"Cậu có một giờ để ra ngoài, có đi không?" Cả hai lần nói chuyện đều bị Đường Lăng phớt lờ, ông chủ Hoàng cảm thấy mình rất mất mặt.
Nhưng hắn ta là ông chủ, nếu như muốn Đường Lăng đáp lời, tất nhiên là có các rồi.
"Không đi." Hôm nay là ngày 13 tháng 11, mặc dù cách đầu tháng 12 chỉ còn có 17 ngày, trước thời gian này hắn nhất định phải tìm được người mang số không.
Thế nhưng, tìm kiếm số không cũng không thể vội vã trong ngày một ngày hai được.
Dựa theo suy nghĩ của Đường Lăng, chỉ cần có được tin tức, tối đa chỉ mất một hai ngày sẽ tìm được số không.
Dù sao thì Bến Cảng Hắc Ám cũng lớn như vậy, có địa điểm bán tin tức, nếu như đến đường cùng thì có thể nghĩ đến việc tìm đến chỗ bán tin tức kia, điều kiện tiên quyết là nơi ở của số không không bị hạn chế..
Ví dụ như số không không hề ở nơi này, như vậy thì việc nhận dạng thân phận sẽ bị hạn chế.
Điểm này, nhìn như rất khó giải quyết, nhưng trên thực tế thì có thể đến chợ đen để giải quyết, lấy luật rừng là tiền tài và sức mạnh ở nơi này ra làm căn bản thì không phải chợ đen chính là chỗ thích hợp nhất hay sao? Để bọn hắn đi giải quyết điểm này cũng không quá dễ dàng.
Mà địa điểm bán tin tức, dự định của Đường Lăng vẫn là nằm trên người ông chủ Hoàng.
Dù sao thì bây giờ chỉ mới ở chung được một ngày, thời gian còn lại vẫn đủ để cho hắn cạy được miệng ông chủ Hoàng ra, moi tin tức, không biết vì sao, trong lòng Đường Lăng rất có niềm tin với việc này.
Cảm giác này nhẹ nhõm hơn nhiều so với việc phải ra ngoài dùng tiền mua tin tức.
Vả lại, hiện tại Đường Lăng cũng không lo lắng nhiều cho hai anh em nhà họ Lạc, dù sao thì vẫn có Lạc Tân ở đó, tỉ lệ thiêu thân của họ không cao, mà Lạc Ly lại rất nghe lời Lạc Tân.
Bọn họ cần ít nhất ba đến năm ngày để ổn định nhỉ? Ít nhất vẫn phải chờ khi bọn họ ổn định rồi mới khôi phục lại liên lạc.
Cuối cùng, điểm quan trong nhất chính là, sự hiểu biết của Đường Lăng với Bến Cảng Hắc Ám là có hạn, đi ra ngoài cũng không biết làm gì? Thời gian chỉ có một tiếng, không tìm hiểu được bao nhiêu.
Vào buổi sáng, khi Đường Lăng nói chuyện với ông chủ Hoàng, hắn ta đã tình nguyện cung cấp miễn phí cho Đường Lăng một ít tin tức ở Bến Cảng Hắc Ám.
Vậy thì chờ đến lúc có đủ tin tức thì lại nói tiếp.
Rèn sắt là chuyện rất thú vị, có thể nâng cao được bản thân, Đường Lăng đã trầm mê luôn vào đó, hắn quyết định để cho bản thân mình thư giãn một tí, ít nhất là hắn sẽ rèn sắt trong ba ngày nữa?
Ông chủ Hoàng không biết được suy nghĩ của Đường Lăng, cũng ví dụ như chuyện rèn sắt là một loại hình thư giãn, đoán chừng nếu như biết được tâm lý vặn vẹo của Đường Lăng, hắn ta ngược lại sẽ càng thêm yêu quý cái tên nhóc thích tự ngược này.
"Được rồi, nếu như đã không đi ra ngoài, vậy thì sau khi làm việc xong thì lên lầu ba, tôi chờ cậu." Nói đến đây, ông chủ Hoàng ho khan một tiếng "Dù sao thì thư viện của tôi cũng rất quý giá, ngày đầu tiên tôi phải nói qua một ít quy tắc cho cậu biết, cậu ngu ngốc như thế, chỉ sợ cậu sẽ làm hỏng mất thư viện quý giá của tôi."
Đường Lăng ngẩng đầu nhìn ông chủ Hoàng, tôi ngu ngốc đến vậy à? Hắn có chút nghi ngờ cuộc sống, không phải trước đây ai gặp hắn cũng bảo hắn rất thông minh sao.
Thế nhưng, lúc này ông chủ Hoàng bên cạnh lại lắc đầu, vừa thở dài vừa đi xa.
