Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 140: Đĩa trò chơi bị hỏng



“Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Lâm Linh, con lập tức quay về cho mẹ. Đứa nhỏ này càng ngày càng không biết nghe lời, lại dám lén chơi trò chơi!”

Lúc Lâm Linh vừa quay lại thế giới hiện thực, đang vẫn đang nghe điện thoại. Và nghe rõ được ba chữ “Chơi trò chơi”.

Ba chữ này như ném cả người nàng vào hầm băng, trong nháy mắt đông cứng lại.

“Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói đã…..”

“Tút tút ——” Đối phương đã cúp điện thoại.

Lâm Linh ngơ ngác đứng đó, cả thế giới quanh nàng trong tích tắc chẳng có một âm thanh nào. Vài phút sau, nàng vội vàng bắt một chiếc taxi về nhà!

Trò chơi của nàng đã bị mẹ phát hiện!

Mẹ sẽ xử lý chiếc đĩa như thế nào?! Nàng không dám tiếp tục nghĩ tới nữa……

Mới về đến nhà, âm thanh trách cứ của mẹ đã đổ thẳng lên đầu nàng. Nàng bất chấp những thứ đó, chạy vụt lên phòng mình, sau một hồi lục xoát thì mặt mày tái mét chạy ra, hỏi mẹ:“Trò chơi đâu? Đĩa trò chơi đâu?”

Mẹ Lâm Linh đương nhiên càng thêm tức giận, không khách khí cốc mạnh lên đầu nàng:“Đều tại nha đầu chết tiệt này, bây giờ mà còn quan tâm được tới đĩa trò chơi sao, có phải con đang muốn mẹ tức chết không!”

“Được rồi được rồi, mẹ nó, bình tĩnh một chút. Đứa nhỏ này được chúng ta giáo dục rất cẩn thận, như vậy không giải quyết được vấn đề.” Ba Lâm Linh ở một bên giảng hòa.

“Mẹ, đúng là con sai, nhưng cái đĩa kia là….. là con mượn, con còn chưa kịp trả lại cho người khác…… Con cam đoan sau khi trả lại sẽ không chơi nữa.” Lâm Linh rối tới đôi mắt đỏ ngầu.

“Cái gì, là của người khác?” Trên mặt mẹ Lâm Linh lộ ra một tia xấu hổ.

“Em thấy chưa, mẹ nó, anh đã nói đừng xúc động quá, bây giờ em xem xem con mình lấy gì mà trả cho người ta?”

Lâm Linh càng nghe càng thấy khó hiểu, liền vội vàng hỏi:“Vậy cái đĩa đâu?”

Mẹ Lâm Linh bối rối chỉ vào thùng rác. Trong nháy mắt, Lâm Linh bay tới cạnh thùng rác, trực tiếp lấy tay bới thùng rác lên.

Quả nhiên là chiếc đĩa đang nằm trong đó. Chỉ là —– đã bị mẹ Lâm Linh văn thành hai nửa.

Xong rồi, thế này thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về được nữa……

Trong khoảnh khắc, Lâm Linh như mất hết toàn bộ sức lực, phịch một tiếng ngã bên cạnh thùng rác.

Đĩa trò chơi bị hỏng, trò chơi làm gì còn cách nào mà tiếp tục được chứ……

Trong lúc hoảng hốt, nàng chợt nghĩ tới một người — Tề Văn Du. Vì vậy, trong lòng nàng lại dấy lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. Đúng rồi, có thể hắn sẽ biết xử lý như thế nào! Nghĩ tới đây, nàng nhặt hai mảnh của chiếc đĩa lên, chạy vụt ra khỏi cửa.

Nàng không muốn cứ như vậy mà mất đi mọi thứ, cho dù nàng có bị người khác quên đi, nàng vẫn không muốn mất đi bọn họ……

Tề Văn Du thấy nàng đến cũng không hề tỏ ra thái độ gì, dường như đã chuẩn bị mọi thứ chờ nàng tới.

“Tôi đang nghĩ nếu cô không đi tìm tôi, tôi sẽ đi tìm cô đây.” Hắn khách khí mời nàng vào phòng, còn nhiệt tình rót một ly cà phê cho nàng.

“Tề Văn Du, có phải cậu có một người bạn tên Lạc Lâm đang chơi trò này không? Nếu có thể tìm được cậu ta, tôi muốn hỏi……”

“Hỏi hắn về chuyện chiếc đĩa sao?” Hắn cũng rót một ly cà phê cho mình,“Thật ra, có chuyện tôi nghĩ không nên giấu cô nữa. Lạc Lâm, người bạn kia của tôi, thật ra là một người lập trình trò chơi,[ Arthur vương truyền kỳ ] chính là một trong những tác phẩm đầu tay của cậu ấy.”

