Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 296: Thu hoạch



Editor: Waveliterature Vietnam

Bến cảng Hắc Ám, tháng 11.

Đã thấp thoáng có chút náo nhiệt.

Bởi vì lễ hội Vạn Hải sắp diễn ra.

Lễ hội Vạn Hải là gì? Điều này có liên quan đến ngày thành lập bến cảng Hắc Ám.

Vào ngày 1 tháng 12 hàng năm, tất cả các tàu lấy được tư cách thám hiểm đều sẽ chọn ngày này để xuất phát.

Mà một tuần trước ngày xuất phát, những tàu này sẽ lấy ra những thu hoạch tốt nhất vào năm ngoái của mình, tụ tập lại cùng một chỗ, tại nơi buôn bán tự do lớn nhất khu boong tàu, bắt đầu một tuần giao dịch long trọng, mà hai ngày cuối cùng của tuần lễ này, chính là đấu giá.

Không cần nghĩ cũng biết, những thứ có thể đưa đi đấu giá, tự nhiên đều là hàng tốt nhất trong những hàng tốt nhất.

Tại sao hàng năm đều làm như vậy? Nguyên nhân thực sự nhiều lắm, chẳng hạn như sửa chữa tàu, bảo trì, hoặc thêm cái gì đó mới vào tàu.

Ví dụ như những người lênh đênh trên biển, ăn bữa nay lo bữa mai, lấy tiền ra hưởng thụ một bữa long trọng trước khi lên đường…

Tóm lại, cứ thế, một tuần trước ngày xuất phát đều tổ chức giao dịch hoành tráng, tuần đó liền được gọi thành lễ hội Vạn Hải.

Đó là ngày lễ lớn nhất của bến cảng Hắc Ám, mọi người đều chuẩn bị rất sớm, trước nửa tháng đã bắt đầu chuẩn bị.

"Kỳ thật, sau khi nền văn minh trước bị hủy diệt, nhất nhiều ngày lễ truyền thừa cũng dần biến mất theo." Đường Long đi bộ trên một con đường thịnh vượng nhất trong khu buôn bán của bến cảng Hắc Ám, cho dù chỉ mặc một bộ đồ ngày thường, còn mang theo mặt nạ, nhưng đôi lông mày anh tuấn được lộ ra, cùng với khí chất bất phàm vẫn thu hút được không ít ánh mắt của thiếu nữ.

Nhưng Đường Long đều phớt lờ đi tất cả những ánh mắt kia, ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chăm chăm vào bên sườn mặt của Bỉ Ngạn.

Hôm nay Bỉ Ngạn mặc một bộ đồ của thiếu nữ ở bến cảng Hắc Ám, bộ quần áo bình thường nhất, áo hơi ôm sát người, quần có chút thụng, lại giống như một cái váy dài nhẹ nhàng.

Dùng mũ có rèm chu sa che khuất cả khuôn mặt, nhưng cô là Bỉ Ngạn, không phải sao?

"Nếu nói vậy, thì lễ hội Vạn Hải này cũng không phải là lễ truyền thống?" Bỉ Ngạn cú chút hững hờ, sau đó lại đến bên một gian hàng bán đồ trang trí bằng vỏ sò.

Cô bước phía trước, vươn tay, nhẹ xoay xoay vật trang trí nhỏ.

Bộ phận cơ quan của vật trang trí kia bị chạm đến, phát ra một tiếng sóng biển êm tai, tiếp đó vỏ sò mở ra, ở bên trong liền xuất hiện một mỹ nhân ngư, biểu cảm sầu thương, lại như có chút ngượng ngùng, ôm lấy hai tay mình, bắt đầu ca hát.

I am sailing

I am sailing

Home again "cross the sea.

I am sailing stormy waters.

To be near you.

To be free.

I am flying…

"Êm tai." Bỉ Ngạn nâng má nhìn món đồ trang trí nhỏ kia, ánh mắt dưới rèm che mặt có chút say mê, khóe một cũng cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Long đi phía sau ra hiệu cho người của mình một chút, lập tức có người tiến lên hỏi "Ông chủ, vật này bao nhiêu tiền."

