Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 255: Giằng co



Editor: Waveliterature Vietnam

Phá giải toàn bộ di chỉ số chín.

Khó hiểu nhất là hai chữ "phá giải". Làm thế nào để phá giải một di chỉ? Giống như miếu thần ẩn giấu cơ quan gì rất ghê gớm sao?

Lúc vừa bắt đầu Đường Lăng không hiểu, nhưng vỏn vẹn qua một ngày Đường Lăng đã hiểu tại sao lại dùng tới hai chữ phá giải này.

Trong mắt Lạc Tân vẫn còn vươn nước mắt, nhưng cô hít thật sâu dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh giảng giải cho Đường Lăng.

"Chính là như vậy. Lạc thị chúng tôi từng suy đoán, hiện thực hóa nghề nghiệp thần thoại cổ đại, khiến cho một số truyền thuyết trở thành hiện thực."

"Giống như trận pháp, ở Hoa Hạ cổ đại nó thuộc về một loại thủ đoạn kỳ môn độn giáp, là thủ đoạn của một số người có nghề nghiệp đặc biệt mới có thể sử dụng được."

Có điều truyền thuyết thần thoại quá huyền bí, giống như "Rải đậu thành binh" "Cắt giấy thành người", trận pháp cũng không chỉ giống như ứng dụng trong hiện thực, thông qua thị giác làm rối tung rối mù khiến người ta lạc đường, mà là có thể đưa tới mưa gió sấm sét điện cùng với việc sinh ra tác dụng ảo giác."

"Vì thế trong lịch sử lâu dài của nền văn minh trước, truyền thuyết chính là truyền thuyết, không ai tin tưởng bởi vì không ai nhìn thấy có người nào làm được."

"Ý của cô là đến thời đại Tử Nguyệt, một số nghề nghiệp trong truyền thuyết này giống như vu thuật, đạo thuật của phương đông, ma pháp sư, Druid của phương tây vân vân ngược lại đã được hiện thực hóa?" Đường Lăng cố gắng hiểu được lời của Lạc Tân. Mặc dù bây giờ hắn hơi không đành lòng, nhưng tình huống hiện thực cũng đã ép buộc Đường Lăng phải tìm hiểu tất cả những thứ này nhanh một chút.

"Đúng vậy. Chúng tôi đang nghi ngờ người tạo ra hiện tượng của trấn nhỏ này là một vị Ma pháp sư." Lạc Tân mím môi, cố gắng giả vờ kiên cường, nhưng nước mắt vẫn trào ra từ khóe mắt.

Ma pháp sư? Nghe có vẻ vô cùng kỳ lạ, Đường Lăng cố gắng dùng khái niệm của thời đại Tử Nguyệt để hiểu, ngược lại cũng có thể tiếp thu.

Dù sao đi nữa theo sự lớn mạnh của con người, mưa gió sấm sét điện những thứ trời ban đó không phải cũng giống như hô mưa gọi gió của Ma pháp sư sao?

Trong truyền thuyết của phương Tây, Ma pháp sư còn có thể nghiên cứu các loại ký hiệu phép thuật, trận pháp ma văn mà dựa theo cách nói lúc nãy của Lạc Tân thì thứ trận pháp này cũng không phải là lời nói vô căn cứ.

Giống như sắp xếp mạch điện của nền văn minh trước, có phải được hiểu như một loại trận pháp hay không?

Như vậy thân phận chủ nhân của trấn nhỏ này chắc hẳn là một nhà khoa học kỹ thuật?

Đường Lăng còn rất nhiều thứ muốn bàn luận với Lạc Tân, nếu đã là trận pháp tại sao không suy đoán là nghề nghiệp tinh thông trận pháp của phương Đông, lại đoán là Ma pháp sư của phương Tây?

Nhưng lúc này Lạc Tân đã ôm hai đầu gối, đầu chôn giữa hai đầu gối khóc rống lên, mà bên cạnh chính là Lạc Ly đã bị đánh ngất xỉu.

Kẻ địch thật sự rất hèn hạ, trong một ngày bọn họ bị bao vây ở đây, bọn chúng lặp đi lặp lại mười lần chi tiết Lạc Nghiêm bị thẩm vấn, ngay cả Đường Lăng nghe được cũng tức giận hung hăng chứ đừng nói chi đến anh em nhà Lạc thị.