“Cái gì?” Lâm Linh thiếu chút nhảy dựng lên ghế,“Vậy là, cái gì cậu cũng đều biết từ trước!”

“Không phải cái gì cũng biết, nhưng tôi biết được những chỗ kỳ lạ trong đó.” Hắn híp mắt,“Cô đã xuyên tới trò chơi đó rồi đúng không? Và trứng chính là thứ dùng để qua lại giữa hai thế giới.”

“A!” Lâm Linh đã thật sự ngã khỏi ghế,“Nếu vậy, tại sao cậu lại có thể liên lạc với thế giới đó thông qua điện thoại của tôi!”

“Đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên. Cô biết đấy, trong không gian thi thoảng vẫn có những điểm trùng nhau, có lẽ tín hiệu điện tử đã thông qua những điểm trùng nhau đó truyền tới những nơi khác thời không.”

Trong đầu Lâm Linh hiện lên những hình ảnh như hồi đã thấy trên phim truyền hình, đột nhiên đã hiểu rõ những chuyện trước đây…… Tại sao hắc công tước đột nhiên muốn nàng trở thành đồng minh, tại sao hắn lại bảo quản nghiêm ngặt điện thoại, tại sao hắn hắn lại xuất hiện ở băng hải, tại sao hắn lại muốn bắt nàng…… Mọi thứ, đều là do tên này!

Mặc dù nghe có vẻ khó tin, nhưng cũng đủ để cho nàng có thể lý giải nhiêu đây.

“Cậu! Là cậu đã thông qua điện thoại kể mọi thứ về tôi cho hắc công tước biết, có đúng không!”

Tề Văn Du cũng không phủ nhận:“Như vậy mới có thể tăng độ khó cho trò chơi được chứ. Hơn nữa, chuyện này cũng phải trách cô, nếu không phải do cô đánh rơi điện thoại, sao lại có thể rơi vào tay của hắc công tước?”

“Cậu!” Lâm Linh mặc dù muốn đánh hắn một trận cho hả cơn giận, nhưng vấn đề trước mắt là phải làm sao sửa lại được chiếc đĩa.“Được rồi, tạm thời bây giờ tôi không cãi nhau với cậu về chuyện này. Cậu mau xem thử có thể sửa lại được chiếc đĩa này không vậy?

Tề Văn Du nhận lấy hai mảnh chiếc đĩa, sau khi săm soi kỹ lưỡng, gật đầu:“Có thể, nhưng một phần dữ liệu trong chiếc đĩa có thể sẽ không thể hồi phục hoàn toàn được.”

Lâm Linh vừa nghe được những lời này thì kinh hoảng một lúc, lập tức liên tưởng đến chuyện bọn Arthur không nhớ ra nàng. Đúng rồi, lúc ấy là nàng đang nghe điện thoại, chẳng lẽ lúc đó chiếc đĩa đã bị bẻ gãy rồi. Chẳng lẽ hai người chẳng có mối liên hệ gì?

“Vậy là sao? Một phần dữ liệu sẽ không thể hoàn toàn khôi phục được?” Nàng cắn môi, cố ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

“Đám ký sĩ của Arthur Vương không phải không nhận ra cô sao? Tôi nghĩ chắc đó là do chuyện này. Nhưng, nếu cô muốn bắt đầu trò chơi lại từ đầu, vậy thì mọi thứ cũng sẽ quay lại.”

Con ngươi Lâm Linh trợn to nhìn hắn:“Sao ngươi biết tất cả mọi người đều quên ta? A, nhất định cũng là do ngươi nói cho hắc công tước! Rốt cuộc là có liên quan đến chuyện này không thế?”

“Không sai, bọn họ không nhớ ra ngươi vì dữ liệu của những chuyện này đã bị xóa” Tề Văn Du thoáng ngập ngừng rồi nói thêm,“Arthur vương sẽ nhanh chóng kết hôn với công chúa Guinevere, mọi thứ vốn đã định sẵn theo lập trình trò chơi. Nếu như cô vẫn muốn hoàn thành trò chơi này, vậy thì phải đi vào đó một lần nữa. Có lẽ, không chừng sẽ có kỳ tích.”

Lâm Linh làm như không nghe thấy hỏi lại hắn:“Không thể khôi phục hoàn toàn dữ liệu? Thật là không có cách khác sao?”

Tề Văn Du nhìn nàng bằng một ánh mắt đồng tình, lắc đầu:“Thực sự là không thể khôi phục được. Thật ra cô cũng không cần bỏ cuộc sớm như vậy, nói không chừng……”

“Tôi biết rồi…… Cám ơn.” Lâm Linh cắt đứt lời hắn, cầm lấy hai mảnh đĩa trò chơi bỏ vào một cái bịch, đờ đẫn rời khỏi nhà hắn.

