Cho đến khi Lâm Linh sắp đông lạnh thành đá thì thiếu niên kia mới dừng lại. Hắn đặt đàn sang một bên, mạn bất kinh tâm hỏi:“Ngươi là người đầu tiên có thể khiến cho mẫu thân ta đưa chim xanh chỉ đường tới. Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lâm Linh hồi hộp nhìn hắn, hỏi thêm lần nữa để xác nhận:“Ngươi thật là Tuyết thiếu niên?”
Thiếu niên mỉm cười:“Nếu không thì ngươi nghĩ là ai?”
“Xin lỗi, không phải ta không tin ngươi, nhưng tìm được ngươi thật sự là tốt quá!” Lâm Linh bắt đầu kích động,“Là như vậy, một người bạn tốt của ta bị trúng độc, chỉ có Tuyết Linh của cậu mới có thể cứu được hắn!”
“Hóa ra lại là một người muốn Tuyết Linh.” Nụ cười của thiếu niên vô cùng xinh đẹp, nhưng lại lạnh như băng ngàn năm,“Tuy nhiên đã hơn ngàn năm qua, chưa có ai có thể lấy đi được thứ này.”
“Ta biết thứ này rất quý giá, nhưng bạn của ta cũng rất cần nó, van cầu ngươi !” Lâm Linh đau khổ cầu khẩn.
“Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi.” Thiếu niên lạnh lùng nhìn nàng,“Sỡ dĩ không ai có thể lấy đi thứ này, là vì muốn lấy được Tuyết Linh, thì phải trao đổi.”
“Là gì vậy?”
Nàng như thấy được một tia hy vọng.
“Mỗi người đều có những thứ quan trọng khác nhau, mà ngươi, vị tiểu thư này, nếu như ngươi muốn Tuyết Linh, vậy thì ngươi phải đưa cho ta…….. ”
Khóe môi của thiếu niên khẽ giật, những âm thanh vô cùng êm nhẹ, nhưng rót rất rõ vào tai Lâm Linh.
Sắc mặt của nàng biến đổi, lộ rõ vẻ chần chờ.
“Không được thì mau đi đi.” Thiếu niên dường như đã đoán trước được câu trả lời của nàng.
Thiếu niên thoáng kinh ngạc, lập tức cười lên:“Giờ thì ta đã hiểu tại sao mẫu thân lại đồng ý giúp ngươi. Vậy, ngươi sẽ không hối hận chứ?”
“Tuyệt không, chỉ cần có thể cứu hắn.”
Thiếu niên mím môi, sắc mặt nhu hòa:“Người kia, hẳn rất quan trọng với ngươi.”
Mặt Lâm Linh hơi đỏ lên, không trả lời.
“Quả nhiên là vậy. Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, Tuyết Linh cũng mang đến một sức mạnh cường đại cho người sỡ hữu nó, ngàn vạn lần không được để nó rơi vào tay của những kẻ lòng dạ khó lường.”
Thiếu niên chậm rãi mở miệng, hộc ra một hạt châu, sau đó đưa tay đặt trên đầu Lâm Linh……
Duagloth ngoài cửa băng nhìn xa xăm, vốn tưởng rằng tuyết sẽ tiếp tục rơi nhưng không biết đã ngừng lại từ khi nào, khắp nơi trắng xoá một mảnh, mặc dù không có mặt trời, nhưng sự trắng xóa nơi đây khiến hắn không khỏi phải nheo mắt.
Hắn nhìn cánh cổng băng nãy giờ vẫn đóng chặt, bên môi nở một nụ cười bí hiểm, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên miệng huýt một tiếng sáo.
Cuối chân trời nhanh chóng bay tới một chú chim bồ câu lông xám, đậu vững trên tay hắn. Hắn thò tay vào ngực lấy ra một thứ. Cẩn thận đeo lên chân phải của nó, vỗ vỗ nhẹ cái lưng. Bồ câu vỗ cánh vài cái lại bay đi.
