Ngón
tay của tôi đang do dự di chuyển giữa hai bàn phím nghe và tắt.
Nghe,
hay là không nghe, đây là cả một vấn đề.
“Chào
anh.” Cuối cùng tôi vẫn nghe điện thoại.
“Chào,
chào em... Là, là La Lợi phải không?”.
“Đúng
vậy.”
“Anh là
Lưu Thụy Căn.”
“Ờ.”
“Cái
đó... Anh... anh muốn hỏi em ngày... ngày mai có rảnh không?”.
“Ngày
mai à?”.
“Đúng
thế, tối ngày mai, anh muốn mời em ăn cơm.” Mặc dù ban đầu có chút cà lăm,
nhưng sau khi nói vài câu, giọng của anh dần dần ổn định lại, “Bánh bao La Phúc
Ký được không?”.
Câu sau
cùng quét sạch sự do dự của tôi ngay lập tức, ba từ La Phúc Ký làm cho tôi chảy
nước miếng ròng ròng. Nghĩ đến ba chữ này, tôi liền nhớ ngay đến miếng nhân
thịt ươn ướt tươi ngon, vỏ bánh mỏng mà dai, nhớ đến cái mùi vị thơm mặn, cái
cảm giác khi ăn, những mùi vị nồng nồng trộn lẫn lại với nhau ấy.
Một câu
“được thôi” đang lượn lờ quanh miệng t nhưng cuối cùng bị tôi kìm lại – mẹ
kiếp, đối với loại người thích ngay thẳng và đơn thuần như tên này, lần này bà
đây phải dè dặt một chút mới được!
“Cái
này, ở bên La Phúc Ký chắc không dễ đặt chỗ đâu...”
“Không
sao cả, ngày mai anh chẳng có việc gì, buổi sáng sẽ đi đặt chỗ, cứ thế đi nhé.”
“Hả?”.
“Bảy
giờ tối mai gặp lại.” Anh nói xong liền ngắt điện thoại, tôi ngớ người ra một
hồi mới nhớ ra, tôi đã đồng ý gặp nhau với Lưu Thụy Căn.
“Lần
này, lần này ta nhất định phải làm cho hắn hết hy vọng!”. Tôi suy tính như vậy,
đồng thời ra quyết định áp dụng biện pháp đến trễ đến cùng, nhưng mà chưa đến
ba giờ chiều ngày hôm đó tôi đã đứng ngồi không yên, ba chữ La Phúc Ký có sức
hấp dẫn cực mạnh đối với tôi, mỗi một lần mắt tôi nhìn vào đồng hồ là mỗi một
lần tôi nhìn thấy bàn tay nhỏ xíu trắng trẻo, mềm mại, mũm mĩm đang vẫy vẫy tay
với tôi, mỗi lần nghĩ đến ba chữ này, hình như tôi đều nghe thấy một âm thanh
êm dịu đang thì thầm bên tai tôi: “Đến đây nào, đến đây nào, đến đây nào...”
Tôi
đứng ngồi không yên, mông như có mọc đinh ra hay sao mà cứ vặn vẹo tới lui, vặn
vẹo đến mức dì Vương chịu không nổi nữa: “Tiểu Hoàng, cháu bị làm sao thế?”.
“Dạ,
không sao cả ạ.”
“Nếu
như cháu không khỏe thì đi nằm nghỉ một chút đi.”
Tôi
ngẩn người, dì Vương lại nói: “Dì biết, mỗi lần đến cái ngày đó đều rất khó
chịu, dù sao giờ này cũng chẳng có việc gì cả, cháu đi nghỉ trước đi.”
Tôi dở
khóc dở cười: “Dì Vương, chu kỳ đèn đỏ của cháu còn chưa đến mà.”
Hả?
Dì nhớ là mấy ngày hôm nay mà.”
“Sắp
thôi ạ.”
“Ừ,
trước khi đến cũng rất khó chịu đấy.”
Tôi
đành phải gật gật đầu, mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ kiêng dè việc mình
lắm mồm, nhưng mà việc của Lưu Thụy Căn tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng lắm. Đoán có
vẻ như dì Vương tiếp tục thảo luận cái chủ đề này sẽ làm cho tôi cực kỳ khó xử,
đang tính xem làm sao né tránh thì Đặng Linh Linh gọi điện thoại đến.
“Chị
Hoàng.”
“Í, là
tôi đây!”, tôi đáp lại một cách cực kỳ nhanh chóng, “Thế nào rồi, thế nào rồi?”.
