Lâm Linh choàng mở mắt, vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra mình đang nằm ở trên giường. Từng ngón tay nàng nãy giờ vẫn luôn bấu chặt mền dần buông lỏng, từ từ chấp nhận sự thực này, nhưng nỗi sợ trong lòng vẫn như một vật nặng đè lên lòng nàng, khiến lồng ngực nàng khó thở vô cùng, hơi thở trong bóng tối nhè nhẹ phát run. Nàng chậm rãi thu đầu gối, sức cùng lực kiệt vùi mặt vào hai tay, cảm giác mát lạnh truyền tới từ lưng do mồ hôi bị gió thổi khô.
Tại sao, mình lại quay trở về?
“Lâm Linh, mọi thứ rồi cũng sẽ tới hồi kết thúc.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên cất lên trong bóng tối.
Nàng cả kinh, thuận tay bật công tắc đèn bàn, hiện lên một bóng người đang đứng trước giường mà nàng chẳng thể ngờ ra —- Tề Văn Du!
“Cậu, cậu sao lại ở trong nhà tôi! Nếu bị ba mẹ phát hiện thì chết mất!” Đột nhiên lúc này hắn xuất hiện, không thể nghi ngờ đó là một chuyện rất kỳ lạ. Lâm Linh cố nhớ lại cảnh lúc trước, chỉ nhớ lúc rời khỏi thế giới hiện thực thì đang ở nhà Tề Văn Du, sao đột nhiên lại trở về nhà nàng?
Tề Văn Du thản nhiên nói:“Yên tâm, bọn họ sẽ không biết.”
“Ý…cậu là gì?” Lâm Linh ngẩn người, nhưng cũng chẳng màng thêm nữa, xoay người bước xuống, nắm chặt y phục của hắn thấp giọng nói,“Cầu xin cậu, có thể cố gắng cứu Arthur được không? Nhất định là cậu có cách cứu cậu ấy đúng không? Cầu xin cậu đấy!! Làm ơn hãy giúp tôi vào lại được trò chơi để cứu cậu ấy đi!!”
Ánh mắt Tề Văn Du kỳ quái nhìn nàng, chầm chậm mở miệng:“Lâm Linh, trò chơi Arthur vương phải kết thúc tại đây thôi.”
“Không, không, không thể kết thúc như vậy được! Rõ ràng cậu cũng nói đây chỉ là trò chơi thôi mà, là trò chơi thì có thể bắt đầu lại! Cho dù có buộc phải bắt đầu lại từ đâu, tôi cũng nguyện ý, cho dù có phải đánh đổi thứ gì cũng nguyện ý!”
“Lâm Linh, chẳng lẽ cô không muốn tiếp tục sống tốt trong thế giới của mình hay sao? Nơi này có cha mẹ của cô, có bạn bè cô, có tất cả những thứ mà cô quen thuộc. Đó chỉ là thế giới ảo, người trong đấy chỉ là được lập trình, cô hiểu không?”
“Tôi không cần!” Lâm Linh lắc đầu nguầy nguậy,“Tôi chỉ biết ở đó có bạn bè của tôi, có người mà tôi yêu nhất, mọi thứ ở đó không phải là ảo ảnh, mỗi người bọn họ đều là thật! Bọn họ —–”
“Lâm Linh, chỉ khi nào cô vẫn chưa hoàn thành được trò chơi ở đây, trò chơi ở kia mới có thể tiếp tục được!” Tề Văn Du bỗng nhiên cắt lời nàng.
Ánh mắt Lâm Linh hoang mang:“Trò chơi ở đây?”
“Chuyện tới nước này, tôi cũng không muốn giấu cô nữa.” Ánh mắt Tề Văn Du phức tạp nhìn nàng,“Lâm Linh, thật ra tôi vốn không phải là người của thế giới này.”
