Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 21



Ngôn ngữ của loài người, có ngôn ngữ nào chuyên dùng để chửi người khác không?

Ngày còn nhỏ, khi chơi trò cảnh sát bắt ăn trộm, tôi nghĩ ăn trộm là từ để chửi, lớn lên một chút, tôi nghĩ rằng “vô lại” là từ dùng để chửi người khác, sau đó nữa thì là các từ “thằng khốn”, “đồ hư hỏng”, những từ ngữ để chửi bới người khác tôi biết ngày càng nhiều hơn, mà càng ngày càng biết chửi người khác hơn, mặc dù chưa bao giờ chửi ai, nhưng tôi cũng biết làm thế nào để mắng cho người khác đừng văng tục, làm thế nào để dùng những lời nói nịnh hót để đả kích người khác, làm sao để dùng những từ tốt đẹp để chửi xéo. Nhưng gần đây tôi mới biết, cho dù là những từ ngữ bậy bạ, tùy người nói, mà có thể nghe như những lời nói thân mật.

Ví dụ như cái từ “cô em xấu xa” mà Lưu Thụy Căn nói, rất chi là mượt mà, nghe có vẻ tình cảm tràn trề, làm tôi cứ cười khúc khích suốt.

“Nói mau!”.

“Cứ không nói cho anh đấy, cứ không nói cho anh đấy, cứ không... nói cho anh đấy...”

Câu nói cuối cùng tôi giả giọng nói của Tiểu Long Nhân, Lưu Thụy Căn cười ở đầu dây bên kia: “Em cũng có nhiều bí mật nhỏ dữ ha.”

“Thì thế.”

“Thế em có mấy bí mật?”.

“Không nói cho anh.”

“Đây là hai cái rồi, người bình thường đều có hai cái phải không?”.

“Gì mà hai cái?”.

“Ủa, chẳng lẽ em có bốn cái[1]?”.

[1] Bí mật nhỏ: đồng âm với từ “núi đôi” của các nàng.

Đi với câu nói này là tiếng cười xấu xa của anh, tôi ngơ ngác, ngay lập tức tỉnh ngộ ra, lúc đó, tôi không biết trả lời thế nào... Không không không không không, nếu như đây là trên mạng, trên diễn đàn, tôi đã có thể chống chế ngay – chị đây có một trăm cái, mày có muốn đến xem không?

Nhưng mà bây giờ, tôi phải nói thế nào đây tôi phải nói thế nào đây nói thế nào đây tôi, mẹ kiếp, tôi phải nói thế nào đây trời!

Môi tôi sau khi mấp máy mấy lần, tôi nói với một giọng điệu mà tôi không thể nào tưởng tượng ra được là mình nói: “Thôi, không đùa với anh nữa đâu.”

Có ông trời làm chứng, thật sự tôi không cố ý, tôi thật sự cũng không thể nào ngờ được rằng tôi lại có tài năng này, tóm lại, sau khi tôi nói ra câu này, cả người tôi cũng nổi đầy da gà, thế là, tôi tắt điện thoại trong vô thức, xong xuôi cuộn tròn mình trong chăn.

Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!

Mất điểm, chị đúng là bị mất điểm quá rồi!

Tôi đánh bùm bụp vào cái gối, nhìn xuống ga giường có mấy con gấu nhỏ, ước gì lúc nãy bóp chết mình luôn đi. Làm sao mà tôi có thể nói kiểu đó được chứ? Nũng nịu? Cũng được thôi, tôi đang nũng nịu, tôi nũng nịu với Lưu Thụy Căn cũng không có gì to tát cả, nhưng mà...

Theo lý thuyết, tôi biết bản thân mình nói gì cũng đều bình thường, là điều nên nói, nhưng trên phương diện tình cảm, hình như tôi cảm thấy không ấp nhận được. La Lợi nói tôi hiền lành ít nói như khúc gỗ, anh Hai nói tôi giấu mình kĩ quá, thực ra tôi cũng không hiểu lắm những lời đánh giá của hai người về tôi, tôi cũng không biết dì Vương, chị Vu là hai người tương đối quen thuộc với tôi hơn nghĩ về tôi như thế nào. Nhưng tôi biết rằng, tôi thường không bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài.

