Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 17: Chàng kỵ sĩ bị hấp dẫn



Sau lời kể lại đứt quãng của cô gái, Lâm Linh cùng Arthur hiểu rõ đại khái. Cô gái này tên là Metia, là thiên kim của nhà nam tước Andew, nàng còn có một người tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp tên là Adana. Một chàngkỵsĩtên là Boralias yêu điên cuồng nàng Adana xinh đẹp, vì nàng mà thần hồn điên đảo.

“Boralias là vịkỵsĩưu tú nhất mà ta từng gặp, chỉ cần hắn để ý đến nữ nhân nào là người đó không thể không thương chàng. Nhưng tỷ tỷ Adana của ta rất ngạo mạn, hết lần này tới lần khác cứ cách vài ngày là lại chokỵsĩcủa mình quyết đấu với Boralias.” Metia trên mặt lộ ra vẻ đau thương,“Sau khi bị nhữngkỵsĩcủa tỷ ấy đánh bại chàng còn cam tâm tình nguyện làm tù binh cho bọn họ, bởi vì chỉ có như vậy, chàng mới có thể lấy thân phận tù binh để được gặp nàng.”

“Thế tỷ cô không cảm động sao?” Lâm Linh bật thốt.

Nàng lắc lắc đầu,“Nhưng mỗi lần tỷ ấy nhìn thấy chàng là lại dùng những biện pháp ô nhục đáng sợ nhất với chàng, có lần nàng còn saikỵsĩcột chàng vào đuôi ngựa đi diễu phố, có khi lại trói chàng dưới bụng ngựa, chỉ cần chàng ấy bị bắt đến trước mặt nàng nàng liền vắt óc tìm mưu nghĩ cách ác độc nhất để hành hạ chàng. Như lần này rõ ràng biết chàng đang bệnh, bên ngoài lại là một mảng băng tuyết phủ đầy, tỷ lại đột nhiên phái người đến nói với chàng chỉ cần chàng lên núi hái hoa sơn trà màu trắng cho tỷ ấy, tỷ ấy sẽ gặp chàng một lần.”

“Cuối cùng là cô tới đây hái hoa giúp hắn……” Lâm Linh nhíu nhíu mày,“Sao lại để cho con gái làm việc nguy hiểm như thế này? Cậu ta có biết không?”

Metia lắc lắc đầu,“Tôi cản người truyền tin, tính giúp chàng ấy hái hoa sơn trà xong mới nói cho chàng biết. Để chàng được đi gặp mặt tỷ tỷ một lần.”

“Ngươi thích hắn.” Arthur đột nhiên mở miệng nói.

Mặt nàng có chút đỏ lên,“Ta, ta với chàng ấy chỉ là bằng hữu.”

“Nhưng chỉ vì giúp cậu ta mà cô thiếu chút nữa hy sinh luôn cả mạng sống của mình.” Lâm Linh không khỏi có chút bội phục người thiếu nữ này.

Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Arthur và Lâm Linh,“Thế hai người có định giúp tôi không?”

Arthur trên vẻ mặt không biểu lộ bất cứ điều gì, nhưng giọng nói lại mang theo một tia nhu hòa hiếm thấy,“Có người gặp nạn cầu xin ta thì ta chắc chắn dốc toàn lực giúp đỡ. Đây là một trong những đạo lý cần thiết để trở thànhkỵsĩ, cho nên ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Metia kích động rơi nước mắt, cuống quít cảm ơn.

“Nhưng chúng tôi làm sao để giúp cô?” Lâm Linh nghi hoặc hỏi,“Quyết đấu vớikỵsĩcủa tỷ tỷ cô sao?”

Nàng ngẩn người,“Kỳ thật ta cũng chưa nghĩ kĩ.”

Ôi chao? Lâm Linh khóe miệng co rúm một chút,“Cô còn chưa nghĩ ra thì chúng tôi làm cách nào để giúp cô đây!”

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói,“Kỳ thật tôi cũng từng khuyên chàng nên bỏ cuộc đi, nhưng chàng lại tin rằng sẽ có một ngày chàng sẽ khiến tỷ ấy cảm động, hơn nữa chàng vẫn cho rằng mỹ nhân như tỷ ấy có cao ngạo cũng không cảm thấy kỳ quái, muốn có được lòng nàng quả thực còn khó hơn cả lên trời.”

Lâm Linh vắt hết cả óc mà vẫn không nghĩ ra được biện pháp, lại bị người nào đó tạt một chậu nước lạnh,“Cô ngốc như cô, dù có bổ đầu cũng không nghĩ ra được đâu, đừng phí công vô ích nữa.”

Nàng nhất thời chán nản, nhưng đúng là trong đầu chẳng có tí ti ýtưởngnào cả. Dường như tiềm lực của nàng mới được kích thích, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghĩ ra cách này.

“Nếu cậu ta đã cho rằng có được tâm tỷ tỷ cô khó hơn lên trời, vây nếu tỷ tỷ cô yêu thương một người khác thì cậu ta sẽ chết tâm rồi? Nói không chừng sự thấy vong cũng có thể làm chết tâm.”