Lâm Linh há hốc mồm, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa cả quả trứng gà, vẻ mặt ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Tề Văn Du dường như đã đoán trước được phản ứng của nàng, lại tiếp tục nói:“Tôi đến từ một hành tinh được gọi là Tạp Tinh Cầu, tinh cầu này tồn tại đã được hàng triệu năm. Nơi đây cũng không khác gì so với Địa Cầu, chỉ hơn Địa Cầu ở chỗ có khoa học kỹ thuật hiện đại không gì có thể so sánh được. Cha tôi chính là một nhà khoa học chuyên nghiên cứu về lập trình trò chơi, trò chơi mà ông ấy tạo ra là để một người sắm vai một nhân vật, cho nên tôi cũng kế thừa việc làm này. Mà Arthur vương truyền kỳ, cũng chính là trò chơi đầu tiên mà tôi và anh trai tôi cùng lập trình nên.”
“A…” Lâm Linh càng mở to mắt hơn, Tề… Tề Tiểu Tam … chính là người ngoài hành tinh! Nhưng trong ấn tượng của nàng, ngoại hình của người ngoài hành tinh phải màu xanh lè ốm nhách như cái hình kia chứ! Trấn định trấn định, ngay cả chuyện có thể tiến vào trò chơi được còn là thật, so với chuyện này thì vẫn có thể chấp nhận được.
“Vậy Lạc Lâm thì sao.” Nàng dò hỏi.
“Lạc Lâm, chính là là anh trai tôi. Như cô đoán, ngay từ đầu anh ấy đã ở trong trò chơi đó.”
“A?” Lâm Linh bị sốc lần hai, nàng nghe rõ tiếng trái tim mình giật thót lên, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:“Vậy hắn là…”
“Là người đầu tiên mà cô gặp trong trò chơi.”
Lâm Linh cảm thấy như muốn ngừng thở, sắc mặt nàng tái nhợt, cố trấn định nói:“Mặc Lâm…”
Tề Văn Du gật đầu:“Anh ấy là người đầu tiên thử vào trò chơi này, sắm vai nhân vật ma pháp sư Mặc Lâm, nhưng không biết thế nào lại phải lòng tiên nữ Di Diệu. Nhưng Di Diệu lại vì anh ấy khiến nàng không để làm được chú ngữ biến lớn, nên vẫn luôn căm hận anh ấy, cuối cùng lại giam huynh ấy vào hang đá.”
“Nhưng, cậu ấy không phải xuất hiện…”
“Mỗi lần trò chơi chấm dứt thì phong ấn sẽ được giải trừ, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng Di Diệu không yêu thương anh ấy, nên anh ấy vẫn không ngừng lặp đi lặp lại vẫn mệnh trong trò chơi. Một lần lại một lần, cuối cùng anh ấy lại bị phong ấn trong háng đá. Giống như cô hiện giờ vậy, vẫn không thể nào thay đổi vận mệnh của trò chơi.”
“Nhưng không phải các cậu chính là người đã lập trình sao? Sao không thay đổi trình tự trò chơi đi?”
“Anh ấy hy vọng Di Diệu có thể yêu anh ấy một cách thân thật tự nhiên, nên không muốn thay đổi mọi thứ vốn có.”
Lâm Linh thoáng sửng sốt, nhớ lại vẻ mặt chán nản của Mặc Lâm, nghĩ tới từng lần hắn vào trò chơi vẫn luôn bị hành hạ, không khỏi có chút thương tâm cho hắn. Trong vài giây trầm mặc, nàng nghĩ tới một chuyện:“Ý cậu là, trước giờ đã có không ít người chơi trò Arthur vương này?”
“Đúng vậy. Nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai có thể hoàn thành được trò chơi này, cũng chưa có ai lại có nhiều tình cảm phức tạp với Arthur vương đến vậy.” Tề Văn Du khẽ nhếch một nụ cười không rõ ý tứ.
Lâm Linh im lặng, trên mặt hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
“Nhưng ý cậu nói trò chơi ở đây là sao?”
