàng và đôi mắt xanh.

Ngoài ra, theo lời khuyên của Đường Lăng, Lạc Tân đã sử dụng cách chứa đồ trong miệng để giúp Đường Lăng thay đổi khuôn mặt.

Kết quả là, Đường Lăng bây giờ biến thành một người có làn da trắng bệch, đôi mắt xanh vàng, đôi môi đỏ, hai bên miệng hơi phình ra.

Điều này có vẻ như là một sự thay đổi rất lớn. Đường Lăng tin rằng sẽ không có ai nhận ra diện mạo ban đầu của anh.

Trừ khi là người có bản năng giống như anh.

Đối với chuyện này, đến tận bây giờ Đường Lăng vẫn còn một chút bối rối. Trước mặt Long Ít rốt cuộc anh đã thể hiện bộ dạng như nào?

Anh ta đã chọn cách chạy trốn ngay lần đầu tiên, không phải vì anh cảm thấy Long Ít sẽ nhận ra mình, mà là anh cảm thấy rất khó chịu vì sự bất an xuất hiện đến nỗi anh nổi hết cả da gà. 

Không có suy nghĩ nào khác trong đầu anh ngoại trừ ý tưởng chạy trốn.

Có thể nói, sự khởi đầu của cuộc đối đầu giữa anh với Đường Long là do giác quan thứ sáu của anh mang lại.

Trong khi Đường Lăng đang suy nghĩ đến những chuyện này thì Lạc Tân đã đưa Đường Lăng đến phòng hội đồng của Lạc Nghiêm.

Khi Kiệt Mỗ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Lăng, đôi mắt anh ta biểu lộ sự thờ ơ và lãnh đạm.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy anh mắt của anh ta, Lạc Tân lại cố tình đứng gần Đường Lăng và nắm lấy tay anh.

"Lạc Tân." Lạc Nghiêm chú ý đến những cử động nhỏ của Lạc Tân, nhẹ giọng nhắc nhở Lạc Tân một câu.

"Thưa cha, người cho gọi con là có chuyện gì ạ?" Lạc Tân thậm chí không thèm nhìn Kiệt Mỗ, cô trực tiếp giả vờ không biết gì và nhìn Lạc Nghiêm.

Lạc Nghiêm chưa kịp nói thì Kiệt Mỗ đã đứng dậy và nhìn Lạc Tân: "Tộc trưởng không biết rằng ngươi đã mang về một người lạ, nhưng các thành viên của đội tiểu đoàn tuần tra đã nhìn thấy người đó."

"Họ bày tỏ sự không hài lòng và đến báo cáo với ta, vì vậy ta đã đến tìm tộc trưởng để nói chuyện."

Đúng là làm cho người ta tức giận ah, vẻ mặt Lạc Tân trở nên khó chịu, nhưng cô còn chưa kịp để giải thích thì Kiệt Mỗ lại nói tiếp: "Bây giờ thứ chúng ta cần là yên bình."

"Lạc Tân, ngươi so với bất kỳ ai khác đều biết rất rõ rằng mùa thu rất đáng quý. Vào mùa thu, Thác Tư rất đẹp! Nhưng vào mùa thu năm nay, nó không được bình yên. Chúng ta có thể cắm trại ở đây trong một tháng đã là một chuyện vô cùng khó khăn. Đó cũng chính là nhờ Hội đồng sao đã khoan dung rất nhiều."

"Nếu ngươi tùy tiện mang một người lạ vào doanh trại, thì sẽ gây ra rắc rối gì ngươi biết không? Ngươi thân là con gái của tộc trưởng, tại sao lại không hiểu chuyện như vậy?"

"Kiệt Mỗ, doanh trại của Lạc Thị muốn cho ai ở lại đều phải hỏi qua ý kiến của ngươi sao?" Lạc Tân tay hơi run rẩy vì tức giận, nhịn không được cãi lại lời của Kiệt Mỗ.

Câu hỏi này rất tinh tế. Nếu Kiệt Mỗ trả lời có thì chứng tỏ anh ta đang công khai muốn đoạt quyền còn nếu câu trả lời là không, thì anh ta không có quyền hỏi về vấn đề này.

Đôi mắt kiêu ngạo của Kiệt Mỗ ở trên người Đường Lăng một giây, rồi nhìn Đường Lăng chậm rãi nói: "Vị khách xa lạ này, làm ơn hãy cởi mũ trùm đầu của ngươi và tháo mặt nạ ra."

