La Lợi
không nói gì, chỉ nhìn tôi, khóe mắt đỏ dần lên, cuối cùng ôm mặt bật khóc, mà
cuộc nói chuyện của chúng tôi cuối cùng cũng chẳng bàn ra được vấn đề gì cả.
“Thực
ra em không cần phải lo lắng như vậy.” Việc của La Lợi làm đầu óc tôi rối bời,
bất giác muốn tìm người để nói chuyện, nhưng bên cạnh tôi lại chẳng có ai. Dì
Vương và chị Vu có thể cho tôi một vài ý kiến của người lớn tuổi, nhưng việc
này lại rất khó nói với họ. Thực ra tôi cũng không muốn nói với Lưu Thụy Căn,
nhưng người này có một đôi mắt tinh nhanh, một cái miệng biết nói. Tất cả những
việc trong lòng tôi, đều bị anh đọc được, hơn nữa, luôn bị anh hỏi đúng tâm sự,
lần này cũng không ngoại lệ, “Người bạn đó của em biết mình cần cái gì.”
“Cô ấy
hoàn toàn không biết, nếu như cô ấy biết, cô ấy đã không trở thành bộ dạng bây
giờ. Anh đừng nghe cô ấy nói tốt như thế, xe hơi, túi da, mỹ phẩm gì gì đó,
tương lai còn có nhà cửa. Nếu như cô ấy có ý định moi tiền chắc như đinh đóng
cột, em lại không lo lắng cho cô ấy.”
“Có
nghĩa là sao?”.
“Là
việc làm của cô ấy đó. Công việc của người khác là bán sức lực, bán trí tuệ,
còn cô ấy bán thân, bán lòng tự trọng, bán lương tâm.”
Lưu
Thụy Căn nhìn tôi, tôi ngẩng đầu lên, “Em nói không đúng à?”.
“Rất
đúng, chỉ có điều anh không ngờ rằng em lại suy nghĩ như vậy.”
“Thế
anh cảm thấy em sẽ suy nghĩ như thế nào?”. Tôi nhìn anh, “Anh nghĩ rằng em phải
tán đồng chuyện này, hay là phản đối chuyện này đây?”.
“Cũng
không phải là tán đồng hay phản đối, bình thường chỉ cảm thấy em rất dửng dưng
với việc này.”
“Mẹ
kiếp, không dửng dưng thì biết làm sao đây, trong xã hội nhiều kẻ thứ ba như
vậy, em có thể ăn tươi nu sống bọn họ hết không? Hay là em ăn tươi nuốt sống
hết bọn đàn ông các anh luôn?!”.
“Cái
gì?”.
“Em nói
làm người thứ ba rất đáng ghét, mấy người đàn ông tụi anh đi tìm người thứ ba
đó cũng đáng ghét luôn.”
“Không
phải không phải, khi mới bắt đầu em nói cái gì?”.
“Cái gì
mà cái gì?”.
Tôi lại
vênh cái mặt bánh đúc lên nhìn anh, trong lòng đã thầm kêu khổ. Mẹ ơi, sao mình
lại có thể buột miệng nói ra thế nhỉ? Mẹ kiếp, bình thường chỉ mắng chửi trong
lòng thì thôi cũng được, tại sao lại nói ra trước mặt Lưu Thụy Căn? Hình tượng
của tôi ới ời ơi - mặc dù tôi không thể hiện cái nét thanh lịch, tinh tế, đáng
yêu, ngây thơ trong sáng, nhưng tôi có thể hiện hình tượng trung hậu đảm đang,
thành thật chất phác mà mà mà mà!
“Ngoan,
lúc nãy em nói gì, nói lại lần nữa xem nào.”
“Em
quên rồi.”
Tôi
quay đầu đi, định lờ đi cho xong chuyện, Lưu Thụy Căn cười khì khì, tôi nổi
điên lên, chồm lên đấm đá vào anh túi bụi: “Cười cười cười, cười cái gì mà
cười, không phải là chỉ chửi có một câu thôi sao? Em không tin bình thường anh
không nói bậy.”
“Nói
chứ, khi đàn ông bọn anh nói bậy, cái gì cũng nói cả.”
“Thế mà
anh còn cười.”
“Không
phải anh cười em, mà là, trước mặt anh, cuối cùng em đã không cần phải diễn này
diễn nọ nữa.”
Tôi có
chút ngơ ngác, anh sờ sờ đầu tôi: “Trước mặt anh, em rất không tự nhiên, mà bây
giờ, cuối cùng đã có thể thoải mái hơn một chút rồi.”