Ông chủ định trả lời, Bỉ Ngạn đã đứng lên, khẽ lắc đầu "Không cần." Nói xong liền tự mình đi về phía trước, tò mò nhìn những cửa hàng náo nhiệt xung quanh, còn có một số người đang vì lễ hội Vạn Biển mà ra bức bày trí.

"Tại sao lại không mua?" Đường Long đi theo Bỉ Ngạn, hắn ta đã quá quen với sự bất chợt của Bí Ngạn rồi, cho nên cũng không thấy xấu hổ.

"Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?" Bỉ Ngạn không trả lời câu hỏi của Đường Long, ngược lại vòng về câu chuyện trước đó.

"Lễ hội Vạn Hải không phải là lễ hội truyền thống. Trên thế giới này, bây giờ chỉ còn giữ lại hai ngày lễ truyền thống của thời văn minh trước thôi. Một là ngày Tết ở phương Đông, nước Hoa Hạ cổ, ngày còn lại là lễ Giáng Sinh ở Quang Minh." Đối với Bỉ Ngạn, Đường Long vô cùng có sức kiên nhẫn, hắn ta cũng không thèm để ý đến việc Bỉ Ngạn có trả lời câu hỏi của hắn ta hay không, nhưng nếu như là Bỉ Ngạn hỏi, hắn ta nhất định sẽ trả lời.

"A, thì ra là vậy."

"Ừm, chính là vậy. Coi như những ngày lễ truyền thống hầu như đã biến mất hết, nhưng mọi người vẫn sẽ lần một lý do để vui chơi, để cuồng hoan. Cho nên chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều ngày lễ mới, nếu không thì làm sao tiếp tục sinh hoạt được?" Đường Long có chút cảm khái.

Lúc này, bảo tiêu đi theo Đường Long lặng lẽ tiến lên, kề sát vào tai hắn ta nói "Long thiếu, vừa mới nhận được tin tức, đã xác định được chỗ của số không, hiện tại ngài có muốn đi gặp không?"

Đường Long hơi do dự nhìn Bỉ Ngạn, hiếm khi Bỉ Ngạn có hứng dạo chơi, cũng không để ý đến hắn ta một mực theo hầu bên cạnh cô..

"Đi đi, tôi đi dạo một mình cũng được." Bỉ Ngạn nghe được lời nói của tên hộ vệ kia, quay người nhàn nhạt nói với Đường Long.

"Chờ tôi trở lại." Đường Long gỡ mặt nạ xuống, ôn nhu cười với Bỉ Ngạn một tiếng.

Nụ cười này vừa vặn để cho những thiếu nữ chung quanh trông thấy, không khỏi tim đập nhanh hơn, ghen tị nhìn Bỉ Ngạn bên cạnh Đường Long.

Đúng vậy, người thiếu niên này thật đẹp trai, nụ cười lại ấm áp như nắng, nhưng thứ khiến cho người ta thật sự động tâm lại ghen tị chính là thâm tình trong mắt hắn ta, tựa hồ có thể hòa tan được cả núi băng rét lạnh nhất.

Đáng tiếc là, Bỉ Ngạn chỉ nhàn nhạt gật đầu, liền quay người đi về phía khu buôn bán phía trước, chỉ có hai người bảo tiêu đi theo từ xa.

Đường Long có chút lưu luyến nhìn theo Bỉ Ngạn một hồi, lúc này mới quay người đi theo tên bảo tiêu vừa báo cáo tin tức.

Chỉ là khi đi ngược lại gian hàng khi nãy, hắn ta lại trong thấy vỏ sò kia, không khỏi dừng bước, nói với người bên cạnh "Mua."

