Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 129: Quay về



Đêm tối yên tĩnh mà lạnh băng. Ánh trăng mềm mại từ từ đổ xuống qua khẽ lá, cảm xúc lo âu cực lực vào ban đêm như được giãn ra.

Arthur đang từ từ định thần lại sau việc thấy Lâm Linh một thân đầu máu tươi ngoài cửa vương cung. Hắn từng thấy một câu trong một cuốn sách: “Trái tim trong nháy mắt như chợt ngừng đập”, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được cảm giác đó đáng sợ như thế nào. Hàng ngàn mũi tên băng như đang cắm vào người hắn, như hãm thân mình dứoi thâm sơn cùng cốc, trái tim hắn như bị màn đen xâm chiếm lấy, lan đến tận cổ…… hô hấp khó khăn đến phải há mồm mà thở, khi ngủ lại có cảm giác như có một tảng băng đang chạy xuống cổ họng — đúng là còn đau đớn hơn gấp trăm lần bị đao thương chém trúng.

Mặc dù Mặc Lâm vẫn đang ở trong phòng điều trị cho nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa bao giờ bất an như vậy. Rốt cuộc là nàng đã bị hung khí gì đánh trúng? Hắn chưa từng gặp qua vết thương đó, không phải do thương, cũng không phải do kiếm…… Nhưng là ai đã đả thương nàng? Vạn nhất nàng……

Hắn không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa, trí tưởng tượng có sức mạnh rất lớn, nó có thể khiến người ta hồi sinh, cũng có thể khiến người ta bị hủy diệt.

“Bệ hạ, đừng lo lắng quá. Lần trước Lâm Linh trúng độc mạnh như vậy, Mặc Lâm còn có biện pháp cứu cô ấy, lần này nhất định cũng không có chuyện gì đâu.” Khải miễn cưởng nở một nụ cười an ủi hắn.

“Đúng vậy, Lâm Linh nhất định sẽ không sao.” Ánh mắt Lancelot phức tạp nhìn ra cửa sổ, ánh trăng rọi lên mặt hắn như kết lại một tầng băng sương.

Gương mặt hi hi ha ha ngày thường của hầu tước Gawain giờ đây đang cau có:“Nếu như anh ta có thể cứu Tiểu Linh, ta nguyện ý đem tất cả tài sản của ta ra làm tạ lễ.”

“Nếu ta mà biết ai đã làm hại Lâm Linh, ta nhất định sẽ đánh nát xương hắn!” Khải tức giận nói một câu.

Nghe được những lời này, sắc mặt Arthur hơi đổi, âm thầm xiết chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một tia sát khí sắt bén, giọng nói lãnh khốc:“Bọn Đặc Lý Ti nếu tìm ra được thông tin gì thì lập tức báo cho ta biết.”

Bóng đêm càng ngày càng bao phủ, bốn phía trong trẻo mà lạnh lùng, trong không khí thi thoảng còn có cánh hoa phiêu linh bay bổng, mùi hoa thơm ngát, nhưng lại không thể an ủi tâm hồn người khác, ngược lại lại kéo theo vô hạn bi thương.

Cửa đột nhiên mở ra, Mặc Lâm chậm rãi bước tới, vẻ mặt hắn vô cảm nhìn Arthur, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn mở miệng, nhưng lại không phát ra một tiếng nào.

“Nàng — thế nào?” Arthur nghe thấy giọng nói của mình đột ngột vang lên, hỗn loạn như gió đêm, khàn đặc và vỡ choang.

Mặc Lâm rũ mi:“Cô ấy vẫn còn hôn mê.”

Tim Arthur run mạnh, vực thẳm của sự bi thương như đang đặt trước mặt hắn, hắn cố gắng trấn định nói;“Các ngươi đứng đây chờ ta, ta vào xem nàng trước.”

Ánh trăng tuyệt sắc xuyên qua song cửa, Arthur chưa bao giờ thấy nó lại sáng đến thế. Ở những nơi ánh trăng đi qua, thế giới đậm đen như mực. Mà cô gái đang nằm lẳng lặng dưới ánh trăng kia, đôi lông mi dài mềm mại như nhung của nàng nhắm chặt, như con bướm nhỏ nằm dưới nền tuyết lạnh lẽo mà thở dài.