Tôi thích khoai tây chiên, thích bánh kem, thích bánh bao La Phúc Ký, những điều này tôi không kiêng kị để cho người khác biết. Nhưng mà sự rung động của tôi, sự đau khổ của tôi, sự đau lòng của tôi, tôi lại chỉ muốn để một mình tôi tiêu hóa mà thôi. Tôi hoàn toàn không ngờ rằng mình lại thích Lưu Thụy Căn, thế là, khi tôi còn chưa kịp làm gì để phản ứng thì đã bị rớt vào trong đó rồi. Thích anh như thế, trước mặt anh tôi luôn cẩn thận đề phòng, sau đó cho dù là đã tự nhiên hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn ít khi nói với anh những câu nói thân mật, cũng ít thể hiện những cử chỉ thân thương, mặc dù là tôi rất muốn, nhưng mà, tôi mở miệng không ra, làm cũng không được.

Tôi không quen, hơn nữa, tôi có chút sợ hãi.

Không, là rất sợ hãi.

Mãi cho đến tận bây giờ, Lưu Thụy Căn vẫn chưa từng nói thích tôi. Mặc dù anh mỗi ngày đều gặp tôi, đều nói chuyện với tôi, mặc dù anh phụ trách toàn bộ chi phí mỗi lần hẹn hò, mặc dù anh đã từng gọi tôi một cách rất thân mật, nhưng mà, anh chưa từng nói tiếng thích tôi.

Có người nói, con trai thường ít nói. Muốn xem chàng trai đó có thật lòng với bạn hay không, không phải nghe anh ta nói cái gì, mà là nhìn xem anh ta làm gì. Cũng có người nói, chàng trai tình nguyện tiêu tiền vì bạn chưa chắc đã yêu bạn, nhưng mà chàng trai không muốn tiêu tiền vì bạn chưa chắc là không yêu bạn. Còn có người nói rằng, một chàng trai thật lòng với bạn như thế nào, cứ xem anh ta dành bao nhiêu thời gian cho bạn.

Nếu như theo những tiêu chuẩn này, Lưu Thụy Căn rất thích tôi, Lưu Thụy Căn thật lòng với tôi. Nhưng mà, anh ấy rốt cuộc thật lòng với tôi, hay là thật lòng với đối tượng kết hôn của anh ấy? Nếu như không phải tôi, mà là một cô gái chăm chỉ và tích cực, không trèo cao, anh ấy cũng sẽ làm như thế không?

Tôi biết bản thân mình suy nghĩ như thế rất tẻ nhạt, tôi cũng biết vào lúc này đây yêu cầu nhiều hơn nữa là tự chuốc lấy đau khổ cho mình, nhưng, một vài suy nghĩ cứ tự động nhảy xổ ra. Tôi không biết anh thật lòng với tôi bao nhiêu, thế nên, tôi luôn không dám quá sỗ sàng trước mặt anh, luôn sợ rằng mỗi một cử chỉ của tôi có thể làm cho anh không vui. Tôi biết làm một người bạn gái phải tỏ ra nũng nu trước người mà mình thích, nhưng mà, anh ấy có thích tôi làm nũng hay không đây?

Đúng thế đúng thế đúng thế đúng thế! Những cuộc nói chuyện chán ngắt chúng tôi cũng đã nói rồi, nũng nịu có là cái gì? Nhưng mà, trên lý thuyết tôi có suy nghĩ thông suốt như thế nào đi chăng nữa, trong lòng, cứ có chút gì không yên. Tôi đang cảm thấy không yên, thì điện thoại rung lên, mở ra, là tin nhắn của anh: “Đừng giận chứ, ngoan.”

Tôi hăm hở chui ra khỏi chăn, trả lời: “Giận cái gì?”.

Anh trả lời lại ngay: “Thế thì tốt, trễ rồi, em nghỉ sớm đi.”

Tôi có chút thất vọng, thở dài, rồi trả lời tin nhắn: “Dạ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, mơ những giấc mơ đẹp.”