"Ba tôi ông ấy chắc hẳn rất buồn phải không? Dù sao chỉ là người của nơi đóng quân những người lưu lạc, cuối cùng ông ấy cũng không nghĩ tới còn có thủ đoạn như vậy có thể thẩm vấn ra bí mật của con người nhỉ? Nếu như ông ấy biết được, chắc chắn ông ấy bằng lòng...bằng lòng chết cũng sẽ không..." Lạc Tân ngẩng đầu, thở ra một hơi nhìn ánh mặt trời mãi không tắt bên ngoài cửa sổ, nói đứt quãng.

"Thật ra tôi rất hiểu ông ấy. Nếu ông ấy đi rồi, ông ấy mới là người đau khổ nhất chứ? Tôi đọc qua một số lịch sử, một hoàng đế mất nước chết trận còn vinh quang hơn một hoàng đế chạy trốn. Tôi không biết diễn tả như vậy có đúng không, nhưng đây là khí tiết và vinh quang của người Hoa Hạ cổ đại phải không?"

"Ông ấy chỉ là không hiểu những thủ đoạn này, không biết sẽ bị đối xử như vậy. Nhưng mà đây không phải là trách nhiệm của ba cô, người sau khi bị thuốc khống chế không phải là ông ấy, ngược lại..." Đường Lăng đã cố gắng hết sức an ủi Lạc Tân. Hắn vẫn như vậy, vào lúc mấu chốt cũng không biết cách nói chuyện.

Lạc Tân nhìn Đường Lăng mỉm cười, sau đó lau khô nước mắt: "Đương nhiên không phải là trách nhiệm của ba tôi. Tôi vô cùng hiểu ông ấy, tôi chỉ là không kiềm chế được đau khổ! Lạc thị chúng tôi có truyền thừa tộc học, Lạc thị chúng tôi là người Hoa Hạ cổ đại, khẳng định có thế giữ vững mình."

"Chắc chắn ba tôi sẽ không làm lính đào ngũ, cứ như vậy mà vứt bỏ cơ nghiệp của tổ tiên. Ông ấy cũng sẽ không làm một kẻ đào ngũ, phụ lòng những người tin tưởng ông ấy. Lựa chọn của ông ấy là lựa chọn vui vẻ nhất trong lòng ông ấy. Tôi sẽ ủng hộ ông ấy, tôi chỉ tiếc cuối cùng tôi vẫn không ở bên cạnh ông ấy."

"Đường Lăng, tôi sẽ trả thù." Lạc Tân nhìn Đường Lăng, giọng điêu kiên định nói ra một câu như vậy.

"Kẻ thù của cô sẽ chính là Hội nghị Ngôi Sao lớn mạnh." Đường Lăng đứng lên.

"Ngươi đã từng sợ chưa?" Lạc Tân ngẩng đầu, bởi vì từ rất lâu rồi kẻ thù lớn mạnh của Đường Lăng chính là Hội nghị Ngôi Sao.

"Ta không có, sợ cũng không có tác dụng gì." Đường Lăng đi tới trước cửa phòng.

"Vậy tôi cũng không có lý do sợ sệt." Lạc Tân nói như vậy.

"Vậy rất tốt, ta đi ra ngoài làm một ít đồ ăn. Đồ ăn của nền văn minh trước rất ngon chỉ là thiếu năng lượng mà thôi. Mong rằng chúng ta có thể sớm phá giải được mê cục này." Đường Lăng nói xong, trực tiếp ra khỏi phòng.

Ngoài phòng, là một con nhỏ trong trấn không phải là đường chính.

Trên con đường này có một một cửa hàng tự xưng là siêu thị, còn lại đều là nhà dân.

Sau khi vào thôn bọn họ mới phát hiện, trong trấn này ánh mặt trời cứ nhàn nhạt, mãi không thay đổi, thời gian mãi mãi dừng lại ở buổi bình minh.

Cũng không cần lo lắng đám người qua lại trên trấn kia, mặc dù bọn họ nói chuyện, làm việc vẻ mặt chân thực như vậy, nhưng trên thực tế bọn họ đều là ảo ảnh.