“Lâm Linh……” Giọng nói của hắn trầm thấp mà khàn đặc, căng cứng như dây đàn.

Lâm Linh trong cơn hôn mê mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Arthur, cố gắng muốn nâng mí mắt lên, nhưng cả người lại chẳng có tý sức lực nào. Rõ ràng vẫn còn ý thức, những lại không thể nhúc nhích được gì.“Sư phụ, rốt cuộc nàng đã bị cái gì đả thương vậy?” Nghe thấy tiếng bước chân của Mặc Lâm, Arthur trầm giọng hỏi.

“Nàng là bị một loại vũ khí đặc biệt đánh trúng, cho dù ta có dùng ma pháp cũng không thể làm gì được.” Thần sắc Mặc Lâm buồn bã cúi đầu.

Arthur chỉ cảm thấy trái tim lạnh hẳn đi, lạnh như bị ngâm trong biển sâu, như bị vô số thanh kiếm tẩm kịch độc đâm trúng, trói hắn không thể nhúc nhích.

“Chẳng lẽ — không còn cách nào khác sao?” Mỗi một chữ hắn nói, hô hấp như bị đông cứng lại.

“Cũng không phải không có cách khác.” Mặc Lâm nhẹ nhàng thở dài một hơi,“Là lập tức đưa cô ấy quay về thế giới của mình.”

Arthur biến sắc, nhưng lập tức không chút do dự liền ra lệnh cho Phiêu Nhân mang trứng gà tới.

“Sư phụ, đưa nàng về đó thật sự sẽ không còn việc gì sao?” Trong thời gian chờ đợi, hắn muốn có một đáp án rõ ràng.

“Sau khi trở về thế giới của cô ấy, cổ sẽ không có việc gì.” Mặc Lâm nhìn Lâm Linh một cái,“Tuy nhiên, cô ấy buộc phải ở thế giới của mình ít nhất ba tháng mới được quay lại, như vậy vết thương mới có thể hồi phục hoàn toàn.”

“Ba tháng……” Trong mắt Arthur xẹt qua một tia không muốn, nhưng giọng điệu vẫn cố kiên định,“Chỉ cần nàng không sao, cho dù thời gian có bao lâu cũng được.”

Người hầu nhanh chóng đưa trứng gà từ chỗ Phiêu Nhân tới. Chuyện này cũng khá may mắn, nếu như lúc trước Lâm Linh không nhờ Phiêu Nhân đi mua giúp mấy quả trứng gà, bây giờ sợ là trong vương cung chẳng có lấy một thứ hàng cấm này.

Arthur cẩn thận lột vỏ trứng, dùng thìa múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng nàng.

Miệng Lâm Linh hoàn toàn vô thức nuốt xuống, nàng mơ hồ cảm thấy Arthur nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhét một cái gì đó vào tay nàng, rồi nắm thật chặt tay nàng, giọng nói hung ác của hắn vang bên tai;“Đồ ngốc, ba tháng nếu nàng không quay trở lại, ta nhất định sẽ trừng phạt nàng thật nặng!”

Nàng không biết đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy lực trên tay mình dần dần yếu đi, cùng với đó độ ấm cũng dần mất đi. Trong lúc mê mang, nàng dường như còn nhìn thấy đôi mắt màu tím tràn ngập đau đớn và vô vàng lo lắng của Arthur nhìn chằm chằm vào nàng.

Sau đó, trước mắt Lâm Linh xuất hiện những đốm sáng không ngừng xoay tròn, nàng biết ý thức mình sắp mất đi, sẽ nhanh chóng rời khỏi đây…… trong khoảnh khắc từ từ biến mất khỏi ngực Arthur, nàng cảm nhận được sự ôn nhu và khát vọng đau đớn, dường như còn có một chút bi thương.

Chờ nàng, Arthur. Ba tháng sau nhất định nàng sẽ xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn vào nơi nàng vừa biến mất, Arthur nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu ra sau.

