Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 155: Âm mưu của Morgan phu nhân



Ngày hôn lễ càng ngày càng gần, tâm tình Lâm Linh cũng càng ngày càng căng thẳng. Không biết đây có phải là triệu chứng hồi hộp trước hôn lễ mà ở hiện đại vẫn thường nói không nhỉ?

Bây giờ, thứ trung gian giúp nàng có thể đi lại giữa hai thế giới là trứng gà cũng đã vô hiệu. Ngoại trừ ở đây ngoan ngoãn chờ vận mệnh tới, nàng đã không còn lựa chọn nào khác. Đúng là nàng rất yêu cái tên quốc vương kia, nhưng đối với sự cường ngạnh và độc đoán của hắn cũng có chút bất mãn.

Nếu hắn yêu nàng, tại sao lại không thể tôn trọng ý kiến của nàng một chút chứ?

Nàng cũng muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn.

Chỉ là, không thể cho nàng thêm chút thời gian nữa được sao?

Đúng lúc quan trọng này, từ lãnh địa Wales – một địa khu đã thuộc quyền của England truyền đến tin có phản loạn. Arthur vừa nhận được tin thì vô cùng tức giận, lập tức quyết định tự mình dẫn binh đi trấn áp.

Vết thương trên vai Lâm Linh đã không còn trở ngại nên cũng muốn xin hắn đi theo. Nhưng Arthur lấy lý do nàng đã từng bị trọng thương, quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, yêu cầu nàng ngoan ngoãn đợi ở vương cung.

Mười mấy ngày nay, Morgan phu nhân đột nhiên phá lệ đối xử rất tốt với Lâm Linh, khiến nàng cảm thấy có chút không tin nổi, thậm chí, còn có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ.

Trước đêm xuất phát, Morgan phu nhân lại càng khẳng định sự cố chấp của mình, nói thẳng với bọn kỵ sĩ:“Bệ hạ, thật ra Lâm Linh cũng là một cô gái tốt, ta sẽ không phản đối hai người nữa. Mong Thượng Đế sẽ chúc phúc cho hai người mãi mãi, đệ đệ duy nhất của ta.”

“Cám ơn, tỷ tỷ.” Nhận được lời chúc phúc từ người thân, Arthur hiển nhiên hết sức vui mừng, trong lòng lại càng cảm thấy thư thái hơn.

Lâm Linh cảm thấy không thể nắm được ý nghĩ của vị tỷ tỷ này, nhưng trực giác nói cho nàng biết, mọi thứ nhất định không đơn giản như vậy.

Nàng uống một ngụm mật rượu, lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Lancelot. Chợt nhớ tới lời hắn nói trong giáo đường ngày đó, nàng không nhịn được nhìn hắn lâu hơn. Để ý thấy ánh mắt của nàng, hắn cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Arthur nhìn thấy cảnh này, đáy mắt dường như lóe lên một cái gì đó, lại bị hắn nhanh chóng ép xuống.

“Bệ hạ, đệ và kỵ sĩ của đệ mau sớm đi nghỉ đi. Ngày mai còn phải lên đường.” Morgan phu nhân thấp giọng an ủi.

“Đệ sẽ nhanh chóng đi nghỉ.” Hắn không yên lòng đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Linh.

Lâm Linh khẽ nghiêng đầu tránh mắt hắn. Sau cái ngày từ giáo đường trở về, không hiểu tại sao, nàng có cảm giác Arthur ít tâm sự với nàng hơn, hơn nữa thái độ với nàng cũng có chút kỳ quái.

“Bệ hạ, mũ giáp của ngài đã chuẩn bị xong, một lát nữa ta sẽ mang đến phòng của ngài……” Lancelot nói.

“Không cần.” Arthur lạnh lùng cắt lời hắn,“Lát nữa để Lâm Linh đưa tới.”

Sau bữa cơm chiều, Lâm Linh theo lời dặn đưa mũ giáp tới phòng Arthur.

Đẩy cửa, nàng thấy hắn đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, lưng đưa về phía nàng, ánh trăng thản nhiên bao phủ lên hắn, tạo ra một tầng ánh sáng ấm áp.

Nàng nhẹ nhàng buông mũ giáp, hai mắt đột nhiên chua xót, nhất thời không biết nên nói gì.

