“Trong
giai đoạn hiện tại, hay là cô Hoàng cùng đi tới đây với cô Dương đi, như thế
này, chúng tôi mới có thể yên tâm hơn.”
Đây là
câu nói của Lưu Thụy Căn khi tôi sắp đặt cho hai người họ gặp nhau lần thứ hai,
tôi vốn không thèm để ý, trực tiếp nói thời gian và địa điểm cho Dương Tuyết
nghe, nào ngờ một lát sau Dương Tuyết lại gọi điện thoại qua cho tôi: “Cô Hoàng
ơi, hay là cô Hoàng đi với em đi, em sợ...”
Giây
phút đó, tôi ngẹn ngào khóc không ra nước mắt.
Em
Dương ơi là em Dương ơi, em đã từng ở trong đội tuyển judo của trường cơ mà, em
đã từng tiêu diệt gọn hơn hai mươi chàng trai đến xem mặt với em cơ mà, em đã
từng đánh rắm để đuổi chàng chuyên viên của ngành công an đi cơ mà, em bây giờ
phải sợ cái cóc khô gì nữa!
“Tiểu
Dương này, em không hiểu thật hay giả vờ không hiểu thế, hai bọn em hẹn hò
riêng với nhau mới có cơ hội, chị mà đi thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Nhưng
mà em sợ thật mà.”
Giọng
nói nghe có vẻ thỏ thẻ hơn trước đây nữa, tôi phải dùng tay vịn vào bàn để gồng
người lại không té về phía bên kia. >
“Chị
không đi được thật mà.”
“ Cô Hoàng...”
...
Lần đó
cuối cùng tôi cũng không đi thật, mà buổi hẹn đó cũng kết thúc rất sớm, sau hôm
đó Dương Tuyết trách móc tôi một trận: “Gọi cô đi thì cô cứ đi đi mà, thêm một
người bọn em cũng dễ nói chuyện hơn.”
“Chị đi
thì thật sự không thích hợp cho lắm.”
“Có gì
mà thích hợp với chả thích hợp, cô không biết anh ấy là kiểu người truyền thống
à? Anh ấy bảo trước hết làm bạn với em đã.”
Đến
đây, tôi phục Lưu Thụy Căn sát đất, cô Dương mặc dù EQ vốn không cao, IQ thì
vẫn có một chút chút – người ta dù gì cũng tốt nghiệp đại học. Nhưng bây giờ
anh ngang nhiên phủ nhận trí thông minh mà người ta vốn dựa vào đấy để mưu
sinh, hơn nữa phủ nhận một lèo hơn mười ngày. Đúng thế, trong mười ngày hẹn hò
sau đó, tôi đã làm bóng đèn trên ngọn hải đăng, làm bóng đèn bên đường, làm đèn
ốp tường trong phòng ngủ, đèn sạc điện những khi mất điện, nói tóm lại là sáng
lắm sáng lắm sáng lắm sáng lắm!
Không
chỉ sáng, còn mãi mãi không bị tắt ngúm, động lực chính là cái thứ gọi là vĩnh
hằng, gần giống như năng lượng hạt nhân vậy!
Mà cô
Dương lại mặc nhiên cảm thấy tôi sáng đúng nơi đúng chỗ, sáng một cách cực kỳ
tốt, trong cảm giác của cô ấy, tình cảm của cô ấy tiến triển rất tốt, có thể
chọn ngày để đính hôn lập gia đình được rồi! Trong trường hợp này, cho dù trước
đây tôi vốn không đánh giá cao Dương Tuyết cho lắm, nhưng mà lúc này đây tôi
cũng không thể nào để cô ấy cứ như thế này mãi được, thế là có một hôm tôi gọi
điện thoại cho cô ấy nói kĩ hơn về chuyện này, tôi lấy thực tế và lý thuyết ra
để nói, từ tình yêu tay ba chẳng có kết quả tốt đẹp gì cho đến việc làm vợ bé
sẽ rất bi kịch, nói cho cô ấy một cách toàn diện, kiểu qua lại giữa cô ấy và
Lưu Thụy Căn như thế là không được. Tôi gần như đã nói thẳng với cô ấy, Lưu
Thụy Căn đối xử với cô ấy không chân thành. Suýt nữa thì tôi trực tiếp nói cho
cô ấy luôn, Lưu Thụy Căn làm thế chỉ vì tôi, mặc dù anh ta xối xử với tôi cũng
chẳng chân thành, nhưng mà đối xử với cô t không chân thành hơn nữa!
