“Em thì
có việc gì đâu, cũng giống như bình thường vậy thôi. Anh thì sao?”.
“Anh cũng
chẳng có việc gì, chỉ đi gặp gỡ khách hàng rồi ăn cơm thôi.”
“Có
uống rượu không?”.
“Uống
một chút.”
“Không
uống nhiều đấy chứ hả?”.
“Em
nghe giọng anh thấy anh uống nhiều lắm sao?”.
“Nghe
không ra, nhưng có thể uống nhiều mà em không nghe>
“Anh
ghê gớm vậy sao?”.
“Anh
không biết sao, anh ghê gớm chết đi được.”
“Ồ, ghê
gớm ra làm sao?”.
“...
Ừm...”
“Nói
đi, anh ghê gớm thế nào?”.
“Muốn
nghe thật à? Thế anh muốn em nói dối hay nói thật?”.
“Đương
nhiên là nói thật rồi.”
Cái
đoạn nói chuyện chán ngắt, tẻ nhạt này là của tôi và Lưu Thụy Căn, từ lúc tôi
đến chỗ ở của anh, dọn dẹp sạch sẽ cái chuồng heo đó, quan hệ giữa tôi và
anh... nói là đột ngột tiến xa hình như cũng không chính xác lắm, nhưng quả
thật là đã bước qua một giai đoạn mới.
Trước
đây mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều cảm thấy ngại ngùng, cho dù đã từng nắm tay,
tôi cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nghĩ đến việc đi gặp anh, tự nhiên
nhịp tim vô cớ đập nhanh thêm hai nhịp, có những lúc chỉ một động tác vô tình
của anh cũng làm tôi trở nên căng thẳng.
Bây giờ
những việc này không thể nói là đã hết hoàn toàn, nhưng mà thực sự là cũng đã
bớt được nhiều rồi. Tôi đã không còn giống như trước đây nữa, mỗi lần muốn gọi
điện cho anh đều do dự rồi lại chần chừ, gửi tin nhắn xác định anh không bận
mới dám nhất nút gọi, tôi cũng không giống trước đây nữa, trước mặt anh chẳng
dám nói gì cả, rõ ràng là đói muốn chết nhưng lại nói mình không đói, hoặc là
đã ăn cơm rồi.
Bây giờ
mỗi lúc anh sắp tan tầm, tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại cho anh, hỏi anh buổi
tối có việc gì không, sau đó ra chợ mua một ít thức ăn, rồi sau đó nữa sẽ đến
gõ cửa nhà anh. Khi anh ăn cơm, tôi sẽ vừa gặm táo vừa nhìn anh bằng một ánh
mắt căm hận. Những lúc anh cầm miếng sườn non lên dụ dỗ, tôi sẽ quay mặt đi,
nghiến răng nghiến lợi bảo rằng mình đang giảm béo. Mới đầu, anh nói tôi không
cần làm như vậy, nhưng thấy tôi kiên quyết, anh cũng phải chiều theo tôi: “Thôi
được rồi, em muốn làm thế nào cũng được. Nhưng nếu em muốn giảm béo thật, anh
cũng không ngăn cản em đâu, nhưng mà đừng để bản thân mình xuống sức quá.”
Nghe
anh nói như vậy, tôi lại có chút không an tâm: “Em... đang giảm béo thật mà.”
“Không
phải em đã và đang giảm béo sao?”.
...
Các bạn
học sinh thân mến!
Các bạn
học sinh thân mến! Các bạn học sinh thân mến! Các bạn học sinh thân mến... Ở
đây tôi phải giải thích một chút, mặc dù tôi đã có thực đơn của La Lợi từ lâu,
mặc dù tôi cũng đã hạ quyết tâm giảm béo từ lâu, nhưng trong vòng một tháng trở
lại đây, thành quả của tôi... chỉ có một ki-lô-gam mà thôi!
Thật
đó, không phải tôi không cố gắng, tôi đã rất cố gắng ăn sáng ăn trưa theo yêu
cầu của La Lợi, cũng rất cố gắng kiềm chế cái miệng lại, tôi thề, trong khoảng
thời gian một tháng năm ngày vừa rồi tôi đã không ăn những thực phẩm cấm kị như
kẹo sô-cô-la, khoai tây chiên, bánh kem rồi.