Hắn không quay đầu lại, nhưng lại thấp giọng nói:“Ngày mai ta sẽ đi, nàng không có lời gì để nói với ta sao?”

Lâm Linh ngẩn người, thốt lên:“Trên đường cẩn thận, sớm ngày trở về.”

Hắn khẽ nghiêng người, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn:“Chỉ có nhiêu đó thôi sao?”

Lâm Linh cúi đầu không đáp lại.

Nàng biết hắn muốn nàng nói gì, nhưng vừa nghĩ tới quyết định chuyên chế của hắn, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia phản kháng nho nhỏ.

Đột nhiên hắn vẫy tay về phía nàng:“Lâm Linh, nàng lại đây.”

“Hửm?” Nàng vẫn đứng bất động tại chỗ.

“Nàng lại đây, ra có chuyện muốn nói với nàng.” Đôi mắt tím của hắn ánh lên tia sáng mê người, khiến cho người khác không thể nào cự tuyệt mệnh lệnh của hắn.

Lâm Linh như bị hắn mê hoặc, không tự chủ bước lên vài bước.

“Lại gần đây….Lại gần chút nữa……” Lúc ngày Arthur như sói đội lốt cừu.

Lúc Lâm Linh vừa nhìn thấy hắn như vậy, đang ngẩn người thì đột nhiên hắn bắt lấy tay nàng, tiếp đó, con sói đột lốt cừu kia đột nhiên hôn lên mặt nàng.

Arthur hôn rất có kỹ thuật, khi thì như dòng nước róc rách trong lành, rồi từ từ dồn dập như con sông lớn hối hả đổ ra biển rộng, trở nên dữ dội mãnh liệt.

Một cái hôn kết thúc, Lâm Linh như một cái vỏ xụi lơ trong ngực Arthur, sắc mặt ửng đỏ, đầu cũng dần mơ hồ, thầm nghĩ muốn đi ngủ.

Bên tai nghe tiếng của hắn thì thào,“Tại sao…… Tại sao hắn còn nhớ rõ nàng…… Tại sao ta lại quên nàng…… Tại sao……”

Trong lúc mơ màng, nàng chỉ nhớ một ít lời kỳ quái mà Arthur nói, nàng cũng chẳng buồn trả lời, rồi nàng chẳng còn nhớ gì nữa, cơ thể nhẹ bẫng như một sợi lông vũ phiêu du trong sương mù.

Ngày và đêm hôm ấy, Lâm Linh mơ một giấc mơ rất đẹp.

Cơ thể nàng và Arthur không biết tại sao trở nên nhẹ bẫng, bay ra cửa sổ, tới một khu hồ nước trong vắt với bầu trời xanh.

Những con đom đóm bé nhỏ bay lượn xung quanh họ, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, những loài bướm cũng tập hợp lại đây, hóa thành những bông hoa xinh đẹp nhất trên thế giới, nở rộ bên người bọn họ.

Những chú chim xanh tết những vòng cây nguyệt quế lại thành một chiếc giường lớn, những con bướm khoe những đôi cánh rực rỡ trên đấy, những chú đom đóm hóa thành những viền hoa, lập lòe lóe sáng.

Những chú chim xanh bay tới ngày càng nhiều, chúng nó rải hoa hồng, bách hợp, ngọc lan, mắc cỡ, còn có úc kim hương.

Những đóa hoa thơm rơi xuống tạo thành một cơn mưa hoa đẹp đẽ.

Arthur dẫn nàng đến với thế giới đẹp nhất trên thế gian, vỗ vỗ tay với các chú chim xanh.

“Cám ơn các ngươi, những người bạn tốt của ta.”

Sau đó, hắn tháo xuống vài đóa bách hợp, tết thành một vòng hóa đặt lên đầu nàng.

Giường bọn họ phiêu đãng trên không trung, thổi qua những hoa viên đầy hoa, thổi qua những sơn cốc sâu thẳm, thổi qua những dòng suối trong vắt.

Chim xanh bay quanh bọn họ, ngọt ngào xướng ca. Những chú bướm nhảy múa, dạ oanh cầm gậy chỉ huy, những chiếc đèn lồng đom đóm, những chiếc phao kim ngư, gương hoa hồng, gối thủy tiên, mảnh cầu vồng, còn có những chiếc lông chim nhỏ.

