Cuộc sống ở thế giới hiện thực của Lâm Linh lạnh nhạt qua ngày.
Có lẽ là do những chuyện trong thế giới trò chơi đã khiến nàng đau khổ, Tam công tử cũng không đành lòng hành hạ nàng thêm nữa. Nàng cũng thuận lợi đạt điểm cao trong các bài thi. Cứ như vậy bất tri bất giác, đã tới thời gian nghỉ đông đầy háo hức.
Nhưng lại có một đống bài tập nghỉ đông khiến người ta vô cùng đau đầu, còn có n lịch học bù của các lớp học thêm, nhưng mặc kệ nói thế nào, đây vẫn là một kỳ nghỉ đáng mong chờ.
Nhưng có một thành viên nghỉ đông rất đặc biệt, Lâm Linh rất khó chiếm được sự cho phép của ba mẹ, buổi tối chỉ có thể lên mạng hai giờ. Mỗi lần lên mạng là nàng lại không nhịn được điều tra mọi thứ về Arthur. Chỉ là —–
Càng trốn tránh lại càng uể oải.
Càng uể oải lại càng hư không.
Càng hư không lại càng dùng cố sức làm thêm .
Nhưng nghênh đón phía trước vẫn là hư không vô tận.
Một buổi tối, nàng mơ màng nhớ tới một vùng quê tràn ngập mùa xuân.
Lần này nàng không hề thấy Arthur, nhưng lại thấy được một người khác. Hắn mặc trường bào màu xám, mái tóc xanh biển lẳng lặng bay tán loạn trên vai, nhộn nhạo như nước vùng biển Aegan ấm áp, lại giống như những đám mây bay trên bầu trời.
“Mặc Lâm? Ta đang nằm mơ à? Ta mơ thấy ngươi ?” Nàng khó tin dụi mắt mình.
Thần sắc Mặc Lâm u buồn nhìn nàng, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Sao vậy? Ngươi báo mộng cho ta à?” Lâm Linh đột nhiên nghĩ tới con mắt của hắn cũng có thể tiến vào thế giới hiện thực, như vậy thì báo mộng cũng không phải là không có khả năng. Ánh mắt của nàng bỗng nhiên biến đổi,“Đừng nói là ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta đấy nhé?”
“Đây là một ảo ảnh phân thân của ta.” Hắn khẽ lên tiếng,“Lâm Linh, ta nhận ra ngươi. Ta cũng đã biết hết mọi thứ rồi.”
“Vậy rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Tại sao không giúp ta? Nhất định là ngươi cũng biết một người chơi giả tên Lạc Lâm, chẳng lẽ ngươi không có cách nào khôi phục lại dữ liệu sao? Ta đã bị xóa hoàn toàn khỏi trí nhớ của bọn Arthur, vĩnh viễn bị xóa. Hắn nhớ không nổi ta, hắn muốn kết hôn với công chúa Guinevere!” Lâm Linh cảm thấy khóe mắt nóng lên, nội tâm lại cảm thấy ủy khuất, lời nói bắt đầu loạn lên.
“Lâm Linh, ta từng nói với ngươi.” Hắn thở nhẹ ra một hơi,“Từng có hạnh phúc, sẽ có thống khổ. Tất cả mọi thứ không đơn giản, tất cả mọi chuyện cũng không đơn thuần. Giấc mộng đúng là rất đẹp , nhưng chạm được đến nó lại khó khăn vô cùng; Trước mặt đúng là rất đẹp, nhưng sự thật lại tàn khốc vô cùng. Hạnh phúc đảo mắt sẽ chỉ là một ký ức của ngươi, hạnh phúc cách bất hạnh một khoảng rất gần. Mà yêu chính là lựa chọn tự hành hạ lẫn nhau. Lâm Linh, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Lâm Linh cắn chặt môi, không biết nên đối mặt với khó khăn thế nào.
Nàng dường như đã đánh giá thấp khó khăn và bất hạnh. Vấn đề như vậy, khiến nàng không dám trả lời giống lần trước —-“Nhất định. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ tin tưởng hắn như hắn đã tin tưởng ta.”
Tại sao một câu nói đơn giản như vậy lại không thể thốt ra khỏi miệng? Lời đến bên mép rồi lại hóa thành——
“Mặc Lâm, thật sự ngươi không còn cách nào sao?”