Nhưng
mà mẹ kiếp, bây giờ mỗi ngày tôi đều đi chơi với Lưu Thụy Căn, mặc dù chúng tôi
không đến La Phúc Ký, nhưng mà chúng tôi hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong
quán cà phê, cho dù tôi không ăn bánh trứng, kem, cơm canh sườn hầm bắp, trà
sữa, nhưng mà phải uống một ly cà phê chứ.
Thế là,
vấn đề lại xuất hiện, tôi nên uống loại cà phê có đường và sữa, hay là loại cà
phê có đường không sữa, hay là loại cà phê không đường có sữa đây?
Đừng
nói với tôi cà phê đắng gì gì đấy, cái loại đấy thực sự chẳng phải dành cho
người uống, lâu lâu tôi cũng uống một lần sau khi suy nghĩ bất khuất rằng mình
không vào địa ngục thì ai vào, nhưng mỗi ngày đều uống... mẹ ơi, tôi thà rằng
không giảm béo!
Không
thể vì việc này mà nói tôi không có nghị lực, cũng không phải nói Lưu Thụy Căn
không bằng cà phê đen, mà là... thực sự không thể nào!
Ngồi ở
quán cà phê với Lưu Thụy Căn từ tám giờ đến mười một giờ, về đến nơi ở cũng đã
đến thời gian tắm rửa và đi ngủ, cái gì mà còn tập luyện thêm Yoga, thế thì trừ
phi chẳng cần mặt mũi xấu đẹp ra làm sao. Bây giờ cả người tôi từ trên xuống
dưới, cái thứ đáng được tán thưởng nhất có lẽ chính là làn da trắng nõn nà, nếu
như còn mọc thêm mấy cái mụn, hoặc là mấy nếp nhăn khô khan kia, thế thì có
khác nào là tự phá hủy Vạn Lý Trường Thành.
Được
rồi, được rồi, tôi biết là tôi đang tìm lý do lý trấu, nhưng bây giờ, tôi đã cố
gắng cải tiến rồi. Chúng tôi không còn đến quán cà phê nữa, đương nhiên là tôi
cũng không cần uống cà phê nữa, mặc dù ở chỗ của Lưu Thụy Căn đây vẫn không
tiện lắm, nhưng mà tôi cũng có thể tranh thủ tập Yoga khi anh rửa chén, dọn dẹp
nhà cửa – tôi đã mang tấm đệm tập Yoga đến nhà anh luôn rồi.
“Nếu
như emmuốn luyện tập thật, anh thấy em phải đến mấy phòng tập, để người có
chuyên môn người ta hướng dẫn cho một chút.”
“Không
cần đâu, làm theo trong máy vi tính cũng được mà.”
Anh
tưởng em không hỏi người ta hả? Buổi học ở phòng tập đều bắt đầu lúc sáu giờ
rưỡi, tôi có thể nhân cơ hội đó tuyệt thực, nhưng mà còn việc làm sao mà mua
thức ăn, làm sao mà gặp anh, làm sao để sang nấu cơm cho anh? Tôi thì thầm
trong lòng, nhưng tuyệt đối không nói ra.
“Thực
ra cân nặng này của em đâu có quá đáng, điều quan trọng là thịt của em không
chắc. Em xem chân em xem, nhìn eo em xem... Em trốn cái gì?”.
“Nhột,
anh nói là được rồi, động tay động chân làm gì?”.
“Anh
muốn làm em có được cảm nhận một cách rõ ràng hơn, được rồi được rồi, sờ eo em
em nhột, còn sờ chân em, em nhột cái gì?”.