***

"Chỉ có món đồ chơi mà tốn hết tám đồng Hắc Hải tệ, điên rồi." Hàn Tinh nhìn thoáng qua bóng lưng người thiếu niên đeo mặt nạ, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, giọng nói vừa chua xót vừa hâm mộ.

Thời gian lăn lộn ở bến cảng Hắc Ám này quá khó khăn, cậu ta tới đây chưa đến một tuần, người đã không còn đồng nào, còn đem ngọc bội và kiếm đi cầm mất.

Cũng không biết là khi cha cậu ta biết được điều này, có đánh chết cậu ta không?

Nhưng còn cách nào chứ? Ngày đầu tiên cậu ta đi vào bến cảng Hắc Ám, bất quả chỉ nhìn người phụ nữ bên đường nhiều mấy cái, liền đã gây ra phiền phức lớn.

Nghĩ tới đây, Hàn tinh ảo não nắm tóc.

Uổng cho cậu ta lúc đó còn nghĩ phụ nữ của bến cảng Hắc Ám nhiệt tình, chỉ nhìn mấy lần liền nở nụ cười chào đón.

Tiếp đó, trực tiếp kéo lấy cánh tay của cậu ta.

Vào lúc đó, Hàn Tinh vô cùng đắc ý, thì ra cậu ta đẹp trai như thế, có mị lực như thế sao?

Kết quả, người phụ nữ kia một mực kéo cậu ta vào hàng quán bên cạnh cửa hàng uống hai chén rượu.

Thật ra thì uống hai chén rượu cũng không có vấn đề, Hàn Tinh tự giác rằng,mình cũng không phải người không thể uống được rượu.

Nói không chừng, sau khi uống hai chén, còn có thể biến thành người được ngự tỷ ưu ái, thực hiện mộng tưởng mười tám năm nay của mình, từ một người con trai biến thành đàn ông.

Kết quả, ngay lúc cậu ta định uống vào một chén rượu thì bên tai vang lên một âm thanh, không biết từ nơi nào phát ra "Uống một chén rượu tốn mười Hắc Hải tệ, cậu giàu thật?"

Hàn Tinh giật nảy mình, Hàn Tinh giật nảy mình, lúc vào thành cậu ta đã đi đổi tiền, tiền trên người cậu ta cùng lắm chỉ đổi được năm Hắc Hải tệ, cậu ta đương nhiên biết Hắc Hải tệ đáng giá thế nào rồi.

Cho nên, cậu ta kiềm lòng không được hỏi người phụ nữ nhiệt tình bên cạnh một câu "Một chén rượu giá mười Hắc Hải tệ?"

"Tiểu đệ đệ à, nhìn cậu đắt giá như vậy, không lẽ còn để ý mười Hắc Hải tệ sao?" Trong mắt người phụ nữ lộ ra phong tình vạn chủng, nụ cười bên môi như muốn câu hồn đoạt phách.

Hàn Tinh cố gắng không bỏ, kéo cánh tay của mình từ trong ngực người phụ nữ kia ra, nói "Tôi không có nhiều tiền như vậy, chúng ta có thể đổi chỗ khác không?"

Chính một câu như vậy, người phụ nữ kia nháy mắt trở mặt, tiếp đó có mấy người đàn ông xông tới, thưởng cho Hàn Tinh một trận giáo huấn nhớ đời tại bến cảng Hắc Ám.

Bài học là nếu như bạn đánh không thắng liền sẽ bị đe dọa, cũng sẽ không có ai để ý đến bạn, càng đừng hy vọng dựa vào quy tắc công bằng gì cả.

Năm Hắc Hải tệ trên người cậu ta vì sự không hiểu biết của cậu ta mà rời xa cậu ta.

Thế nhưng, bến cảng Hắc Ám là một nơi, ngay cả ngủ ngoài đường cũng cần phải có tiền.

Vào lúc đó, cậu ta lại nghe một giọng nói trước đó truyền vào tai mình "Đi tìm tiệm cầm đồ, bội kiếm của cậu có thể cầm được một chút tiền, nếu không đủ thì vỏ kiếm cũng có thể, phía trên hình như được khảm bảy viên tinh thể thượng phẩm thì phải?"

