Nháy mắt đã hai tháng trôi qua. Mặc dù bình thường tên Tề Văn Du vẫn kêu nàng làm nữ công
không dứt, nhưng nàng vẫn tranh thủ ôn tập được hết, khó khăn chen lên
mười vị trí đầu bảng.
Mà cũng trong khoảng thời gian này, hễ nàng rảnh rỗi là lại chạy tới mấy tiệm sách lớn nhỏ đi tìm quyển sách [Cái
chế của Arthur vương], nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng ra về. Vốn mấy loại sách tra cứu lịch sử này ít được chú ý tới, cho nên nhất thời
không mua được cũng không có gì kỳ quái. Nhưng vấn đề là, tất cả mọi
loại sách về Arthur dường như biến mất không một dấu vết, mà những người chủ tiệm sách cũng tỏ vẻ không biết loại sách này. Nàng cũng đã thử tìm ở trên mạng, nhưng kỳ lạ thay, trên mạng vậy mà cũng không có một chút
tin tức của Arthur vương.
Hôm nay cũng vẫn như vậy. Nàng đã đi
hỏi nhiều tiệm sách lớn nhỏ khác nhau, từ chủ tiệm đến nhân viên đều
không biết quyển sách này. Lúc nàng hậm hực đi từ hiệu sách ra thì đúng
lúc gặp được Quách Đình.
“Tiểu Linh, cậu ở tiệm sách làm gì thế? Tìm truyện tranh à?”
Lâm Linh lắc lắc đầu,“Tớ đang tìm sách về Arthur vương nhưng tìm hoài không thấy.”
“Arthur vương?” Vẻ mặt Quách Đình khó hiểu,“Là ai? Nhân vật trong truyện tranh
sao? Tới giờ là lần đầu tiên tớ nghe được tên đó đấy.”
Lâm Linh thoáng kinh hãi,“Sao cậu lại không biết? Lúc trước không phải cậu muốn nói xem phim Arthur vương sao?”
“Tiểu Linh cậu đang nói cái gì vậy? Chỗ nào có bộ phim này?” Quách Đình còn kinh ngạc hơn cả nàng.
“Trí nhớ của cậu thật kém quá đi.” Lâm Linh kéo nàng tới bảng quảng cáo của
rạp chiếu phim gần đó, chỉ cho nàng thấy tấm áp phích quảng cáo.
“Nếu như tớ nhớ không nhầm thì hình như là cuối tháng này sẽ chiếu.”
Quách Đình cười ha ha, chỉ vào áp-phích nói:“Tiểu Linh, cậu nhìn lại đi, chỗ nào có Arthur vương?”
Lâm Linh ngẩn người, quay đầu nhìn lại, nơi đó đúng là tấm áp phích nàng đã nhìn thấy, vẫn là tên diễn viên Hollywood đẹp trai Jaegarry kia, nhưng
phía dưới áp phích lại viết một cái tên khác — Mossthun vương.
“Không đúng, lúc trước rõ ràng là Arthur vương là, Quách Đình, cậu đừng giả
vờ, cậu biết Arthur vương đúng không? Không phải trong sử sách vẫn tồn
tại cái tên này sao?” Nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
“Cái gì vậy,
Lâm Linh, tớ thật sự không biết ai là Arthur vương cả, trên sử sách cũng vốn đâu có người này. Người nổi tiếng nhất trong lịch sử phải là
Mossthun vương này mới đúng.”
Nhìn vẻ mặt Quách Đình thật sự
không phải nói đùa, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sống lưng rét run, rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Giống như mọi thứ về Arthur vương đều bị
xóa đi vậy.
Không, không đúng, mọi thứ không thích hợp! Mặc kệ
thế nào, cũng nhất định có một người biết Arthur vương tồn tại! Nàng vội vã cáo biệt Quách Đình, chạy thẳng tới nhà Tề Văn Du.