Nhưng
mà Dương Tuyết nghe không lọt tai: “Cô Hoàng, em biết trong lòng cô khó chịu,
nhưng mà người như kiểu anh Lưu đây rất khó tìm. Hàng ngày cô gặp những người
kia, đến khi gặp những người xài sang như chúng tôi đây đương nhiên là bị kích
thích, nhưng mà, những việc khác cô có thể tự mình đưa ra lựa chọn, duy nhất chỉ
có ba mẹ, hoàn cảnh gia đình, là do trời định, là sự tích lũy từ nhiều kiếp
trước. Có điều cô Hoàng à, cô cũng đừng bi quan quá, mặc dù hoàn cảnh gia đình
không khá giả, công việc cũng không tốt, nhưng mà thời gian gần đây cô đã gầy
đi một chút rồi đấy, thực ra em thấy con gái không cần gì cứ phải giảm béo,
việc gì phải khổ cực như thế, vì người khác mà đày đọa bản thân mình. Thực ra
theo những quan điểm bình thường, hình như em cũng phải giảm cân thêm một chút,
nhưng mà em luôn cảm thấy, nếu là của mình sẽ là của mình. Cô xem, không phải
là em đã đợi được anh Lưu hay sao?”.
“Có
điều cái này cô có học cũng không học được đâu, môn đăng hộ đối rất quan trọng,
em và anh Lưu sống trong cùng một tầng lớp, có nhiều vấn đề chung cần nói, nếu
là cô, tuyệt đối là không được. Có điều nghĩ đến công lao của cô giới thiệu anh
Lưu cho em, em cũng sẽ để tâm xem trường em có thầy giáo nào thích hợp không.
Thật đấy, cô Hoàng ạ, như công việc này của cô không ổn định thì phải tìm một
người có công việc ổn định, mặc dù cái nghề giáo viên này con gái làm thì tốt
hơn, nhưng mà chắc là cô cũng không dễ lựa chọn được người như vậy đâu.”
Nghe
những lời nói này tôi cũng không biết là nên cười hay là nên tức, nói tóm lại
là tôi á khẩu. Sau khi La Lợi biết, cười tôi: “Mày nói xem, mày giày vò mày như
vậy để làm gì?”.
“Không
phải tao, là anh ta, nếu như anh ta không đến gây chuyện, làm gì có nhiều việc
như thế này?”.
“Được
được, là anh ta, nhưng mà... Phiêu Phiêu, nói câu này có thể mày không thích,
nhưng mà, mày không suy nghĩ lại được thật à?”.
Tôi
nhíu mày một cái, La Lợi nói: “Đúng, là anh ta lừa mày, nhưng mà mày nói xem
anh ta lừa mày cái gì? Mày cũng nói rồi, giữa hai bọn mày chưa xảy ra chuyện gì
cả, cho nên anh ta cũng đâu có lừa cơ thể mày. Sau đó, mày cũng chẳng có tiền
để anh ta lừa phải không? Đừng nói đến một vạn đó, mày mà mở miệng ra đòi, anh
ta sẽ trả cho mày ngay lập tức, hơn nữa, không phải anh ta cũng đã dùng cách
khác để trả cho mày rồi đấy ư?”.
Chính
xác là như vậy, Lưu Thụy Căn đã đưa cho tôi rồi, mặc dù anh không tận tay nhét
vào tay tôi, nhưng mà anh đã làm một thẻ VIP, chị Vu hiển nhiên là biết điều
đó, tháng trước, đã thưởng cho tôi hai vạn. Khi nhìn thấy hai vạn đó, tôi thật
sự đỏ mặt tía tai, không biết là phẫn nộ, ngượng ngùng hay là cái gì khác.
“Anh ta
lừa tình cảm của mày, thực ra điểm này tao lại thấy không thể nói anh ta lừa,
mày cảm thấy anh ta không có cảm tình với mày thật à? Bọn mình khoan hãy nói về
việc dành bao nhiêu tình cảm, cũng không nói giữa hai bọn mày ai bỏ ra nhiều
hơn, nhưng mà chẳng nhẽ không hề có một chút tình cảm nào thật ư?”.
“Anh ấy
có không nhỉ?”.
“Nếu
không có, thế bây giờ anh ta đang làm gì? Thẻ VIP kia khoan hãy nói đã, anh ta
bây giờ ngày ngày cứ đi gặp người khác, không phải vì mày còn có thể là vì cái
gì đây? Vì vui? Vì hay? Nói một câu không dễ nghe nhé, anh ta có thời gian đi
gặp mặt mấy người bạn kia uống trà, đánh mạt chược còn có hiệu quả hơn việc này
nhiều.”
