Bị một
roi và những lời nói của chị Vu đánh cho thức tỉnh, tôi đã không cần phải suy
nghĩ cái gì là tình yêu, thế nào là thích một người nữa rồi.
Ngày
cuối cùng của năm 2011, tôi và Lưu Thụy Căn ngồi bên cạnh nhau.
Thật
đó, thật đó thật đó, tôi vốn định sẽ bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, điều càng
quan trọng hơn nữa là, tôi muốn suy nghĩ thêm về lời nói của chị Vu. Mọi người đều
nói nhân viên thường căm hận sếp của mình, đương nhiên tôi cũng ôm nhiều nỗi
oán hận với chị Vu lắm, ví dụ như trả lương rất chán, lừa gạt nữ thanh niên vô
tội, nhưng từ một góc độ nào đó, tôi vẫn rất kính trọng chị ấy. Chị ấy lớn hơn
tôi nhiều như thế, lại móc ruột móc gan nói với tôi những lời tâm tình như thế,
chắc chắn sẽ có ích đối với tôi, nhưng mà điện thoại của Lưu Thụy Căn gọi
đến...
Thế là,
tôi hoàn toàn chẳng cần suy nghĩ nữa.
Cho dù
tâm trạng không còn hừng hực như trước đây, tôi cũng vẫn thích anh, khi một
cuộc điện thoại của anh gọi đến, tôi hoàn toàn không có cách nào để kháng cự,
sau đó, tôi biết câu nói cuối cùng của chị Vu có ích đến mức nào - lên kế hoạch
cho cuộc sống sau này.
“Em
không có ý gì khác, nhưng em có một câu cần hỏi, anh có lấy em không?”. Ngày
cuối cùng của một năm, câu nói này đáng lẽ phải nói theo kiểu rất lãng mạn.
Nhưng khi tôi nói thì giống như đang họp ở một chi bộ Đảng nào ấy. Nói thật,
tôi cũng chẳng muốn như thế, nhưng mà thú thực là tôi chẳng có chút kinh nghiệm
gì về chuyện này, cho nên đành phải nói như thế thôi.
Lưu
Thụy Căn ngẩn người, sau đó cười nói: “Phiêu Phiêu, việc cầu hôn đáng lẽ phải
để đàn ông làm chứ.”
“Ai mà
cầu hôn với anh chứ hả? Em nói chuyện đàng hoàng với anh mà.”
thở
dài: “Phiêu Phiêu, anh nói với em rồi, anh luôn xem em như đối tượng kết hôn
của anh mà.”
“Thế
cũng có nghĩa là, nếu như không xảy ra sự cố gì, anh sẽ kết hôn với em chứ?”.
Lưu
Thụy Căn gật đầu.
“Rất
tốt, em cũng như thế.”
Lưu
Thụy Căn cười, tim tôi bỗng nhiên nhảy lên, có cảm giác trái tim đang khô cứng
của tôi bỗng nhiên mềm dịu lại, mẹ kiếp chứ, thời gian trước tôi còn ngồi lo
lắng kiểu trẻ con, không lẽ anh biết cả rồi sao? Có điều nếu không lo lắng làm
sao chị Vu nói với tôi những điều như thế, thế thì giờ này tôi đã không ngồi ở
đây thảo luận với anh những việc này rồi.
Tôi hất
đầu lên, than thầm một tiếng: “Mặc dù còn chưa dám chắc chắn, nhưng chúng mình
đều đã có dự định kết hôn, nếu như không có sự cố gì xảy ra, chúng mình cũng
nhất định phải sinh con, cho nên, để chuẩn bị cho những việc có thể xảy ra
trong tương lai, bây giờ chúng mình, có nên lên một số kế hoạch trước hay
không?”.
Cảm
thấy thái độ của tôi nghiêm túc, Lưu Thụy Căn cũng ngồi thẳng người dậy: “Em
nói đi.”
“Bây
giờ mỗi tháng của anh là sáu ngàn, chi ra mất ba ngàn, mỗi tháng của em là bốn
ngàn, chi ra mất hai ngàn, cho nên mỗi năm chúng ta có thể tiết kiệm được
khoảng hai vạn, nếu như không xảy ra sự cố gì, trong vòng một năm anh sẽ trả
hết nợ nần, sau đó năm thứ hai bắt đầu có tiền tiết kiệm riêng, có điều lúc đó
anh đã ba mươi mốt tuổi mà em cũng đã hai mươi tám tuổi rồi. Em không nói thời
gian này hơi muộn, mà là, chúng mình không thể đảm bảo sẽ không có sự cố ngoài
ý muốn gì xảy ra đúng không? Còn nữa...”