Tôi nhìn hai câu này đến ngơ ngẩn, tôi không muốn kết thúc cuộc trò chuyện như thế này, nhưng mà, chẳng biết phải trả lời như thế nào nữa. Tôi hơi hối hận, lúc nãy đáng lẽ không nên ngắt điện thoại như thế, lúc nãy gửi tin nhắn không nên nói nũng nịu như thế, nhưng mà bây giờ, hiển nhiên là không thể nào dùng biện pháp gì để khắc phục hậu quả được nữa.

Liệu anh có nghĩ mình làm gì sai? Liệu có nghĩ mình nhỏ nhen? Liệu có nghĩ mình chẳng có gì hay ho? Liệu có nghĩ mình ít nói như khúc gỗ?

Cứ suy nghĩ như vậy, tôi có chút đau lòng, quanh mắt nóng bừng lên. Tôi với tay tắt đèn, trong bóng tối từ từ lấy lại bình tĩnh. Nhiều năm như vậy rồi, tôi đã khóc vì mọi người trong thế giới thứ hai, đã từng khóc vì bố mẹ mình, mà đây là lần đầu tiên, tôi đau lòng vì một người con trai như vậy, nhưng mà rõ ràng, anh ấy có làm gì đâu.

Người yêu trước là người thua trước, tôi thua một trận tơi tả trước mặt Lưu Thụy Căn, mà điều bi ai là, tôi không để ý đến điều đó.

Vào lúc này đây, cuối cùng tôi cũng đã biết rằng, tại sao con gái bị con trai làm tổn thương hết lần này đến lần khác, lại vẫn có thể tha thứ hết lần này đến lần nọ. Không phải là không có lòng tự trọng, không phải là không biết anh ta không tốt, không phải là không biết về số phận trong tương lai, chỉ là, bởi vì quá thích.

Thích đến nỗi chẳng cần để ý gì cả, thích đến nỗi quên luôn cả lý do, thích đến nỗi nằm ngửa trên mặt đất, lộ ra cái nơi mềm mại nhất, cho dù người ta cầm dao, đâm xuống dưới này, cũng sẽ nhìn họ với ánh mắt kính cẩn nhất như một con chó con vậy.

Đây là bị điên ư? Đây là tình yêu say đắm ư? Tôi đã say đắm lắm rồi, còn Lưu Thụy Căn thì sao?

Có lẽ, anh mãi mãi sẽ không thích tôi như tôi thích anh.

Đêm nay, tôi ôm nỗi đau khổ trong lòng, lăn qua lăn lại chẳng ngủ được, cuối cùng bò dậy vẽ mấy con ỉn con, vẽ cho đến hai ba giờ sáng mới quay về giường. Tôi ngủ chập chờn không sâu, nhưng ngày thứ hai, tôi vẫn giống như mọi ngày. Buổi tối ngày hôm đó, Lưu Thụy Căn lại gọi điện cho tôi, tôi vứt hết mọi dự đoán, mọi lo lắng qua một bên, tiếp tục tìm niềm vui ngây ngô trong những cuộc nói chuyện thiếu chất dinh dưỡng với anh.

Chờ đợi cả một ngày, chỉ vì một cuộc điện thoại về đêm, thời gian trôi qua rất nhanh lại vừa rất chậm, chính vào hai ngày trước khi Lưu Thụy Căn về, tôi lại nhận được điện thoại của Đặng Linh Linh: “Phiêu Phiêu, có thời gian không?”.

Bây giờ Đặng Linh Linh không gọi tôi là chị Hoàng nữa, mặc dù chúng tôi chưa hỏi ngày tháng năm sinh của nhau, nhưng bắt đầu ngầm gọi tên của nhau.

“Sao thế, người đẹp?”.

“Chị này, cứ hay trêu em.”

Tôi cười ha hả, Đặng Linh Linh nói: “Còn cười à, em bị chị hại sắp chết rồi đây này.”

“Ê ê ê, không được nói năng linh tinh nha, gần đây hai chị em mình có gặp nhau đâu.”