Tiếng thở dài kia vô cùng phức tạp, đã bao hàm sự bất đắc dĩ, nhẫn nhịn, cứ như là bản thân bị thiệt thòi lớn vậy.
Không hổ danh là ông chủ Hoàng, ngay cả tiếng thở dài thôi cũng có thể chứa nhiều tin tức như vậy.
Khóe miệng Đường Lăng co quắp, vẫn mang theo thái độ hoài nghi nhân sinh, tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp rèn sắt của mình.
Hai mươi mấy phút sau, khối sắt thô thứ năm cuối cùng cũng đã được tinh luyện hoàn tất.
Buông cái búa sắt xuống, cầm thối sắt thô đặt ra sau chân, Đường Lăng ngã người ra sau, trực tiếp nằm trên mặt đất hả miệng thở dốc.
Bây giờ, năm đầu ngón tay của hắn đầu đã không động đậy nổi nữa.
Cũng không phải là hết thể lực, dù sao thì ở nơi này, năng lượng được bổ sung vô cùng đầy đủ. Mà hắn là đang mệt mỏi, một cảm giác mệt mỏi từ sâu bên trong cơ thể lan tràn ra khắp toàn thân, khiến cho hắn không muốn nhúc nhích.
Mệt mỏi này là trên tinh thần, chỉ cần thả lỏng một chút là có thể xoa dịu lại.
Thế nhưng Đường Lăng không quan tâm, khi hắn nhìn thấy năm khối sắt thô đã được tinh luyện thành màu bạc sáng, liền cảm thấy thành tựu cùng một loại cảm giác sung mãn phong phú, sự mệt mỏi của hắn rất nhanh đã tiêu tán hết, biến thành một cảm giác vui vẻ, thỏa mãn.
Lại nằm trên mặt đất thêm ba phút, Đường Lăng mới ngồi dậy, dựa theo yêu cầu của ông chủ Hoàng, mang dụng cụ rèn sắt đặt lại vào chỗ cũ, điều chỉnh ngọn lửa lại ở mức an toàn, sau đó lau dọn một lần.
Thế nhưng, khi hắn thấy hai cái búa nhỏ mà ông chủ Hoàng đã lấy vào buổi sáng, đang được đặt trên bếp rèn, trong lòng không nén nổi tò mò.
Lấy sức mạnh của mình thì không có tư cách dùng đôi búa này? Đường Lăng không phục! Hắn duỗi tay định cầm lấy đôi búa nhỏ kia, định quan sát xem chúng có cái gì không giống với búa bình thường.
Thế nhưng, khi tay hắn chỉ vừa chạm đến cán búa, liền bị nhiệt độc cực nóng của cái búa nhỏ làm cho giật mình, xém chút nhảy dựng lên!
Siêu hợp kim!
Con mắt Đường Lăng lập tức sáng lên, phải biết rằng, hợp kim phổ thông dù có cứng rắn, có tính bền dẻo, thế nhưng hết thảy thuộc tính đều không bằng siêu hợp kim.
Bản thân có thể phát ra được độ nóng như lửa thế kia, không phải siêu hợp kim thì còn là cái gì?
Cho đến tận lúc này, Đường LĂng vẫn chưa được tiếp xúc gần với siêu hợp kim, dưới sự hưng phấn của mình, hắn móc ra một đôi bao tay bằng da thú thật dày dưới kệ rèn sắt, muốn cầm thấy đôi búa nhỏ này.
Có găng tay da thú cách ly, độ nóng cũng không còn bỏng rát như cũ nữa, nhưng lại có một vấn đề mới xuất hiện, đó là, dù hắn dùng lực thế nào cũng không cầm được đôi búa nhỏ này, dù hắn ấm ức đến thế nào, thì đôi búa nhỏ kia vẫn không hề nhúc nhích, ngay cả khiến nó động đậy một chút thôi cũng không thể!
"Quên đi." Đường Lăng đành bất đắc dĩ từ bỏ, ném đôi găng tay bằng da thú đi, ngẩng đầu nhìn về chỗ mặt tường treo đầy dụng cụ.
Nghĩ, những dụng cụ treo trên mặt tường này, liệu mình có thể làm cái nào động đậy không nhỉ? Đây là loại tường quái quỷ gì thế, sao có thể chịu nổi sức nặng của nhiều loại dụng cụ như vậy?
Nghĩ đến, Đường Lăng hiếu kỳ sờ soạng một chút, phía sau mặt tường này là một bức tường bằng kim loại, cảm xúc vô cùng kỳ quái.
Có khi nào mặt tường này cũng làm bằng siêu hợp kim không? Hoặc là thứ có chứa siêu hợp kim? Đường Lăng bị suy nghĩ của bản thân dọa, một giây sau, bỗng nhiên có ý nghĩ muốn cướp hết công cụ và cả mặt tường này của ông chủ Hoàng đi.