Giống như lúc này, Đường Lăng đi xuyên qua một người trước mặt, bóng người kia trực tiếp xuyên qua cơ thể Đường Lăng, nhưng lại không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đường Lăng càng chắc chắn tất cả mọi thứ ở đây đều là hình chiếu, cũng hy vọng bản chất của hình chiếu trên núi không có bất kỳ sự khác biệt nào, chỉ có điều càng cao minh hơn, chỉ là hắn không thể đi tìm nguồn gốc của những hình chiếu này rốt cuộc là ở đâu?

Dựa theo lời giải thích của Lạc Tân, đi qua cái hẻm nhỏ kia, không, hẳn là phá giải trận pháp của cái hẻm nhỏ kia, phạm vi hoạt động của bọn họ có thể cũng chỉ có con đường này, vượt qua con đường này đều sẽ bị công kích.

Đường Lăng có lòng muốn đi thử một chút, hắn muốn biết rốt cuộc sẽ là công kích ra sao? Có nằm trong phạm vi chấp nhận được không? Nhưng mà hắn không muốn kẻ địch bao vây bên ngoài di chỉ nhìn ra một ít đầu mối, vì thế hắn cũng không có hành động gì.

Hắn đi vào cái cửa hàng được gọi là siêu thị nhỏ kia.

Đường Lăng cầm một cái giỏ lớn, nhét lung tung các loại đồ ăn thức uống vào trong, giống như Đường Lăng nói chúng nó có mùi vị tươi ngon, nhưng không thể cung cấp năng lượng gì.

Hết thảy tài nguyên vẫn phải dựa vào hành lý của Đường Lăng và Lạc Ly mang theo.

Cũng may bây giờ Đường Lăng cũng không cần bao nhiêu tài nguyên, năng lượng màu xanh lam quỷ dị trên người đã đủ cho hắn nuốt chửng.

Thực sự là trấn nhỏ thần kỳ, ngay cả đồ ăn cũng bảo tồn tốt như vậy, rốt cuộc khối đá năng lượng kia lớn đến cỡ nào? Được vận dụng ra sao?Chắc hẳn lớn hơn khu An toàn số 17? Nhưng bất kể thế nào hiệu quả năng suất lợi dụng này tuyệt đối cao hơn khu An toàn số 17 nhiều.

Vậy thì cứ dựa vào đồ ăn trong trấn, có thể kiên trì thời gian rất lâu, Đường Lăng tin tưởng mỗi một nhà dân cũng có thể tìm được một thứ gì đó.

Có điều, trước tháng mười hai phải chạy tới cảng Hắc Ám. Thời gian này lại giống như một sợi dây thừng nặng trình trịch trói buộc Đường Lăng.

Bây giờ, đã là cuối tháng chín, thời gian của hắn còn nhiều sao?

Ra khỏi siêu thị nhỏ, Đường Lăng lững thững đi trên đường.

Mà bên tai của hắn lại truyền đến giọng nói khiến người ta chán ghét kia: "Ha, ngươi muốn nghe những người Long quân ngu xuẩn kia bị giày vò thế nào không?"

"Những kẻ trung thành kia dùng tính mạng lót đường cho ngươi, để ngươi trả thù cho Long quân, bọn họ thực sự là thê thảm mà!"

Đường Lăng dừng bước, xoay người, sau đó nhìn về phía cuối ngã tư đường.

Nơi đó, một đội ngũ bộ đội Hội nghị Ngôi Sao vây quanh bọn họ, đứng phía trước đội ngũ bộ đội chính là thiếu niên cưỡi hung thú kia, chắc hẳn hắn ta là thủ lĩnh của bọn họ.

Người này thật sự đáng ghét mà, cứ mãi cầm loa nói liên tục, lẽ nào hắn ta không biết mệt sao?

Nghĩ tới đây, trên mặt Đường Lăng xuất hiện vẻ tươi cười, bỗng nhiên hắn bước nhanh hướng về cuối ngã tư đường, sau đó đứng ở cuối ngã tư đường.

"Ta rất muốn biết ngươi tên gì?" Đường Lăng nhìn thiếu niên kia, hỏi ra một câu như vậy.