Tề Văn Du không trả lời ngay mà lại bước tới bên cửa sổ, chầm chậm mở miệng:“Để tìm hiểu thêm tư liệu về trò chơi, tôi vẫn ở lại Địa Cầu. Bởi vì nơi này có rất nhiều lịch sử đặc sắc hơn Tạp Tinh Cầu chúng tôi, các loại trò chơi được thiết kế dựa trên lịch sử rất được hoang ngênh ở Tạp Tinh Cầu. Cho đến khi một ngày tôi nhìn thấy được một cuốn sách, đột nhiên nảy lên một linh cảm, nếu như để hiện đại, quá khứ cùng kết hợp với nhau thì chắc sẽ rất thú vị. Ví dụ như để một người hiện đại quay trở về quá khứ… Vì vậy, tôi đã đem trò chơi của mình kết hợp với Arthur vương truyền kỳ…”
“Đừng nói nữa, Tề Văn Du!” Lâm Linh dường như đã nhận ra được, đột nhiên bưng kín lỗ tai của mình, nàng không dám tiếp tục nghe nữa, nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, cả người run lên bần bật, nỗi sợ hãi lớn đến nỗi nàng tưởng chừng như khó có thể kiềm chế hành động của bản thân.
“Lâm Linh, cô cần phải biết được sự thật.” Hắn xoay người, hai tay đặt lên đôi vai đang run rẩy của nàng,“Đúng vậy, đây cũng là một trò chơi. Lâm Linh, thế giới của cô cũng chính là một thế giới trò chơi, cô….cũng chính là nhân vật do tôi lập trình ra.”
“Đừng nói nữa, tôi không tin! Tôi không tin!” Lâm Linh điên cuồng lắc đầu, điều này sao có thể, điều này sao có thể! Cha mẹ nàng, bạn bè nàng, trường học nàng, cuộc sống của nàng, tất cả mọi thứ của nàng vậy mà lại là những thứ đã được lập trình! Như vậy thì tất cả mọi cố gắng nỗ lực của nàng là gì đây! Chúng có ý nghĩa gì đây!
“Lâm Linh, xin lỗi. Tôi biết là rất tàn nhẫn, nhưng vẫn phải cho cô biết.” Tề Văn Du cố gắng khiến nàng tỉnh táo lại,“Đây là một bản trò chơi thử, nhân vật Tề Văn Du mà tôi đang sắm vai chính là nhân vật chính, nhiệm vụ trong trò chơi là phải thay đổi tính cách của một cô gái yếu đuối nhu nhược, chỉ cần cô ấy vượt lên được bản thân, cũng là lúc tôi hoàn thành trò chơi này …”
Lâm Linh tỉnh táo lên được một ít, mờ mịt nói:“Vậy —- cô bé này chính là tôi?”
“Phải..” Tề Văn Du đáp vô lực,“Tôi vốn tính không cho cô biết, nhưng rồi tôi phát hiện trò chơi này càng ngày càng vượt tưởng tượng của tôi, tôi đã không còn khống chế được nó nữa. Hắc công tước vì cô mà buông bỏ mọi thứ, Arthur và Lancelot mất trí nhớ nhưng cả hai đều tự khôi phục lại, nhân vật trò chơi, cứ như chúng có ý nghĩ, mạng sống riêng của mình vậy…”
Lâm Linh vẫn chưa thể tiêu hóa hết nổi những bất ngờ này, có nằm mơ nàng cũng chẳng bao giờ nghĩ tới, mọi thứ chung quanh mình lại chính là một trò chơi!“Vậy thì tại sao cậu nhiều lần phá hoại ngăn cản tôi hoàn thành trò chơi?”
“Bởi vì một khi tìm được chén thánh, trò chơi ở thế giới kia chấm dứt thì trò chơi ở nơi này cũng sẽ chấm dứt.” Tề Văn Du thở nhẹ một hơi,“Ở đây, cô sẽ khôi phục lại trở thành một nhân vật chờ nhân vật sắm vai mới. Đến khi có người lại chơi trò này thì cô lại bắt đầu lại từ đầu.”
“Nhân vật trò chơi…” Nàng thì thào từ nói với bản thân.
“Tôi tận mắt nhìn cô từ một cô gái nhát gan nhu nhược lại yếu đuối từng bước trở thành một nữ sinh mạnh mẽ, Lâm Linh, cô đã không còn là một nhân vật do tôi lập trình nữa, cô có sinh mạng, ý nghĩ riêng của bản thân. Tôi không muốn lại biến cô thành một nhân vật trò chơi, nên mới lợi dụng hắc công tước và Morgan phu nhân ngăn cản trò chơi hoàn thành. Tất cả mọi thứ, kể cả thanh súng kia, đều có liên quan đến tôi. Chỉ có ngăn cản trò chơi hoàn thành, mới có thể giúp cô không bị thay đổi gì, mới có thể để cô ở thế giới này mà không bị biến đổi gì, mọi thứ đều không cần phải bắt đầu lại từ đầu.”
