Sau khi
Trương Tường nói ra như thế, trong lòng tôi giống như có hàng vạn con ngựa cỏ
đang phi trên bãi sa mạc, làm cuộn lên từng làn bụi che hết cả đất trời, hàng
ngàn hạt bụi sau khi bay múa điên cuồng trên không trung, hợp lại thành hai chữ
to đùng sáng lấp lánh: “Ngốc nghếch!”.
Đúng
vậy, lương cơ bản của chị đây không vượt quá hai ngàn năm trăm; đúng vậy, cho
đến thời điểm hiện tại, chị đây ngoài việc có một tháng thành công khi hướng
dẫn lung tung cho người mang số hiệu 172 đến cho một nữ người mẫu nổi tiếng rồi
được sáu ngàn hoa hồng ra thì không có lúc nào kiếm được số tiền như thế nữa;
đúng thế, cái điều mà hiện nay chị đây vô cùng khát vọng là có được thêm một
lần huy hoàng như thế nữa; đúng vậy, sáu ngàn thực ra cũng có thể được xem là
không ít rồi...
Nhưng
mà vào những giây phút này đây, tôi vẫn không cách nào che đậy được nỗi khinh
bỉ ở trong lòng, mẹ kiếp cái sáu ngàn, làm ở Quảng Châu mà kiếm được sáu ngàn
là cái thá gì, người ta kiếm được sáu vạn đầy rẫy ra đấy, anh lấy cái sáu ngàn
ra khoe khoang với mấy người không biết gì về tình hình xã hội hả?
Được
rồi, những cô thiếu nữ bình thường nói không chừng cũng bị anh lòe bịp thật,
nhưng mà người ngồi đối điện với anh đấy, có thể kiếm được số tiền ấy một cách
nhẹ nhàng thư thả đó! Được rồi, điều này thực sự là anh không được biết trước,
nhưng cho dù là không biết trước đi chăng nữa, cũng không cần phải vừa mới gặp
mặt đã vội vàng khoe khoang như thế chứ!
Đặng
Linh Linh đúng là người hiền hậu, trong lòng mặc dù tràn ngập cảm giác khinh bỉ
nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là ngữ khí có chút ngập ngừng, Trương Tường
kể ra cũng không ngốc hết cỡ, lập tức nói, “Bình thường, cũng chỉ là bình
thường.”
Đặng
Linh Linh gật gật đầu, Trương Tường hình như cảm thấy rất bất mãn vì cái sáu
ngàn của mình lại không làm cho hai chúng tôi ngạc nhiên, lại nói tiếp: “Nhưng
mà công ty bao ăn ở cho tôi mà, sáu ngàn là lương cơ bản của tôi.”
Bụp bụp
bụp!
Tôi
được rằng cái mặt nạ trên mặt mình đều vỡ tan tành, ho lên một tiếng, vội vàng
giơ tay vẫy người phục vụ: “Chúng ta chọn món đi, món bánh trứng của nhà hàng
này rất ngon, bánh sủi cảo nhân tôm cũng ngon, tôi đã ăn cơm rồi, chỉ ăn chút
bánh sủi cảo tôm là được rồi, Linh Linh, em muốn ăn cái gì?”.
Tôi có
thể cảm thấy được Trương Tường cực kỳ vừa lòng đối với Đặng Linh Linh, cho nên
cũng không sợ phải móc hầu bao ra, hơn nữa tôi cần phải bồi thường sự mất mát
tinh thần do cái sáu ngàn kia! Đặng Linh Linh có chút do dự, vì tôi hỏi tới tấp
mới trả lời: “Vậy thì cho tôi một phần bò bít tết sốt tiêu đen đi.”
Sau khi
chọn thức ăn, bánh trứng đã được bưng lên, tôi ăn một cái, sau đó liền kiếm cớ
rút lui. Vừa mới ra khỏi nhà hàng, tôi bỗng cảm thấy run cầm cập, ngày hôm kia
mới mưa, nhiệt độ lạnh sớm hơn mọi năm, điều làm tôi căm hận chính là, trong ba
tháng tiếp theo, thời tiết chỉ sẽ là càng ngày càng lạnh hơn mà thôi!