Sau đó, anh nhìn Lạc Tân và thản nhiên nói: "Ta là đội trưởng của đội tuần tra. Trong giai đoạn đặc biệt này, bất kỳ ai đến doanh trại đều phải thông qua sự đồng ý của ta. Đây là vì doanh trại Lạc Thị, ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp."

"Ngươi!" Lạc Tân rất vội vàng, và lúc này Lạc Nghiêm tin rằng mình nên nói điều gì đó.

Sự xuất hiện của Đường Lăng đã được dự đoán rằng sẽ gây ra rất nhiều chuyện rắc rối. Lạc Nghiêm phải đưa ra lựa chọn của mình.

Nhưng vào lúc này, Đường Lăng bất ngờ bỏ cánh tay đang nắm lấy tay mình ra, với một ngữ khí rất thản nhiên và giọng điệu Minh Châu cổ xưa, anh đã từng nghe đồn rằng giới quý tộc ở Thành phố An ninh phương Tây rất thích sử dụng Lan ngữ: "Lạc Tân, ta không thể hiểu được những lời của vị tiên sinh này, giọng điệu của anh ta rất không tự nhiên, mang theo một hơi thở rất khó có thể diễn tả khiến cho người ta khó có thể chịu đựng."

"Cảm giác giống như một con khỉ trên núi đang đeo một chiếc nơ. Thật buồn cười và lố bịch khi học theo nghi thức của giới quý tộc."

"Vị tiên sinh, ta không hề chế nhạo ngươi. Nhưng ta đề nghị rằng nếu ngươi không biết cách sử dụng Lan ngữ thì tốt nhất nên dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Tình yêu dành cho tổ tiên cũng là một đức tính cần được phát huy, mặc dù ta không biết tổ tiên của ngươi là những con lợn nào ở trong rừng."

Khi nói chuyện, Đường Lăng đã cởi mũ trùm đầu, tháo mặt nạ và nhìn Lạc Tân với ánh mắt có chút tức giận: "Lạc Tân, ta đã nói rồi, ta phải đeo mặt nạ, ta không thể ở trong một không gian nhỏ và hít chung một bầu không khí với một số người, nó sẽ khiến ta nghẹt thở mất. Giống như bây giờ, ta đã ngửi thấy mùi lợn kinh tởm rồi".

Sau đó, Đường Lăng nhìn Kiệt Mỗ với vẻ mặt vô cùng hối lỗi. "Xin lỗi, thưa ngài, ta thực sự không nhắm vào ngươi. Nhưng những con lợn thường có mùi....ta rất buồn nôn..."

Tổ tiên lợn? Mùi vị lợn? Mặc dù Lạc Tân đã vô cùng nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác nhưng cô vẫn là không thể nhịn được cười, và ngay cả trên mặt Lạc Nghiêm cũng xuất hiện một nụ cười.

Gia đình Khăn Lai luôn rất tự hào về dòng dõi quý tộc của Nhà nước Quảng Minh. Lạc Tân đã kể cho Đường Lăng về gia tộc của Kiệt Mỗ nhưng khi qua miệng anh ta niềm tự hào của gia đình họ lại biến thành một điều rất nhục nhã. 

Cô không nghĩ rằng Đường Lăng lại nhớ kĩ chuyện này như vậy. Ai có thể nghĩ rằng anh ta mở miệng liền mang một giọng điệu khó bắt chước và khó chịu, trực tiếp chế giễu Kiệt Mỗ.

Khuôn mặt của Kiệt Mỗ trở nên trắng bệch, từ đầu anh ta đã rất khó chịu và sau đó khuôn mặt lại càng tái nhợt hơn.

Người này, người lạ do Lạc Tân mang đến, lại đang chà đạp lên niềm kiêu hãnh của gia đình Khăn Lai.

Nếu ở đây không có ai, anh ta sẽ rút thanh kiếm và cắt tên kia đứt thành hai mảnh.

Nhưng bây giờ, Lạc Nghiêm đang có mặt ở đây, anh không thể làm điều này được.

Tuy rằng Lạc thị đang ngày càng suy yếu nhưng Lạc Nghiêm vẫn là cao thủ của trại dân du cư.

Cố gắng nhẫn nhịn, Kiệt Mỗ nói: "Ta không biết ngươi thuộc tầng lớp quý tộc, nhưng bây giờ trại dân du cư không chấp nhận người ngoài cho nên ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."

Khi nói chuyện, Kiệt Mỗ đi về phía Đường Lăng và muốn kéo anh đi.