Metia suy nghĩ một chút,“Chủ ý rất được, nhưng vấn đề là phải tìm ai mới được đây?”

Lâm Linh mỉm cười, chỉ chỉ Arthur đang dựa cái cây bên cạnh,“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Chọn người này là thích hợp nhất.”

Arthur sửng sốt,“Cô ngốc, ngươi nói tào lao cái gì? Tuyệt đối không có khả năng.”

“Nha…… Nhưng chẳng phải ngươi vừa mới nói cái gì có người gặp chuyện không may ngươi sẽ dốc hết sức giúp đỡ sao……” Lâm Linh đặc biệt kéo dài kéo dài thanh âm.

“Ngươi……” Arthur không ngờ bị nàng đào một lỗ.

“Vậy tôi thật sự cám ơn hai người.” Metia cám ơn một chuỗi dài.

“Nhất trí như vậy đi, chính thức áp dụng kế hoạch mỹ nam!” Lâm Linh nháy mắt một cái, cười hì hì liếc mắt nhìn Arthur đang buồn bực một cái.

Nhất định phải dốc toàn lực đấy a, Arthur vương bệ hạ tương lai…… Mau thi triển mỵ lực của mỹ nam của ngươi đi.

“Trước cô đưa ta đến chỗ củakỵsĩBoralias đã, sau đó ta sẽ cùng cô ngốc này chạy đến lâu đài nam tước Andrew, đến lúc đó cô cũng đưakỵsĩBoralias tới tòa thànhđi.” Arthur xoay người lên ngựa, thuận tay đỡ lấy Metia nhẹ nhàng lên theo, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Linh,“Còn chờ gì nữa, lên ngựa!”

Lâm Linh bĩu môi, cũng xoay người lên ngựa, đối với nữ nhân khác thì có phong độkỵsĩghê lắm, còn đối với nàng lúc nào cũng là cái giọng ác ý khó ưa đó, lời nói thì lạnh nhạt, lòngdạthì hẹp hòi, mà nàng nhớ cũng lâu lắm rồi sao lại không có lấy một cái trứng gà a!

Tiễn Metia xong thì trời cũng nhá nhem tối. Bọn Lâm Linh đi xuyên qua rừng tùng rậm rạp, bóng cây cao lớn như những con quái thú thi thoảng xẹt qua trước mặt. Đây đoạn đường sâu trong sườn núi, mặc dù cưỡi ngựa khá chậm, nhưng ở trong bóng đêm không có tí ánh sáng thế này, Lâm Linh vẫn lờ mờ nhận ra được mọi thứ đang lui về phía sau, chúng nó càng ngày càng thưa thớt đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Lúc này sừng sững trước mắt nàng chính là lâu đài nam tước Andrew —

Một trận gió đêm tan mây đen, ánh trăng đột nhiên soi rõ con đường trước mặt nàng. Mặt trăng sáng rỡ mà to tròn treo trên đỉnh lâu đài. Đây là một tòa kiến trúc rất có khí thế; Màu trắng của đá hoa cương ở dưới ánh trăng lộ ra hình dáng mờ ảo.

“Đợi một lát ta giả thân phận đang trên đường săn thú yêu cầu ở tạm một đêm, về phần ngươi, chính là thị nữ đi theo ta, hiểu chưa?” Hắn đè thấp thanh âm nói.

“Thị nữ……” Mặc dù nàng không hài lòng mấy với thân phận này, nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Sau khi vào tất cả đều phải nghe theo ta.” Hắn lo lắng phân phó thêm lần nữa.

“Biết rồi,” Nàng lên tiếng, do dự một chút lại hỏi,“Nhưng nếu chúng ta qua đêm ở đây, Mặc Lâm với Khải có lo lắng cho chúng ta không?”

“Có ta ở bên cạnh ngươi bọn họ sẽ không lo lắng đâu.” Hắn thuận mồm nói một câu.

Có ta ở bên cạnh ngươi…… Câu nói vô tình này truyền vào lỗ tai của nàng, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy có một cỗ cảm giác an tâm khó hiểu dâng lên trong lòng.

Không bao lâu, họ lấy lý do đó thuận lợi tiến vào lâu đài nam tước Andrew.

Sau khi được Arthur cho biết thân phận của mình, nam tước Andrew hết sức nhiệt tình ngỏ lời mời bọn họ cùng nhau đi ăn tối. Đối với cái vị nam tước đại nhân béo như thùng nước này đã thấy không dễ nhìn, Lâm Linh cảm giác có chút buồn cười.

Ở bên cạnh bàn ăn chập chờn hoa nến, Lâm Linh rốt cuộc cũng gặp được vị tiểu thư Adana cao ngạo. Đúng như lời Metia nói, nàng thật sự là một tiểu mỹ nhân.

“Arthur điện hạ, vị này chính là đại nữ nhi của ta Adana.” Ngồi vào vị trí đầu, nam tước Andrew ân cần mở miệng giới thiệu với Arthur.