Ít lâu sau, cánh cổng lại mở ra. Lâm Linh vừa ra khỏi cổng thì đột nhiên lảo đảo vài cái.
“Gặp được Tuyết thiếu niên rồi?” Duagloth nhìn nàng. Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại hỏi thêm,“Ngươi làm sao vậy? Không khỏe sao?”
Lâm Linh im lặng, lắc đầu:“Ta không sao, chúng ta đi xuống trước đi.” Vừa nói xong, chân nàng lại lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may là Duagloth nhanh tay đỡ lấy nàng.
“Ta không sao……” Nàng nhỏ giọng nói, tay đẩy hắn ra, tiếp tục đi về phía cầu thang, nhưng lại bị trượt chân lần nữa.
“Ngươi đừng cậy mạnh .” Duagloth đột nhiên duỗi tay ôm lấy nàng,“Để ta ôm ngươi đi xuống thì hơn.”
“Thật sự không cần.” Lâm Linh muốn giãy dụa, nhưng lại chẳng có chút lực nào, đành để hắn tùy ý ôm nàng đi xuống chân núi.
Tiếp xúc gần gũi như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng bất án. Không muốn đối mặt với hơi thở ấm áp của hắn, nàng đành phải nghiêng đầu đi, nhắm hai mắt lại.
“Tuyết Linh mang đến một sức mạnh cường đại cho người sỡ hữu nó, ngàn vạn lần ngươi không được để nó rơi vào tay của những kẻ lòng dạ khó lường.” Trong đầu vang lên lời nói của Tuyết thiếu niên, nàng chợt nhận ra.
Có lẽ gặp được Duagloth ở đây, không phải là– ngẫu nhiên.
Mặc dù biết rõ dụng ý của hắn, nhưng cảm giác ấm áp này khiến cho nàng cảm thấy nhớ nhung đến phát khóc, thậm chí còn có một chút lưu luyến. Bởi vì, thật lâu trước đây hắn cũng đã từng ôm nàng như thế.
Nàng nhớ lại từng ký ức trước đó, trái tim cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, ngay cả đã xuống dưới chân núi cũng không nhận ra. Cho đến khi nghe thấy một tiếng cười khẽ, nàng mới mở mắt. Nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh của mình trước mắt, lòng nàng hoàn toàn chìm xuống đáy cốc. Một cỗ hàn ý bốc lên từ lưng nàng, lan ra tới tận xương tủy.
Dưới chân núi không biết từ khi nào đã xuất hiện nguyên một binh đoàn hắc kỵ sĩ, như một đội quân địa ngục màu đen giữa nền tuyết trắng khiến người ta không thể không chú ý.
Đó rõ ràng là hắc kỵ sĩ!“Ngươi gạt ta?”
Giọng nàng cũng không quá phẫn nộ, vì nàng cảm thấy người đáng trách nhất chính là nàng. Duagloth là người thế nào, nàng hiểu rất rõ. Sao nàng lại dễ dàng tin lời hắn vậy chứ? Arthur gọi nàng là đồ ngốc quả là không sai.
Duagloth nhìn nàng bằng một ánh mắt khó lường:“Ta biết ngươi muốn đi England cứu Arthur, tuy nhiên đã không cần phải vậy. Ngươi phải theo ta về La Mã.”
“Nếu như mục đích của ngươi là tuyết Linh, vậy thì để ngươi phải thất vọng rồi.” Nàng lại nghiêng mặt đi không để ý tới hắn.
Hóa ra hắn đã sớm biết tin Arthur trúng độc, vì vậy đã lên kế hoạch hết mọi thứ, kể cả vô tình gặp hắn hôn mê trong tuyết, tất cả chỉ là để lời dụng nàng đi tìm Tuyết Linh.
Lâm Linh, ngươi thật sự rất ngốc. Nghĩ tới đây, nàng khom môi tự giễu.