“Em đã
suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy anh ấy rất tốt, cũng rất hăng hái, nhưng mà, có lẽ
chỉ làm bạn với nhau thôi, xin lỗi nhé, chị Hoàng.”
Nghe vế
đầu tiên trong lời nói của cô, trái tim tôi bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, gần
như muốn hét to lên với trời xanh, tại sao bắp cải trắng tươi ngon lại cứ rơi
đúng vào tay mấy con heo. Cũng may mà ngay sau đó cô nói tiếp vế sau, tôi phấn
khởi hẳn lên, cũng quên mất là bên cạnh còn có dì Vương, vội vàng nói: “Không
sao cả, không sao cả, tại em không có cảm giác mà, cho dù là xem mắt, chúng tôi
cũng sẽ tìm một người sao cho vừa ý mà. Không sao, không sao đâu, bây giờ chị
nói với anh ấy ngay.”
Đặng
Linh Linh ở đầu dây bên kia vẫn có chút ngại ngùng, lại nói thêmmấy câu xin lỗi
như làm phiền phức thêm cho tôi, v. v... Tôi hưng phấn đến nỗi nhận hết trách
nhiệm về phía mình, để cho cô ấy yên tâm một trăm phần trăm, nhất định sẽ tìm
cho cô một đối tượng phù hợp hơn, thích hợp hơn!
“Cái
này, em...”
“Ôi
dào, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng mà, cái việc này bình thường không thể
nào bình thường hơn được nữa. Cái gì đó, cứ xem như là em ra khỏi nhà đổi gió,
gặp gỡ người này người kia cho biết tình hình xã hội, để tìm cảm hứng cho em
viết lách, thật đấy, chẳng có gì phải ngại ngùng cả, có người nào thích hợp,
chị lại gọi điện cho em.”
“Thế,
thế cũng được...”
“Ờ ờ,
ngoan.”
Tôi bị
kích động liền không ngăn nổi miệng mình, phun ra kiểu nói bình thường hay dùng
để chọc ghẹo mấy em gái trên mạng, may mà Đặng Linh Linh cũng không tức giận,
khách sáo nói chuyện với tôi thêm dăm ba câu rồi ngắt máy. Phía bên kia cô vừa
dập máy, phía bên này tôi cũng chợt tỉnh ngộ, cảm thấy nhột nhột sau lưng, quả
nhiên, vừa quay đầu lại đã thấy dì Vương đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi
căng thẳng trong lòng, kìm nén nỗi đau kéo hộc bàn của mình ra: “Cái đó, dì
Vương, ở đây cháu còn có một t khoai tây chiên... Dì, dì muốn ăn không ạ?”.
Dì
Vương lắc đầu: “Tiểu Hoàng à.”
“Dạ.”
Tôi trả lời ngay tức khắc, cái thái độ đó chẳng kém gì với người Nhật Bản gặp
được sếp tổng to nhất công ty, thực ra thì cũng gần như là có chuyện như vậy
thật. Tuổi nghề của dì Vương cao hơn tôi, thành tựu trong nghề nghiệp cũng
nhiều hơn tôi, lại có mối tơ duyên chung tay với chị Vu lập nên trung tâm này.
Mặc dù bởi vì liên quan qui mô của trung tâm môi giới chúng tôi, không phân
chia ra cấp bậc một hai ba, nhưng thật sự tôi là người thấp nhất trong đó.
“Cháu
vẫn còn quá trẻ mà.”
“Dạ
đúng thế.”
“Dì
biết cháu đang nghĩ gì, thông thường mà nói, điều kiện cá nhân của Trương Tường
đúng thật không hợp với Đặng Linh Linh. Nhưng mà cháu cũng cần biết rằng, hai
người ở với nhau, không chỉ là việc của hai người, mà còn là việc của hai gia
đình, thậm chí là của cả hai gia tộc. Mặc dù bây giờ Trương Tường trông có vẻ
không bắt mắt, nhưng mà điều kiện ba mẹ của nó tốt, đều là cán bộ đã nghỉ hưu,
lương hai người cộng lại với nhau, mỗi tháng cũng phải được một hai vạn, cháu
nói xem hai ông bà già đó thì tiêu hết bao nhiêu tiền nào? Mỗi tháng tích lũy
được một vạn nhẹ nhàng như không!”.
“Dạ
đúng vậy.”
