Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 10: Có thể trở về hay không?



Mỗi ngày đi xem xét chuồng gà một lần đã thành đại sự hàng đầu của Lâm Linh. Tuy nhiên, một lần lại một lần vồ hụt, làm cho nàng không khỏi thất vọng vô cùng.

Nói ngược lại, loài người thật đúng là thích ứng tính chất cực mạnh của động vật.

Mấy ngày này, nàng cố gắng dỗ dành con ngựa, mặc dù cưỡi ngựa vẫn bị nhiều lần phất xuống, nhưng vẫn có chút tiến bộ. Vốn cho là có cung tên rồi sẽ không cần luyện kiếm nữa, không ngờ hiện tại hai bút cùng vẽ, thế là so với trước còn thảm hại hơn.

Nhiều lần nàng xém chút nữa bắn trúng Arthur và Khải, lúc nàng tập bắn cung, hai người sẽ có sự vô cùng ăn ý chợt hiện thân sau lưng nàng……

Về phần ma pháp, nàng trước xem hết toàn bộ vốn ma pháp cơ bản, Mặc Lâm chắc là không biết nên dạy nàng nội dung gì. Nàng đối với Mặc Lâm mà nói, đây chính là giáo viên mạo hiểm tánh mạng a, vạn nhất không cẩn thận nàng tự biến chính mình thành ếch hay nhện thì thảm rồi.

“Mặc Lâm, tại sao chỉ ta mới được dạy ma pháp mà không dạy cho bọn Arthur?”

“Kỵsĩchân chính không cần ma pháp, mà loại ma pháp ta dạy cho ngươi cũng chỉ là loại cơ bản, sau này có thể dùng lúc nguy cấp.” Mặc Lâm nằm trên cỏ, thản nhiên tự đắc cắn một cây cỏ nhỏ, chợt nhớ tới cái gì, “À quên nói cho ngươi biết chuồng gà mái lúc trước ngươi tới vừa bị đưa đi.”

“A……” Mặt của nàng co rúm một chút,

“Cho nên sau này mỗi ngày không cần đi tìm nữa, đều là gà trống thì đẻ trứng như thế nào đây.” Hắn cười ranh mãnh đứng lên, nhìn mặt nàng ngượng đến đỏ.

“Ngươi, làm sao ngươi biết?”

Hắn đột nhiên bu lại, hít hít cái mũi,“Chẵng lẽ ngươi không cảm nhận được mùi phân gà?”

Thân thể nàng đột nhiên cứng ngắc…… Người ghê tởm a……

Lúc đi ngang lại chuồng gà, nàng buồn bực hướng nơi đây nhìn một cái, chợt thấy Arthur hướng nơi này đi tới, trong tay còn cầm cái gì.

“Lại đến tìm trứng gà?” Arthur đã gặp nàng liền nhíu nhíu mày,“Thấy ngươi học mấy thứ khác còn không có được loại nghị lực như này.”

“Ta……” Nàng ấp úng nói,“Chỉ là rất muốn ăn……”

Hắn bất đắc dĩ liếc nàng một cái, tiện tay đặt cái rổ lên chiếc ghế gỗ bên cạnh,“Được rồi, không cần tìm nữa, ta mua cho ngươi mấy cái từ thôn trong trấn rồi.”

Nàng sửng sốt, ánh mắt khó tin hết nhìn hắn đến nhìn trứng gà, hốc mắt đỏ lên, mũi đau xót, nước mắt tự dưng lả tả chảy xuống, đúng là trứng gà, đúng là trứng gà! Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có thể trở về!

“Khóc cái gì, đúng đồ đần!” Hắn tức giận nói

“Cám ơn, cám ơn……” Nàng kích động cầm lấy một quả trứng, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Không cần cám ơn, chỉ là ta mỗi ngày đều không chịu nổi cái mùi phân gà bốc ra từ cơ thể ngươi!” Hắn vừa nói xong liền kinh ngạc nhìn nàng ngấu nghiến nuốt nguyên cái trứng gà sống.

Chuyện bất khả tư nghị xảy ra……

Một vầng sáng trắng lóe lên, nàng cứ vậy từ từ biến mất trước mặt hắn!–

Lúc Lâm Linh khôi phục lại được ý thức, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo trên tay chảy xuống, cứ như vậy vài phút nàng còn không biết đang làm gì hay ở nơi

nào.

Đến khi thấy được cái rèm cửa sổ màu lam thêu một con heo nhỏ, trên bàn đặt chiếc điện thoại di động, cái giường nhỏ quen thuộc của nàng, còn có máy tính…… Nàng mới có phản ứng, nàng thật sự đã trở về!

Phản ứng đầu tiên của nàng là cầm lấy điện thoại di động, thấy thời gian chỉ mới nửa tiếng trôi qua mà thôi, lại cúi đầu xem mình mặc gì, vẫn là chiếc áo ngủ có thêu hình con heo nhỏ. Kế tiếp lại giật giật thử máy tính, vẫn là hàng chữ màu xanh, nàng ấn nhẹ xuống ổ đĩa, nó mở ra vô cùng dễ dàng……

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng ngẩn người, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng?