Đường Lăng giả vờ rất ghê tởm và khéo léo tránh Kiệt Mỗ. Anh ngạc nhiên nói: "Lạc Tân, không phải cha của cô là chủ nhân ở đây sao? Tộc trưởng của nơi này là ai? Người đàn ông còn chưa hỏi ý kiến của tộc trưởng mà đã quyết định, như vậy nên tính là vượt quyền rồi! "

"Ngươi, ngươi, các ngươi đã thấy chưa? Chẳng lẽ không định phản ứng gì sao? Một số người hoàn toàn phớt lờ tộc trưởng và muốn trực tiếp đưa ta ra ngoài. Ít nhất trong trường hợp này, chẳng lẽ các người cũng đồng ý cho anh ta vượt quyền sao?"

Đường Lăng quả thực rất mạnh miệng so với Kiệt Mỗ quả thực là mạnh hơn rất nhiều. 

Anh không cần hỏi gì cả trực tiếp phán xét rằng Kiệt Mỗ là đang vượt quá quyền hạn của mình.

Trong phòng, còn có hai trưởng nhóm khác và hai người phụ tá đứng xung quanh Lạc Nghiêm.

Người phụ tá đã thể hiện rõ sự tức giận, và hai khuôn mặt của hai vị đội trưởng cũng hiện lên vẻ vô cùng xấu hổ. Trong số đó, có một người nhịn không được ho khan một tiếng và nhắc nhở: "Kiệt Mỗ, chúng ta biết rằng ngươi là trung tâm của doanh trại, nhưng bây giờ hãy lắng nghe ý kiến ​​của tộc trưởng, được không?"

Kiệt Mỗ hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Đường Lăng.

Anh ta thấy rằng Lạc Tân dường như mang về một tên tiểu tử rất khó lường. Lúc này anh ta phải kiên nhẫn và lên kế hoạch.

Tộc trưởng? Người có ý kiến gì không? 

Nhưng không sao! Kiệt Mỗ nắm chặt thanh kiếm ở eo mình. Trong lúc đó anh ta nghĩ rất nhiều chuyện, thậm chí còn đoán liệu Đường Lăng có phải là viện trợ nước ngoài mà Lạc Nghiêm mời tới. Nói tóm lại, anh ta nên bắt đầu hành động càng sớm càng tốt.

Anh ta có phần do dự, kế hoạch của gia tộc anh ta là trong một tháng cắm trại ở đây, tận dụng thời gian tiến hành đoạt hết quyền lực của Lạc thị.

Tuy nhiên, trong thâm tâm anh ta vẫn muốn cưới Lạc Tân trước rồi từ từ hành động.

Nếu tiến hành cướp đoạt quyền trong tháng này, anh ta sẽ phải từ bỏ thứ gì đó mà anh ta không muốn hoặc thậm chí là ước mơ của anh ta.

Bây giờ, nhìn vào sự thân mật của Lạc Tân và tên tiểu tử này thì có lẽ không cần phải sử dụng phương thức nhẹ nhàng nữa rồi.

Cùng lắm là sau khi đoạt quyền, sẽ ép Lạc Tân phải kết hôn với anh.

Cho dù không chiếm hữu được nó, giống như cha anh nói, có những thứ nếu ở trong tay sẽ là tai họa vậy thì chi bằng hãy đưa nó ra để đổi lấy lợi ích cho bản thân.

Nghĩ tới đây, Kiệt Mỗ không còn tức giận nữa.

Lạc Tân đứng trước mặt Lạc Nghiêm và nói cho ông biết tình hình Đường Lăng hiện đang gặp phải cũng như danh tính của anh, đây cũng chính là lý do mà cô phải đưa Đường Lăng tạm thời để ở đây.

Anh ta không có hứng thú để phản bác chuyện này.

Về phần Lạc Nghiêm, quả nhiên mọi thứ đúng như ông dự đoán, sau khi lắng nghe mọi thứ, thật hợp lý khi đồng ý cho Đường Lăng ở lại.

Kiệt Mỗ cũng không thể hiện ra bất kỳ sự phản đối nào. Sau khi Lạc Nghiêm đưa ra quyết định, anh ta liền rời đi.

Sau khi Kiệt Mỗ rời đi, khuôn mặt của Lạc Nghiêm hiện lên một chút nghiêm túc, nhìn về phía Đường Lăng và đôi mắt lại hiện lên một chút phức tạp.

"Lạc Tân, bất luận ra sao thì việc cậu bé đó ở trong phòng của con là không phù hợp. Hãy để Đường Lăng ở với ta."

"Vâng." Lạc Tân đã trả lời, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó hơi lạ, doanh trại không phải là không có phòng thừa phòng, tại sao lại để Đường Lăng ở với cha?