Hóa ra từ giờ phút này, nàng sẽ không còn quan hệ gì với Arthur. Mặc dù vừa rồi đã nghe Tam công tử nói không được bỏ cuộc, nhưng nàng lại chẳng còn một chút ý chí phấn đấu nào, trong đầu tràn ngập ý nghĩ, đã tới tình trạng này rồi, trở về còn có ý nghĩa sao?

Muốn khóc nhưng lại không thể,, hóa thành sự trống rỗng, nàng có cảm giác mọi thứ bây giờ thật vô nghĩa. Không thể khôi phục lại được mọi thứ.

Hắn sẽ nhanh chóng kết hôn cùng với công chúa Guinevere …… Hắn vĩnh viễn sẽ không nhận ra nàng…… Vĩnh viễn không.

Tỉnh mộng, những lời thề kiên định, bảo vệ của nàng, hạnh phúc của nàng, cũng biến mất không còn kết quả. Yếu ớt mất đi.

Như vậy, không quay lại có lẽ sẽ tốt hơn.

Này, đây là đâu? Đây là nơi nào?

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lâm Linh mơ màng phát hiện thấy mình đang ở một ngôi làng tràn ngập màu xuân. Những bông hoa dại nở rộ, hoa mai rực rỡ hai bên đường.

Nàng miên man đi về phía trước, chợt thấy phía trước một ngôi nhà gỗ có một nam tử tóc vàng. Mái tóc vàng hoa mỹ của hắn như hòa tan dưới ánh mặt trời, một đôi mắt tím trong suốt mê người.

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, những cảm giác chua xót tràn lan trong lòng.

“Nàng đã tới rồi.” Hắn đột nhiên mỉm cười, dịu dàng dang hai tay, vững chãi bước về phía nàng.

“Arthur……” Nàng khó tin lau khóe mắt đang ướt át, nén ngược nước mắt trở lại, nghẹn ngào thấp giọng nói,“Cậu nhớ rõ tôi là ai? Có phải không? Arthur?”

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn đợi câu trả lời, cho dù chỉ là hư cảnh trong mơ, chỉ cần có một giây là đủ rồi, chỉ cần như thế thôi, nàng tình nguyện ở trong mơ cả đời.”

Arthur nở nụ cười con dịu dàng hơn cả ánh trăng, bước từng bước về phía nàng, nhưng...lại là lướt qua nàng.

“Arthur, ta ở đây.” Nàng vội vàng xoay người, nhưng lại thấy hắn kéo tay của một người phụ nữ khác, giọng nói quen thuộc ấy khiến lòng nàng đau như dao cắt:“Guinevere, choàng hậu của ta, nàng đã tới rồi.”

“Cô gái kia là ai?” Guinevere lạnh lùng chỉ nàng.

“Cô ta sao? Ta không biết.”

“Đừng đi, Arthur…… Đừng đi……” Mắt Lâm Linh choàng mở, chìn chằm chằm vào khoảng không trên trần nhà

bóng tối phủ khắp phòng ngủ. Nàng nắm chặt mền, rúc cả người xuống dưới, cơn hoảng loạn từ cơn ác mông truyền tới vẫn quanh quẩn.

Ba tháng sau khi trở về, không biết nàng đã gặp ác mộng kiểu này bao nhiêu lần.

Như lúc này đây, nàng có thể cảm nhận được tiếng đập nhanh của trái tim, và cảm giác lạnh băng lan ra toàn thân.

Cho dù nàng hiểu rất rõ mình đã không còn quan hệ gì với thế giới kia nữa, nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới. Nhắm mắt lại, là lại như có thể nhìn thấy vương cung Camelot xinh đẹp, và vị vương tử có đôi mắt tím xinh đẹp đang ngồi ở trên.

Những tưởng tượng ấy vẫn không hề phai nhạt theo thời gian. Nhiều khi nàng ước mình là một thiếu nữ trong truyện tranh, chỉ cần không thấy mặt của đối phương, chỉ cần rời xa một chút thôi, là có thể vĩnh viễn quên đi.

Đều là gạt người.

Từng động tác, tư thế quen thuộc, mỗi cái mỉm cười dịu dàng, toàn bộ đều ăn sâu vào trong trí óc của nàng.

Mỗi đêm, nàng đều bị cơn ác mộng kia hành hạ, thậm chí còn có cảm giác, nếu như mình gặp lại người đó, có phải mình sẽ buông bỏ mọi thứ hay không.

Nàng khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, nhắm mắt lại.

Một ngày nào đó, có thể sẽ quên được mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.