Trong đầu nàng nhớ lại từng màn trò chơi, tâm lý càng thêm nghi hoặc, không thể nào là chuyệntưởngtượng được! Nhất định là do mình ngủ thiếp đi nên mới mơ thấy như vậy!

Đang định mở cái đĩa vừa được phóng ra, chợt nghe tiếng chìa khóa từ cửa, nàng vội vàng đem đĩa CD nhét vào giá sách, tay chân luống cuống vội vàng mở bài tập ra.

“Lâm Linh, mẹ về rồi.” Ngoài phòng truyền đến thanh âm mẫu thân, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy mũi có chút ê ẩm, không nhịn được chạy ra phòng, ôm cổ mụ mụ, thấp giọng nói,“Con nhớ mẹ!”

Lâm mụ ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, vuốt vuốt đầu của nàng,“Đứa nhỏ ngốc, mẹ không phải mới đi không bao lâu sao.”

“Ta thì thấy rất lâu rồi……” Nàng lẩm bẩm nói, đối với nàng thật là đã lâu rồi.

“Ngoại công không có chuyện gì, con cũng không cần lo lắng.” Lâm mụ cười nói.

“Mụ mụ, con muốn lúc trời gần tối đi thăm ngoại công được chứ?” Nàng ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn mụ mụ,“Con cam đoan nhất định sẽ không ảnh hưởng tới học tập. Con thật sự rất muốn đi thăm một chút, bởi vì, mọi người đều là người quan trọng nhất của con.”

Lâm mụ thấy con mình như thế lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt cảm động,“Đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy……”

“Mụ mụ, nhờ……”

“Được rồi, được rồi, chờ đến thứ bảy con đi với mẹ.”

“Cám ơn mụ mụ.” Lâm Linh nhẹ giọng nói, thì ra nói ra ý nghĩ của mình cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Có khi nào là nhờ giấc mơ ấy?

Bầu trời màu xanh nhạt, ánh mặt trời giống như một mảnh cát vàng phát sáng lập lòe, cỏ xanh tết thành mặt đất, tiếng côn trùng ưu nhã chấn sí phác phác rung động. Màu xanh biếc của lá cây dưới ánh mặt trời thoáng lay động một cái, đem ánh sáng vàng cát lập lòe tung tóe như nước lên người Lâm Linh còn đang say giấc. “bibibibibi…… Đến buổi sáng?! Buổi sáng! Không hài lòng? Dậy? Không? Ngươi a!” Đồng hồ báo thức trong điện thoại di động truyền ra âm thanh nàng thích nhất - âm thanh Yuko quân nhân gọi rời giường, Lâm Linh ngáp tắt chuông báo, ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu, nàng chắc chắn xác định — đây là nhà mình.

Chuyện phát sinh mấy ngày trước quả nhiên chỉ là mơ……

Ngay lúc nàng đứng ở trên xe buýt miên man suy nghĩ, xe buýt đột nhiên ngừng lại.

“Chuyến xe buýt này gặp chút trục trặc, xin mời mọi người chuyển qua đi bộ đoạn tiếp theo.” Tài xế vừa nói, nhất thời khiến cho một trận âm thanh oán.

Lâm Linh mặt co quắp, không thể nào, lại trục trặc? Nàng xem một chút đồng hồ, wa, sắp tám giờ, nàng cũng không muốn lại trèo tường, may là nơi này cách trường học cũng không còn xa, cố mà cướp đường chạy thục mạng đi!

Lúc nàng đang thở hổn hển chạy đến trường học thì thấy một chiếc Rolls-Royce xa hoa đứng trước cổng, vừa nhìn tới cửa xe liền thấy một vị thiếu niên ưu nhã.

Ba tháng trời quang giữa mùa xuân đúng là đẹp nhất, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt tuấn tú của hắn vi diệu như một bóng ma, khiến cho làn da trắng của hắn như có chút trong suốt, một tia tựu tiếu phi tiếu trên môi hắn như đóa hoa trang điểm đầu cành.

“Tam công tử, Tam công tử!” Nữ hài tử kiểm tra huy hiệu trường ở cổng nhất thời hưng phấn đứng lên, trong mắt bay ra n – sao nhỏ.

Tam công tử hướng các nàng mỉm cười, đột nhiên, như là lơ đãng quay đầu nhìn Lâm Linh một cái, đối nàng cười cười.

“Văn Du, ngươi hôm nay tới muộn a,” Một cô gái xinh như búp bê nhảy về phía trước, thân thiết hướng hắn bắt chuyện, tiện dùng ánh mắt hung tợn

đem tất cả ánh mắt nữ sinh đặt lên Tinh Tinh chém giết một lần.

Vừa thấy đó là ác nữ Trần Di, mọi người đều không dám lên tiếng.

“Là ngươi a……” Trần Di quay đầu thấy Lâm Linh đứng một bên, trong mắt

hiện lên một tia tà ác, hướng nàng đi tới, thừa dịp nàng không chú ý, đem bọc sách của nàng xé ra, quăng thật xa ra ngoài, nhất thời, sách vở bút ký phân tán mỗi hướng một nơi.

