Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 118



Thời khắc cuối cùng đón công chúa Guinevere tới Camelot đã đến. Thực ra thì trước giờ quan hệ giữa Camland với England khá hữu hảo, vì thế trong vương cung lập tức tổ chức một buổi tiệc nhỏ để đón tiếp công chúa.

Mùi mật đèn tinh khiết thơm phức trong không khí, âm nhạc nổi lên không ngừng. Những tiểu thư quý tộc trẻ tuổi mặt đầy son phấn, da tay sáng bóng, nhìn qua đã biết là được chăm sóc vô cùng kỹ càng, quần áo quý giá trên người được đính bảo thạch, hoa nến nhẹ nhàng phân tán tứ phía. Thi thoảng các nàng còn nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến có huy tộc trên tay, thỉnh thoảng nhìn bọn kỵ sĩ chung quanh, tìm kiếm cho mình một ý trung nhân. Những vị phu nhân thành thục đội một chiếc mũ lông vũ nhỏ, quần áo đính ngọc bảo thạch, phục trang đẹp đẽ, tranh kì khoe sắc.

Mỗi một bước đi của Lâm Linh, lòng của nàng lại co rút thêm một nhịp, cảm giác bất an cùng khẩn trương len lỏi khắp lồng ngực nàng. Từng bước từng bước, nàng đi lên bậc thang, đi tới trước cửa tiền thính, người hầu hai bên lập tức tất cung tất kinh chào hỏi nàng, hơn nữa còn trịnh trọng mở cửa lớn ra.

Những bộ quần áo sang trọng lượt thượt quét qua trên mặt đất, xuyên qua tiền thính như được trang điểm, nàng đi về phía ánh đèn đang tràn ngập tiếng nói cười và âm thanh những chiếc ly va chạm vào nhau trong những bản nhạc nhẹ. Từng cánh cửa lại được mở ra lúc nàng đi ngang qua hành lang, nàng cũng mỉm cười với những người hầu đang chào đón mình, đơn giản mà tận lực, cứng ngắc lại ngượng ngạo, mất đi vẻ tự nhiên thường ngày. Đối với nàng mà nói, đêm nay khá là đặc biệt.

Công chúa Guinevere xuất hiện trước chính sảnh xinh đẹp như một con thiên nga trong bộ váy màu ngân sắc, nàng lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt của mọi người. Chiếc đai lưng hoàn mỹ màu lục nhạt thắt ở trên lưng, chiếc đuôi váy nhẹ nhàng bay theo từng bước chân ngọc ngà uyển chuyển của nàng, khiến ngũ quan của nàng càng thêm thanh tao thoát tục. Bảo thạch màu xanh biếc như ẩn như hiện dưới những sợi tóc vàng của nàng, xinh đẹp như hồ nước mùa xuân, chói lọi mê người.

Người xung quanh cũng bắt đầu rì rầm khen ngợi, Lâm Linh cũng không nhịn than thở trong lòng một câu, thật sự là mỹ nhân a mỹ nhân. Nhưng nàng vẫn không quên liếc nhìn Arthur một cái, lúc thấy ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như nước, bất giác miệng nàng nhoẻn một nụ cười. Ngay lúc nàng đang cười trộm, đột nhiên Arthur thoáng nghiêng đầu, chuyển mắt đúng lúc chạm vào tầm mắt nàng, nàng hốt hoảng vội vàng thu lại ánh mắt.

Hoàn hảo, hoàn hảo, nếu để hắn phát hiện nàng đang để ý tới biểu hiện của hắn, hắn nhất định sẽ lại giễu cợt nàng.

“Tiểu Linh thân ái, trong mắt ta nàng luôn là người đẹp nhất.” Hầu tước Gawain không biết từ khi nào đã tới cạnh nàng, tận dụng mọi thứ lời ngon tiếng ngọt.

Lâm Linh rất có kinh nghiệm bắt lấy móng vuốt của hắn đang chực vồ lấy vai mình, miệng cười nhưng ánh mắt không cười:“Đại thúc, hình như tay ngài phóng ra nhầm chỗ a.”

“A a ~~ có sao?” Gawain dùng ánh mắt màu ngọc bích vứt mị nhãn của mình về phía nàng, bất đắc dĩ thu tay về.

Lâm Linh bất đắc dĩ thở dài một hơi, tên đại thúc này vẫn biến thái như trước a.