“Xin lỗi, Lâm Linh, hiện giờ ta không thể giúp ngươi.” Ánh mắt Mặc Lâm hình như hơi kỳ quái,“Những dữ liệu đã mất ta không thể khôi phục được, ta rất tiếc.”
Ngay cả Mặc Lâm cũng nói như vậy, Lâm Linh hoàn toàn hết hy vọng,“Vậy ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”
Thần sắc Mặc Lâm bắt đầu trở nên ngưng trọng:“Ta có một chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi biết, Arthur hắn gặp phiền phức.”
“Phiền phức gì?” Tâm Lâm Linh trầm xuống.
“Có người tặng áo choàng độc cho bệ hạ, bệ hạ đã phát hiện ra bất thường nhưng vẫn bị trúng một ít độc, kết quả đến giờ vẫn bị hôn mê bất tỉnh……”
“Ngươi nói cái gì? Arthur trúng độc!” Lâm Linh cơ hồ như hét lên,“Không phải ngươi là ma pháp sư sao? Sao lại không cứu cậu ấy?”
“Ta đã nói rồi, hiện giờ ta không thể cứu được bất kỳ ai.” Không chỉ năm năm nay, hay là đối với tương lai xa vời, đôi mắt xanh biển của Mặc Lâm sâu thẳm.
“Chẳng lẽ không có cách cứu cậu ấy sao? Hiện giờ cậu ấy sao rồi?”
Cảm giác lo lắng này như một đóa hoa lửa, vang lên những tiếng lách tách nhỏ vụn của sự hoảng sợ trong lòng nàng, tí tách tí tách……
“Sợ là nó không cầm cự lâu được, mà cách cứu hắn cũng chỉ có một.” Mặc Lâm trầm mặc,“Đó chính là tìm được Tuyết thiếu niên.”
“Tuyết thiếu niên?”
Vẻ mặt Lâm Linh mờ mịt.
“Tuyết thiếu niên là yêu tinh ở phía bắc Na Uy, nghe nói hình dạng của hắn là một mỹ thiếu niên vô cùng am hiểu âm nhạc, sở hữu Tuyết Linh chính là bảo vật chữa được bách bệnh.” Mặc Lâm nhìn thoáng qua nàng,“Nhưng Tuyết thiếu niên chỉ xuất hiện trong trò chơi. Nói cách khác, nếu ngươi muốn cứu Arthur, nhất định phải trở lại trò chơi.”
Trở lại trò chơi?
Sắc mặt Lâm Linh không khỏi buồn bã:“Nhưng cho dù ta có trở về, cho dù ta cứu hắn, Arthur vẫn không nhớ được ta, đúng không?”
“Đúng vậy, Lâm Linh. Nếu ngươi cứu sống Arthur, hắn vẫn sẽ cưới công chúa Guinevere, vì trí nhớ của hắn đã bị hệ thống xóa mất. Cho nên, có muốn cứu hắn hay không, là tùy quyết định của ngươi. Ngươi có thể lựa chọn đối mặt, hoặc né tránh.”
Thân ảnh Mặc Lâm bắt đầu mơ hồ, mờ nhạt như sắp biến mất bất cứ lúc nào.
“Mặc Lâm, ngươi sao vậy?” Thấy bộ dáng của hắn, Lâm Linh không khỏi lo lắng.
“Lâm Linh, đây là lần cuối cùng ta dùng ma pháp, sợ là có thể đây là lần cuối cùng ta nói chuyện với ngươi.” Giọng nói của hắn cũng ngày càng nhẹ,“Nhớ kỹ…… Lâm Linh, thật ra chúng ta vẫn có thể cố gắng chạy khỏi vận mệnh, chỉ vì hướng của chúng ta cách vận mệnh rất gần mà thôi.”
Một chữ vừa nói xong, Mặc Lâm đã hóa thành hư không trước mặt nàng. Lâm Linh cũng giật mình tỉnh lại ngay lúc đó. Nàng mở mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bốn phía vẫn tối đen, không có bất cứ tiếng động nào, như đang muốn cho nàng chuẩn bị tốt lần cuối, cho nàng thời gian điều chỉnh lại nội tâm.
Đi, hay là không đi?
Nàng mở đèn bàn, thuận tay cầm lấy một cuốn sách trên đầu giường lật lật, nhưng một chữ cũng không lọt nổi vào đầu.
Lòng nàng hỗn loạn, vừa lo lắng Arthur, vừa do dự có nên quay lại hay không. Arthur dịu dàng nay đột nhiên lạnh lùng trước mặt nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cuối cùng là nên làm thế nào đây?