Thật là, một giấc mộng đẹp……

Ngày thứ hai, khi Lâm Linh tỉnh lại, bọn Arthur đã rời Camelot.

Không còn Arthur, không còn Lancelot, không còn Khải…… Như vậy thì cuộc sống sẽ vô cùng cô đơn và nhàm chán.

Nhưng may mà nàng và Morgan phu nhân vẫn không sao, cứ như vậy bình dị qua ngày.

Tối hôm đó, Morgan phu nhân phái người mời Lâm Linh tới phòng nói chuyện.

Mặc dù trong lòng Lâm Linh vô cùng buồn bực, nhưng nghĩ lại dù sao đối phương của là tỷ tỷ của Arthur, nên vẫn không hề nghĩ ngợi theo cung nữ tới 

phòng của Morgan phu nhân.

Lúc nàng đến Morgan phu nhân vẫn chưa tới. Thị nữ mời nàng chờ, rồi rời khỏi phòng.

Lâm Linh đợi một hồi vẫn không thấy bóng dáng của Morgan phu nhân đâu, vì vậy đứng dậy nhìn mọi thứ chung quanh.

Đột nhiên ánh mắt của nàng bị hấp dẫn bởi một tấm gương.

Đây là một tấm gương hết sức hoa lệ, nhất là những viên bảo thạch bao quanh tấm gương, dưới ánh nến lại càng tỏa ra những ánh sáng rực rỡ. Nàng tiến lên hai bước, đưa tay vuốt vuốt một viên bảo thạch màu xanh lục, có lẽ là do dùng lực hơi mạnh, đột nhiên nàng nghe một tiếng cạch —

Mặt kính trơn bóng đột nhiên nứt ra, từ bên trong gương tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt.

Vừa nhìn rõ vật bên trong gương, Lâm Linh liền trợn to mắttrái tim trong nháy mắt như bị một bàn tay lạnh nắm lấy, khiến nàng có chút khó thở.

Thứ kia chính là, vỏ kiếm của vương giả chi kiếm!

“Không ngờ lại bị ngươi phát hiện.” Giọng Morgan phu nhân truyền tới từ phía sau nàng.

Cả người Lâm Linh run lên, xoay nhanh người lại, giọng khàn đi: “Morgan phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vỏ kiếm không phải bị đoạt đi rồi sao? Tại sao lại ở chỗ tỷ? Chẳng lẽ là tỷ……”

Mỗi một chữ nói ra, đồng thời nàng thấy hơi thở mình đang run lên.

Morgan phu nhân thản nhiên ngồi xuống, gật đầu:“Đúng vậy, vỏ kiếm là do ta giấu đi.”

Nghe thấy câu trả lời của nàng, Lâm Linh lại càng khiếp sợ hơn, đột nhiên quên đi sợ hãi, kích động nói:“Tại sao? Tỷ cũng biết vật này quan trọng với Arthur thế nào mà, tại sao tỷ lại làm vậy? Arthur là đệ đệ ruột của tỷ mà, sao tỷ lại hại cậu ấy!”

Mặt Morgan phu nhân lộ ra thần sắc quỷ dị:“Ngươi thật sự muốn biết sao?”

“Morgan phu nhân, nếu ai có ý muốn gây bất lợi với Arthur, ta nhất định sẽ không khách khí với kẻ đó!” Lòng Lâm Linh dâng lên một cảm giác muốn bảo vệ hắn.

Morgan phu nhân khẽ híp mắt:“Lâm Linh, cây súng kia vậy mà không thể giết được ngươi, mạng của ngươi thật lớn.”

Lâm Linh đột nhiên cảm thấy lòng thót lại một cái. Nụ cười thâm độc bên khóe môi Morgan phu nhân như muốn giam lòng nàng lại trong phòng, khiến nàng không thể không tỉnh ngộ được thêm gì đó ……

“Hóa ra là ngươi……” Giọng nàng càng thêm run rẩy,“Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi lại biết nó là súng?”

“Đương nhiên là ta biết, bởi vì, đó là do ta đưa cho Guinevere. Nàng ấy vẫn rất luôn nghe lời ta.”

Đồng tử Lâm Linh chợt co lại, thời khắc này, trong đôi mắt đen của nàng tràn ngập sự khiếp sợ, mọi thứ đến như dòng xoáy, khiến nàng chao đảo, đến hô hấp cũng khó khăn.