“Đương
nhiên, Đặng Linh Linh cũng là một cô gái tốt, nhưng mà ngoài cái căn nhà mặt
tiền đó ra thì không nói làm gì, cái công việc đó của nó cũng chẳng ổn định
chút nào cả, tháng này có thể kiếm được một hai vạn, tháng sau không chừng
chẳng kiếm được đồng nào. Đúng vậy, ba ngàn đã là không ít rồi, nhưng mà đối
với mấy nàng con gái bây giờ cũng chỉ đủ ăn đủ uống thôi, còn mua quần áo và mỹ
phẩm thì...”
Lúc dì
nói đến đây thì tôi định chen ngang, nhưng suy nghĩ một lúc rồi cũng kìm lại.
Có điều cái sự thay đổi đó của tôi làm sao mà thoát khỏi con ngươi của dì
Vương, dì lập tức nói: “Đúng vậy, cháu không trang điểm cũng không mua sắm quần
áo, nhưng mà không phải tất cả mọi người đều giống cháu vậy đâu, hơn nữa, không
phải cháu cũng cần ăn sao? Không phải là dì nói gì cháu, Tiểu Hoàng này, cái
miệng này của cháu cũng phải ăn kiêng đi là vừa rồi đấy, cháu nói cứ ở cái
trung tâm môi giới này vì điều kiện tốt, nếu như có người nào được, mình hoàn
toàn có thể thử một chút xem sao mà. Dì nói cho cháu nghe, làm một người phụ nữ
đứng đắn thì phải có một ia đình, có con cái là chuyện bình thường. Cháu đừng
cho rằng mình còn nhỏ, hai mươi bảy tuổi rồi, cũng đã đến tuổi rồi đó, hai năm
nữa, những người có thể giới thiệu được cho cháu đều là những người cưới lần
hai. Cháu thử nghĩ xem, đàn ông đã từng ly hôn, cái đó không dễ nói đâu.”
“Dì
biết cái câu nói gì đó mà đàn ông ly hôn một lần như một miếng ngọc... Dì không
phủ nhận quả thực là có người như vậy, nhưng ly hôn cũng luôn phải có nguyên
nhân chứ, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của dì, ly hôn mà, phần lớn nguyên
nhân đều là vì đàn ông. Phụ nữ khi đã kết hôn, đặc biệt là sau khi có con, tất
cả đều nghĩ cách chịu đựng vì con cái.”
Dì
Vương giảng giải một thôi một hồi từ chuyện tuổi tác vòng qua ly hôn, rồi lại
phụ nữ thế nọ thế kia, tôi gật đầu liên tục, gọi dạ bảo vâng, trong lòng kêu
khổ ngất trời, mẹ ơi, tại sao lại mở cái nắp hộp nhiều chuyện của dì Vương ra
vậy nè? Năm nay dì Vương năm mươi bảy tuổi, đang ở giai đoạn tiền mãn kinh,
bình thường mỗi sớm mỗi chiều đều tới công viên, xả cái nỗi phẫn uất, than vãn
đó cho những người cùng lứa tuổi, cho nên khi ở văn phòng lại trở thành một
người dì tốt, hiền từ và dễ gần, nhưng mà chạm đến cái dây thần kinh nói nhiều
nào của dì, thì nói cả tiếng chưa chắc đã xong!
Nếu như
có chị Vu ở đây, dì có lẽ còn biết kiềm chế một chút, nhưng nếu như chỉ có tôi
và dì, thế thì cứ thế mà đợi thần kinh bùng nổ đi nhé. Còn nhớ lần đầu tiên tôi
lãnh giáo cái uy lực này của dì, đau đầu chóng mặt mất ba ngày, sau đó phải ăn
hết một phần ăn gia đình tại KFC mới lấy lại được hồn vía. Từ đó về sau là tôi
biết rồi, trên thế giới này, điều khủng khiếp nhất không phải là việc thầy cô
giáo gọi tên lên kiểm tra miệng đột xuất, cũng không phải sự quấy rối tình dục
của lão sếp béo như con heo, mà là lải nhải! Mà lại là sự lải nhải bạn không
thể nào trốn tránh được.
Có điều
việc này hay xảy ra quá, cho nên dần dần tôi cũng tìm được sách lược để đối
phó, giống như bây giờ, mặc dù cả người tôi đang phụ họa theo, nhưng hồn vía đã
rời khỏi thể xác, bay lởn vởn đến La Phúc Ký, ôi, bánh bao của tôi!
Trải
qua một trận công kích như vậy, buổi chiều tôi chẳng còn chút do dự nào nữa,
sắp đến giờ, tôi liền xách túi đi ra bến xe buýt, khi đến nơi không những không
bị trễ, còn đến sớm hơn mười lăm phút, mà giờ này người ngồi trong La Phúc Ký
đã đông như nêm cối rồi.