Nàng lo lắng ném cuốn sách sang một bên. Đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn ngoài kia như bảo thạch phân phát ánh sáng trong đêm tối.
Chân trời mơ hồ đã có một đường đỏ, xem ra mặt trời cũng sắp lên rồi.
Trong lúc vô thức, nàng chạm vào chiếc nhẫn. Có lẽ là do máu nóng dâng trào, nàng tháo nó xuống, nhìn kỹ nó dưới ánh đèn, quả nhiên trên đó có khắc một dòng chữ!
Một, giây, cũng, khiến, ta, nghĩ, tới, nàng.
— mọi thứ khiến ta nhớ ngươi.
Chữ viết không tinh tế, nhưng cũng đủ để nhìn rõ tâm tư của người tặng nhẫn cho mình.
Đúng lúc đó, một tia sáng chói mắt rực rỡ chiếu vào, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bị ánh nắng huy hoàng chiếu vào phải híp mắt lại.
Nàng cũng không rõ rốt cuộc là vì cái gì. Tất cả những ý nghĩ do dự và ích kỷ lúc nãy đã biến đâu mất hết, như một bức tường trong một thế giới đã hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ có tiếng vọng không ngừng vang bên tai nàng:“Chỉ cần mặt trời mỗi ngày đều mọc. Chỉ cần còn có ngày mai, ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng.”
Môi nàng khẽ nhếch thành một nụ cười mỉm. Chậm rãi đưa ngón trỏ lên khóe mắt, một chất lỏng chảy xuống, sáng chói dưới ánh nắng, nàng nghe được giọng nói từ sâu trong nội tâm mình: Cho dù phía trước chỉ là một tương lai đen tối, nhưng người có thể khiến nàng đi vào thế giới tối đen đó, cũng chỉ có hắn, Arthur.
Cho dù hắn không nhớ nàng, cho dù hắn sẽ kết hôn với công chúa Guinevere, nàng vẫn muốn đi cứu hắn!
Không cân nhắc nhiều nữa, nàng lập tức rời giường mặc quần áo, bỏ hai mảnh đĩa vào trong túi xách, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn mà lại chạy thẳng tới nhà Tê Văn Du.
Nếu hắn nói có thể sửa được chiếc đĩa này, vậy thì đành phải nhờ hắn!
Vì còn quá sớm, Lâm Linh không tới gõ cửa nhà hắn mà lại đứng trước khu dân cư chờ hắn xuất hiện. Ước chừng tới khoảng bảy giờ rưỡi, rốt cuộc nàng cũng thấy được một chiếc xe Rolls-Royce màu đen nhỏ đi ra từ phía trong.
“Tề Văn Du!” Nàng vọt tới ngăn trước mũi xe.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ nửa bên mặt của Tề Văn Du, hắn mỉm cười:“Sao? Muốn tiếp tục đến nhà tôi làm công? Mấy ngày này ba mẹ tôi đều ở nhà đấy.”
“Tề Văn Du, xin cậu, giúp tôi sửa lại cái đĩa này!”
Nàng chẳng còn tâm tư mà đấu võ mồm với hắn, vội vàng đưa hai mảnh đĩa sang.
Một tia sáng bất thường xẹt qua mắt hắn:“Cô quyết định?”
Nàng im lặng gật mạnh đầu.
Hắn nhận đĩa, mắt quét qua nàng một cái:“Ba ngày, tôi giúp cô sửa nó.”
“Cám ơn cậu! Cám ơn! Cám ơn……” Ngoại trừ cám ơn, nàng không còn lời nào để miêu tả sự kích động lúc này trong lòng mình.
“Lâm Linh……” Thần sắc hắn hơi cổ quái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ đóng cửa kính xe, bảo tài xế nổ máy.
Ba ngày sau, quả nhiên Tề Văn Du đã giúp nàng sửa lại chiếc đĩa. Tuy nhiên hắn có một yêu cầu, đó là khi nàng tiến vào trò chơi, chiếc đĩa sẽ tạm thừoi do hắn giữ. Lâm Linh mặc dù cảm thấy không vui trong lòng, nhưng cũng đành đáp ứng điều kiện của hắn.
Vì quá sốt ruột và lo lắng, nàng vừa rời khỏi nhà Tề Văn Du đã ăn ngay chiếc bánh trứng gà vừa mới mua.