“Tuy nhiên cây súng kia chỉ là trong lúc ngẫu nhiên ta giành được.” Morgan phu nhân như tiếc nuối thở dài một cái,“Chỉ tiếc Guinevere sau khi bắn ngươi một nhát thì bị dọa sợ, nên mới có thể để ngươi nhặt cái mệnh này về.”

“Tại sao…… tại sao lại ghét ta như vậy?” Lâm Linh trầm mặc vài giây lại hỏi.

“Tại sao? Bởi vì nếu ngươi còn ở cạnh Arthur, hắn ta sẽ ngày càng lớn mạnh!” Thần sắc Morgan phu nhân chợt tối, mắt lóe lên tia sát khí,“Ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.”

“Morgan phu nhân, ngươi có biết mình đang nói gì không thế?” Lòng Lâm Linh phát lạnh.

“Ta đương nhiên biết mình đang nói gì. Lâm Linh, ngươi có biết từ nhỏ ta đã chịu biết bao nhiêu đau khổ không? Mẫu thân sau khi được gả cho quốc vương thì không thèm đếm xỉa đến ta, để ta một thân tự sinh tự diệt. Lúc ta lên bảy thì bị bán cho một nhà quý tộc làm thị nữ, ở nơi đó bị chủ nhân hành hạ, sau ta gặp được tử tước, còn sinh con cho hắn. Lúc đó ta còn tưởng cuộc đời mình được giải thoát rồi, nào ngờ hắn càng ngày càng trở nên đáng sợ, từ ngày đến đêm đều hành hạ ta, nếu ta không nhanh thân giết chết hắn, thì không biết sau đó có bị hắn đánh đến chết tươi không nữa!” Morgan phu nhân bình thường dịu dàng hiền thục nay đã không còn nữa, hai mắt ửng đỏ, tâm tình kích động.

Lâm Linh giật môi, nhưng lại không thể nói ra được tiếng gì. Hóa ra Morgan phu nhân lại là người dám giết cả chồng của mình……

“Arthur và ta là do cùng một mẫu thân sinh ra, tại sao hắn lại có thể trở thành quốc vương England cao cao tại thượng, còn ta lại như một kẻ tiểu nhân hết bị hành hạ, lại còn bị cha mẹ vứt bỏ? Như vậy công bằng sau? Không hề công bằng chút nào!”

“Morgan phu nhân, ta rất đồng cảm với ngươi, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới Arthur? Lúc đó cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu ấy đâu biết gì!” Lâm Linh cố biện hộ cho Arthur.

Sắc mặt Morgan phu nhân vặn vẹo, gằn từng chữ:“Dù sao, ta cũng sẽ đoạt vương vị này cho con ta.”

Trong đầu Lâm Linh đột nhiên hiện lên một đoạn văn đã từng được đọc trong sách: Trong lịch sử, trận chiến Kalmland chính là trận chiến thảm thương nhất của vua Arthur. Arthur vương điều quân trở về trừng phạt Mor mưu đồ soái vị…… Song phương ở đại quyết chiến trên thung lũng sông Kalmland, máu chảy thành sông, đại đa số kỵ sĩ bàn tròn cũng chết đi trong cuộc chiến này.

Đầu nàng như bị một tảng đá lớn rơi xuống trúng, đột nhiên nhận ra, chữ Mor trong đoạn văn đó…… Nhất định chính là ám chỉ Morgan phu nhân!

Nói như vậy, những chuyện xảy ra trước kia không phải chỉ là sự trùng hợp.

Tại sao lúc đó nàng không bắt được chiếc vỏ kiếm kia, tại sao ở chiến dịch Barton nàng và các chiến mã bị đau bụng cùng lúc, tại sao Guinevere lại đến đây, tại sao Arthur lại trúng độc…… Mọi thứ đều đã có lời giải thích hợp lý.

“hóa ra mọi thứ đều có liên quan đến ngươi, nếu như ta đoán không sai, vậy thì vụ áo choàng độc cũng là một kiệt tác do ngươi làm ra rồi?”

Morgan phu nhân hừ lạnh một tiếng:“Nhưng không ngờ chất độc đó lại bị ngươi phá giải được. Ngươi thật đúng là một kẻ vướng bận.”

Mọi đáp án đã được rõ ràng, không biết tại sao, Lâm Linh lại vô cùng tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.