Tôi lăn
qua lăn lại trên ghế sofa trốn tránh cánh tay của Lưu Thụy Căn, thực ra tôi
cũng chẳng nhột gì cho lắm, nơi mẫn cảm nhất cũng là ở nửa thân trên, cái phần
đùi thì cơ bản là chẳng mẫn cảm chút nào, nhưng tôi mẫn cảm với Lưu Thụy Căn,
tay anh vừa giơ ra, tôi liền không kìm được và muốn trốn tránh, không phải là
bài xích, mà là... không quen có sự tiếp xúc quá thân mật với người khác? Không
quen có tiếp xúc quá thân mật với đàn ông? Tính hay mắc cỡ trời sinh của phụ
nữ?
Tôi
không biết là vì nguyên nhân gì, thực ra tôi muốn tôi và Lưu Thụy Căn có nhiều
sự tiếp xúc hơn, tôi tưởng tượng ra mấy cảnh tượng thường chiếu trên ti vi, ôm
lấy cổ và dựa vào lòng anh, tôi muốn cắn tai anh, thì thầm với anh những lời
yêu thương, tôi muốn tay anh ôm lấy vòng eo của tôi, tôi muốn hơi thở của anh
phả trên má tôi.
Trước
đây khi xem phim, tôi luôn nghi hoặc, nghi hoặc hai người đứng gần nhau như
vậy, thực ra trước đó đã có nhai kẹo cao su, nếu không, chẳng nhẽ chịu nổi hơi
thở của nhau sao?
Không
phải tôi thích bới móc khuyết điểm của người khác, mà là buổi sáng ngủ dậy, bản
thân mình có thể ngửi thấy mùi hôi miệng của mình. Quan hệ giữa tôi và La Lợi,
anh Hai tốt như vậy, đứng sát gần nhau để cảm nhận hơi thở của nhau... Hai
người họ thì tôi không biết, còn tôi chẳng muốn chút nào.
Còn bây
giờ thì tôi đã hiểu rồi, không phải là trước đó họ có ăn kẹo cao su, trước đó
họ không uống nước trà, càng không phải mỗi người đều thanh cao như những bông
hoa lan trong tiểu thuyết kia, mà là, không để ý. Thích một người đến như vậy,
đến cả nước miếng của người ta còn muốn ăn vào, huống gì là một chút hơi thở
đó.
Không
ghét, nhưng mà sẽ căng thẳng. Thế là, cho dù bị va chạm vào phía bên ngoài của
đùi cách một lớp quần legging, tôi cũng cứ lăn qua lăn lại.
“Được
rồi được rồi, không đụng vào em nữa đâu, đừng lăn nữa, em mà lăn nữa là rớt
xuống nền nhà đó.”
Thực ra
bây giờ nửa người của tôi đã ở trên mặt đất rồi, nhưng mà may có sự chỉ huy của
tôi, Lưu Thụy Căn ngày nào cũng lau nhà quét nhà, cho nên cũng không làm bẩn áo
quần của tôi. Tôi thở dốc dựa vào ghế sofa, giơ tay ra chọc vào người anh: “Cho
anh thử này, cho anh thử này!”.
Lưu
Thụy Căn chỉ né vài lần rồi ngồi yên, tôi nghi hoặc hỏi anh: “Anh không thấy
nhột sao?”.
“Xì, ai
mà thèm giống em?”. Giọng điệu quá ư là khinh khi. Các bạn học sinh thân mến,
trí tuệ của tổ tông chúng ta rất vĩ đại, tạo ra những điển cố về thành ngữ rất
thích hợp với thực tế, ví dụ như nói “Không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Lưu
Thụy Căn, ban đầu khi tôi gặp anh, anh đúng là một con búp bê thật thà, hình
như nói chuyện cũng không lanh lợi là mấy. Thế nhưng ở với nhau lâu rồi tôi mới
phát hiện, mẹ kiếp! Đó hoàn toàn là giả vờ, một khi đài phát thanh của đứa bé
này được bật lên thì sẽ nói luôn từng tràng không ngừng nghỉ đó. Cái gì? Bạn
nói một người học ngành tự nhiên tại sao lại nói nhiều hả? Mẹ kiếp! Bạn không
biết những sinh viên học chuyên ngành tự nhiên đều là những nam sinh sống khép
kín sao? Những nam sinh sống khép kín thì hàng ngày làm gì?