Tôi
nhìn chăm chăm vào ly trà trước mặt, không nói gì.
“Hơn
nữa, Phiêu Phiêu, chẳng nhẽ mày không cảm thấy ở anh ta có nhiều điểm nghi ngờ
hay sao? Đúng thế, việc đó xem ra có vẻ như là trùng hợp, nhưng mà chẳng nhẽ
anh ta không biết mày và Mã Phương, Lý Trí thực ra có quen biết nhau ư?”.
“...
Anh ấy biết.” Tôi nói trước mặt anh không chỉ một lần, hơn nữa, chúng tôi còn
nói chuyện với nhau một lần về việc này nữa mà.
“Anh ta
đã biết, thế thì tại sao lại còn để chuyện trùng hợp này xảy ra, mày không cảm
thấy anh ta hoàn toàn có thể vẫy tay để ngăn chuyện đó lại ư? Còn nữa, mày
không cảm thấy ngày hôm đó, sự xuất hiện của tao cũng quá đúng lúc hay sao?”.
Tôi
kinh ngạc ngẩng đầu lên, môi run run: “La, La Lợi...”
Người
bạn tốt nhất của tôi, người tri kỉ của tôi... mặc dù lý trí của tôi bảo rằng
không thể, nhưng mà bây giờ tôi như một con chim sợ cành cong, sợ đến nỗi run
rẩy lên, cũng may La Lợi kịp thời đập vào tay tôi: “Mày đấy, mày lại suy nghĩ
quá nhiều rồi. Không phải như mày suy nghĩ đâu, là anh ta gọi điện thoại cho
tao, anh ta nói bọn mày cãi nhau, cũng không nói gì cho rõ ràng cả, sau đó tao
thấy bộ dạng đó của mày nên cũng không hỏi. Sau đó nữa tao đã biết xảy ra
chuyện gì, cũng không tiện nói. Phiêu Phiêu, thời gian trôi qua lâu như vậy
rồi, chúng ta bình tĩnh phân tích một chút được không?”.
“Lưu
Thụy Căn lừa mày chẳng qua cũng chỉ giấu giếm thân phận của anh ta mà thôi,
việc này đương nhiên là anh ta sai rồi, nhưng mà tại sao anh ta lại làm như
vậy, mày cũng đã nói rồi đấy, anh ta bị thương một lần rồi, anh ta có bệnh, thế
nên anh ta cảm thấy không thể tin tưởng bất kỳ người nào khác, đối với những
người phụ nữ xinh đẹp lại càng không tin tưởng. Nói một câu không dễ nghe cho
lắm, mày và anh ta có thể kết bạn với nhau, ban đầu có lẽ là vì tao, nhưng
chung qui lại vẫn là bởi vì anh ta có tâm bệnh này. Anh ta cảm thấy mày không
đẹp, thật thà, giản dị, là một người con gái có thể quản thúc được mày, cho nên
anh ta mới muốn tiếp cận với mày. Mà trong quá trình tiếp xúc với nhau, anh ta
dần dần phát hiện ra ưu điểm của mày, sau đó thì sao nhỉ, cũng có cảm tình với
mày. Nhưng mà anh ta có bệnh, bất kể thế nào, anh ta vẫn là một người có bệnh
trong người. Cho nên theo bản năng anh ta muốn thăm dò mày. Anh ta giả nghèo,
giả vờ nợ nần tiền của người khác, anh ta đang thử nghiệm nhân cách của mày,
thử nghiệm đạo đức của mày, thử nghiệm tình cảm của mày, mà kết quả lại làm cho
anh ta rất hài lòng, cho nên anh ta quyết định sẽ đi đến với mày, cho nên anh
ta mới bóc trần màn kịch này. Được rồi, có thể không nên nói là bóc trần, nhưng
ít nhất, anh ta thấy cháy mà đổ thêm dầu, để cho mày biết sự thật luôn.”
Tôi lại
cúi đầu xuống lần nữa, La Lợi ngừng một chút rồi nói: “Mày còn yêu anh ta
không?”.
“...
Tao cũng không biết nữa.”