Đường Lăng thật ra không hề phản đối, anh chú ý đến ánh mắt phức tạp của Lạc Nghiêm khi nhìn mình, anh nhạy cảm sợ rằng tộc trưởng sẽ làm điều gì đó với mình.

"Thưa cha, con phải chữa lành cho Đường Lăng..." Lạc Tân nói.

"Không vấn đề gì, ngươi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Cứ như vậy đi." Lạc Nghiêm đơn giản nói một câu, vấn đề này đã hoàn toàn được quyết định.

**

Kiệt Mỗ trở lại khu vực phòng 19.

Có chín ngôi nhà được xếp ngay ngắn, tất cả đều thuộc về gia tộc Khăn Lai.

Trong số đó, phòng hội đồng số 1 lớn nhất là khu vực nghị viện của gia đình Khăn Lai.

Kiệt Mỗ đi thẳng đến phòng hội đồng đầu tiên và sau đó triệu tập tất cả các nhân vật cốt lõi của gia đình Khăn Lai.

"Ta quyết định thỏa hiệp. Ta sẵn sàng hợp tác với Hội đồng sao để giành được trại dân du cư của Lạc thị." Đây là câu đầu tiên Kiệt Mỗ nói.

Đúng vậy, lại là Hội đồng sao.

Móng vuốt của chúng cũng chính là hướng đến trại dân du cư, và trên thực tế, chỉ cần bọn họ cho rằng sự tồn tại có giá trị thì bọn họ nhiều ít đều sẽ có an bài một chút.

Áp dụng phương thức bình thường chính là gây mâu thuẫn nội bộ.

Rõ ràng, lần này Hội đồng sao lại một lần nữa thành công.

Tuy nhiên, bọn họ đối với trại dân du cư là có mưu đồ gì?

Ngay sau đó, lãnh đạo của gia đình Khăn Lai, Sovo đã đưa ra câu trả lời: "Cháu trai yêu quý của ta, ngươi đã thực sự quyết định chưa? Ngươi sẽ không ngần ngại mà rời khỏi Lạc Tân, và cũng sẽ không hối hận khi trở thành người ngoài của Lạc thị chứ? Điều quan trọng nhất là gia đình Lạc thị vẫn có bí mật của địa điểm số 9 và ngươi vẫn là nên biết điều đó không hề có lợi cho người ngoài. "

"Nếu chúng ta tận dụng sức mạnh của Hội đồng sao, những thứ này chắc chắn sẽ được bàn giao."

"Ông ơi, ông cũng từng nói rằng chúng ta không hoàn toàn có lỗi! Ta đã nghĩ thông rồi, ngay cả khi gia đình Khăn Lỗ của chúng ta chiếm được điều này, trong thế giới này chắc chắn cũng sẽ hỗn loạn, chỉ sợ rằng ta không thể giữ nó được. Người xem gia tộc dân Lạc thị có một lực lượng mạnh mẽ như vậy, liệu con cháu của họ sẽ như thế nào? Trong 100 năm qua, cũng chỉ có Lạc Tân là niềm tự hào duy nhất của gia tộc."

"Về bí mật của địa điểm số 9. Ôi, tổ tiên của Lạc thị, người đã thành lập Trại dân du cư đã sớm ra đi rồi, làm sao bây giờ? Có thể vào địa điểm số 9 không? Có lẽ ngay cả bên cạnh rìa cũng không thể đến gần được."

"Chúng ta, hành động đi! Nhân lúc, Lạc Tân đã mang về một tên tiểu tử khồn rõ lai lịch, hãy sử dụng nó như một cái cớ để hành động đi!"

Kiệt Mỗ nghiến răng nói một câu như vậy.

Sovo vô cùng hài lòng, ông nói: "Cháu trai của ta, cuối cùng ngươi cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Ban đầu, ta đã định đưa ra những quyết định này sớm hơn. Ngươi sẽ là người thừa kế của thế hệ thứ ba của gia tộc Khăn Lai, tuy nhiên nếu ngươi không đồng ý ta cũng không thể quyết định được."

"Bởi vì, điều đó có thể khiến ngươi không hài lòng. Mà ta sẽ không cho phép bất kỳ yếu tố nào khiến gia đình ta không hòa hợp. Bằng cách tuân thủ nguyên tắc đoàn kết gia đình, chúng ta mới có thể lớn mạnh như hiện tại cho nên không ai có thể vi phạm điều này."

"Nhưng ông nội, ta có một thỉnh cầu." Kiệt Mỗ nghiêm túc nói: "Bất luận như thế nào đi nữa, Lạc Tân phải là người phụ nữ của ta."

"Cháu trai, sẽ làm như ngươi mong muốn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.