“Thế
ư?”.
“Rất
thế.”
“Sao em
không cảm thấy gì...”
Thật sự
tôi cảm thấy, trước mặt anh, tôi đã rất thoải mái tự nhiên rồi.
“Ít
nhất là cái từ ‘mẹ kiếp’, đó là lần đầu tiên anh nghe thấy đó.”
“...
Cút... ngay...”
“Ồ, câu
thứ hai rồi đó nha.”
Tôi và
Lưu Thụy Căn đùa giỡn ầm ầm, tôi giơ tay ra, không ngừng cù vào nách anh, anh
vừa trốn, nhưng cũng vừa giơ tay ra trả đũa tôi, hai chúng tôi cùng cười, cùng
chửi bới, cái hiện thực gì gì đó vứt qua một bên, mà vào lúc này đây, tôi lại
không khỏi nhớ đến La Lợi.
Cô ấy ở
bên Joseph có như thế này không? Cô ấy có thể nói chuyện như thế này với Joseph
không?
Đối với
tâm lý của cô ấy, tôi hiểu được đôi chút. Nhìn bề ngoài, Joseph là mục tiêu mà
cô ấy theo đuổi, nhưng mà thực chất, Joseph đã hủy hoại sự tồn tại của mộng
tưởng ấy. Có lẽ cô ấy yêu Joseph, có lẽ cô ấy muốn yêu Joseph, nhưng mà có lẽ
cô ấy đã yêu không nổi nữa. Cuộc sống hiện nay của cô ấy, dựa vào một mình cô
ấy, có lẽ suốt đời cũng không thể nào có được, cho nên, có lẽ cô ấy muốn dựa
vào cái này để thuyết phục bản thân, nhưng, lại không thể nào thuyết phục một
cách hoàn toàn được.
Là một
người bạn, tôi chỉ có thể ở một bên khuyên cô ấy mà thôi, nhưng mà tôi không
thể quyết định thay cô ấy được.
“Em thử
khuyên thêm người bạn đó xem, nếu như khuyên không nổi, thì em cũng đừng có lo
quản lý việc của người ta nữa.”
“Em có
quản lý cũng chẳng quản lý nổi.”
Lưu
Thụy Căn lắc lắc đầu: “Em vẫn không hiểu ý của anh rồi.”
“Thế ý
của anh là thế nào?”.
Tôi
nhìn anh với vẻ không hiểu, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh chỉ đưa ra ý
kiến thế thôi, nếu như em không muốn, anh cũng không ép. Sau này em và La
Lợi... gặp nhau ít thôi.”
“Vì
sao?”.
“Anh
nghĩ là không sao, nhưng cũng sợ em>
“Em bị
ảnh hưởng cái gì? Cũng đi làm tình nhân của người khác hả? La Lợi làm được là
vì cô ấy xinh đẹp, nếu là em... Cho dù có muốn làm cũng làm không nổi đâu.”
“Không
phải là ý này, em đừng suy nghĩ linh tinh... Nhưng mà em cứ cặp kè bên cô ấy
suốt ngày, ra khỏi nhà là lên xe hơi, đi đến đâu cũng quẹt thẻ, mua sắm không
thèm nhìn giá cả, đến lúc đó, lúc đó suy nghĩ của em chắc chắc là cũng sẽ bị
lệch lạc.”
“Không
đâu, em biết vị trí của mình đang ở đâu mà.”
Tôi nói
như vậy, nhưng trong lòng thực ra cũng có chút nghi ngờ. Mỗi ngày tôi thấy như
thế, có thật là tôi sẽ có những suy nghĩ lệch lạc không? Sở dĩ La Lợi dứt ra
không được, là bởi vì cô ấy không biết bản thân mình có thể thích ứng được với
cuộc sống trước đây hay không, nếu như là tôi...
Có điều
bất kể thế nào đi chăng nữa, khi La Lợi gọi điện thoại cho tôi, cơ bản là tôi
vẫn cứ đi. Bây giờ cô ấy gọi điện thoại cho tôi còn nhiều hơn trước đây nữa, có
lẽ là bởi vì mọi chuyện đã vỡ ra hết rồi, trước mặt tôi cô ấy cũng không giấu
giấu giếm giếm nữa, đến cả những chuyện bí mật giữa cô và Joseph cũng kể cho
tôi luôn: “Mày đừng thấy anh ta thường xuyên đi đến các phòng tập, cơ thể cân
đối như thế, thực ra, ‘cái đó’ cứ mềm mềm chứ không cứng hẳn.”