Nói đến
đây, tôi có chút ngại ngùng, nhưng mà vẫn cắn răng nói tiếp: “Giai đoạn sinh nở
tốt nhất của người phụ nữ, mặc dù cần phải chuẩn bị tất cả cho tốt mới có thể
sinh con, nhưng mà thời gian sinh con tốt nhất càng sớm càng tốt.”
“Tiết
kiệm tiền!”. Tôi nắm tay lại thành nắm đấm, gần như nghiến răng nghiến lợi,
“Chúng ta phải tiết kiệm từng xu từng cắc, đồng thời, phải cố gắng hết sức đi
kiếm nhiều tiền hơn một chút!”. >
Lưu
Thụy Căn chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, tôi mặc kệ anh, nói ra phương án
tôi suy nghĩ hai ngày hôm nay, cái phương án này đã vắt kiệt chất dinh dưỡng
của bộ não tôi, trong đó bao gồm chi phí cho mỗi bữa ăn sáng, kể cả tiền bạc,
thời gian đi xe buýt từ nhà tôi đến chỗ anh như thế nào cho tiết kiệm nhất,
đồng thời sau đó còn đưa thêm một vài suy nghĩ theo hướng mở rộng, ví dụ như
ngày lễ tết đi giúp người ta sửa máy vi tính, còn tôi thì giúp người ta vẽ
tranh minh họa.
Đối với
nghề nghiệp của anh tôi không hiểu lắm, chỉ là đưa ra một vài suy nghĩ, còn đối
với bản thân tôi, ngoài việc cố gắng tác thành cho nhiều cặp đôi ra, cũng chỉ
có thể giúp người ta vẽ tranh mà thôi. Nói thế nào đi chăng nữa, tôi cũng đã vẽ
rất nhiều năm rồi, mặc dù sáng tác các tình tiết truyện cũng bình thường thôi,
nhưng khả năng vẽ vời thì tạm được, vẽ chính thì không được, nhưng mà giúp
người ta vẽ những chi tiết nhỏ thì cũng vẽ được, mà tôi lang thang trên mạng
lâu như vậy rồi, cũng có chút quan hệ, trước đây cũng đã có người cho tôi cơ
hội này, nhưng mà bình thường tôi rất ít làm - tiền ít quá đi đi đi đi, một
trang mà chỉ có hai đồng thôi, lại còn phải nghe đủ kiểu yêu cầu của người ta
nữa chứ...
Mẹ
kiếp, mặc dù tôi không giàu có, nhưng mà thật sự không cần thiết phải tự ngược
đãi như thế này, nhưng bây giờ, tôi suy nghĩ thông suốt rồi, hai đồng, cũng là
tiền mà!
“Phiêu
Phiêu...”, Lưu Thụy Căn xem xong kế hoạch kia của tôi, nhìn tôi một cách nghiêm
túc, “Thiệt thòi cho em quá.”
Tôi vốn
chẳng có khái niệm thiệt thòi hay không thiệt thòi, nhưng khi nghe lời nói này,
tôi lại có cảm giác như muốn khóc, tôi âm thầm thở dài: “Không có, trước đây em
sống không theo một kế hoạch nào cả, từ nay về sau, em cần phải cố gắng làm
việc, sống một cuộc sống có ý nghĩa, em không tin rằng, chúng mình đầu tắt mặt
tối vất vả như thế, lại không thể không giàu có lên!”.
Lưu
Thụy Căn cười lên hắc hắc, nhìn thấy tôi trừng mắt lên, anh làm mặt lạnh ngay
lập tức: “Ừm, rất đúng, em nói đúng vô cùng.”
Một
việc đúng đắn, khi bắt tay vào làm sẽ rất khó, khi lên kế hoạch, tôi chỉ nghĩ
đến việc tiết kiệm, mà khi thật sự đi vào thực thi kế hoạch đó, tôi mới biết
cuộc sống trước đây của tôi xa xỉ biết bao. Đào Bảo, nơi đó không cần đi nữa;
trà xanh, có thể uống loại đóng gói trong giấy gói bình thường, siêu thị...
Thực ra, thức ăn ở chợ bán rau và chợ nông sản tươi ngon hơn, giá rẻ hơn việc
xa xôi và hoàn cảnh khắc nghiệt ra, chẳng có gì là không tốt cả.