Vừa tới
cửa khu nhà của hắn, Lâm Linh đã thấy một chiếc xe Bentley xa hoa chậm
rãi dừng trước cửa. Lâm Linh tính né chiếc xe sang một bên, nhưng lại
thấy tấm cửa kinh màu trà hạ xuống, lộ ra nửa mặt của một cô gái bên
trong, vừa nhìn thấy nàng đã bị dọa cho nhảy dựng, cô bé này chính là
Trần Di!
“Lâm Linh, lên xe đi.” Nàng ta làm một cái thủ thế với Vân Phong.
Lâm Linh chần chừ lui vài bước về phía sau, ác nữ này xưa nay đều không
cùng bàn với nàng, không phải là đang có âm mưu quỷ quái gì chứ.
“Nghe nói cô đang tìm quyển sách này, nếu muốn thì mau lên xe đi.” Trần Di
lấy ra một cái gì đó lắc lắc trên tay. Mặc dù chỉ qua một thoáng ngắn
ngủi, nhưng nàng đã thấy rõ cuốn sách kia chính là [cái chết của Arthur
vương]!
Nàng lập tức không do dự nhảy vào trong xe, không nhìn được thêm nữa nói:“Sao cô có quyển sách này?”
“Là Tề Văn Du cho tôi mượn, nhưng bây giờ tôi không có ý định trả lại cho anh ấy.” Trần Di mặt không đổi sắc nói.
“Vậy, có thể cho tôi mượn xem một chút được không?”
“Tôi có thể cho cô mượn năm phút.”
Lâm Linh suy tư, gật đầu:“Được ~ chỉ năm phút.”
Lúc nhận lấy cuốn sách, nàng không thèm để ý tới hàm ý trong mắt đối
phương, hết sức chăm chú mở vài tờ cuối của cuốn sách, một đoạn văn đập
vào mắt nàng.
Trận chiến bên cây mộc lan chính là trận chiến khốc liệt nhất của Arthur năm xưa. Arthur vương điều quân trở về trừng phạt
kẻ muốn cướp ngôi Mor…… hai bên quyết chiến một trận lớn trên dải đất
thung lũng bên sông Kalmland, máu chảy thành sông, tất cả kỵ sĩ trên bàn tròn của quốc vương đều tử trận. Duy chỉ có một người may mắn sống sót, tên của hắn là……
Đoạn văn dừng lại ở đây, nhưng đã hiện đầy đủ hai thông tin nàng cần có
Arthur vương điều quân trở về trừng phạt kẻ cướp ngôi Mor……
Tất cả kỵ sĩ bàn tròn của quốc vương đều chết trong trận chiến này, duy chỉ có một vị kỵ sĩ may mắn còn sống sót, tên của hắn là……
Nhìn chằm
chằm vào hai câu này, toàn thân cốt của nàng cảm thấy run rẩy, đại não
nháy mắt trống rỗng, trước mặt như đang có một dòng thủy triều màu đen
thẳm nuốt chửng mọi thứ. Nàng biết, đây không phải là ảo giác của sự sợ
hãi, mà chính là tốc độ âm thanh từ sâu trong tim, đang không ngừng run
lên.
Tất cả kỵ sĩ đều chết trong trận chiến này? Còn cái kẻ cướp
ngôi kia là ai? Arthur vương điều quân trở về trừng phạt kẻ cướp ngôi
Mor…… Mor cái gì đây? Lòng nàng kinh hãi, chẳng lẽ là — Morgan phu nhân? Không, làm sao có thể, Morgan phu nhân chính là tỷ tỷ thân sinh của
Arthur!
“Hết năm phút rồi đó, cô có thể xuống xe được rồi.” Trần Di nhanh chóng thu cuốn sách lại, bảo nàng xuống xe.
Lâm Linh vô thức mở cửa xe ra, lúc sắp xuống xe đột nhiên quay đầu lại hỏi
một câu:“Trần Di, cô biết nhân vật Arthur vương trong sử sách này sao?”
Mắt Trần Di ánh lên một tia quỷ dị:“Xem cuốn sách này rồi thì chẳng phải là biết sao?”