“Có
điều hắn ta là cao thủ chơi gái, cho nên dù cái đó không cứng, nhưng cũng có
thể đưa người ta lên đỉnh.”
“Mày
xem anh ta đó, bề ngoài thì chải chuốt như thế, nhưng cũng phải đi tiêu đi
tiểu, bình thường cứ nín nhịn, đến lúc thả bom, âm thanh thật sự rất to.”
...
Nghe
mấy cái này, tôi vừa buồn cười vừa bi ai. Trước đây cứ nghĩ rằng Joseph là hình
tượng trong phim ảnh, mặc dù là một tên khốn nạn, nhưng cũng là một tên khốn
nạn điển hình. Mà bây giờ, không biết bởi vì sao, lại có thể chuyển qua vai chú
hề được rồi.
Những
lúc tôi ở chơi với La Lợi, có lúc cũng gặp anh ta, mỗi lần gặp nhau, ánh mắt
không tự chủ được mà tập trung quan sát nửa người dưới của anh ta, mà cũng
không biết có phải là ảo giác của tôi không, mỗi lúc như vậy, tôi đều thấy sắc
mặt của anh ta cứ làm sao ấy - có lẽ, là bởi vì anh ta thiếu tự tin chăng>
Lưu
Thụy Căn vẫn luôn lo ngại về việc tôi đi gặp La Lợi, tôi biết anh bị ám ảnh bởi
việc này, mặc dù anh không kể tường tận, nhưng mà người yêu cũ trước đây của
anh chạy theo một người có tiền. Về điểm này, nhiều lúc tôi cảm thấy anh cứ hay
lo nghĩ, người yêu trước đây của anh, ngây thơ đáng yêu, học thạc sĩ, xuất
ngoại, đương nhiên là bị người có tiền nhắm vào, mặc dù bây giờ tôi dễ nhìn hơn
trước đây một chút, nhưng mà cũng thế cả, nếu trên đường có bị ai gọi là người
đẹp, mặc dù sẽ không nghĩ rằng người ta gọi đểu như trước đây nữa, nhưng cũng
chỉ nghe cho vui vậy thôi.
Có điều
trong lòng mỗi người đều có một cái bệnh, cái bệnh này của Lưu Thụy Căn cần
phải có thời gian để xóa bỏ dần dần, mà hiện nay, tôi đang cố gắng hết sức để
tạo cho anh cảm giác an toàn. Vì thế, mỗi lần nói chuyện xong với La Lợi, tôi
đều về kể cho anh những gì chúng tôi đã nói với nhau, có nhiều lúc, không tránh
khỏi nhắc đến Joseph, mà khi nghe những chuyện đó, vẻ mặt của Lưu Thụy Căn cực
kỳ sinh động.
“Phản
ứng của anh là có ý gì đấy?”.
Tôi nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt cười không ra cười, khóc không ra khóc của anh, anh
nhướn mày lên: “Cái gì cơ?”.
“Em cứ
thấy anh kì lạ sao đó.”
“Hóa ra
con gái bọn em ở với nhau sẽ nói những chuyện như thế.”
“Chẳng
nhẽ đàn ông các anh không nói?”.
Lưu Thụy
Căn lắc lắc đầu, tôi lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Thôi đi anh, em chưa yêu bao
giờ, không đồng nghĩa với việc em không biết mấy việc này. Bọn đàn ông các anh
tụ tập với nhau, tám chín mươi phần trăm là nói chuyện về phụ nữ.”
“Điều
đó có nghĩa là con gái tụi em ngồi với nhau, tám chín mươi phần trăm cũng là
nói chuyện về đàn ông hả?”.
Tôi
trầm ngâm, chỉ cười cười.
“Nói về
cái gì của bọn con trai tụi anh vậy? Nói đi, ngoan.”
Tôi
tiếp tục trầm ngâm, Lưu Thụy Căn hỏi tiếp, tôi cười gian xảo: “Nói về mông của
các anh.”
...
Tôi
tiến lên phía trước nhéo vào mông anh một cái: “Em gái, cặp mông này của em mẩy
quá, ngoan ngoãn phục vụ ông đây, ông đây sẽ thưởng cho!”.
Lưu
Thụy Căn bị tôi làm cho chấn động, mãi một lúc sau mới vô vọng cười lắc đầu, có
điều từ khi đó, anh không còn bài xích việc tôi và La Lợi gặp nhau nữa, có lúc
cũng sẽ hỏi: “Cái anh Joseph kia gặp em không có phản ứng gì cả à?”.