Tôi mua
một chiếc xe đạp cũ với giá một trăm đồng, mỗi ngày đều đạp xe ra chợ rau ở bên
chỗ ở của Lưu Thụy Căn, mỗi ngày nấu cơm cho anh, mỗi ngày sau đó, tôi lại ra
về sớm hơn. Cuộc sống của chúng tôi ngày càng thực tế hơn. Ngày xưa mỗi lần anh
đưa tôi về nhà, khi quay về thường đi xe taxi, sau đó, anh cũng mua một chiếc
xe đạp, thế là hàng ngày, hai chúng tôi đội mưa đội gió đến, rồi lại đội mưa đội
gió về.
Có
nhiều lúc, tôi cũng nghĩ rằng cuộc sống như vậy quá vô vị, giống như chẳng có
bất kì một màu sắc tươi mới nào, chúng tôi giống như bước vào trạng thái cuộc
sống của những đôi vợ chồng già, so với người yêu trước đây của anh, chắc là
tôi thuộc dạng cực kỳ thô tục, nhưng mà, anh đạp xe với tôi mà không hề than
phiền lời nào, cho nên tôi lại xua tan ngay những lo lắng đó.
Tôi có
thể cảm nhận được một cách đầy đủ phụ nữ có thể sống theo cảm tính đến mức độ
nào, chỉ cần bạn thích anh ấy, bạn chịu cực chịu khổ với anh ấy, nhưng mà vẫn
cảm thấy ngọt như mía lùi, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao trên thế giới này
lại có nhiều người phụ nữ già nua như thế. Có đôi khi tôi cũng suy nghĩ rằng,
trong tương lai, liệu tôi cũng có trở thành một người như thế hay không. Bây
giờ chịu cực chịu khổ với Lưu Thụy Căn, giúp anh ấy tiết kiệm tiền, mai này anh
có tiền, anh có đi tìm người phụ nữ trẻ đẹp hơn tôi không?
Thật sự
là tôi lo lắng như thế, nhưng lại không thể ngăn cản mình làm như thế. Thế là,
khi tôi lo lắng như vậy, tôi chỉ biết suy nghĩ rằng, Lưu Thụy Căn sẽ không như
thế.
Với tâm
trạng đó, tôi không hề cảm thấy mệt, thấy khổ, suốt ngày quay cuồng đầu tắt mặt
tối, cho đến khi anh Hai lao vào trong văn phòng của tôi.
Lâu lắm
rồi anh Hai mới đến tìm tôi, điều này cũng rất bình thường, cơ quan của anh
bình thường cuối năm rất bận, cho nên khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy kinh
ngạc, có điều, anh còn kinh ngạc hơn cả tôi: “Phiêu Phiêu, em làm sao thế hả?”.
“Cái
gì?”.
“Rốt
cuộc là em bị làm sao thế hả?!”. Anh Hai lắc vai tôi, hai mắt sắp đỏ lên rồi:
“Em, em, có phải em bị đau ốm gì không? Em... Em nói đi chứ! Phiêu Phiêu!”.
“Dừng
dừng dừng dừng, bạn Hoàng Xuân Xuân, anh tránh xa ra một chút.”
Hiếm
khi anh Hai không có ý kiến gì về ba chữ Hoàng Xuân Xuân, vẫn nhìn tôi với ánh
mắt như diễn viên trong phim Hàn Quốc, nhìn đến nỗi tôi nổi hết cả da gà.
“Phiêu
Phiêu, cả tháng nay anh không gặp em, em, sao em lại ra nông nỗi này...”
Tôi
không thể nhịn thêm được nữa, giơ chân lên đá vào chân anh: “Hoàng Xuân Xuân,
đủ rồi đấy!”.
“Dừng!
Em chẳng có bất kì việc gì cả, sau đó, bây giờ nói xem anh đến đây làm gì?”.
“Em gầy
đi...”
“Bà đây
đang giảm béo!”.
Anh Hai
ngẩn người, tôi tiếp: “Mẹ kiếp, bà đây không được giảm béo sao?”.
Anh Hai
nhìn tôi một lượt, rồi lại nhìn thêm một vòng, chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp
mắt, mãi một lúc sau mới cất tiếng nói như đang mê sảng: “Giảm béo?”.
“Nói
đi, rốt cuộc anh đến tìm em có việc gì?”.
“Giảm
béo... ?”.
“Hoàng
Xuân Xuân!”.
“...
Giảm béo?”.