Sau khi Lâm Linh xuống xe thì không về nhà mà lại chạy thẳng tới một tiệm
bánh kem gần đó. Bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ là quay về bên người Arthur. Mặc dù không biết chính xác là ai đã phản bội Arthur,
nhưng nhất định đó chính là người ở bên cạnh hắn. Có lẽ, không chừng
chính là Morgan phu nhân.
Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải trở về.
Dù còn chưa hết thời hạn ba tháng, nàng cũng phải trở về, bởi vì — nàng phải bảo vệ hắn.
Ngay lúc nàng đang ăn một cái trứng gà, chiếc điện thoại di động mới mua của nàng đột nhiên vang lên. Nhân úc mình còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nàng vội vàng bắt máyc.
“Mụ mụ, có chuyện gì sao?”
“Lâm Linh, con lập tức trở về ngay cho mẹ, cái đứa này càng ngày càng không biết nghe lời, con vậy mà dám chơi……. –”
Nàng không còn nghe thấy được vế sau của câu nữa, ý thức càng ngày càng mơ hồ…… Cả người từ từ chìm xuống……
Phải quay lại thế giới trò chơi ……
Arthur……
--- ------ ------ ------ ------ ------
England lúc này đang cuối thu, so với khí trời trong thu, bây giờ hẳn là lạnh hơn rất nhiều.
Gió thu thổi qua lạnh lẽo, tựa như những lưỡi đao gió sắc bén, cắm thật sâu vào mỗi đầu khớp xương, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo bức người, khiến cho
Lâm Linh còn đang mơ hồ, từ từ mơ màng tỉnh lại.
Nàng chậm rãi mở mắt, muốn nhìn xem mình đang ở chỗ nào. Bất đắc dĩ nhìn lại thêm một
cái, xung quanh vẫn là một mảng tối đen. Nếu không xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn, nàng hẳn là phải về tới Camelot rồi chứ nhỉ.
Cách đó không xa chợt vang lên vài tiếng đốt lửa, trước mắt nàng đột nhiên bừng sáng lên.
Lúc thấy rõ được vạn vật xung quanh, lòng nàng liền dâng lên một cỗ bất an khó hiểu.
Đây coi như là một căn nhà rộng, nhưng cái trần nhà kỳ dị thấp chủng đầy
tro bụi và mạng nhện kia lại khiến lòng người khó chịu vô cùng, bức
tường dày màu xám đen phủ đầy rêu xanh, kéo dài đến tận mái nhà.
Không có cửa sổ, một cái cửa sắt loang lỗ đặt giữa bức tường. Cả gian phòng
chỉ có một thứ được coi là vật dụng trong nhà, một cá bàn vô cùng cũ kỹ, màu nước sơn cơ hồ cũng muốn rơi ra hết, lộ ra nguyên thể là gỗ. Phía
trên là một ngọn nến thô, ngọn hỏa diễm yếu ớt đó chính là nguồn sáng
duy nhất của cả căn phòng.
Ngồi bên cạnh là một bà lão, thân hình ục ịch với mái tóc xoăn hình như là màu nâu, khuôn mặt tròn tròn hòa
hảo, trông có vẻ hơi tức cười, trong tay bà ấy còn cầm một mẩu hài cốt
đang cháy, vẫn duy trì tư thế đốt nến.
Cảm giác bất an lúc đầu
trong lòng Lâm Linh lại dâng lên, ngay cả tóc gáy của nàng cũng bắt đầu
dựng đứng lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đứng dậy:“Đây là đâu? Bà là ai?”
“Tiểu cô nương, đừng sợ.” Mặt bà lão lộ vẻ hòa
ái,“Đây là nhà của ta, ta nhìn thấy cô té xỉu trước cửa nhà ta, nên ta
mới mang cô vào đây.”
“Vậy đây là kinh đô Camelot của England sao?” Nàng ôm một tia hy vọng hỏi.
“A, đây không phải England,” Bà lão lắc đầu,“Nơi này là Guadeloupe.”
Nàng mở to hai mắt, Guadeloupe? Chỗ này hình như hơi quen tai.