Đáng tiếc, căn bản Đường Lăng không có năng lực này! Nhưng không thể nghi ngờ, thông qua những điều này, sự nhận biết của hắn với ông chủ Hoàng lại sâu thêm một tầng, đồng thời lại bắt đầu có một chút tin tưởng.
***
Sân Si lâu, lầu ba.
Không hề tồn tại một gian phòng nào, toàn bộ tầng lầu to lớn đều được thông nhau, chỉ vì một mục đích suy nhất, chính là có thể lưu trữ hoàn chỉnh bảo tàng sách của ông chủ Hoàng.
Ở đây có rất nhiều sách, như những loại ngôn ngữ thư tịch từ thời tiền văn minh, đại thư tịch của thời đại Tử Nguyệt, thiên văn địa lý, không cái gì không có.
Tất nhiên, trong số đó còn có một ít sách do chính ông chủ Hoàng viết, những cuốn sách này đều là vật vô giá của ông chủ Hoàng, sẽ không tùy tiện cho người khác xem.
Ông chủ Hoàng là một người nghiêm túc.
Toàn bộ Sân Si lâu, từ vẻ bày trí bên ngoài cho đến bài trí bên trong, mỗi giờ mỗi phút đều nói rõ điểm này.
Thế nhưng, cái thư viện này không hề có chút nghiêm chỉnh nào, bởi vì quá nhiều sách cho nên không thể nào nghiêm chỉnh cho nổi, có thể mang hết đống sách đặt gọn gàng trên kệ, sau đó chừa ra một không gian nhỏ để đọc sách đã là một chuyện rất khó khăn rồi.
Cho nên, cảm giác đầu tiên khi Đường Lăng bước vào thư viện cá nhân này chính là chật chội, giá sách xếp thành hàng san sát nhau, chỉ chừa lại một khe hở đủ để chen nửa người vào.
Nếu như muốn lấy sách, thì phải chen qua từng hàng từng hàng sách.
Cho dù là ông chủ Hoàng đã đặc biệt chừa ra một không gian để đọc sách, nhưng ba mặt xung quanh cũng là những kệ sách cao đụng nóc nhà, còn có dựng một cái thang gỗ ở đó, để có thể dùng trèo lên lấy sách.
Ngoại trừ cái đó ra, ở nơi đọc sách kia còn có một cái bàn lớn chất đầy sách, có một cái ghế có thể điều chỉnh được.
Ở trước bàn đọc sách được trải một tấm thảm đen, trên đó có mấy cái ghế sofa vỏ sò, cùng một cái bàn thấp.
Mặt khác, ở thư viện này có một cái cửa sổ lớn sát đất, nhìn xuyên qua cái cửa sổ này có thể thấy được biển cả về đêm cùng cây cầu dây cáp đang lung lay qua lại.
Trước cửa sổ có đặt một cái thùng gỗ cực lớn, nửa trên của thùng đựng đầy băng, phân nửa bên dưới lại chứa nhiều loại rượu mà Đường Lăng không biết đến, ở dưới đáy còn có thể trông thấy được một khối Vạn Nguyên Thạch nhỏ.
Đối với cái này, Đường Lăng không có đánh giá gì, việc xa xỉ của ông chủ Hoàng hắn đã tập thành quen rồi, tại cái không gian chật chội thế này mà ông chủ Hoàng vẫn không quên hưởng thụ.
Đường Lăng có thể tưởng tượng được, một người đàn ông, một bân ngâm mình trong nước, một bên bưng chén rượu, vừa đọc sách vừa ngắm biển..
Thật là khiến người ta muốn phỉ nhổ mà.
"Tới rồi?" Lúc này ông chủ Hoàng đang ngồi phía sau bàn đọc sách, vẫn ngậm cái tẩu thuốc như cũ, bộ dáng nhàn nhã.
Đường Lăng rất mệt mỏi, không có tâm tư đi nói giỡn, cho nên nói thẳng "Ông chủ, tôi rất buồn ngủ. Thế nhưng, tôi lại rất thích học tập, ông mau đưa sách cho tôi, tôi tranh thủ thời gian đọc."
"Không vội." Ông chủ Hoàng đứng lên, chậm rãi bước đến sau lưng Đường Lăng, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp chỗ nào đó trên cánh tay hắn.
Đường Lăng lập tức cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy ê ẩm đến mức không thể chịu nổi, không nhịn được "shhh" một tiếng.
"Cậu còn quá yếu, một ít lao động của hôm nay cơ hồ đã quá tải với cậu. Nếu như không phải tôi đem mấy cái thức ăn quý giá đến để chống đỡ cho cậu, thì cậu đã sớm không chịu nổi nữa rồi." Ông chủ Hoàng đánh giá một câu