Tôi thở
ra một cái, một làn hơi trắng bay ra, mẹ kiếp, chị đây mặc dù thuộc tạng người
hơi béo một tí, nhưng mà chị đây cũng sợ lạnh lắm!
Tôi
cuộn chặt cái áo trên người lại, trong lúc tôi đang suy nghĩ rốt cuộc nên ăn
uống một cách khỏe mạnh một chút như mì sợi, hay là thoải mái ăn KFC một lần
thì điện thoại đổ chuông, tôi móc điện thoại ra, không khỏi sững sờ, trên màn
hình điện thoại sáng rực là ba chữ: Lưu Thụy Căn!
Mẹ
kiếp, hắn ta lại gọi điện thoại vào đúng lúc này.
Có chút
do dự, nhưng mà tôi cũng bắt máy: “Xin chào!”.
“Xin
chào, là La Lợi phải không?”.
“Đúng
rồi”.
Mặc dù
đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng câu trả lời của tôi vẫn có chút sống sượng, cũng
may người ta hình như còn căng thẳng hơn cả tôi, anh im lặng một lúc mới nói: “Cái
đó... tôi là Lưu Thụy Căn.”
“Ờ.”
“Em có
rảnh không?”.
“Bây
giờ?”.
“À, a
là quá đường đột, nhưng, nhưng... cái đó, ừm, đúng là bây giờ, có điều không có
thời gian cũng chẳng sao cả, anh, anh...”
Có lẽ
là giọng điệu của tôi quá sức kinh ngạc, anh ta nhất thời hoảng lên, nói năng
lộn xộn một lúc lâu, tôi bỗng cảm thấy có chút không nỡ. Sau này tôi hồi tưởng
lại khoảng thời gian này, đã từng chửi mình hàng ngàn lần, mẹ kiếp phụ nữ cứ
hay mềm lòng!
“Không
sao đâu, bây giờ em đang có thời gian mà.”
“À,
đang có thời gian hả? Đang có thời gian thì tốt rồi, thế, thế chúng ta cùng
nhau đi ăn cơm đi?”.
“Được
thôi, ăn ở chỗ nào đây?”. Anh nói một quán ăn ở gần đây, tôi đồng ý, sau khi
tắt điện thoại tôi liền hối hận. Tất cả mọi người quen biết với Hoàng Phiêu
Phiêu tôi đây, đều biết rằng, con người tôi đây có tính hay huyên thuyên, tham
ăn, có việc gì cần tôi giúp đỡ, cứ lấy thức ăn ra dụ, đại đa số đều có thể đạt
được mục đích.
Lương
của tôi không cao, con người ta ai cũng có tính keo kiệt, việc vui vẻ nhất đó
chính là ăn cơm không phải trả tiền, đây cũng là một trong những nguyên nhân
tại sao mỗi ngày tôi đều đi xem mắt với người khác mà không hề có lấy một tiếng
oán thán, ngoài công việc ra còn có thể kiếm chác được mấy món quà vặt, tại sao
không vui vẻ mà làm cơ chứ?
Năm nay
những bữa cơm cũng không phải đắt lắm, phần nhiều đều không vượt quá một trăm
tệ, trong lòng tôi không mang nhiều cảm giác tội lỗi lắm, người ta chắc cũng
không vì một chút tiền này mà đuổi theo giết tôi. Cho nên tất cả mọi trường hợp
có thể ăn là tôi ăn ngay, có thể uống là tôi uống ngay, có thể lợi dụng là tôi
lợi dụng ngay.