Giống
như quán mì ngày hôm qua, La Phúc Ký cũng là một quán ăn có thương hiệu lâu
năm, mà còn nổi tiếng hơn rất nhiều, nếu như tìm hiểu về lịch sử, có thể đã
xuất hiện cách đây hơn hai thế k rồi.
Kinh tế
thị trường, hiện nay rất nhiều quán ăn có thương hiệu lâu năm đều mở chi nhánh,
mà La Phúc Ký là một trường hợp ngoại lệ, không biết gia đình nhà họ đã được tổ
tông dạy bảo những gì, thời này qua thời khác cũng chỉ có một nơi này, mà nơi
này lại còn lười phát triển, nói tóm lại một câu, nhiều năm như vậy rồi, những
quán ăn khác như quán gà nướng, quán thịt bò, quán mì đều tìm cách chiếm lĩnh
mọi ngóc ngách trong thành phố, chỉ có La Phúc Ký vẫn cố thủ trên mảnh đất của
tổ tông để lại, điều duy nhất có phát triển là mở rộng diện tích quán ăn.
Anh
không chịu phát triển thương hiệu ra rộng rãi, thì mọi người phải chạy đến đây
ăn thôi, mấy ngày nghỉ, lễ, tết thì không nói làm gì, cho dù là những ngày bình
thường, ở đây thường xuyên xảy ra hiện tượng như thế này: năm giờ rưỡi mở cửa,
bốn giờ đã có người đứng xếp hàng, mà tôi vừa đến đây, thấy ngay Lưu Thụy Căn
đã đứng đó xếp hàng rồi.
Lúc này
đây Lưu Thụy Căn đang đứng giữa vị trí vào cửa và không vào cửa, anh đứng trong
đội ngũ đó, hai tay cho vào túi, cổ áo khoác được bẻ thẳng đứng lên, đứng ở góc
độ này, tôi chỉ có thể nhìn thấy khóe môi anh đang mím lại, trông chẳng có vẻ
gì như đang mất kiên nhẫn, nhưng mà trên trán lại hiện lên nét gì đó có nghị
lực.
Đột
nhiên, tôi cảm nhận được trái tim tôi đang nhảy nhót, bỗng nhiên xuất hiện một
thứ cảm giác mặt đỏ tía tai, trong khi hoảng loạn, nhất thời xúc động muốn quay
gót bỏ đi, mà cũng vào lúc này thì Lưu Thụy Căn bỗng nhiên quay đầu qua, nhìn
thấy tôi, anh cười: “Em đến rồi à?”.
“À, ờ.”
“Sắp
đến lượt mình rồi.”
Nói mấy
câu như vậy, mọi người lại tiến về phía trước một bước, cả hai chúng tôi cùng
nhau bước vào cửa chính, bước vào được bên trong. Vào được bên trong, thực ra
cũng đã đến giờ bán. Tiếng tăm lẫy lừng của La Phúc Ký đồn xa, mùi vị của bánh
bao thì không có gì để nói, nhưng mà đây không phải là nơi thích hợp để ngồi
lâu, mùi vị thức ăn cũng bình thường, cũng có rất nhiều người thích mua bánh
bao rồi đến chỗ khác ăn. Đương nhiên, ở đây cũng có thể ngồi lại được, có điều
không khí ồn ào, phục vụ tệ hại, nhờ phục vụ rót một cốc nước phải hét khản cả
cổ, cho nên ít người sẽ ngồi lâu ở đây.
“Anh,
anh đến đây đợi lâu lắm rồi ạ?”. Mẹ kiếp, sao tự nhiên chị đây lại trở nên cà
lăm thế này>
Lưu
Thụy Căn mỉm cười: “Cũng đợi không lâu lắm, hôm nay người không đông.”
Tôi
trầm mặc, chỉ cảm thấy mặt mình lại đỏ hơn một chút nữa rồi.
“Cởi áo
ra đi.”
Tôi ngơ
ngác, Lưu Thụy Căn nói: “Nếu không lát nữa ra ngoài sẽ lạnh đó.”
Tôi
lặng lẽ cởi áo khoác ngoài ra, âm thầm cảm thấy may mắn vì tâm tư bị dì Vương
cằn nhằn hôm nay không nằm ở chiếc áo khoác nghề nghiệp ấy, nếu không, nếu
không sẽ như thế nào tôi cũng không biết nữa, tôi cảm thấy bản thân mình cứ có
chút gì đó không phải.