“Bệ hạ……” Mặc Lâm dường như muốn nói gì, suy nghĩ một hồi lại nhịn xuống.

“Sư phụ, con nghĩ con cần yên tĩnh một lát.” Arthur chậm rãi xuống ghế, quay đầu nhìn ra mặt trăng ngoài cửa sổ, ánh trăng không biết từ khi nào đã ẩn vào mây đen. Đêm khuya tựa như đôi mắt của hắn, như có một dòng chảy hắc ám nhảy ra từ trong mắt.

“Vậy bệ hạ sớm đi nghỉ đi, ta cáo lui trước.” Mặc Lâm kéo cái rèm cửa lông thiên nga đỏ sậm dày cộp xuống, che đi tất cả ánh sáng trong phòng. Trước khi đóng mạnh cánh cửa sau lưng, hắn liếc một cái về phía Arthur.

Quốc vương trẻ tuổi ngả đầu xuống, hai tay nắm lại đặt trên trán, trong bóng đêm u ám như đang thầm cầu nguyện.

Lâm Linh bừng tỉnh bật dậy phát hiện mình đã quay về thế giới hiện thực. May mà lần trước nàng rời đi vào ban đêm, cho nên hiện tại vẫn không có gì thay đổi. Nàng cuống quít bật đèn bàn, xốc áo nhìn bả vai của mình, nơi đó căn bản chẳng có một vết thương nào, mọi thứ hoàn toàn chẳng có một chút thương tổn gì, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hóa ra trong thế giới trò chơi mà bị thương, thế giới hiện thực sẽ chẳng sao cả.

Nhưng tại sao lại gặp một món vũ khí vốn chẳng hề có trong lịch sử Trung cổ vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là có liên quan đến việc trình tự trò chơi bị rối loạn?

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nàng duỗi tay chạm phải một thứ gì đó, lúc lấy ra lập tức hoảng sợ: Đó là con mắt của Mặc Lâm! Nàng hoảng hốt quăng con mắt lăn tới cạnh tường, con mắt nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, phát ra giọng nói của Mặc Lâm!

“Tiểu Linh, nhất định phải nhớ là đúng ba tháng sau ngươi mới có thể trở về, thiếu một ngày cũng không được. Nói cách khác, nếu trở lại trước thời hạn thì vết thương sẽ lại tái phát, tất cả kỹ năng của ngươi sẽ bị hạn chế. Nhớ kỹ!” Vừa dứt lời, ánh sáng màu lam vụt một cái biến mất.

Lâm Linh cứng họng nhìn trân trối về phía trước, hoàn toàn đứng hình.

Không cần phải nói, nhất định là Mặc Lâm sợ nàng hôn mê không nghe rõ nên mới dùng cách này để truyền tin. Dùng ma pháp này cũng thật là, hết cách rồi hay sao mà lại đi gửi cái con mắt này tới dọa nàng vậy. Lần sau có khi nào là lỗ tai của hắn bay tới không? Ách ~~ rùng rợn quá……

Lâm Linh thuận tay ôm lấy chiếc gối ôm mềm như nhung ở đầu giường, vủi cả cái đầu vào đấy. Vừa nghĩ tới chuyện ba tháng không được nhìn thấy Arthur, nàng cảm thấy khoảng thời gian này thật là dài. Nàng chậm rãi nhớ tới giọng nói ôn nhu của Arthur lúc nàng hôn mê, độ ấm từ các đầu ngón tay, hơi thở ấm áp…… Vì có hắn bên người, nỗi đau của nàng như được giảm bớt. Đột nhiên nàng nhớ tới thứ mà Arthur đã nhét vào tay nàng, nhanh chóng lôi ra xem, quả nhiên trên ngón tay có một chiếc nhẫn màu bạc.

Arthur — tặng nhẫn? Mặt Lâm Linh đỏ lên, trống ngực cũng đập nhanh hơn. Nàng cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn, mặc dù nhẫn rất lạnh lẽo, nhưng trong lòng của nàng lại ấm áp như xuân, như có một đóa hoa đang nở rộ trong lòng nàng, tựa như gió nam thổi qua cánh đồng hoa tím Pháp….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.