Duagloth im lặng ôm nàng lên ngựa, cúi đầu nói nhẹ bên tai nàng:“Mục đích của ta không chỉ có Tuyết Linh, còn có ngươi, Lâm Linh.”
Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn lại quay sang phân phó thủ hạ:“Lập tức chạy tới bến tàu, chúng ta lên thuyền đi La Mã!”
Tuyết lại bắt đàu rơi, những bông tuyết màu ngân chậm rãi rơi xuống.
Mang theo một vẻ đẹp vô hạn.
Giống như chỉ có bắt đầu, không có kết thúc.
Bến tàu cách nơi đó một khoảng khá xa, đến đêm, Duagloth phải tìm một khu nhà nghỉ lại giữa chừng, dự định ngày thứ hai tiếp tục đi.
“Có một chuyện ta không lừa ngươi, La Mã thật là chiến bại.” Hắn chậm rãi ngồi xuống bên giường nàng,“Chuyện Arthur trúng độc là sau đó.”
“Nên người muốn nhờ sức mạnh của Tuyết Linh? Muốn đánh thêm một trận với Arthur?” Nàng lườm hắn,“Cái điện thoại kia nhất định vẫn còn ở chỗ ngươi! Nhất định là hắn nói cho ngươi biết, nếu không, ngươi vốn sẽ không biết!”
Duagloth lẳng lặng nhìn nàng, cũng không phủ nhận. Lòng nàng đột nhiên rét run, Tề Văn Du quen thuộc với trò chơi này như vậy, nói không chừng hắn mới là người lập trình ra trò chơi! Không, hoặc là thân phận của hắn còn phức tạp hơn nàng nghĩ nhiều.
“Không đúng, nếu biết Arthur trúng độc, sao ngươi không thừa dịp này phản công?” Nàng đột nhiên nghĩ tới điều này.
“Ngươi vẫn luôn nghĩ nhiều như vậy.” Hắn nhếch môi cười khẽ,“Arthur vương mặc dù trúng độc, nhưng binh đoàn kỵ sĩ của hắn cũng còn ở đó, không dễ phản công như thế. Ta muốn đoạt lấy Tuyết Linh, vừa ngăn ngươi cứu Arthur, cũng có thể mượn sức mạnh của nó. Khi nó ta mới có thể nắm chắc được thêm phần thắng.”
“Vậy chẳng lẽ ngươi nằm trong tuyết cũng là dàn dựng?” Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác bị lừa.
“Đúng vậy, bất quá ta biết ngươi nhất định sẽ cứu ta. Ngươi chính là cô gái như thế. Mà ta, thích ngươi cũng là vì điểm đó, Lâm Linh.” Một giọng nói thở dài vang lên trong đáy lòng hắn, bật ra tự nhiên từ miệng hắn.
Chỉ có Lâm Linh, mới có thể mở ra một cánh cửa đen tối vốn đóng chặt trong lòng hắn.
“Ta thật sự hối hận khi đã cứu……” đột nhiên Lâm Linh nghĩ lại nửa câu sau của hắn, thốt lên :“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói,” Mặt hắn không đổi sắc nhìn nàng,“Ta thích ngươi như thế.”
Lâm Linh ngạc nhiên nhìn hắn.
Tai nàng không bị hư rồi chứ? Hắn thích nàng? Điều này sao có thể chứ?
Không chừng, hắn nói ra những lời ma quỷ này là để đoạt lất Tuyết Linh!
“Cho dù ngươi nói thế nào cũng không chiếm được Tuyết Linh đâu, cho dù ngươi có lục khắp người ta, cũng không tìm được.” Nàng thấp giọng nói, tràn đầy phẫn nộ.
“Không sao, sau khi về tới La Mã, thời gian của chúng ta còn khá nhiều. Nhưng cũng đừng tưởng rằng ta sẽ không trông coi vào đâu mà chạy đi, ta muốn ngươi mãi mãi ở bên cạnh ta.”