“A à à, xin lỗi a, ta lỡ tay …… Cũng sắp tám giờ, chờ ngươi nhặt hết chắc chắn cũng muộn rồi.” Nàng cười đắc ý.“Được rồi, không quên nói cho ngươi biết sau này chỉ nên làm tốt bổn phận của mình, đừng đụng đến chuyện của

người khác.”

Cố ý, cô bé này đúng là cố ý …… Lâm Linh cắn môi, kiềm chế nước mắt trong hốc đang cố chảy ra, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi nhặt. E ngại

Trần Di, mọi người ai cũng không dám giúp nàng đi nhặt.

Đúng lúc nàng cúi người, có người cũng khom người xuống, nhặt trên mặt đất đưa cho nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu đến, một đôi mắt trong suốt như viên Lưu Ly đen đập vào mắt nàng.

“Tam công tử……” Nàng há miệng thở dốc, nhưng không phát ra âm thanh. Toàn giáo nữ sinh ái mộ Tam công tử, tự nhiên cũng giúp nàng nhặt đồ……

“Nhặt nhanh chút, nếu không thì đến muộn mất.” Thanh âm của hắn ôn nhu trước sau như một.

“Văn Du!” Trần Di hổn hển kêu một tiếng, hung hăng trừng mắt Lâm Linh một cái, giận dữ bỏ đi.

“Ân…… Cám ơn” Lâm Linh có chút không biết làm sao, cuống quít nhặt sách vở phân tán.

Nữ sinh chung quanh kích động đứng lên.

“Tam công tử thật ôn nhu……”

“Thật là một người tốt……”

Lúc này Lâm Linh chỉ lo vùi đầu nhặt đồ, không để ý tới trong mắt Tam công tử lóe lên một tia quỷ dị, hắn đột nhiên cúi đầu, hạ giọng chỉ có mình hắn và nàng nghe thấy. “Xem ra sau này cuộc sống của ngươi ở đây không được tốt, bốn mắt muội.”

Nghe được mấy chữ bốn mắt muội, người Lâm Linh cứng ngắc ……

Là hắn, nam sinh lòngdạhẹp hòi ngày đó chính là hắn!

Buổi tối lúc về đến nhà, nàng thấy mụ mụ lưu lại một tờ giấy, nói là đi thăm ngoại công, thức ăn đều ở trong nồi.

Nàng chạy đến phòng bếp, xốc lên mấy cái nồi, thức ăn cũng không tệ lắm đêm nay, đường dấm chua ngư, thịt, cà, nhất là cái hành thái sao trứng kia, thản ra hương thơm mê người.

Nàng không nhịn được dùng chiếc đũa gắp một cái bỏ vào trong miệng, thật —

Nàng còn chưa nếm được mùi, đầu bống dưng một trận hoa mắt choáng váng, phảng phất bị cái gì lôi kéo, trong nháy mắt mất đi ý thức.

Cách cách cách cách đạt — bên tai giống như vang tiếng gáy hỗn độn……

Vị đạo trưởng nào đó, được thối…… Nàng cảm nhận được một cỗ mùi thối quen thuộc, dần dần khôi phục ý thức, mở to mắt chấn động, không phải đang ở nhà sao? Như thế nàolại ở trong chuồng gà?

Hơn nữa, cái này chuồng gà này có chút nhìn quen mắt –

“Người nào!” Trên đầu nàng truyền đến một tiếng quát khẽ, lập tức, một thanh ngân đao chỉ vào yết hầu của nàng.

Nàng kinh sợ ngẩng đầu, xuất hiện trước mặt nàng là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Hắn vừa chững chạc vừa ngây ngô trong sáng, đồng thời vẫn có nam tính kiên định cường tráng cùng sự nữ tính mềm dẻo xinh đẹp tuyệt trần. Cả người tản mát ra một hơi thở cao ngạo, khí chất xa cách, mi dài, khóe môi hơi đùa cợt, lạnh lùng cười, trong lòng lộ ra nhè nhẹ mùi Ly Ly đường hoàng gợi cảm. Nhưng nổi bật là hai con ngươi màu tím như có một luồng hỏa diễm mặt trời thiêu đốt mặt trời, không ai sáng bằng.

Chờ đã, đôi mắt màu tím? Sau lưng nàng bốc lên một cỗ lương khí…… Không

thể nào, không có khả năng……Tiểu quỷ kia mới có bảy tuổi a……

“Là ngươi, cô ngốc……” Thiếu niên ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Khẩu khí đó…… Nàng lắp bắp mở miệng,“Ngươi là……”

Thiếu niên dần dần thu hồi kiếm trong tay, mức độ đùa cợt nụ cười bên môi càng sâu,“Ta là — Arthur.”

Ầm ầm — một cái sấm sét nổ tung trên đầu nàng.

Trời ạ, nàng sao lại nhớ tái cái địa phương quỷ quái này, không nên a!! Cứu mạng a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.