Lưu
Thụy Căn không nói gì nữa, tôi cũng trầm mặc, có điều trong lòng rối như tơ vò.
Đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì đến lượt chúng tôi. Lưu Thụy Căn chọn hai
món gỏi, hỏi tôi ăn được bao nhiêu bánh bao.
“Ba
xửng.”
Lưu
Thụy Căn kinh ngạc, tôi nói: “Đúng ba xửng, một mình em có thể ăn ba xửng.”
Mẹ nó
chứ, không nghĩ nữa, khó khăn lắm mới đến được La Phúc Ký một lần, khó khăn lắm
mới không phải móc tiền túi ra trả, khó khăn lắm mới được ăn thoải mái một bữa,
không ăn đến mức phải dựa vào tường để lần lần bước ra về sẽ cảm thấy có lỗi
với bản thân lắm!
“Em ăn
được lắm ấy.”
Tôi
nghiến răng nghiến lợi nói, Lưu Thụy Căn nói: “Con gái ăn được là có phúc đấy.”
Tôi cảm
thấy cái mặt nạ của mình đã bắt đầu rạn nứt, bên đó Lưu Thụy Căn đã nói: “Cho
tám xửng.” Lần này đến lượt tôi hết hồn, Lưu Thụy Căn nói: “Anh chỉ ăn được hai
xửng thôi, còn lại ba xửng em mang về, làm thức ăn cho buổi sáng mai.”
Nếu như
bây giờ tôi có đuôi, nhất định sẽ rất phấn khích ngoáy đuôi với anh ta, chao
ôi, người đâu mà tốt thế! Bất kể người này có điều kiện gì, thân phận như thế
nào, thì cái tố chất này, cái tính khoan dung này, ở trung tâm môi giới hôn
nhân của chúng tôi được xem là đối tượng xem mắt đẳng cấp cao, nếu như bây giờ
La Lợi ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ lắc vai cô đạo văn Mã Giáo Chủ: “Người
đàn ông như thế này làm sao mà mày bỏ qua hả? Làm sao bỏ qua? Làm sao bỏ qua
được hả hả hả hả...”
Bữa ăn
này tôi và Lưu Thụy Căn cũng chẳng nói năng gì với nhau nhiều, anh vẫn xem điện
thoại của mình, có điều bây giờ cái hành động này của anh đã không còn làm tôi
thấy ác cảm, thực ra ngay từ đầu cũng không có, ngày đó là tôi đang đứng trên
lập trường của một bà mối, cho rằng anh ta không biết cách lấy lòng phụ nữ, cơ
mà hiện nay, tôi chỉ tò mò anh rốt cuộc đang xem cái gì. Có điều cho dù trong
lòng hồ nghi, tôi cũng không hỏi, thứ nhất, tôi không muốn có sự dây dưa quá
sâu với anh, ngoài việc nhìn điện thoại ra, Lưu Thụy Căn thật sự là một người
đàn ông tốt, mà người đàn ông tốt như thế này, hiện nay tôi bắt đầu có chút không
đành lòng, hơn nữa nhìn điện thoại thì cũng chẳng có tội lỗi gì; có điều, sở dĩ
tôi có thể kiềm chế lại không mở miệng ra hỏi là bởi vì, bánh bao của tôi đã
được bưng lên rồi.
Bữa ăn
này tôi ăn một cách sung sướng, đặc biệt là nghĩ đến việc tôi không phải móc
túi trả tiền, phát tác tập tính của tiểu thị dân, tôi cảm thấy cả người từ
ngoài vào trong cứ sướng rơn lên. Cái sự sung sướng này kéo dài cho đến khi Lưu
Thụy Căn gọi người đến tính tiền.
“Của
anh tổng cộng hết một trăm tám mươi chín đồng.” Lưu Thụy Căn lấy ví ra, tôi thì
lại trừng mắt lên: “Cái gì, chúng tôi chỉ chọn thêm có hai món gỏi mà!”.
“Đúng
vậy, chị chọn hai món gỏi, một đĩa dưa chuột trứng gà hai mươi đồng, một đĩa
rau hấp ba màu mười chín đồng, tám xửng bánh bao một trăm sáu mươi đồng.”
“Bây
giờ bánh bao tăng giá lên hai mươi đồng rồi à?”.
Nhân
viên phục vụ nhìn tôi với một thái độ không hiểu tại sao chị lại kinh ngạc như
thế: “Chị à, cái giá này đã tăng từ tháng trước rồi.”