"Long Thất. Ngươi nhất định phải nhớ cái tên này, bởi vì cái tên này sẽ là ác mộng trong cuộc sống sau này của ngươi, vận may của ngươi từ sau khi gặp ta sẽ chấm dứt từ đây. Ngươi nghĩ sao hả Đường Lăng?"

"A, Long Thất? Xem ra ngươi cũng chẳng xứng có một cái tên, chỉ là người có một số hiệu mà thôi." Trong mắt Đường Lăng lộ ra vẻ thông cảm.

Vẻ mặt Long Thất nặng nề, cũng không phải hắn ta bị một câu nói đơn giản của Đường Lăng kích thích, mà là Đường Lăng là người như vậy? Hung hăng lại mồm mép?

"Đúng rồi, không phải ngươi muốn kể chuyện của Long quân sao? Cầm loa mệt mỏi quá, ta ngồi ở đây nghe ngươi kể là được rồi, anh chàng con số." Đường Lăng bỏ túi tay trong ra, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp nhìn Long thất.

Anh chàng con số? Lần thứ hai Long thất sửng sốt.

Hắn ta từ trên hung thú nhảy xuống, cũng trực tiếp đi về phía Đường Lăng, hai người cách nhau không tới 1 mét, lại giống như cách một lạch trời.

Bộ đội của Hội Nghị Ngôi sao đã chịu thiệt nhỏ, chỉ cần bước vào di chỉ này, dù cho một bước cũng sẽ phải gánh chịu sấm sét công kích, vì thế Hội nghị Ngôi Sao bị thương mười mấy người, còn có một gã xui xẻo trực tiếp bị sấm sét đánh chết, uy lực của sấm sét này có thể tưởng tượng được.

"Được, nếu ngươi muốn nghe ta kể thì ta sẽ kể cho ngươi nghe." Long Thất cũng ngồi trước mặt Đường Lăng, trong lòng hắn ta cuồn cuộn dâng lên một cảm giác không thoải mái.

Tại sao Đường Lăng trước mắt có một loại khí thế khó hiểu như vậy chứ? Mặc dù hắn hờ hững thong dong như thế, nhưng khiến mình cảm thấy ngột ngạt vô cớ.

Cái cảm giác này, giống như đang mãnh liệt báo cho Long Thất biết, hắn không bằng Đường Lăng!

Long Thất làm sao sẽ chịu phục điều này? Chỉ có khi đối mặt với Long thiếu hắn ta mới có cái cảm giác này, mà ở trong lòng hắn ta Long thiếu chính là một ngọn núi cao không thể vượt qua. Từ trước đến giờ hắn ta chưa từng nghĩ tới mình có thể đuổi kịp Long thiếu.

Mang theo cảm giác khó chịu như vậy, Long Thất bắt đầu kể chuyện của hắn ta.

Dáng vẻ của Đường Lăng rất chăm chú lắng nghe, nhưng từ đầu tới cuối Đường Lăng hoàn toàn không có thay đổi gì.

Điều này khiến cho Long Thất vô cùng thất bại, cứ kể mãi ngay cả hắn ta cũng cảm thấy chẳng thú vị gì, giận dữ trong lòng càng tích càng nhiều, hắn ta cảm thấy mình bị người khác xem thường.

Trên thực tế, căn bản Đường Lăng là không nghe hắn ta nói, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ tới trận pháp mà Lạc Tân nói. Quy luật vị trí của hình vẽ mà những hoa văn phức tạp đã xây dựng nên. 

Hắn cũng đang suy nghĩ, lợi dụng bản năng tinh chuẩn để phục hồi trận pháp, có phải sẽ có ưu thế cực lớn không? Đường Lăng không kịp chờ đợi muốn thử xem nhưng tiền đề là hắn phải có hiểu biết nhất định từ bản chất đối với trận pháp.

Điều này khiến cho Đường Lăng nhớ tới tộc học của Lạc thị, cũng dính đến trận pháp, đáng tiếc bị hắn phân loại làm đồ vật mờ ảo hư vô, trước đến giờ chưa từng xem trọng.

Mãi đến tận khi di chỉ số chín xuất hiện mới khiến cho Đường Lăng bắt đầu nhìn thẳng vào loại năng lực này.