“Chờ đã!” Trong lúc ánh mắt nàng xẹt qua ngọn nến, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, vội vàng ngăn hắn.
“Cái gì?”
“Ta, ta hơi sợ, có thể để nến như vậy không?” Nàng nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời.” Thấy đôi lông mi của nàng rung động như đôi cánh của những chú chim cổ đỏ, đột nhiên hắn có cảm giác muốn hôn lên đôi mắt kia.
Hắn đã nghĩ thì hành động, vì vậy, hắn lập tức cúi người xuống.
Vừa cảm giác được đôi môi mềm mại lạnh băng của đối phương chạm vào mắt mình thì Lâm Linh liền nhảy dựng lên, nhưng lại không hề phản kháng.
“Cuối cùng cũng hơi thông minh lên chút.” Hắn hài lòng khom môi, lúc này mới xoay người đi ra ngoài
Lâm Linh vừa thấy hắn rời đi, lập tức bật dậy. Nếu không phải để đảm bảo kế hoạch sau đó thành công, đời nào nàng chịu ngoan ngoãn như thế! Ít nhất hiện tại hắn để lại một thứ rất hữu dụng với nàng.
Sau khi đảo một vòng quanh phòng, nàng xé chăn trên giường thành những mảnh nhỏ, vò thành một quả cầu nhỏ. Tiếp đó, nàng đọc chú ngữ ma pháp, quả cầu chậm rãi bay lên. Lúc trước nàng bị thương nên không thể sử dụng được ma pháp, nhưng bây giờ nhờ có Tuyết Linh, nàng có thể sử dụng được ma pháp một cách thành thục.
Vốn nàng chỉ tính xem thử, không ngờ lại thuận lợi hơn dự tính.
Sau khi cố định quả cầu ở ngoài cửa sổ, nàng liếc mắt ra ngoài, từ góc độ này của nàng có thể nhìn thấy một đoàn ngựa đen. Bọn ám kỵ sĩ cũng đang ở đó.
Mặc dù cánh cửa sổ này hơi nhỏ, nhưng cũng đủ để nàng thực hiện kế hoạch của mình.
Nàng cầm ngọn nến lên, từ từ đốt quả cầu thành một ngọn lửa.
Chính là lúc này!
Nàng lại đọc chú ngữ, quả cầu lửa như một con mắt rơi vào lũ ngựa, từng con ngựa lần lượt hý dài, thậm chí có con còn giật dây cương, bên ngoài loạn thành một đoàn.
Lâm Linh liếc qua cánh cửa sổ nhỏ thì thấy Duagloth và bọn hạ nhân chạy tới đây, nhưng nàng lại không chạy đi, mà lại chui xuống gầm giường trốn đi……
Quả nhiên không bao lâu, có người vọt vào phòng này, sau đó chỉ một giây sau, giọng nói của người đó vang lên,“Không hay rồi, công tước đại nhân, cô gái kia chạy trốn!”
“Cái gì! Lập tức đi tìm cho ta! Tìm không được thì các ngươi cũng đừng hòng quay về!” Giọng nói của Duagloth mất đi vẻ tỉnh táo vốn có, thậm chí còn có vài phần phẫn nộ.
Lâm Linh che miệng cười thầm, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, câu này quả thật không sai.
Đợi sau khi bọn kỵ sĩ nháo nhào lên vì tìm nàng, nàng mới len lén chuồn ra phòng, thuận tay dắt một con ngựa, thúc ngựa rời khỏi nơi này.
“Van ngươi! Ngựa, chạy nhanh lên, cầu ngươi chạy nhanh lên chút!” Nàng cắn chặt môi dưới, không ngừng quất sợi roi dài trong tay. Thân ảnh mảnh khảnh cùng với con ngựa vụt đi như một ngôi sao băng trong đêm tối.