Đúng lúc đó, đột nhiên Lâm Linh cảm thấy một cỗ lạnh lẽo khó hiểu từ sau lưng, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt Arthur đang khó chịu nhìn nàng và Gawain, trên mặt rành mạch viết một câu:“Cô ngốc, nếu không nhanh tới cạnh ta thì coi chừng!”

Oa, sát khí lớn thật! Lâm Linh chính là người đầu tiên biết trước đại thúc này sẽ lại bị gây khó dễ. Kỳ thật cũng không phải là một hai lần, sau mỗi lần hắn lấy lòng nàng, cứ y như rằng sau đó sẽ được Arthur “chiếu cố” giao cho một nhiệm vụ đặc biệt nào đó bắt hắn làm.

Nô lệ cho dù thế nào cũng có một lần phản kháng chứ nhỉ? Lâm Linh nghĩ tới đây, chẳng những không qua mà còn làm mặt quỷ ngược lại với hắn– “Ta không qua”, sau đó cười hì hì nhìn tên kia tức giận tới muốn lệch mũi.

Tới lúc dùng bữa chính, Morgan phu nhân đưa công chúa Guinevere đi tới bên người Arthur. Bình thường lúc dùng cơm, bên người Arthur có hai vị trí, một chỗ là của Morgan phu nhân, chỗ còn lại là Lâm Linh, điều đó như đã trở thành một tục lệ. Nhưng đêm nay Morgan phu nhân nhường chỗ của mình lại cho công chúa, vì vậy Arthur bị kẹp giữa hai người Lâm Linh và công húa Guinevere.

“Bệ hạ, đã lâu không gặp.” Guinevere phóng khoáng hanh lễ.

“Đã lâu không gặp, công chúa điện hạ.” Arthur mỉm cười, lễ phép đáp lại.

Ánh mắt Guinevere như có như không xẹt qua Lâm Linh, nhẹ nhàng cười nói:“Không ngờ Lâm Linh cô nương cũng có một ngày trở thanh nữ công tước đầu tiên của England, ta chân thành gủi lời chúc mừng tới cô.”

“Cám ơn.” Ánh mắt Lâm Linh phức tạp nhìn nàng, lúc ánh mắt hai người giao nhau, một số người còn cảm thấy lửa bắn khắp nơi.

Trên trán Lâm Linh chảy một đống hắc tuyến, chẳng lẽ đây là công chúa tuyên chiến với mình sao? Mặc dù nàng biết không phải là ảo giác, nhưng hình như có cái gì đó khác so với trước. Quên đi quên đi, nghĩ một hồi đầu sẽ nổ tung mất. Lâm Linh lắc lắc đầu, dồn toàn bộ lực chú ý lên những món ăn phong phú trên bàn.

Oa, đồ uống hôm nay cư nhiên còn có sữa lạc đà quý hiếm a!

Nàng hưng phấn muốn duỗi tay lấy, Arthur đã nhanh tay cướp lại đưa tới bên người công chúa.

Này! Lâm Linh buồn bực nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tìm mục tiêu khác, đột nhiên mắt nàng sáng ngời, oa, còn có món gà nấu với chá cô cùng nhũ lạc!

“Lâm Linh, những món này nàng cũng ăn được sao?” Arthur đột nhiên mở miệng hỏi, thái độ của hắn cực kỳ ôn hòa, ôn hòa đến nỗi Lâm Linh đột nhiên thấy sợ, kết quả ngập ngừng không trả lời hắn.

“Xem ra đúng là không thích. Người đâu, để hai món này sang một bên đi.” Arthur mặt không đổi sắc phân phó hạ nhân,“Mang đồ ăn ở hai góc bàn bên kia tới cho nàng.”

“Tôi –” Lâm Linh e ngại nhiều người như vậy không dám phát kháng, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn món ăn mình thích bị bưng đi. Lại nhì tới món ăn vừa được bưng tới trước mặt mình, nhất thời biến sắc, thiếu chút nôn ra mọi thứ nãy giờ mình ăn.

Đó là hai món ăn mà nàng sợ nhất — cây kê nhưỡng Tần ngủ thử + bánh kem hình ốc sên!

Nàng tức giận trừng mắt liếc Arthur một cái, nhưng lại phát hiện hắn đang mỉm cười ở đáy mắt, nàng điên tiết, hắn cố ý!

Lâm Linh nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, ánh mắt đúng lúc rơi xuống dưới bàn. Lòng nàng khẽ động, trực tiếp giẫm mạnh lên chân Arthur!

Vẻ mặt Arthur bất ngờ liền nhăn nhó, nhưng vẫn cố phải giữ phong vị quân vương khi ăn, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.