“Rất hân hạnh được diện kiến tiểu thư xinh đẹp.” Arthur tư thế ưu nhã xoay người, cúi đầu, nâng tay nàng lên hôn một cái hết sức chuẩn mực, thân cận lại đúng mực, rất nhanh liền buông ra, lui về đứng một bên bàn, khóe môi nở một nụ cười cao quý làm cho người ta quên cả thở, phảng phất như hoa hồng lặng yên nở rộ dưới ánh mặt trời, sáng bóng rực rỡ, đẹp không tỳ vết. Trong nháy mắt làm cho người ta cảm thấy đất trời đảo lộn.

Lâm Linh sững sờ, đúng là không ai thích hợp với mỹ nam kế này hơn so với hắn…… Chưa từng thất một mặt mê người như vậy của hắn.

Adana tựa hồ cũng thất thần trong vài giây, mái tóc xoăn màu hồng đỏ buông xuống hai bên gương mặt nhỏ nhắn của nàng làm nàng càng thêm vài phần kiều diễm, đôi mắt màu lam đang dừng trên người Arthur mang một nửa kinh diễm, một nửa còn lại tinh quang vui vẻ như mộng, mang theo một nét quyến rũ khác thường.

Nói thật hai người này mà đứng một chỗ quả thật xứng đôi …… Tuy nhiên Lâm Linh lắc lắc cái đầu của mình, sao mình lại có cảm giác có chút khó chịu nhỉ?

Bởi vì thân phận tỳ nữ, Lâm Linh không thể cùng ngồi trân bàn ăn với họ được, nàng ở phía sau Arthur buồn bực, nhìn đáy mắt Adana có một mảnh sóng biển từng đợt từng đợt truyền lại. Hai người liếc mắt đưa tình rất náo nhiệt.

Thiết…… Lâm Linh rất không chấp nhận liếc nàng một cái, nói cái gì mà cực kỳ cao ngạo, nhanh như vật đã đổ trước Arthur. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất nói rõ mỹ nam kế có hiệu quả!

Nàng quay đầu nhìn ra ngoài một cái cửa sổ, Metia cùngkỵsĩBoralias chắc cũng sắp đến rồi.

“Arthur điện hạ, thị nữ của ngài hình như là người dị tộc?” Nam tước Andrew tò mò nhìn Lâm Linh,“Tướng mạo cũng khác chúng ta, thật kỳ lạ.”

Lâm Linh tránh né ánh mắt săm soi của nam tước, tâm lý oán thầm một câu, nói nhảm, đương nhiên là kỳ lạ, lúc này người châu Âu Trung cổ chưa có cơ hội được diện kiến người phương Đông a.

“A, là nô lệ ta mua được với giá rất rẻ trên chợ. Không có gì kỳ lạ.” Arthur mạn bất kinh tâm (vẻ không quan tâm) nói.

Nam tước Andrew lập tức lộ ra bộ mặt: ta chưa từng được gặp qua,“Lần sau ta đi tới chỗ này nên để ý một chút.”

Lâm Linh nhìn chằm chằm vào gáy Arthur, đột nhiên có cảm giác rất muốn đánh vào đó.

“Nếu như điện hạ thấy không có gì kỳ lạ, không bằng cho ta đi, ta ra giá gấp bội.” Andrew do dự nói ra miệng.

Lâm Linh thân thể choáng một cái, vội vàng chống lên lưng ghế Arthur.

“Vậy sao……” Arthur khẽ nhếch khóe miệng,“Để ta cân nhắc một chút.”

Cân nhắc cái đầu ngươi! Lâm Linh thật sự rất muốn vơ đại một thứ gì đó mà đập vào đầu hắn. Bọn hắn ở chỗ này ăn uống thịnh soạn, còn mình thì để bụng đói đứng nhìn bọn họ ăn, thật sự là rất rất tàn nhẫn …… Trong lòng của nàng đột nhiên phát lạnh, tên kia ghét mình như vậy có khi nào sẽ đem mình bán đi?

“Nhưng trong lúc ta đang suy nghĩ ngài cho nàng ăn một chút gì đi.” Arthur thoạt nhìn như tùy ý nói một câu.

Nam tước Andrew gật gật đầu,“Thiếu chút nữa thì quên, thế cho nàng xuống phòng bếp ăn cơm cùng với người làm thuê đi.” Hắn vừa nói vừa quay đầu bảo một thị nữ đưa Lâm Linh xuống phòng bếp.

Vừa nghe được đi ăn cơm, Lâm Linh hoàn toàn đem ý nghĩ muốn phạm tội vừa nãy trong đầu vứt tới chín từng mây, cuối cùng tên kia cũng coi như còn chút lương tâm.

Trước khi nàng ra khỏi cửa, nam tước Andrew vẫn ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái, mấy khối thịt béo trên mặt hắn lắc lư theo động tác. Lâm Linh chỉ thấy một cỗ hàn khí thẳng hướng lên đỉnh đầu, liên tục không ngừng đạp cửa xông ra!

Nếu Arthur hắn mà dám có dũng khí bán nàng cho tên mập đó thì nàng nhất định sẽ liều mạng với hắn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.