“Anh ta
mà có phản ứng gì cơ chứ? Cái tên đó hay diễn lắm, cho dù trong lòng hận đến
nỗi muốn ăn tươi nuốt sống em, nhưng bề ngoài vẫn phải nói một câu ‘Phiêu Phiêu
đấy à’?”.
Tôi
nhái theo các kiểu dáng thể hiện tình cảm của Joseph, Lưu Thụy Căn cười, lắc
đầu: “Gần đây công việc của em có bận không?”.
“Cũng
tạm.”
“Thế
nào mà gọi là cũng tạm?”.
“Thì
đó, mặc dù cũng hơi bận, nhưng mà cũng quen rồi.”
Điều
này giống như thời tiết vậy. Khi mới bắt đầu lạnh, mọi người đều chịu không
nổi, nhưng đến cuối năm, hình như cũng chẳng còn cảm thấy gì nữa. Bây giờ mặc
dù tôi cũng đang trong thời kì bận rộn, bận đến nỗi hầu như chị Vu đều phải đi
làm cả ngày, nhưng mà ngày nào cũng như vậy, cho nên cũng chẳng cảm thấy gì cả.
Dù sao cũng chỉ có chừng đó việc mà thôi, đồng ý, không đồng ý, đàn ông, phụ
nữ.
Mà đến
cuối năm, mấy cặp đôi đến được với nhau nhờ trung tâm của chúng tôi thường ghé
qua tặng chút quà này nọ, không phải quà gì đắt tiền, nhưng mọi người đều rất
vui mừng. Ngày hôm đó tôi tiếp đón Mã Phương, bây giờ chị ấy cơ bản đã sống
chung cùng Lý Trí rồi. Khi chị ấy đến, đúng vào buổi trưa, ở trung tâm chúng tôi
đang rảnh rỗi, chị Vu và dì Vương đều đã đi ra ngoài ăn cơm rồi. “ Chị đang
nghĩ chỗ em chắc cũng không có ai, chưa ăn cơm phải không, nào nào nào, thật
đúng lúc, ăn chút bánh hạt dẻ này trước đi.”
Mã
Phương nói rồi lấy một túi ni-lông từ trong túi xách ra, một mùi hương thơm
ngọt tỏa ra, tôi nhìn thấy kiểu túi đó, biết ngay là mua ở cửa tiệm đối diện
với bệnh viện Nhi Đồng. Thành phố này có rất nhiều cửa tiệm bánh hạt dẻ, nhưng
chỉ có cửa ti đó mùi vị ngon nhất, nói là bánh hạt dẻ, cho nên có cho hạt dẻ
vào đó thật. Thử nghĩ xem, hạt dẻ thơm ngọt dễ ăn như thế, xay nhỏ ra, dùng bột
mì bọc lại, bên ngoài là một lớp vỏ dai, bên trong là bột mềm trộn lẫn với
nhau...
Tôi
chưa ăn cơm, nên hơi chảy nước miếng: “Chị Mã biết cách dụ dỗ em quá, em đang
giảm béo đó.”
“Hơ,
Phiêu Phiêu, lúc nãy chị đang định nói đó, bây giờ em đẹp lên nhiều rồi.”
“Cảm
ơn, cảm ơn! Thế nào rồi chị, gần đây cuộc sống của chị tốt không ạ?”.
“Tốt
lắm em à.”
“Thế
thì tốt quá rồi, xem ra em sắp được ăn kẹo rồi đó nha.”
“Hơ,
cái này phải xem lại. Em nói xem, chị lớn tuổi như vậy rồi, lại từng ly hôn, có
con riêng, chẳng có gì là không thể nữa cả, nhưng mà kết hôn... đó lại là một
chuyện khác.” Nói rồi, Mã Phương thở dài một cái, “Thời gian trước, chị luôn
muốn tìm một người nào đó lấy quách đi cho xong, luôn nghĩ rằng có đàn ông cần
mình, thì mình không phải thuộc dạng thất bại gì cho lắm. Anh Lý Trí kia, nói
thật, lúc đầu chị còn muốn ở chung với anh ấy, một trong những nguyên nhân quan
trọng đó là, anh ấy chưa từng kết hôn, em có hiểu ý của chị không?”.
Tôi gật
gật đầu, Mã Phương đã từng ly hôn, nếu như có thể tìm được một người chưa kết
hôn, nếu nói ra, có chút gì đó rất vẻ vang đó chứ.