Tôi không
nói gì nữa, nhào lên nhéo tai anh Hai, nhéo cho đến khi anh kêu ầm ĩ mới buông
tay.
“Phiêu
Phiêu, em giảm béo thật à?”.
“Trước
mặt anh đây, là thành quả của việc giảm béo!”.
Tôi
đứng thẳng lưng, ưỡn ngực ra. Anh Hai tặc lưỡi khen ngợi, nhìn từ trên xuống
dưới mãi không thôi, tôi vốn cảm thấy rất tự hào, nhưng cứ bị anh soi mãi như
thế, trong lòng chợt cảm thấy thiếu tự tin: “Có việc thì nói nhanh lên, không
có việc gì thì cút mau, em đang bận chết đi được đây này!”.
Thật
đấy, từ anh Hai mà tôi có thể cảm ngộ được tínhiểu thuyết - thật sự có người
khi sinh ra đã “M”[1], ví dụ như anh Hai, tôi cảm thấy mỗi lần tôi
kêu gào lên với anh, anh sẽ càng như những tên xu nịnh, lần này cũng không
ngoại lệ: “Đừng chứ, Phiêu Phiêu, anh có mang theo sô-cô-la Dove đây này.”
[1] “M” ý chỉ những người thích bị ngược đãi, viết tắt của từ
Masochism.
“Để
Dove lại, anh đi đi.”
“Em
không giảm béo nữa à?”.
“Để lại
tặng cho người khác không được sao?”.
Khuôn
mặt anh Hai trở nên đau khổ.
“Đừng
giả vờ nữa, rốt cuộc là anh có nói hay không?”.
“Nói,
nói... em để anh suy nghĩ một chút đã nhé...”, anh Hai ngồi xuống ghế, trầm
ngâm chốc lát, “Gần đây em có gặp La Lợi không?”.
“Thời
gian gần đây cũng không gặp nhau thật, sao thế?”.
“Mấy
ngày hôm trước anh nhìn thấy cô ấy ở Tử Kinh.”
“Ồ.”
“Thái
độ của em là sao?”.
“Tin
tức này của anh cũ quá rồi, một tháng trước, La Lợi đã lai vãng ở Tử Kinh rồi.”
Anh Hai
đờ đẫn nhìn tôi, tôi nhíu mày: “Sao thế, chỉ có anh mới được đến đó tiêu pha
tiền công quĩ, không cho La Lợi đến đó uống rượu giải sầu à? Em nói cho anh
biết, La Lợi có một người bạn trai cực kỳ tuyệt vời. Nói không chừng, sau này
còn được gả vào một gia đình quyền quý nữa đó.”
“Em gặp
rồi hả?”.
“Cái
đó, em chưa gặp.”
“Thế em
không cảm thấy kỳ lạ à?”.
Tôi
chẳng nói gì, thực ra tôi thấy kỳ lạ từ lâu rồi, nhưng thời gian gầnứ nhất là
công việc bận, thứ hai là việc của Lưu Thụy Căn làm tôi cảm thấy đầu óc quay
cuồng, mặc dù tôi luôn tự nhủ đi thăm La Lợi, nhưng thực sự là chưa thực hiện
được.
“Anh
nhìn thấy La Lợi ở tầng hai của Tử Kinh. Có thể em không biết tầng hai của Tử
Kinh là nơi như thế nào đâu, thật sự đó không phải là nơi mà có tí tiền là có
thể mon men vào được, anh cũng chỉ được bám càng theo cục trưởng mà thôi, không
phải anh chê cái người bạn trai của La Lợi không tốt, mà là, chúng ta có phải
nên làm cho rõ ràng không?”.
“Làm rõ
bằng cách nào? Gọi La Lợi ra hỏi hả?”.
“Chỉ có
một mình La Lợi e rằng không được, chúng ta cần phải gặp người bạn trai đó của
cô ấy. Nếu như người bạn trai đó thật sự chẳng có vấn đề gì, anh ấy nhất định
sẽ đồng ý gặp mặt chúng ta.”
“Chỉ
vậy thôi mà anh chứng minh được điều gì hay sao?”.
“Không
phải như thế, gặp mặt nhau thì phải nói chuyện chứ, từ cách nói chuyện của một
người chúng ta có thể biết được rất nhiều thứ.”
Mặc dù
bình thường tôi hay chê bai châm chọc anh Hai, nhưng mà tôi biết, nói về kinh
nghiệm sống, có thể anh là người có nhiều kinh nghiệm nhất trong chúng tôi, xét
cho cùng cũng do môi trường ở nơi làm việc cả.