"Đường Lăng, ngươi biết ngươi đang tìm đường chết không?" Hít thở của Long Thất đã bắt đầu trở nên nặng nề, con ngươi hình bầu dục theo sự giận dữ của hắn ta mà trở nên nhỏ hơn một chút, giống như một loại rắn độc lạnh lẽo.

Đường Lăng lại ngẩng đầu, mang theo biểu hiện hơi buồn cười nhìn hắn: "Ngươi kể xong rồi?"

Chính là vẻ mặt như vậy lại phối hợp với giọng điệu như thế khiến cho Long thất có một loại cảm giác nghẹt thở, cổ họng bị chặn lại.

Hắn ta không tự chủ được tiến lên một bước, tiếp cận đến cực hạn của di chỉ số chín, sau đó đưa đầu ra, cả khuôn mặt quay về Đường Lăng, từng chữ từng câu nói: "Tốt nhất đến lúc đó ngươi đừng quỳ xuống xin ta tha mạng, ngươi cho rằng ta cứ chờ đợi đần độn như vậy sao? Ngươi cho rằng ta không nhìn ra nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì sao?"

"Nếu như Hội nghị Ngôi Sao đã biết nơi này, nếu gia tộc Lạc thị không chịu để cho Hội nghị Ngôi Sao ung dung chiếm lĩnh di chỉ số chín, vậy thì Hội nghị Ngôi Sao cũng có thủ đoạn của mình."

"Ngươi chờ xem, người của chúng ta đang nhanh chóng tới đây, ngươi cho rằng ngươi có thể tiêu dao ở trong di chỉ này bao lâu?"

Biểu hiện của Đường Lăng vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào, hắn đứng lên vươn người một cái, cũng tiến lên một bước, cách bình phong rất gần, gần như là đối mặt với Long thất nói: "Ta phải thừa nhận chuyện của ngươi kể rất đặc sắc. Nhưng ngươi cũng phải biết, ngươi mới thật sự là đang tìm đường chết, chuyện của ngươi kể càng đặc sắc, ngươi sẽ chết càng khó coi."

"Ta xin thề, đây là sự thật. Bởi vì tự tay ta sẽ giết ngươi! Còn về lũ chó má ngươi gọi tới kia ta hoàn toàn không quan tâm, nếu như nơi này dễ dàng phá giải như vậy, cũng không chờ lũ chó má của Hội nghị Ngôi Sao các ngươi đến chiếm của hời."

"Chúng ta mỏi mắt mong chờ, lúc ta ra khỏi cái trấn này chính là lúc tự tay ta giết ngươi. Không có nguyên nhân khác, ngoại trừ câu chuyện của ngươi quá êm tai, mặt của ngươi cũng khiến cho ta cảm thấy buồn nôn."

Đường Lăng nói xong những lời này, trực tiếp xoay người, nhấc cái túi hắn để dưới đất lên, suy nghĩ một chút, hắn dừng bước, trực tiếp giơ ngón giữa lên với Long thất, kèm theo đó chính là ánh mắt cực kỳ khinh bỉ của Đường Lăng.

"Tiểu tử thúi, ông đây giết ngươi." Rốt cục Long thất cũng bùng nổ, không nhịn được xông tới phía trước một bước một quyền đánh về phía Đường Lăng.

Nhưng hắn ta đã quên, cái di chỉ này tuyệt đối không thể để hắn dễ dàng bước vào như vậy.

Nương theo bước chân của hắn ta mới vừa bước vào thôn trấn, một ngọn sấm sét to lớn từ trên trời đánh xuống, trực tiếp bổ về phía Long Thất.

"Ầm ầm" một tiếng, cho dù Long thất kịp tránh né, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được, bị một luồng sét đánh trúng.

Đương nhiên, một tia chớp không làm gì được hắn ta, nhưng lại khiến dáng vẻ của hắn ta vô cùng chật vật.

Đương nhiên Đường Lăng phải phối hợp cười nhạo hắn ta, hắn hờ hững nói với Long thất "Sau này, mỗi lần ta thấy nhàm chán sẽ đến đây nghe ngươi kể chuyện, chỉ mong ngươi có thể có sức sống như hôm nay vậy."

Trong mắt Long Thất lóe lên vẻ giận dữ, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Lăng càng đi càng xa, nhưng trong lòng không thể ức chế để lại một câu, mình sẽ bị hắn giết chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.