“Thời
gian này, chị cũng dần bình tĩnh trở lại, chị đang suy nghĩ về cuộc hôn nhân
trước đây của chị, cũng không phải chỉ có sai lầm của người chồng trước thôi
đâu, có thể sau này anh ấy thực sự sai, nhưng khi mới bắt đầu, chính là bản
thân chị sai. Chị hoàn toàn không yêu anh ấy, đến thích mà cũng chẳng thích bao
nhiêu, chỉ là muốn tìmmột bến đỗ che mưa che nắng, cho nên mới vội vội vàng
vàng lấy chồng. Những năm nay, chị có được che chở nâng niu không? Không hề.
Chị đã đánh mất tuổi thanh xuân của chị, thời gian của chị, và có lẽ là cả cuộc
sống của chị nữa. Có điều, chị cũng có được một vài thứ, ví dụ như con cái, và,
sự nghiệp của chị. Chính bởi vì anh ta quá vô dụng, chị mới đành phải suy nghĩ
tìm cách kiếm tiền, chính bởi vì anh ta quá không được, nên bắt buộc chị phải
đứng ra làm trụ cột cho gia đình. Trước đây chị không biết việc này quan trọng
nhiều đến mức nào, mà hiện nay chị đã biết rồi. Con của chị có thể làm thỏa mãn
cho tâm hồn của chị được, mà sự nghiệp của chị, lại có thể... Không thể nói là
sống tốt đến mức nào, nhưng ít nhất, có thể làm mình sống được, sống một cách đàng
hoàng. Nếu như chị đi vay mượn tiền khắp nơi, năn nỉ van xin người ta, thế thì
chắc là chị cũng trở thành dì Tường Lâm[1] mất.”
[1] Dì Tường Lâm: Nhân vật chính trong tác phẩm “Chúc Phúc” của
Lỗ Tấn.
Tôi
không nói gì, chỉ giơ một ngón tay cái về phía Mã Phương, tôi thật không ngờ sẽ
được nghe thấy chị ấy nói về điều này, thực ra trước đây tôi không coi trọng
lắm tình cảm trước đây của chị, mặc dù có chút không đạo đức, nhưng cũng nghĩ
rằng, lần này không biết có phải lại là một sự thất bại khác của chị hay không?
Nhưng
sự thực đã chứng minh, tôi đã coi thường người này quá rồi, nói thế nào đi
chăng nữa, Mã Phương đã ở vào độ tuổi này, rồi tự mình mở cửa hàng kinh doanh
nữa. Nhất thời mê muội thì có khả năng, chứ nếu như nói ngu ngốc, lại tuyệt đối
không phải như thế. Mã Phương lắc đầu cười cười: “Phiêu Phiêu, em đừng cười chị
nữa, thực ra chị đang khó xử lắm đây. Em đừng tưởng chị và Lý Trí như thế là đã
gần như thành đôi rồi, nhưng thời gian này, chị giống như là làm mẹ anh ấy vậy,
không phải chị có một đứa con trai, mà là có những hai đứa!”.
Tôi
không biết phải nói thế nào nữa, nếu như là Đặng Linh Linh, có lẽ tôi sẽ khuyên
cô ấy, nhưng Mã Phương, thực ra tôi và chị ấy không thân thiết với nhau là mấy,
suy nghĩ một lúc, chỉ biết nói rằng: “Mọi người đều nói trời sinh đàn ông
thường nhỏ hơn đàn bà mấy tuổi, anh ấy lại lớn lên trong sự thương yêu chăm sóc
như thế, một thời gian nữa chị điều chỉnh lại một chút là được.”
“Nếu
như chị có bản lĩnh như thế chị đã không ly hôn rồi.” Mã Phương lại thở dài,
“Làm phụ nữ, vẫn có gì đó khác với làm con gái. Phiêu Phiêu, em còn trẻ, có thể
vẫn chưa có cảm giác gì, đến tuổi của chị đây, nhìn đàn ông, không phải chỉ
nhìn vào bề ngoài của anh ta, có một vài thứ cũng rất quan trọng. Em nói cái đó
của người đàn ông này nếu như không được, em sống với anh ta cũng sẽ không vui
vẻ gì. Chị muốn có được kiểu này, cũng sẽ rất khó để muốn kiểu khác nữa, Lý
Trí... ít nhất con người anh ấy rất cường tráng.”
Mẹ kiếp
chứ! Những lời nói này của chị Mã, làm sao tôi có thể nói tiếp có thể nói tiếp
có thể nói tiếp có thể nói tiếp đây?!
Còn
nữa, tại sao cái vấn đề đó của đàn ông được hay không được, bây giờ chị lại nói
ra ngay trước mặt tôi nhỉ? chứ, chị đây vẫn đang là con gái chưa chồng mà!