Nghe
nói chúng tôi muốn gặp bạn trai của cô, La Lợi chần chừ một lúc, có điều tôi đã
được anh Hai nhắc nhở, cần phải vô cùng kiên trì, đồng thời nói bên đó có thể
chọn thời gian, lúc này La Lợi mới thở phào: “Thế để tao hỏi anh ấy đã, ngày
mai tao báo lại cho mày.”
Cuối cùng
xác định ngày gặp vào một buổi chiều của hai ngày sau, địa điểm vẫn lại là ở Tử
Kinh, khi bước vào cửa chính đó, tôi không khỏi âm thầm cảm thán thế sự vô
thường, trước đây luôn cảm thấy nơi này xa xôi như đám mây ở tận chân trời, trừ
khi trúng số độc đắc thì tuyệt đối không bước chân vào nổi nơi này, không ngờ
đã được vào đây đến những hai lần.
Vẫn là
quán cà phê đó, người rất ít, cho nên vừa bước vào đã nhìn thấy ngay La Lợi,
một mình cô ấy ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
“Anh ấy
có chút việc, sẽ đến trễ.” La Lợi hững hờ nói, “Các cậu xem thử đi, muốn >
Nói rồi
cô ấy gọi người phục vụ đến, anh Hai đưa thực đơn cho tôi, tôi cứ giở tới giở
lui mãi. Thời gian gần đây, tôi giảm béo rất có hiệu quả, đang ở trong giai
đoạn tinh thần phơi phới, có sự khích lệ rất lớn, đối với việc ăn gì thật sự là
chẳng có hứng thú mấy. Hơn nữa La Lợi bây giờ, cũng thật sự làm tôi hơi lo
lắng. Mặc dù anh Hai dặn để anh ấy nói chuyện, nhưng có một vài việc anh đâu có
tiện mà nói với La Lợi.
“Không
sao đâu, Phiêu Phiêu, mày đừng nhìn giá nữa, chọn đại cái gì đi, cho dù có chọn
hết, tao cũng mời nổi mà.”
La Lợi
cười nói, trái tim tôi như bị ai đấm một phát. Thực ra những lời nói như vậy,
trước đây chúng tôi thường xuyên nói, chị đây có tiền, chị đây bao mày. Người
nói trêu chọc, người nghe cười ha hả, chẳng ai để bụng, nhưng giây phút này tôi
lại cảm thấy không được thoải mái.
“Thật
thế hả?”, tôi giả bộ làm ra vẻ kinh ngạc, “Việc này tao có thể làm thật đấy
nhé.”
La Lợi
chỉ cười hờ hững.
“Thế
thì mỗi món cho một đĩa đi.”
Phục vụ
kinh ngạc nhìn tôi, tôi học kiểu cách của La Lợi: “Em không nghe cô gái ngồi
đối diện nói mời ăn toàn bộ cũng không sao ư, sao thế, em nghĩ rằng chị ấy đùa
với em sao?”.
“Phiêu
Phiêu, em đừng quậy nữa.”
Anh Hai
nhíu mày, tôi cũng không muốn làm quá, đang định nói lại, La Lợi đã nói trước:
“Không sao đâu, cứ cho lên hết đi.”
“La
Lợi!”.
“Thật
sự không sao mà, Phiêu Phiêu muốn ăn thì cứ để cho nó ăn, ăn không hết có thể
bỏ hộp mang về.”
“Hai
đứa này...”
“Anh
Hai...” Tôi kéo dài giọng ra, lắc cánh tay anh Hai, “Người ta thật sự thật sự
thật sự muốn nếm thử hết một lần các loại bánh ngọt ở trong Tử Kinh mà, người
ta chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi này thôi, anh không để người ta được thỏa lòng
mong ước hay sao, với lại có bắt anh trả tiền đâu, phải không n>
Anh Hai
ôm lấy ngực run lên cầm cập, tôi lại nhìn sang La Lợi: “La tiểu thư, vô cùng vô
cùng vô cùng cảm ơn tiểu thư!”.
Khóe
miệng La Lợi giật giật, anh Hai đẩy ghế về sát cửa sổ: “Hoàng Phiêu Phiêu, sau
này đừng nói là em quen anh đấy!”.
Tôi cứ
tiếp tục kéo lấy cánh tay anh, chợt nhìn thấy ánh mắt của La Lợi khang khác,
theo phản xạ quay đầu lại, sau đó, liền nhìn thấy một anh chàng ăn vận rất
nghiêm chỉnh.