Tôi
biết tính khí của mình làm người khác không vui, so với cái sự cao quý, nho
nhã, đẹp kiểu thông minh, dịu dàng thì đúng là như Bắc cực với Nam cực, nhưng
mà cả cuộc đời này tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ lấy ai cả, cũng chưa từng nghĩ sẽ
lấy lòng người đàn ông nào hết. Về những ánh mắt của người đời, ha ha ha, Hoàng
Phiêu Phiêu tôi là một người phàm tục, ăn đủ loại ngũ cốc rồi sau đó đại tiểu
tiện, dành dụm lương của hai mươi năm đi làm mới đủ mua một căn hộ, cho nên
thích lợi dụng, hay bắt nạt người yếu, nhưng lại sợ kẻ mạnh, chẳng lẽ như thế
lại không xứng đáng có được một trái tim như bông sen trắng tinh khiết sao?
Cái gì,
tôi mà không có tố chất á?
Hơ,
những lời này không được nói lung tung đâu đấy!
Tôi,
thứ nhất không khạc nhổ bừa bãi, thứ hai không vứt rác lung tung, đi xe buýt
luôn nhường chỗ cho phụ nữ mang thai và người già, tìm người khác nhờ giúp đỡ
đều biết thưa gửi, ngồi xe taxi đến nơi cần đến nhất định phải nói tiếng cảm
ơn, tôi nói như vậy không phải là để tự khen tôi có tố chất quá đỗi, mà là nói
tôi và bạn, và anh ấy, và một người A người B người C nào đó đi trên đường
không có sự khác biệt nào về bản chất.
Tôi là
một người bình thường, là một người A người B người C người D nào đó mà đạo đức
không được cao thượng cho lắm, bản tính cũng không mấy thuần khiết cho lắm.
Lại nói
xa chủ đề nữa rồi, tôi chỉ có điểm này là không tốt mà thôi, trước mặt người
khác tôi thường không nói nhiều, làm cho người khác cảm thấy tôi khù khờ, thực
ra sau cái khuôn mặt trung hậu, thành thật, ngơ ngác như cái bánh đúc của tôi
thực sự có một trái tim cũng biết đập thình thịch đấy chứ.
Tóm
lại, tất cả những lần bị mời ăn, bình thường tôi đều rất hoan hỉ, nhưng mà đối
với Lưu Thụy Căn... Thực ra là tôi có thể từ chối, liên tục nhiều ngày không
thèm liên lạc, tôi hoàn toàn có thể tìm một vài lý do để từ chối như là công
việc bận quá, tạm thời không đi được, bởi vì có sự tồn tại của cha mẹ La Lợi,
mặc dù tôi cũng không lạnh lùng đến mức hắt một chậu nước lạnh vào mặt người ta
nhưng cũng có thể tìm lý do để từ chối cuộc hẹn lần này. Hơn nữa, căn cứ vào
tình hình trước mắt, bất kể là Lưu Thụy Căn không mấy hứng thú với tôi, hay là
bản thân anh ta tương đối e thẹn rụt rè, chắc chắn sẽ không hẹn tôi lần thứ hai
nữa đâu.
Thực ra
tôi cảm thấy lý do thứ nhất có khả năng lớn hơn, cho dù nói thế nào đi chăng
nữa, Lưu Thụy Căn cũng đã ba mươi tuổi rồi. Đàn ông ba mươi tuổi, cho dù có
sống nội tâm, cho dù có được cha mẹ bao bọc đến thế nào đi chăng nữa, chắc cũng
đã biết suy nghĩ đôi chút về hành động của mình rồi chứ, nếu như thật sự có ý
đồ với tôi thật thì không thể nào để gián đoạn một thời gian dài như thế được,
nói không chừng ngày đó anh ta lấy số điện thoại của tôi, cũng có thể là vì một
nguyên nhân nào không dễ nói ra chăng?