Đặng Linh Linh ngồi thở dài ở đó, tôi thấy hình như không phải cô ấy đang đùa, thu lại nụ cười: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

“Thực ra cũng không thể trách chị, thì cái chàng Thường Hữu đó đó.”

Cái tên này tự nhiên xuất hiện ra ở đây, tôi còn ngớ hết cả người, nhưng ngay lập tức tỉnh ngộ ra: “Ha ha, lại thêm một kẻ nhiệt tình theo đuổi nữa hả? Việc tốt mà, cái chàng Tiểu Thường này không đến nỗi khiếm nhã lắm đâu, cho dù em có thích anh ta hay không, cứ hưởng thụ bị theo đuổi cũng đâu có sao, cứ cho là lấy tài liệu cho em viết bài. Hơn nữa, em cứ qua lại với cậu ấy đi, biết đâu lại có thể tìm được cảm giác thì sao?”.

“Lại còn cảm giác ư, em suýt nữa đã tìm sợi dây thừng thắt cổ rồi đó, ôi, nói qua điện thoại không nói hết đâu, để em đi tìm chị, không không, chúng ta tìm một nơi nào đó gặp nhau đi.”

Giọng điệu của Đặng Linh Linh có cảm giác nghe như bị rắn cắn ấy, tôi không kìm được cảm thấy vui mừng. Lưu Thụy Căn đến Bắc Kinh học bồi dưỡng, nơi học cách nơi anh ở cũng phải cả đoạn đường, nhiều khi phải đi ăn cơm với đồng nghiệp, với khách hàng, sau khi về còn phải tắm tắm rửa rửa, lúc nào cũng phải sau mười giờ mới gọi điện cho tôi, không hề ảnh hưởng đến việc sau khi tan sở đi ăn cơm nói chuyện với Đặng Linh Linh.

Mấy ngày gần đây, việc giảm béo của tôi chẳng thấy thành quả là bao nhiêu, nhưng mà trình độ chăm sóc bản thân mình được nâng cao lên trông thấy, Đặng Linh Linh vừa nhìn thấy tôi, rõ ràng rất ngạc nhiên: “Phiêu Phiêu, chị càng ngày càng đẹp ra đó nha.”

“Ờ, em quan sát rất chính xác.”

Đặng Linh Linh cười khanh khách, sau đó liền thở dài: “Tại sao không có một người đàn ông như chị vậy nhỉ?”.

“Cái gì, lại muốn kết đôi với chị à?”.

“Quốc gia chúng ta phải cho phép người đồng tính kết hôn chứ nhỉ, em rất mong như thế.”

Tôi cười ha ha, không trả lời, nếu như là trước đây, tôi cũng chẳng bài xích làm gì. Đặng Linh Linh sống thật thà, tiền đồ mở rộng, có nhà cửa, lại tài ba, mặc dù nói đồng tính sẽ không có “dưa chuột”, nhưng mà mẹ kiếp, nghiên cứu khoa học không phải đã chứng minh rồi đó sao, dưa chuột của đàn ông bây giờ chẳng được trọng dụng phổ biến nữa, hơn nữa hiện nay các công cụ và thiết bị cũng rất phát triển, mặc dù chưa có diễn tập thực tế, nhưng trong tưởng tượng của tôi, hai chúng tôi chắc cũng rất hòa hợp.

Thử nghĩ mà xem, hai cô gái sống khép kín ở với nhau, cô ấy làm việc còn tôi nấu cơm, cô ấy đánh máy còn tôi thì vẽ tranh, không có bạo lực, không có xung đột, không thiếu những đề tài nói chuyện. Chúng tôi có thể cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau đi mua băng vệ sinh, tôi giảm béo thêm chút nữa, một cái áo hai người có thể mặc chung, còn có thể dùng chung một bộ mỹ phẩm, cho dù là về phương diện tình cảm hay phương diện kinh tế đều tốt hơn nhiều so với ở chung cùng đàn ông.

Nhưng mà bây giờ tôi đã có Lưu Thụy Căn, mặc dù chỉ là nói đùa, tôi cũng không thể hùa theo cô ấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.