“Mày có
yêu, làm sao mà mày có thể không yêu cho được? Người đàn ông như thế này, đừng
nói mày, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều muốn yêu, cho dù biết anh ta lừa
dối nhưng làm sao có thể rời đi một cách nhanh chóng như vậy? Nếu như mày không
yêu, tại sao bây giờ lại đau khổ day dứt như thế? Nếu như không yêu, bây giờ
mày việc gì lại phải dằn vặt vì nhiều như thế này? Nếu như mày hạ quyết tâm,
nghỉ việc luôn, chẳng nhẽ không đến nơi khác làm việc được sao?”.
“Nhưng
mà tao không biết người tao yêu có phải là anh ấy không?”. Bị La Lợi nói từng
câu từng câu như vậy, tôi cũng bùng phát ra luôn: “Tao biết Lưu Thụy Căn như
thế này, nhưng thực tế lại không phải như vậy, anh là một người khác hẳn, hoặc
là kiểu người nào tao cũng không biết nữa. Cũng giống như mày đến siêu thị ấy,
mày mua một thùng táo mà mày thích, mày thích chết đi được, kết quả lại phát
hiện ra nó là một thùng đào... Có thể thùng đào đó đắt hơn, ngon hơn, nhưng mà
đó không phải là loại táo mày cần mua, hơn nữa mày không biết mày ăn đào có bị
dị ứng hay không nữa.”
“Nhưng
mà anh ta là một con người, không phải là trái cây. Mày đã thích rồi, không thể
nào vì anh ta biến thành một người khác mà tự nhiên mày lại không thích, hơn
nữa, không phải bây giờ anh ta cũng đang thể hiện mặt khác của anh ta cho mày
xem đấy sao?”.
Tôi
cũng không biết phải nói thế nào nữa, vỗ vào đầu: “Bọn mình đừng nói chuyện này
nữa, gần đây mày thế nào?”.
“Tao
thì còn có thể thế nào nữa.” La Lợi mỉa mai nhếch miệng lên, “Vợ anh ấy sắp
sinh rồi, anh ấy về rồi. Có điều cuộc sống của tao thì chẳng thay đổi gì cả,
xem ra bây giờ anh ta vẫn không đá tao đâu, cũng phải thôi, vợ anh ấy phải nằm
ổ hai tháng mà.”
Tôi
nhất thời chẳng biết phải nói thế nào, La Lợi uống một ngụm trà rồi nói: “Nói
chuyện của tao còn chán nản hơn, thôi được rồi, không nhắc đến Lưu Thụy Căn,
anh Hai đó, mày chuẩn bị thế nào?”.
Tôi
than thầm một tiếng, gần như là khóc không ra nước mắt.
Anh
Hai! Đúng thế, tôi vẫn còn một người anh, anh Hai!
Cuộc
sống gần đây của tôi không chỉ có Dương Tuyết, Lưu Thụy Căn, còn có cả anh Hai!
Trước đó tôi đã có nói rồi đó, thời gian gần đây anh Hai rất hay lui tới chỗ
tôi, mà gần đây anh cũng không còn bận rộn lắm, đến còn nhiều hơn nữa. Đầu tiên
anh đã giới thiệu cho tôi rất nhiều đối tượng ưu tú cho trung tâm môi giới hôn
nhân của chúng tôi, suýt nữa thì bây giờ đã trở thành đồng nghiệp của tôi rồi.
Mà so với trước đây, trong từng lời nói, cử chỉ của anh bây giờ cứ có ý tứ gì
đó, ví dụ mặc dù vẫn gọi tôi là Phiêu Phiêu, nhưng mà cái giọng nói ấy cứ kỳ
cục thế nào ấy, ánh mắt anh nhìn tôi thì, quả thật có thể đi diễn hài kịch được
ấy - mẹ kiếp, cái kiểu ngắm nhìn người khác nếu để lên khuôn mặt anh, đặt vào
trong mối quan hệ của hai chúng tôi, thế thì thật sự là chỉ làm cho người ta
rất nực cười, nực cười lắm ấy!
Nếu như
là trước đây, tôi đã cho anh một cái bạt tai, nhưng bây giờ...
“Ý của
anh ấy tao nghĩ là mày hiểu mà, nếu như mày không còn quan tâm đến Lưu Thụy Căn
nữa, thì nên suy nghĩ đến anh ấy, hai tụi mày hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ
tóc, anh ấy sẽ không lừa mày đâu.”
Khóe
miệng tôi giật giật: “Nhưng mà tao ở bên anh, tao sẽ có cảm giác loạn luân.” La
Lợi nhìn tôi, tôi chường mặt ra chậm rãi nói: “Khẩu vị của tao không nặng như
thế đâu.”