Cứ suy
nghĩ như vậy, tôi càng không có hứng thú gì với bữa cơm này nữa, suy đi nghĩ
lại, tôi quyết định dùng chiêu thức thường gặp nhất, tiện lợi nhất: trễ hẹ>
Cổ
Long, một tác giả truyện kiếm hiệp nổi tiếng mọi thời đại có một câu nói như
thế này “đàn ông bắt phụ nữ phải chờ, như thế thì chẳng phải người đàn ông tốt,
còn nếu như đàn ông chờ phụ nữ thì sao? Điều đó chẳng sao cả, chỉ có điều bạn
phải ghi nhớ cho rõ, đàn ông không có tính nhẫn nại, cho dù bạn có đáng giá để
anh ấy chờ như thế nào đi chăng nữa, anh ấy sẽ không chờ lâu đâu”.
Đàn ông
chờ phụ nữ có lẽ là do ước định mà thành, nhưng mà điều này không đồng nghĩa
với việc tình nguyện đợi, đặc biệt là phải đợi loại người giống tôi.
Cũng
không cần phải day dứt làm gì, tôi đến KFC ăn cây kem ốc quế và khoai tây
chiên, ăn xong còn mua thêm một cốc nước hoa quả nóng, mở di động ra đọc tiểu
thuyết khoảng mười lăm phút, để cho hơi lạnh của khoai tây chiên tan biến hết
mới bắt đầu chậm rãi tha thẩn đến nhà hàng đó. Bởi vì hôm nay phải đi xem mắt
với người ta, tôi vẫn phải mặc cái bộ đồng phục đi làm, có điều vì nguyên nhân
thời tiết, tôi không mặc chiếc áo khoác kia, thay vào đó là một chiếc áo lông
vịt màu đen, cho nên nhìn từ bên ngoài trông tôi có vẻ rất bình thường, có điều
vừa bước chân vào nhà hàng kia, tôi liền kéo dây kéo của áo khoác lông vịt
xuống, đợi đến khi tôi bước đến trước mặt Lưu Thụy Căn, tôi lại đã trở thành
một mảng màu đỏ tươi.
Lưu
Thụy Căn vẫn đang nghịch điện thoại, trước mặt chỉ có một cốc nước, phát hiện
ra tôi, anh ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: “Em đến rồi à?”.
“Ngại
quá, bắt anh phải đợi lâu như thế này...”
“Không
sao.”
Không
để tôi nói xong, anh liền nói, “Tại anh hẹn quá đột ngột, em đến được là tốt
rồi. Em muốn ăn gì?”.
“Đây
chẳng phải quán mì sợi sao?”.
“Ừ nhỉ,
vậy... Cần thêm thức ăn gì nữa không?”.
Tôi
nhìn anh, trong lòng rất là nghi ngờ, cái tên Lưu Thụy Căn này có tiếng sét ái
tình với tôi thật ư? Không có khả năng đó, nhưng mà tôi vừa đến trễ, lại vừa
mặc bộ đồng phục đi làm, nhìn từ góc độ nào cũng đã thành cực phẩm rồi, tại sao
hắn ta lại vẫn có phản ứng như thế này? Cái nguyên nhân làm anh ta bắt buộc
phải gặp tôi, thậm chí là bắt buộc phải dây dưa với lớn như thế sao? Tôi vội vàng
hồi tưởng lại một chút, trong ký ức La Lợi và ba mẹ cô rất giống nhau, cô thừa
hưởng đôi mắt của mẹ, cái miệng của ba, cái mũi của mẹ, khung người của ba,
nhìn từ góc độ nào cũng đều có thể nhận ra cô là con gái ruột của đôi vợ chồng
La Thị, mà cặp vợ chồng già này cũng là tầng lớp làm công ăn lương bình thường,
mặc dù có thể nói là gia đình cũng thuộc dạng khá, nhưng mà vẫn còn cách xa với
cuộc sống khá giả, gia đình không có căn nhà nào cho thuê, cũng không có đất
đai ở một dự án nào cả. Cặp vợ chồng già đấy lại không có thói quen mua vé số,
cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cái tên Lưu Thụy Căn này không phải là đang ngắm
nghía gia thế của La Lợi rồi.