A! Hình như tên Tề Văn Du từng nói, nhà hắn ở Pháp có một trang viên nho ở Guadeloupe•••
A?! Cái gì! Nước Pháp?
Không thể nào!
“Lão bà bà, nơi này, nơi này là nước Pháp sao?”
Nàng khó tin hỏi lại lần nữa, thấy bà lão gật đầu, tim nàng vụt thẳng xuống đáy cốc.
Thảm rồi. Sự khác biệt lần này trong trò chơi quá lớn, nhưng cũng vô cùng
may mắn là, nàng vẫn còn ma pháp phong hệ. Đừng sợ đừng sợ!
Nghĩ tới đây, nàng thở nhẹ một cái, nói với bà lão kia:“Lão bà bà, cám ơn bà, ta đây không làm phiền nữa.”
Bà lão biến sắc, liều mạng lắc đầu:“Không được, cô chỉ là một tiểu cô
nương, tuyệt đối không được đi ra ngoài, hiện giờ đang chiến tranh, khắp nơi loạn lạc, hơn nữa nhìn tướng mạo của cô cũng không giống người nơi
này, nếu như bị bắt thì không xong đâu.”
Hiện giờ đang chiến tranh? Lâm Linh ngẩn người, thốt lên:“Là bên nào chiến tranh với bên nào?”
“Hình như là người England với người La Mã.” Bà lão sợ hãi đáp lại.
Người England và người La Mã… Lâm Linh lặp lại lần nữa, bỗng dưng nàng nhất
thời mừng rỡ như điên, người England, người England! Vậy thì có phải là
Arthur đang ở gần đây không? Còn có Tiểu Lan, Khải, Tiểu Tư •••
Thật sự đúng là đắc lai toàn bất phí công*! Vừa nghĩ đến chuyện mình có thể sẽ gặp được người hàng ngày thương nhớ, cả người nàng đột nhiên hơi
nóng lên, kích động đến mức hận không thể lập tức lao ra. Nàng không thể đợi thêm một giây phút nào nữa!
*đạt được mục đích mà không cần tốn công
“Lão bà bà, cám ơn bà! Thật cám ơn bà!” Nàng hưng phấn ôm chặt bà lão một cái, xoay người mở mở cửa ra khỏi nhà—
Nhưng vừa ra khỏi nhà thì cảnh tượng trước mắt làm nàng thoáng ngây dại
Mặc dù trời vẫn tối, nhưng nàng thấy được rõ ràng trước mắt mình chính là một đội quân kỵ sĩ mũ giáp chỉnh tề.
Thấy cảnh như vậy, nàng thầm rùng mình một cái, nàng biết chuyện sẽ không
đơn giản như vậy, trực giác nói cho nàng biết những người này tới là vì
nàng, nàng lập tức bắt đầu cảnh giác, như một con mèo cảm thấy nguy hiểm cận kề dựng đứng lông mao.
Lúc này, từ sau những dãy hàng có một vị hắc y kỵ sĩ giục ngựa bước tới trước mặt nàng, chậm rãi mở miệng,
“Vội vàng như vậy là muốn đi đâu thế?” Trong phút chốc nghe được giọng
nói này, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy có một cỗ hàn khí chạy dọc cốt tủy
của mình, như vừa ngã vào chốn băng sơn cùng cốc.
Tại sao…. tại sao lại là hắn? Tại sao nàng lại gặp phải tên nam nhân đáng sợ đó ở đây?
Đó là đóa hoa hồng nở rộ nơi địa ngục — hắc công tước Duagloth.
Nàng cố gắng kiềm chế sự run rẩy của bản thân, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sao lạnh nhạt, tên nam nhân trước mặt này toát lên vẻ nguy hiểm và
khủng bố, đôi mắt bạc dưới bóng đêm lóe lên như huỳnh quang, như hiện
thân của ác ma địa ngục.
Hắn hơi nhướng mày, rũ mi đánh giá người trước mặt, sau đó nở một nụ cười lạnh nhạt.