Là ai đang chỉ dẫn cậu ta? Hàn Tinh đến giờ cũng không biết.

Bất quá, dưới tình trạng bất đắc dĩ, Hàn Tinh chỉ còn cách làm theo.

Kết quả coi như thuận lợi, sau khi cầm vỏ kiếm, đổi được bảy Hắc Hải tệ.

Lăn lộn mấy ngày, cuối cùng dùng bảy Hắc Hải tệ này giải quyết được nơi an thân, thuận tiện mua được chút tin tức hữu dụng.

Sau đó quyết định dựa vào võ đài để duy trì sinh kế, rồi lại tính tiếp.

Đã tới được bến cảng Hắc Ám, cậu ta nhất định phải bắt được thời cơ mà ông già nhà mình nói tới.

Không ngờ tới chính là, trên lôi đài thiếu niên, cậu ta chiến thắng rất thuận lợi.

Bây giờ cậu ta đã có được ba trận thắng liên tiếp, chỉ cần thắng thêm được bốn trận nữa, vài ngày sau liền có tư cách leo lên lôi đài Hắc Ám chi Quân.

Nói không chừng còn có thể trong thời gian quy định chuộc lại được vỏ kiếm?

Hàn Tinh suy nghĩ đến mức nhếch môi cười, cũng quên đi chuyện thiếu niên khi nãy móc ra tám Hắc Hải tệ mua đồ chơi.

Cậu ta đến đây là muốn tỏa sáng và nắm lấy thời cơ, một lần đột phá, trở thành một chiến sĩ Tử Nguyệt hoàn mỹ.

****

"Ha ha ha, không có, tôi không có cố ý cười anh, Tiểu Đường Đường." Đinh Linh che miệng, bưng khay điểm tâm của hôm nay đến.

"Một bát cháo thịt cua nóng hổi, bánh bao da mỏng dính bóc lên hương thơm gạch cua, còn có hai món rau luộc trộn với sốt, cùng một bình sũa không biết là sữa của con quái quỷ gì.

Bữa sáng ngon lành như thế nhưng Đường Lăng lại không có chút khẩu vị nào, hắn "phẫn nộ trừng" Đinh Linh, lại chọc cho Leng Keng đang lau bàn bên cạnh nhịn không được "phốc phốc" hai tiếng, sau đó cười phá lên.

"Thật xin lỗi, Tiểu Đường Đường, thật xin lỗi, tôi không cố ý cười, ha ha." Leng Keng cười đến khoa trương, nhịn không được lăn một vòng trên ghế vỏ sò.

Không khác gì viên chè trôi nước đang nhấp nhô trong chén nước đường.

Ông chủ Hoàng ho khan hai tiếng, buông tờ báo trong tay xuống, ra vẻ nghiêm túc "Đinh Linh, Leng Keng, hai đứa không được chế giễu Đường Lăng, đây là một chuyện rất không lễ phép."

Hắn ta nói xong lại làm ra vẻ hòa ái nhìn Đường Lăng "Ăn cơm đi, đừng quên hôm nay cậu có một tiếng để ra ngoài, ăn no một chút, a, ha ha ha…"

"Ông chủ, ông cười cái gì thế? Hay là tôi không đi?" Đường Lăng một bụng lửa giận, cười như không cười nhìn ông chủ Hoàng, cắn răng nghiến lợi nói.

"Không, không không, cậu nhất định phải ra ngoài thư giãn tinh thần thể xác một tí." Ông chủ Hoàng lập tức thu hồi nụ cười.

"Không đi." Đường Lăng hung hăng vuốt mặt mình.

Ông chủ Hoàng bỗng nhiên đứng lên, sau đó chạy lên lầu.

Một phút sau, hắn ta ném cho Đường Lăng một cái mặt nạ, lộ ra nụ cười lấy lòng "Đi chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.