Không
phải tiền tài, thế thì, có mắc nợ tình nghĩa lớn lao gì trong này hay không
đây? La Lợi không nói rõ cho tôi, có lẽ bản thân cô ấy cũng không rõ, điều mà
tôi được biết chỉ là Lưu Thụy Căn ở gần nhà của La Lợi, về việc làm sao mà quen
biết với ba mẹ La Lợi thì không cách nào biết được.
“Sao
thế?”.
Thấy
tôi mãi không trả lời, Lưu Thụy Căn nói, tôi hoàn hồn: “À, không có gì, anh cứ
chọn đi, chọn thêm hai món gỏi là được rồi.”
Lưu
Thụy Căn gọi một đĩa gỏi mộc nhĩ, rồi lại gọi thêm một đĩa củ sen ngâm dấm
đường, hai món ăn này đều bình thường, bởi vì quán ăn này thực sự là một quán
ăn lâu năm, nó giống với tất cả những quán ăn lâu năm khác, ở đây buôn bán rất
đắt khách, không ít khách hàng ghé qua, bởi vậy ở đây ngoại trừ một tấm bảng
ghi thức ăn ra, mọi món ăn còn lại chẳng qua cũng chỉ để cho có vậy thôi.
Có điều
tôi cũng không phải là một người kén ăn, có ăn là được rồi. Lúc này cũng đã qua
giờ cơm, bát mì của chúng tôi cũng sắp có rồi, tôi chọn một tô mì to, vừa bê
lên tôi liền vùi đầu mải miết ăn, ăn ngấu ăn nghiến, chẳng hề có một chút nữ
tính nào cả.
Lưu
Thụy Căn ngồi bên kia hình như có chút kinh ngạc, có điều cũng chẳng nói gì,
vẫn cứ như lần trước, vừa nghịch điện thoại của mình vừa ăn mì, một lúc làm hai
việc như thế, nhưng hắn ta ăn cũng không chậm, không ngờ lại kết thúc trận
chiến cùng một lúc với tôi.
Cho một
miếng mộc nhĩ cuối cùng vào miệng, tôi nhìn vào đồng hồ, đang định nói lời tạm
biệt, Lưu Thụy Căn đột nhiên mở miệng: “Anh có thể tiếp tục hẹn hò với em được
không?”. >
Tôi
ngẩng ngay đầu lên, tốc độ đó nhanh quá, thậm chí còn nghe nó phát ra tiếng
kêu, nhất thời tôi đành phải ôm lấy cổ - không phải là đau, mà là kinh ngạc dễ
sợ luôn.
Lưu
Thụy Căn có chút mắc cỡ, nói: “Anh cảm thấy em... rất hay, có thể hẹn hò thêm
nữa không?”.
Trời
sập, đất lở, biển cạn, đá nát!
Một tia
chớp chói lòa xé toang bầu trời, phát ra thứ ánh sáng lóa mắt trong màn đêm đen
mịt mùng, cái khoản lương sáu ngàn tệ của Trương Tường còn chẳng làm cho tôi bị
chấn động mạnh như thế này. Nhất thời tôi không biết phải giận dữ, phải tươi
cười, phải vui vẻ hay là phải đau thương.
Bao
nhiêu năm rồi! Bao nhiêu năm chưa từng có người nói với tôi như vậy rồi! Không,
phải là người khác giới nói với tôi những lời như thế này? Có lẽ là có, nhưng
mà tuyệt đối là ở kiếp trước. Không có người nào lại không thích được ca ngợi,
không người phụ nữ nào không thích được đàn ông ca ngợi. Mặc dù tôi lạnh lùng
một chút, biến thái một chút, luôn đi sau thời trang một chút, nhưng trên cơ
bản, tôi vẫn là một người bình thường, vẫn là một người phụ nữ bình thường, khi
tôi định thần lại, khi tôi ý thức được đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên tôi lại
tỏ ra lúng túng.
Tôi
cười cười với Lưu Thụy Căn, uống một ngụm nước, âm thầm hít ra thở vào: “Anh
thấy em hay à?”.