Lâm Linh im lặng không nói gì, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới cất giọng khàn khàn:“Vậy cậu có thể giúp tôi cứu Arthur không? Có thể giúp tôi lần nữa vào trong trò chơi kia không? Cho dù có bắt đầu lại mọi thứ cũng không sao cả, cho dù có bao nhiêu lần tôi cũng nguyện ý.”
Tề Văn Du thoáng do dự:“Cũng không phải là không có cách. Cách duy nhất để giúp Arthur là tìm được chén thánh. Tuy nhiên,” Hắn dừng lại một lát,“Cô cũng biết mà, lúc tìm được chén thánh cũng là lúc trò chơi chấm dứt, đến lúc đó cô phải rời khỏi Arthur vương truyền kỳ. Đồng thời, cô cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
“Nhưng chẳng phải khi trò chơi này được khởi động lại, tôi cũng sẽ được làm mới sao?”
“Không thể, vì trong bản thử, mỗi nhân vật chỉ có thể sử dụng được một lần, nếu lần sau có người muốn chơi, sẽ lựa chọn người khác. Nhân vật dự tuyển mà tôi lập trình gồm có sáu mươi nhân vật, qua hết một lượt mới có thể đến lượt cô lại. Cho nên sau đó, cô sẽ không thể xuất hiện trong trò chơi này được nữa. Bạn bè cô, cha mẹ cô, đều sẽ thuộc về nhân vật mới.” Tề Văn Du giương mắt nhìn nàng chằm chằm,“Lâm Linh, cho dù như vậy, cô vẫn quyết định chấm dứt trò chơi sao?”
Lâm Linh không chút do dự gật đầu:“Chỉ cần có thể cứu cậu ấy, chuyện khác tôi không quan tâm.”
Thần sắc Tề Văn Du khẽ buồn đi, nhưng lập tức lại mỉm cười:“Nếu cô đã quyết định như vậy. Được, tôi giúp cô.”
Lời hắn vừa dứt, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy chóng mặt, lại nhanh chóng rơi vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, Lâm Linh nhận ra mình đang ở trong một sơn động đen tuyền, trong khoảnh khắc nàng tự hỏi mình đang ở chỗ nào. Tên Tề Văn Du kia đưa nàng đến đâu vậy? Chẳng lẽ nơi này là chỗ cách không xa chỗ có chén thánh?
Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được tiếng bước chân nhỏ. Tiếng bước chân ngày càng gần, Lâm Linh như một một còn mèo dựng đứng lông mao lên đề phòng, chuẩn bị đối phó với kẻ chưa biết là địch hay bạn.
“Phựt!” Sau tiếng ấy, sơn động độ nhiên trở nên ấm áp, một luồng ánh sáng yếu ớt từ hoa nến chậm rãi lan ra cả khu. Nương theo ánh nến chập chờn, Lâm Linh thấy rõ được dung nhan người đến. Nhất thời hiểu rõ tại sao Tề Văn Du lại đưa nàng tới đây.
“Parsifal!” Nàng lập tức chắc chắn nơi mình vừa đến, chính là nơi gần với chén thánh.
Parsifal hướng ánh nến chiếu chiếu về chỗ nàng, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc:“Lâm Linh, sao cô lại ở đây?”
Lâm Linh chẳng muốn giải thích, liên tục hỏi không ngừng:“Tiểu Pars, chén thánh có phải ở chỗ này hay không?”
Parsifal gật đầu:“Trước tôi phát hiện Galahad vẫn ở lại tận sâu trong hàng động này, nên đoán hẳn là chén thánh ở gần đây.”
“Nói như vậy, chén thánh hẳn là ở một chỗ nào đó trong sơn động này.” Lâm Linh bắt đầu có chút kích động,“Mau đưa tôi tới chỗ Galahad, có thể cứu được Arthur hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ấy!”
Bất kể thế nào, nàng cũng phải tìm cho ra chén thánh. Chỉ như vậy mới có thể cứu Arthur, mới có thể cứu mọi người, mới có thể thay đổi cái kết cục đã định kia!