Chơi
game, lang thang trên các diễn đàn, những người háo sắc một chút, có quỷ mới
biết họ xem cái gì.
Đương
nhiên, tôi và anh vẫn chưa nói chuyện về các vấn đề háo sắc gì gì đó, nhưng mà
trong cảm giác của tôi, hình như tên này cái gì cũng biết. Tôi và anh nói đến
truyện tranh, anh biết, tôi và anh nói chuyện về tình yêu hôn nhân anh cũng
biết, nói chuyện với anh về tiểu thuyết lãng mạn, thì anh không biết lắm, nhưng
cũng có thể nói mấy câu bình luận.
Cái gì?
Phạm vi nói chuyện của tôi và anh quá hẹp? Mẹ kiếp! Chị cũng là một cô gái sống
khép kín nha! Truyện tranh là sở thích, tình yêu hôn nhân là nghề nghiệp, tiểu
thuyết lãng mạn là lịch sử của trước đây, ngoài những cái này ra thì bắt tôi
nói những cái gì nữa hả? Thời sự ư?!
Khi mới
quen nhau, tên này nhìn chín chắn biết bao, cái phong cách đó, làm tôi bị chấn
động đến nỗi cứ muốn tôn sùng mãi. Còn sau khi quen hơn, thì mới biết mấy cái
đó chỉ để làm hàng thôi. Ví dụ khi anh nói câu này, mắt liếc nhìn tôi, giống
như một bé trai đang rất đắc ý, khi tôi còn chưa kịp phản bác lại, anh lại chậm
rãi cười: “Thực ra anh cũng sợ nhột, nhưng mà anh kìm được.”
Tôi
chịu không nổi liền giơ tay ra đánh anh, anh quay người tránh đi, cười hắc hắc
nói: “Chỉ cần anh kiềm chế một chút, em thọc léc anh vài cái, không thấy anh
cười là em nản ngay.”
Anh
liếc mắt qua tôi, nhìn tôi cười bảo: “Đúng không? Hử?”.
Tôi vẫn
không nói gì, anh nhích lại gần tôi: “Đúng không hả, ngoan nào.”
Tôi
nhào qua một cái, hai tay xách tai anh: “Tại sao anh lại hư hỏng thế hả?”.
Anh mím
môi, giương mắt nhìn tôi, hất cằm lên: “Anh hư hỏng thế đấy, thì đã làm sao
nào?”.
“Chẳng
sao cả, ai bảo em thích anh chứ.”
Rất bất
ngờ, tôi đã nói ra câu nói ấy, khi nói câu này tôi chẳng có cảm giác gì cả,
nhưng mà sau khi nói, tôi thấy tay chân cứ thừa thãi thế nào ấy, mặc dù tôi vẫn
giữ nguyên tư thế cũ, nhưng mà ánh mắt bắt đầu tìm kiếm nơi để trốn đi. Anh
không nói gì, vuốt ve tóc tôi. Tôi cúi đầu, chỉ cảm thấy chẳng có sức lực để
nâng hai cánh tay nữa.
Lần nói
chuyện đó hình như không kéo dài, nhưng sau đó giữa hai chúng tôi vô hình chung
lại càng thân mậtnhau hơn. Cái cảm giác thân mật đó làm tôi phấn chấn đến nỗi
run rẩy, làm cho tôi mỗi ngày đều cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cho đến khi anh đi Bắc
Kinh công tác.
Xã hội
bây giờ, chỉ cần không đi ra nước ngoài, chứ đi đâu cũng đều không mất sức lắm,
nhưng mà hiển nhiên tôi không đi cùng anh được, thế là từ chỗ mỗi ngày đều gặp
nhau chuyển sang mỗi ngày đều gọi điện thoại, thế là, những cuộc nói chuyện
theo kiểu chậm phát triển trí tuệ đó chính là những cuộc gọi đường dài, được
tiến hành để tạo ra những cống hiến to lớn cho ngành bưu chính viễn thông của
Trung Quốc.
“Muốn
nghe những lời nói thật à?”. Tôi nhìn vào đèn chùm ở trên trần nhà, ngại ngùng
quay người đi.