Lưu
Thụy Căn gật gật đầu.
“Hay ở
điểm nào?”.
“Em...
rất thẳng thắn.”
Mẹ
kiếp! Năm đó chị đây đọc tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính có thể ăn uống tùy
tiện trước mặt nam chính đều được đánh giá là thẳng thắn, từ đó làm cho nam
chính cảm thấy rất mới mẻ, trước mắt sáng rực rỡ, lúc đó đọc còn cảm thấy rất
vui, rồi tự sướng, nghĩ rằng mình đây cũng phù hợp với tiêu chuẩn của nữ chính.
Nhưng mà sau đó đọc nhiều rồi, cái việc tự sướng của tác giả lẫn độc giả đó,
mặc dù đôi lúc cũng được cảm thấy mới mẻ, nhưng mà bản tính của đàn ông vẫn cứ
thích kiểu con gái đáng yêu cơ, kiểu con gái nhìn có chút nữ tính ấy.
Thẳng
thắn? T>
Lâu lâu
nhìn một lần còn thấy đáng yêu, mỗi ngày đều nhìn, há chẳng phải nhạt nhẽo như
ruồi nhìn thấy cơm nguội sao. Hơn nữa, những người có loại cảm khái này phần
nhiều đều là các tổng tài, tổng giám đốc gặp các thục nữ lá ngọc cành vàng
nhiều quá, những người đàn ông bình thường, mười người thì hết mười người là
thích những người phụ nữ thuần khiết, xinh đẹp như những bông sen trắng ấy.
Sau khi
tôi hiểu rõ điều này, cơ bản là không đọc tiểu thuyết ngôn tình nữa, đôi lúc
cũng nghĩ đến những trường hợp tương tự như thế, chẳng qua cũng chỉ để mà cười
cho vui với cái tình huống nhảm nhí đó mà thôi, ai biết được tình huống nhảm
nhí đó, mẹ kiếp hôm nay lại rơi đúng trên người ta đây!
Tôi mở
to mắt ra, khoé môi giật giật, chỉ thấy được trên đầu mình có một đàn quạ đen
bay ngang qua, không thể nói gì hơn được nữa.
Sự chấn
động này quá mạnh, mãi cho đến khi tôi quay trở lại trung tâm môi giới hôn nhân
mới nhớ ra là quên mất quay lại thăm dò cặp đôi kia, tôi vội vàng gọi điện
thoại cho Đặng Linh Linh, khi còn chưa kịp nhấn nút gọi, Trương Tường đã gọi
điện thoại tới: “Cô Hoàng phải không? Tôi là Trương Tường đây.”
“À, xin
chào xin chào, thế nào rồi?”.
“Tốt!
Quá tốt rồi, cô ấy chính là kiểu người mà tôi thích.”
Đương
nhiên là anh thích rồi, nhìn cái điệu bộ giống lợn của anh thế kia là tôi đã
biết ngay là anh thích, nhưng mà anh thích cũng phải cần sự đồng ý của cô gái
kia mới được. Tôi ậm ờ đáp lời, hỏi tiếp: “Thế à, đợi lát nữa tôi gọi điện
thoại cho Linh Linh, xem cô ấy có ý gì không. Anh cảm thấy... thế có được
không?”.
“Tôi
cảm thấy cô ấy cũng có vẻ xuôi xuôi, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều lắm,
cô ấy cũng có dự định ra nước ngoài, trong tương lai nếu như hai chúng tôi
thành đôi, vừa hay đi với nhau. Đúng rồi, chị Hoàng, chị có thể cho tôi số điện
thoại của cô ấy được không?”.
“Cô ấy
không đưa cho anh à?”. Mẹ kiếp, chẳng thèm cho số điện thoại, thế mà ông cũng
bảo là xuôi xuôi!
“Cô ấy
nói để cô ấy suy nghĩ, có điều tôi nghĩ con gái thường hay mắc cỡ, để tôi chủ
động một chút vẫn hơn.”